CHƯƠNG 30
“Không nỡ buông tha người là ta / không nỡ cách xa người là ta / luôn nghĩ về người cũng là ta / luôn quan tâm đến người là ta là ta…”. Khi Vương Nam vừa bước vào một tiệm đĩa, tiếng hát của Cao Lâm Sinh liền vang lên. Bình thường, cậu không quan tâm đến giọng hát này lắm, nhưng những lời này lại khiến Vương Nam cực kì tâm đắc. Lí Trọng vừa trở về, hẹn cậu tối nay đi ăn, bọn họ lần này không ai có ý định rủ Liễu Dược Dược và Từ Đan Lôi.
Vài ngày qua, Vương Nam cũng không quá thoải mái. Cuộc điện thoại đêm ấy, tuy bọn họ không thổ lộ bất kỳ điều gì, nhưng tất thảy đều thay đổi diệu kì. Có đôi khi, tình cảm cũng như một thanh boomerang, ngỡ đi đi rất xa, một ngày kia lại quay về chốn cũ. Vương Nam, Lí Trọng chính là như vậy.
Vốn Lí Trọng muốn qua đón cậu, Vương Nam lại từ chối vì khá gần công ty. Hết giờ làm, Vương Nam liền vội vàng rời đi. Chạng vạng, khí trời đã bắt đầu mát mẻ, nhưng từng ngọn gió còn mang theo chút nhiệt độ, Vương Nam không tự chủ nhảy nhót chạm vào tán cây ven đường, không lâu sau đã hưng phấn đến nơi hẹn. Lí Trọng chưa đến, Vương Nam chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, quay đầu lơ đãng nhìn khung cảnh bên ngoài.
Vương Nam đăc biệt thích nhìn phố phường lúc hoàng hôn. Đường phố phương Bắc không nhiều cao ốc, thành phố khá trống trãi. Nhất là những ngày đẹp trời, bình thản ngồi ven đường nhìn dòng xe vội vã, cậu có thể thu hết những mệt mỏi của cuộc sống vào mắt. Trước mặt, một chiếc xe đạp đang chậm rãi đi trên đường, khung cửa sổ phản chiều khuôn mặt mê mang của Vương Nam. Nơi giao lộ xa xa, đám học sinh trung học vừa hết giờ ầm ĩ nô đùa. Những khuôn mặt non nớt hăm hở cười to, Vương Nam nhìn thấy hai học sinh kề vai sát cánh đi tới, trên môi thiếu niên vừa vặn phả ra luồng hơi lạnh. Bọn họ đều có vẻ vô tư mà hưởng thụ tự vị ngợt ngào.
Tuổi trẻ thật tốt, Vương Nam cảm thán, nếu còn trẻ, có lẽ cậu và Lí Trọng cũng có thể kề vai sát cánh cùng nhau sánh bước mà không quan tâm đến ánh mắt thế nhân. Nhưng thời gian không bao giờ quay trở lại. Đang lúc cậu xuất thần, Lí Trọng đã bước vào. Hai người có chút ngây ngô cười, nhìn kĩ đối phương. Kì thực hơn một tháng không gặp, cũng chẳng có gì thay đổi nhiều. Nhưng cả hai vẫn là tham luyến nhìn nhau.
Ngày đó Vương Nam diện một kiện áo phông tím, bên dưới vẫn là quần jeans wax, trên chân là một kiện giày thể thao xanh lam. Lí Trọng lại mặc một kiện sơ-mi trắng, một thân quần tây màu kem hưu nhàn, một đôi giày da nâu sậm.
– “Tặng cậu”. Lí Trọng mang gói quà đưa về phía Vương Nam.
– “Cái gì vậy?”. Vương Nam tò mò khui quà, thì ra là một đôi dép tông hoa văn Hawaii. Vương Nam phi thường thích món quà này, vừa có thể cảm nhận tình cảm đối phương, vừa không cảm thấy nặng nề. Chẳng qua cậu không ngờ người quen tiêu tiền to như Lí Trọng cũng có thể mua món quà nhỏ bé nhường này.
– “Vừa xuống máy bay liền mua, chúng ta mỗi người một đôi”.
– “Vậy sao anh không mang? Tôi mang ngay bây giờ đây”. Vương Nam thật muốn diện dép mới.
– “Được rồi, cậu a, đừng cởi giày ra. Không khéo người trong tiệm lại bỏ của chạy lấy người”. Lí Trọng trêu đùa.
– “Có anh mới như vậy. Chân tôi rất sạch. Thậm chí còn rất thơm a”. Vương Nam có chút không phục. Cuối cùng vẫn cởi giày, mang dép.
Lí Trọng nhìn, chân Vương Nam quả thực rất đẹp. Ngón chân thon dài trắng trẻo nhưng không xương xẩu, móng lại được cắt tỉa gọn gàng, mu bàn chân ẩn hiện vài vệt mạch máu đỏ hồng. Có thể nhìn thấy cậu là người rất sạch sẽ,
– “Không tệ, sau này không cho cậu mang giày khác”.
– “Mang thế này đi làm, giám đốc không đồng ý đâu, anh đừng hại tôi”. Vương Nam còn ngắm nghĩa đôi dép trên chân.
– “Được rồi, mau ăn cơm thôi. Mấy hôm nay toàn ăn món thanh đạm. Bây giờ tôi muốn ăn cay”. Lí Trọng ồn ào gọi món.
Ngay đó hai người dùng món Hàn. Ăn ăn, chẳng hiểu thế nào, cả hai lại bắt đầu tranh giành. Đầu tiên là kim-chi, Lí Trọng nói: “Vương Nam, không được, không cho cậu ăn cái này”. Nói xong liền kéo đĩa kim-chi đến trước mặt. Vương Nam liền dùng đũa giữ lấy, Lí Trọng liền giật lấy món ăn của cậu. Vương Nam còn chưa gắp đến miệng, đã bị Lí Trọng đoạt đi. Anh ha ha cười lớn, sau đó bắt đầu nướng thịt. Vương Nam ăn món gì, Lí Trọng liền đoạt món đó, trong miệng còn lầm bầm: “Không biết nhường nhìn đàn anh, cậu cũng không biết tháng vừa rồi tôi không động vào món ăn phương Bắc nào a”. Vương Nam nói: “Tôi chưa gặp đàn anh nào như anh. Tôi đây biết ăn gì bây giờ?”. Lí Trọng trả lời: “Đừng ăn gì cả, nhìn tôi ăn là được rồi”. Vương Nam cầm giày lên, vờ ném về phía Lí Trọng. Anh liền đứng lên, hung hăng cắn cậu một ngụm. Vương Nam oa oa kêu to, nhìn người bán hàng đang len lén cười bọn họ.
Ăn cơm xong, Lí Trọng đưa Vương Nam về. Cậu bỗng nhiên muốn nghe nhạc, liền mở mát, trong xe vang lên giọng hát Vương Phi: Ta nguyện ý / Ta nguyện ý vì người / Lãng quên bản thân / Để dừng lại trong lòng người thêm 1 khắc / Dù phải mất đi cả thế giới / Cũng tuyệt không hối tiếc…
– “Anh bắt đầu nghe bài này khi nào?”. Vương Nam lơ đãng hỏi.
– “Sau khi nghe cậu hát, liền bắt đầu nghe”. Lí Trọng nghiêng đầu, thoáng nhìn Vương Nam.
Vương Nam chân thực cảm giác được ánh mắt hừng hực lửa của Lí Trọng lúc này.