Kiều Vân Hy đang ngủ lại vì tiếng kèn trống quá linh đình mà bị đánh thức, ngáp một cái, dùng tay vén rèm lên xem, khăn đội đầu cũng không biết bị nàng vứt đi đằng nào rồi.

Mấy gia nô theo lời Tam vương gia đem ngân lượng đi phân phát cho những người xung quanh. Mọi người cũng vì thế mà tập trung rất đông đủ. Kiều Vân Hy bĩu môi một cái hạ rèm xuống:

" Lấy tiền đè người."

Nàng nhàm chán che miệng ngáp một cái, bên ngoài truyền tới vài giọng nói không biết của ai

" Kiều tiểu thư cuối cùng cũng bị đưa đi rồi,...ôi..ôi...tim lão nhân chết mất."

Nàng nghe xong đột nhiên phì cười. Người này lá gan không nhỏ, trước mặt Tam vương gia cũng dũng cảm nói ra. 

Ngạo Trác Lăng mặc đồ tân lang đi phía trước, thi thoảng hơi nghiêng người liếc về sau một cái, trong lòng càng lúc càng thấy thú vị. Nha đầu kia còn không biết hắn là ai, tùy tiện leo lên kiệu hoa như vậy quả là rất ngây ngô. Mà Kiều Vân Hy hiển nhiên không biết hắn có suy này, bằng không nàng nhất định cong môi mắng hắn một trận. Vương gia thối!

Sở Tư Thanh ngây người đứng một chỗ, gia nô gọi một hồi vẫn không thấy y trả lời cảm thấy vô cùng khổ sở. Kiệu hoa đã sắp về tới y lại bày ra cái bộ mặt này là lý gì? Nô tài kia hiển nhiên không biết trong đầu Sở Tư Thanh là một cảnh tượng hoàn toàn tràn ngập ái muội. Dung nhan nữ nhân ấy y chỉ nhớ qua loa nhưng cảm xúc rất mãnh liệt. Có điều khi y tỉnh lại nàng đã biến mất hại y mấy ngày nay đều bị nhấn chìm trong thẫn thờ như vậy.

Mất một quãng thời gian bên ngoài đã rộn tiếng chiêng trống, một đoàn người mặc hỷ phục theo sau Ngạo Trác Lăng tiến vào. Sở Tư Thanh bấy giờ mới bị kéo về thực tại, điều chỉnh lại cảm xúc mới đi tới, khóe miệng cười cười:

" Vương gia, chúc mừng ngài, đại hỷ!"

Ngạo Trác Lăng không thèm liếc y một cái, thong thả nhảy xuống ngựa, đi về phía kiệu hoa. 

Kiều Vân Hy ở bên trong vươn vai một cái, vội vàng tìm khăn trùm đầu, vừa vặn Ngạo Trác Lăng vén rèm lên, nàng liền thuận thế đưa tay nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng bước ra, có điều trong lòng không khỏi hò hét, hận không thể ngay lập tức kết thúc việc phiền phức này.

Bên trong chính đường có treo một chữ HỶ lớn, Ngạo Trác Lăng dẫn nàng xuyên qua đám đông tiến vào.

Khanh Nhạ ngồi một bên ghế thong thả uống trà, lại quay sang Kiều thái phó nói:

" Đến rồi."

Kiều thái phó cũng vừa vặn quay ra, gật đầu một cái. 

Kiều Vân Hy đứng bên cạnh Tam vương gia không hiểu sao cảm thấy một loại bất an, mà bất quá làm nàng không yên chính là loại cảm xúc hơi quen thuộc. 

Thời điểm nàng bị giật giật vải lụa đỏ trên tay mới kéo hồn về thực tại. Người bên cạnh hơi ái ngại đọc lại một lần nữa:

" Nhất bái thiên địa."

Kiều Vân Hy bấy giờ mới phát hiện bản thân mất tập trung liền nhanh chóng xoay người cùng vương gia thối hành lễ.

" Nhị bái cao đường."

" Phu thê giao bái." Hai người cúi đầu vào nhau, nàng cố tình xích gần một chút đem mũi giày đè lên chân người đối diện, dùng sức nhấn.

Ngạo Trác Lăng khóe miệng giật giật, rất nhanh sau đó lại tươi cười, hoàn toàn không có biểu hiện gì bất thường.

Sự việc sau đó cũng chẳng có gì đặc biệt. Chính là Khanh Nhạ sẽ chúc phúc bọn họ mấy câu, còn nói cái gì mà mong họ sớm sinh qúy tử. Kiều thái phó cũng không chịu yên, kẻ tung người hứng, ép tới nàng bĩu môi khinh bỉ. Vương gia thối đừng mong đụng được vào một cọng lông của bổn tiểu thư! Sau đó sẽ là nàng ngoan ngoãn trở về phòng đợi tân hôn.

Sở Tư Thanh bình thường những dịp thế này sẽ không bỏ lỡ cơ hội bày trò, lúc này lại không thấy đâu hết, mà trong bọn họ ngoại trừ Ngạo Trác Lăng thản nhiên nhận rượu chúc, còn lại ai cũng khó hiểu, một vài người còn nghĩ y bị bắt cóc. Sau cùng vẫn thấy suy luận y nhân cơ hội chạy tới thanh lâu có khả năng hơn rất nhiều.

Kiều Vân Hy tựa người vào cạnh giường đang muốn lim dim ngủ Tiểu Như lại khẽ đẩy cửa đi vào, vừa thấy nàng liền cười dịu dàng:

" Tiểu thư, tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp nha.", tiểu Như nói xong liền xán lại gần.

Nàng nghe xong không buồn nhúch nhích, tùy tiện mở miệng:

" Ý em là thường ngày ta rất xấu?"

Tiểu Như vội vàng xua tay:

" Em không có ý đấy." Lại nhớ ra việc chính Liền nói:

" Đại tiểu thư kêu em qua nói chuyện với tiêu thư cho đỡ buồn, lát đại tiểu thư sẽ qua."

Kiều Vân Hy lúc này đã ngồi dậy, đưa tay muốn vứt tấm trùm đầu ra lại bị tiểu Như ngăn lại, bực bội nói:

" Tỷ ấy đâu rồi? Không phải đang ở cùng tỷ phu chứ? Hứ!"

Tiểu Như méo mặt, trong lòng thầm nghĩ hai người họ ở với nhau tiểu thư cũng cần phải buồn bực, không phải...

" Không phải tiểu thư cũng muốn lập tức gặp vương gia đấy chứ?" Lời vừa nói xong liền bị Kiều Vân Hy đá bay ra cửa, hai tay ôm mông bò dậy, mếu mó:

" Em chỉ là đùa một chút thôi mà"

Nàng khuôn nói năng gì " Hừ" một tiếng, tiểu Như bèn xán tới nịnh nọt:

" Tiểu thư, tiểu thư làm tân nương xinh đẹp như vậy, không nên tức giận nha...Hơn nữa, tam vương gia nhất định sẽ cho tiểu thư một bất ngờ thú vị!" Bất ngờ thú vị a, tiểu Như hận không thể nói ngay cho nàng biết, dù sao tam vương gia đã dặn dò rồi. Có điều nàng quả thực rất hiếu kì muốn biết khuôn mặt tiểu thư khi ấy sẽ thế nào nha.

Hai người đang nói chuyện Kiều Tố Nhan đi tới, từ bên ngoài gọi một tiếng" Hy Hy", nàng ở bên trong không mảy may phản ứng, tiểu Như đành chạy ra mở cửa. 

" Đại tiểu thư."

Kiều Tố Nhan gật đầu một cái nhanh chóng bước vào. Kiều Vân Hy nhìn thấy nàng liền quay mặt đi,

" Không phải tỷ đang ở chỗ tỷ phu sao? Chạy tới đây làm gì?"

Kiều Tố Nhan quay sang tiểu Như, tiểu Như cũng bất lực lắc đầu. Kiều Tố Nhan không chấp nhất, cười dịu dàng:

" Hy Hy hôm nay thật xinh đẹp nha."

Kiều Vân Hy một mực không phản ứng, trong lòng thầm khinh bỉ: thứ văn cũ rích, không thể đổi câu nào mới mẻ hơn được sao? Vừa nghĩ thế lại nghe Kiều Tố Nhan nói tiếp:

" Ta nói cho muội biết,  tam vương gia nhà muội rất tuấn tú nha, Công Nghi nhà tỷ còn kém một bậc."

Kiều Vân Hy nghe xong hừ lạnh, nghĩ ra gì đó liền cong môi:

" Tỷ còn nói muội nhất định sẽ đi mách tỷ phu, tỷ chê bai huynh ấy!"

Kiều Tố Nhan thấy nàng không giận nữa, tiếp tục cùng nàng đùa giỡn thay đổi không khí:

" Ai nha, Hy Hy, muội vạn lần đừng nên nói với Công Nghi, thực ra, trái tim huynh ấy rất mong manh dễ vỡ.", nói xong bày ra bộ mặt thành khẩn, tiếc là nàng không thấy được. Có điều không thấy vẫn nghe, nghe xong liền ôm bụng cười.

Ba người bên trong mải nói chuyện, cư nhiên không phát hiện trong phòng còn có một người, y nghe Kiều Tố Nhan nói xong hận không thể đạp phăng cánh cửa tủ bay ra mà cười cho thoải mái, lại đột nhiên rất hiếu kì muốn chứng kiến khuôn mặt Trang Công Nghi đen thành đít xoong. Càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng y nhịn tới nội thương nghiêm trọng, thiếu chút nữa là ói máu.

Qua một lúc lâu, đoán chừng tân lang sắp tới Kiều Tố Nhan và tiểu Như kéo nhau rời đi, để lại Kiều Vân Hy ở trong phòng cùng một con chuột đang nấp trong bóng tối. "Chuột" kêu "chít chít", Kiều Vân Hy hận không thể băm nó làm gỏi." Con chuột" cảm nhận được sát khí quản nhiên không dám lấy chân đá cánh tủ nữa,  ngoan ngoãn đứng làm mồi cho mấy em muỗi.

Nửa tiếng sau, Kiều Vân Hy vẫn chưa ngủ, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Vương gia thối quả nhiên đã tới.

Ngạo Trác Lăng đẩy cửa bước vào, mắt liếc nhìn tân nương vận y phục đỏ chói khóe miệng cong lên cười cười, từ từ tiến lại. Mà nàng không hiểu sao lúc này đột nhiên có chút căng thẳng.

Thời điểm khăn trùm được vén lên, khuôn mặt nam nhân gần ngay trước mặt. Kiều Vân Hy sững người, đầu óc nổ bùng bùng. Ngạo mặt dày? Là Ngạo mặt dày!?

"A, sao ngươi lại ở đây?", Kiều Vân Hy hoảng hốt, tựa như giữa phố gặp một kẻ khỏa thân tung tăng chạy nhảy.

Ngạo Trác Lăng một thân hỷ bào đỏ chói tựa lưng vào cạnh giường, giọng nói thản nhiên:

" Nàng nói xem đêm động phòng của ta, vì sao ta lại không thể ở đây?"

Kiều Vân Hy vỡ lẽ, thì ra đây là bất ngờ nha đầu tiểu Như nói. Ngạo Trác Lăng trong lòng nàng lại tiến thêm một bậc, từ thiếu gia ăn chơi trác táng trở thành tên biến thái bỉ ổi, chỉ vì mấy lần bị nàng trêu chọc liền muốn mang đời nàng ra trả đũa. Có điều Kiều Vân Hy là ai? Nhị tiểu thư Kiều gia không tính làm gì, nàng đây chính là nữ nhân hào khí đầy người, tuyệt đối không dễ bị khinh dễ.

Ngạo Trác Lăng nét mặt thú vị nhìn Kiều Vân Hy, lát sau môi mỏng từ từ cong lên, quả nhiên nghe thấy tiếng nói phóng khoáng đậm mùi châm chọc:

" Đêm xuân đáng ngàn vàng, tiểu nam nhân, mau qua đây, bổn tiểu thư sủng ngươi."

Ngạo Trác Lăng ngay từ đầu đã đoán được con thú nhỏ sẽ không để hắn thoải mái, có điều hắn nhịn nàng hai lần rồi, lần này sẽ để nàng nếm mùi vị.

Ngạo Trác Lăng vỗ vỗ tay, từ sau bức rèm một bóng hình cao mảnh đi ra, vừa nhìn thấy hắn liền uỷ khuất:

" Vương gia, ghét thật đấy, để người ta đợi mãi." Vừa nói tay lại vừa đẩy đẩy lên ngực Ngạo Trác Lăng. Mà Ngạo Trác Lăng lúc này liền cưng chiều nắm tay y, dỗ dành:

" A Thanh, ngươi chịu thiệt rồi."

" Cũng biết người ta chịu thiệt cơ đấy." Người kia tiếp tục làm nũng, Ngạo Trác Lăng không đành lòng kéo y lại gần, tay vuốt má y:

" Được rồi, đừng giận sau này ta sẽ đối sử với ngươi thật tốt."

A Thanh đỏ mặt, vùi xuống vai áo hắn.

Kiều Vân Hy nhìn một màn này đầu nổ bùng bùng. Có phải không vậy? A Thanh kia rõ ràng là một nam nhân. Kiếp trước nàng dốt cuộc ăn ở thế nào kiếp này lại gả cho một tên  đoạn tụ?

Ngạo Trác Lăng ôm eo A Thanh đứng dậy, lại nói với nàng:

" Đêm xuân đáng ngàn vàng, nàng cứ từ từ hưởng thụ, chúng ta đi ngủ trước."

Đầu Kiều Vân Hy chảy đầy vạch đen sì,

" Hưởng thụ cái đầu ngươi, cả nhà ngươi đi hưởng thụ đi!"

Ngạo Trác Lăng trên miệng xuất hiện nét cười lại như lan rộng tới mang tai, mà A Thanh bên cạnh hắn buồn nôn không thôi, thật muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh cẩu huyết này.

Nửa đêm canh ba, Ngạo Trác Lăng đang ngủ cửa bỗng bị giật phăng ra, Kiều Vân Hy hùng dũng đứng chắn ánh trăng, liếc nhìn vào giường thấy phu quân bên cạnh còn có một người đang ngủ, chùm chăn kín mít. Không phải bọn họ đang làm chuyện đó chứ? Không đúng. Không lẽ Ngạo Trác Lăng mặc cả quần áo...? Mặc kệ nàng đến đây chỉ có một mục tiêu. Chính là tuyên chiến.

" Ngạo Trác Lăng, chàng là phu quân ta, ngoại trừ là ta, không thể lên giường với ai hết!"

Gương mặt Ngạo Trác Lăng trong bóng tối không nhìn rõ biểu tình, chỉ loáng thoáng thấy hai vai rung lên. Thỏ con, nàng nghĩ mình là mãnh hổ, kì thực chỉ là một con thỏ lông mềm, xem ta làm thế nào mới trị được nàng. Sói già từ trong bóng tối lộ ra răng nanh lớn, chờ đợi thịt con thỏ non thơm ngon đang tự dâng lên miệng hắn.

~ ~~~~Đoạn cuối nghe gian không chịu được, có điều con sói này rất sảo quyệt, sói sẽ chơi đùa cho thỏ con mỏi nhừ sau đó mới làm thịt, tuyệt đối không ăn ngay...Có lẽ là vậy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play