Kiều Vân Hy vì giận rỗi phụ thân lại thêm không muốn đối mặt với Kiều Tố Nhan cũng  không thèm bỏ ra ngoài, nghĩ thế nào lại chui vào trong nhà kho khóa cửa lại báo hại cả Kiều phủ một phen náo loạn. 

Tiểu Như tìm khắp nơi không thấy tiểu thư nước mắt ngắn nước mắt dài. Kiều Tố Nhan và Kiều Chu Nhân cũng không khá hơn bao nhiêu, ruột gan như lửa đốt. Tính cách Kiều Vân Hy thế nào bọn họ chẳng lẽ không biết? Nàng hồi nhỏ đã từng một lần bỏ đi mất tăm, khi tìm thấy cũng không còn hình người. Lần đó là khi mẫu thân Liễu Tư Lam của nàng qua đời.

Kiều Tố Nhan sắc mặt trắng bệch không ngừng tự trách:

" Đều là con không tốt, không nên nặng lời với Hy Hy...", nói xong khuôn mặt đã lấm lem nước mắt. Kiều thái phó thương xót nàng, không nén nổi thở dài một hơi:

" Là ta, người làm cha này chút hạnh phúc nhỏ bé của con gái cũng không cho nó được...", Kiều Chu Nhân nói xong hơi lùi lại phía sau, tay chống lên ghế. Kiều Tố Nhan vội vàng chạy lại đỡ lấy, 

" Cha, không nên như thế,...Có điều...", Kiều Tố Nhan ngập ngừng một lát vẫn quyết định hỏi:

" Có điều...Tam vương gia thực sự như Hy Hy nói...làm chuyện không đứng đắn?"

Kiều thái phó nghe tới đây liền phản bác, tuy nhiên ngữ điệu nghe ra vài phần khổ sở:

" Sao có thể? Nha đầu không biết nghe ở đâu lại ăn nói như vậy. Tối qua Tam vương gia cùng ta bàn chuyện tới khuya mới hồi phủ...không thể về tới liền làm ra chuyện đó." Rõ ràng nghĩ thế nào cũng không hợp logic.

Kiều thái phó vừa dứt lời bên ngoài có mấy gia nô hổn hển chạy vào. Kiều Tố Nhan sốt ruột:

" Thế nào, có tìm thấy tiểu thư không?"

Mấy nô tài nhìn nhau lắc đầu:

" Vẫn chưa thấy ạ."

Kiều Tố Nhan nghe xong toàn thân mất lực ngã phịch xuống, còn chưa có ai kịp đỡ nàng dậy bên ngoài đã truyền tới một giọng nói trầm bổng:

" Sao không cẩn thận vậy?" 

Kiều Tố Nhan nhìn nam nhân vừa bước vào khuôn mặt vốn trắng bệch khôi phục chút huyết sắc, được người đó đỡ dậy mệt mỏi dựa vào vai y. 

Trang Công Nghi cúi đầu chào Kiều thái phó một tiếng " Nhạc phụ ", tay vẫn đỡ một bên hông Kiều Tố Nhan. 

Kiều Chu Nhân " ừ" một tiếng, không nói gì nữa. Trang Công Nghi đỡ Kiều Tố Nhan ngồi xuống, lại hướng về phía gia nô hỏi:

" Kiều phủ tìm hết chưa?"

Nô tài nghe xong gật đầu:

" Đã tìm hết rồi."

Trang Công Nghi hơi cau mày nghĩ ngợi sau đó lại nghe y nói:

" Nhà kho?"

Đám nô tài giật mình, Kiều Chu Nhân và Kiều Tố Tố Nhan cũng ngạc nhiên không kém. Bọn họ đúng là bỏ sót chỗ này. Kiều Vân Hy có khả năng ở đây? Ngồi không không bằng đứng dậy trực tiếp đi tìm. Quả nhiên thấy Kiều Vân Hy hai tay ôm gối, gục mặt không nói năng gì. Mà nàng lúc này bất quá là không thể ra mặt nói năng gì, hận không thể cắn chết bọn họ. Có điều trong lòng thầm thắc mắc đám nô tài này hôm nay thông minh đột xuất? Lại có thể tìm được nàng. 

Kiều Vân Hy mải nghĩ linh tinh không để ý tới trước mặt đã bị chắn một khoảng tối, cộng thêm đang cúi mặt xuống cho nên tới khi người ấy mở miệng mới phát giác.

Trang Công Nghi cười nhẹ một tiếng, rõ ràng đang cố tình nói với nàng, giọng điệu bình thản:

" Xem kìa, sắp làm tân nương rồi còn có loại sở thích này?"

Nàng hiếu kì ngẩng đầu lên vừa vặn thấy Trang Công Nghi cong miệng cười cười lại cúi mặt xuống, tiếp tục khinh người không nói gì. Lại thấy tiếng bước chân, Kiều Tố Nhan cùng Kiều Chu Nhân đi tới, vừa thấy nàng liền thở ra một hơi. Tỷ tỷ trực tiếp chạy tới đỡ nàng dậy, phủi một chút mạng dính trên y phục nàng, dịu dàng nói:

" Hy Hy, muội không sao chứ?"

Kiều Vân Hy trái ngược với khuôn mặt rầu rĩ buổi sáng, cặp mắt trong suốt ngước lên nhìn cô ráo hoảnh:

" Muội thì có thể làm sao chứ!?" Huy động tới cả tỷ phu đại nhân không phải nghĩ nàng bị bắt cóc rồi? Lại đột nhiên đụng phải ánh mắt Kiều thái phó Liền giận rỗi quay mặt đi. Kiều Tố Nhan nhất thời không biết thế nên thế nào.

Trang Công Nghi thấy vậy lên tiếng, giọng nói cố tình che đi vài phần cảm xúc. Y là đang nén cười.

" Hy Hy, thực ra muội nghe được ở đâu?"

Kiều Vân Hy ngây ra bộ mặt rõ ràng không hiểu. Trang Công Nghi khẽ ho một tiếng mới nói tiếp:

" Chuyện tam vương gia cùng nữ nhân khác..."

Nàng lúc này mới sực nhớ ra, quay ngang quay dọc vừa vặn thấy được tò mò trong mắt tỷ tỷ và phụ thân, nhất thời ấp úng:

" Cái này..."

Tỷ phu nàng vô tình không coi biểu hiện của nàng vào mắt, cố ý bồi thêm một câu:

" Ta không nghe ai đồn,  hiển nhiên kinh thành chưa một ai biết chuyện này."

Kiều Vân Hy lập tức bĩu môi:

" Hắn làm xong còn phải để tỷ phu nghe đồn sao? Hơn nữa, cũng rất có thể đã ném ngân lượng đè chết người ta rồi, thử hỏi bằng cách nào có thể truyền ra?"

Kiều phụ thân nãy giờ im lặng, mới nghe xong thái độ cũng thay đổi:

" Không ngại nói cho con biết, tối qua, ta với ngài ở cùng một chỗ", lão thái gia nói xong " Ừm" một tiếng, "ở cùng một chỗ", lời này thực ra hơi có vấn đề.

Kiều Tố Nhan và Trang Công Nghi vừa nghe đã biết xảy ra loại tình huống gì. Kiều Vân Hy khóe miệng giật giật, lẩm bẩm:

" Không thể như vậy, cờ lẽ nào bổn tiểu thư nhìn nhầm." Quả nhiên đã nghe tiếng Kiều phụ thân:

" Hy nhi, dung mạo vương gia con chưa từng thấy qua, có lẽ nhìn nhầm." Người làm cha này không lẽ không biết nàng trốn khỏi Kiều phủ? Không phải chạy đi rình mò?

Kiều Vân Hy lại thêm một trận kinh hoàng, nếu quả thật nhìn nhầm, Chu Di Cầm đêm qua rốt cuộc là với nam nhân nào? Vừa nghĩ tới đó đã khiếp sợ, không may nhưng thực sự có thể hại chết cô gái nhỏ đó nha. Vừa nghĩ xong liền phi ra khỏi cửa, trực tiếp chạy tới Tam Lăng vương phủ đòi người.

Nàng đi một hồi mới phát hiện có chỗ không đúng, trong lòng thầm thắc mắc. Không lẽ nhầm đường? Nghĩ xong liền tự mình phản bác: không có khả năng, tuy rằng lần trước là đến vào buổi tối cũng không tới mức như vậy. Quả nhiên ngẩng đầu lên đã thấy vương phủ trước mặt.

Kiều Vân Hy cẩn thận dò hỏi mấy người xung quanh:

" Lão bá, gần đây Vương phủ có việc gì đặc biệt không?"

Lão bá nghe nàng hỏi liền hồ nghi:

" Cô nương chẳng lẽ không biết mấy ngày nữa là đại hỷ của Tam vương gia?"

Kiều Vân Hy nghe bấy giờ mới nghĩ ra câu hỏi của nàng không chặt chẽ vội vã lắc đầu:

"  Cái này đương nhiên có biết, chỉ là còn gì đặc biệt không?"

Lão bá kia nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:

" Hết rồi."

Kiều Vân Hy trong lòng đầy khó hiểu. Kết quả của chuyến đi này chính là Chu Di Cầm bốc hơi như chưa từng xuất hiện, Tam Lăng vương phủ ngoại trừ chuẩn bị hôn lễ không có điều gì bất thường. Kiều Vân Hy đành tự  trấn an với bản thâ Chu Di Cầm đã may mắn trốn đi rồi.

Lang thang trên phố một hồi, cũng không muốn trở về Kiều phủ, nàng liền mua một chiếc mặt nạ quỷ đeo vào lại thay nam trang tham gia lễ hội.

Lúc này đã vào giữa trưa, trên đường náo nhiệt, pháo hoa nổ rất rộn ràng. Kiều Vân Hy nhìn phía sau liền thấy một đám thanh niên trai tráng kéo thành đoàn đi lại. Người đi đầu mặc quan phục, có lẽ là một chức quan nhỏ nào đó trong kinh thành, những người phía sau khí chất kém hơn, nàng vừa nhìn liền biết bọn họ quan hệ chủ tớ, không biết là đi cướp cô nương nhà nào. Kiều Vân Hy trong lòng hiếu kì liền chạy lại, hữu hòa chào hỏi:

" Mấy vị huynh đài này, đi đâu thế?" Hỏi xong mới phát hiện câu hỏi quá ngốc nghếch. Quả nhiên ngốc nghếch thật. Vị công tử đi đầu tùy tiện " Ừ" một tiếng, mấy người sau có vẻ gần gũi hơn, tốt bụng đáp lại:

" Tất nhiên là đi cướp tân nương rồi."

Kiều Vân Hy ra bộ ái ngại:

" Thì ra thế, ta là người mới tới, có điều không biết."

" Ồ...đã vậy ngươi có muốn đi cùng chúng ta không? Đi xem một chút."

Nàng rõ ràng là đang có ý đó, nhưng cũng không vội gật đầu, ánh mắt khẽ liếc sang vị công tử kia, thấy y không có biểu cảm gì mới chấp thuận:

" Được thế thì tốt, vừa vặn ta muốn tập làm quen với nơi này."

Bọn họ tiếp tục đi, Kiều Vân Hy lấy tay khẽ thọt người đi bên cạnh hỏi:

" Huynh đệ, huynh ưng được cô nương nhà nào?"

Người kia nghe nàng hỏi cười khà khà:

" Công tử, hôm nay bọn ta là đi giúp công tử nhà ta cưới đại tẩu."

" Ồ, tiểu thư nhà ai vậy?"

Người kia ra chiều bí mật:

" Lát nữa ngươi sẽ biết, có đích thực là một thiên kim cực kỳ xinh đẹp. Ha ha."

Hai người đang nói chuyện liền thấy náo loạn, một nam nhân bị người ta thả hắc cẩu ra đuổi, chắc chắn là bị người nhà cô nương kia bắt được rồi. Kiều Vân Hy liếc nhìn, nam nhân đó rõ ràng bị cắn tới quần áo rách bươm vẫn kiên cường hò thét, lát sau gia nhân trong nhà vác gậy ra đuổi liền cắp áo chạy đi, nhìn dáng vẻ y cực kỳ buồn cười. Kiều Vân Hy cảm thấy trước kia nàng không được tham gia qủa là đáng tiếc.

Đi một đoạn Kiều Vân Hy cảm thấy có gì không đúng, mà không đúng ở đây chính là trước mắt là một phủ đệ cực kỳ quen thuộc, phía trên đề mấy chữ lớn " Kiều Gia Phủ".  Chẳng lẽ công tử kia muốn cướp nàng?

Đám người quả nhiên dừng lại trước cửa Kiều phủ. Thông thường sẽ lém lút bác thang trộm người, không ngờ mấy người này lại muốn gọi cửa. 

Người bên trong vừa mở cửa, vừa vặn thấy Kiều thái phó đi tới, loáng một cái đã đứng trước mặt bọn họ. Kiều Vân Hy vội vàng chui vào sau mấy vị huynh đài kia đứng, đảm bảo cha nàng không nhận ra mới vểnh tai nghe xem bọn họ nói cái gì.

Kiều Chu Nhân nhìn người trước mặt không có biểu cảm gì, mà vị kia cũng tuyệt nhiên im lặng, bầu không khí có chút kì quái. Lát sau, vị công tử kia nhượng bộ lên tiếng trước:

" Kiều thái phó, chẳng lẽ không có hảo tình mời bổn vương vào phủ?"

Kiều thái phó lạnh mặt, giọng nói tôi luyện qua thời gian vẫn tĩnh lặng như cũ, không hề bị khí thế của người trước mặt áp đảo:

" Nhị vương gia thứ lỗi, phủ đệ hôm nay không tiện, hẹn vương gia hôm khác lại tới."

Kiều Vân Hy đầu nổ lùng bùng. Nhị vương gia?  Nhị vương gia nào?  Nàng đúng là bị dọa cho ngu người. Có điều đã là nhị vương gia cha nàng vì sao khớp nể mặt? Lời nói rõ ràng đang đuổi khéo y về.

"  Bổn vương hôm nay tới muốn gặp nhị tiểu thư, không phải tới tìm thái phó. Ta cũng không cần vào Kiều phủ, nói nàng ra đây là được."

Kiều thái phó lạnh giọng:

" Nữ nhi sáng sớm đã cùng Tam vương gia dạo hội, tới giờ vẫn chưa về." Kiều Vân Hy giật giật, nàng theo tên vương gia thối kia đi chơi lúc nào?

Dẩn Khang nghe lời này xong liền cười khẩy:

" Lời thái phó nói ta tin được mấy phần?"

Kiều Chu Nhân chưa kịp nói gì bên trong đã truyền ra giọng nữ thanh mảnh:

" Nhị đệ không tin lời thái phó, lời bổn cung chẳng lẽ cũng không tin?"

Dẩn Khang khẽ cau mày sau đó cúi đầu hành lễ:

"  Thỉnh an Hoàng hậu." Không chỉ có hắn, tất cả những người kia cũng đồng loạt quỳ gối, Kiều Vân Hy thấy thế cũng vội vàng làm theo.

Cách Kiều phủ đã xa mấy chục mét, Kiều Vân Hy mới quay sang người lúc nãy hỏi nhỏ, rõ ràng đã lém lút thêm mấy phần:

" Nhị vương gia thực muốn cướp Kiều nhị tiểu thư? Ta nghe nói nàng sắp thành thân với Tam vương gia, chẳng lẽ...?".

Người lúc nãy liếc một lượt, vì bọn họ đang đi cuối hàng nên không ai để ý, cúi đầu tốt bụng nhắc nhở:

" Chuyện này ta cũng không biết, người cũng không nên tò mò."

Nàng nghe xong liền hiểu ý, gật đầu một cái đáp ứng.

" Ta biết rồi."

Tối đến, Kiều Vân Hy xem xong phần cuối lễ hội mới trở về, vừa đi vừa tám chuyện với mấy nam nhân bên cạnh:

" Mấy huynh đài cảm thấy tân nương nào xinh đẹp nhất?"

Người đứng gần nàng nhất trả lời trước tiên:.

" Còn không phải Chu tiểu thư của Chu thái thú sao?" 

Người bên cạnh không đồng ý:

" Không phải, Chu tiểu thư không sánh được với Dương Hy Chinh, tuy gia cảnh bình thường nhưng kỳ thực chính là mỹ nhân. Hôm nay lúc nàng cùng tân lang mặc hỷ phục cỡi ngựa đi qua, lão nhân thực hận không đạp cho tên nam nhân kia một nhát."

Mấy người kia nghe y nói liền cười khà khà. Kiều Vân Hy vỗ vai anh ta:

" Huynh đài ngươi giận làm gì? Có bản lĩnh sao không đi cướp người ta về.?"

Người kia chưa kịp trả lời, người bên cạnh chen vào nói:

" Còn không phải hắn để tâm tư ở Kiều phủ sao? Mấy vị tiểu thư kia luận về gì đều kém Kiều nhị tiểu thư một bậc. Tiếc là nàng chạy đi chơi với phu quân tương lai, báo hại hắn lệch hướng. Còn nói cái gì, nhị tiểu thư không thích Tam vương gia, ta thấy chỉ là làm cao một chút."

Kiều Vân Hy nghe xong sắc mặt đen xì, hận không thể một chưởng đập chết tên đáng ghét này. Cuối cùng kìm nén được nặn ra mấy tiếng "ha ha" sau đó cáo từ đi trước.

Lúc Kiều Vân Hy về đèn trong phủ đã tối gần hết, chỉ còn đèn trong khuê phòng nàng, đoán chừng là tiểu Như thắp.

Tiểu Như nghe tiếng động vội vàng mở cửa. Kiều Vân Hy bước vào, vất chiếc mặt nạ ra liền nhảy lên giường, vừa định nhắm mắt đã bị tiểu Như lay dậy:

" Tiểu thư, tiểu thư đi thay y phục đã."

Kiều Vân Hy vặn vẹo một hồi mới miễn cưỡng đứng dậy, y phục đã cầm trên tay lại đột nhiên nhớ ra một chuyện liền quay lại hỏi:

" Tiểu Như, hôm nay Hoàng hậu giá lâm? Khanh ca ca có tới không?"

Tiểu Như gãi gãi đầu:

" Tiểu thư cũng biết?... Thực ra đó là Quách Thiền cô nương, tỷ muội sinh đôi của hoàng hậu...chuyện này đại nhân dặn tuyệt đối không được tiết lộ."

Kiều Vân Hy " Á " một tiếng định nói gì lại thôi, cầm y phục mang đi.

Loáng một cái đã tới ngày cử hành hôn lễ. Khắp kinh thành đều tới xem, Kiều phủ tràn ngập một màu đỏ rực mà Kiều Vân Hy bất quá từ đầu tới cuối đều đội khăn che mặt, hơn nữa còn ngủ gật hoàn toàn không để ý gì. 

Từ bên trong kiệu hoa nàng loáng thoáng nghe được Kiều Tố Nhan yêu thương dặn dò:

" Hy Hy, muội sau này nhất định phải chăm sóc mình thật tốt, cũng không nên bướng bỉnh... quá..." đoán chừng tỷ ấy lại khóc không nói tiếp được, nàng nghe tiếng trầm trầm của tỷ phu cũng yên tâm không thò đầu ra, chỉ khẽ " Vâng" một tiếng. Cuối cùng vì hôm qua thức khuya quá sau đó liền tựa vào một bên ngủ hẳn, cũng không biết cha có nói gì không. Có điều, hình như có ai đó thở dài nói xin lỗi nàng. Phụ thân? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play