Huyện Hà Tây, tiếp giáp Hoàng Hà, thuộc sở hữu phủ Hà Trung.
Ở đây, tuy rằng chỉ là một huyện nho nhỏ, nhưng vì nằm giữa hai thành Tương Dương cùng Hà Trung, bởi vậy, người đi đường cùng lái buôn lui tới đông đảo, cũng coi như phồn hoa.
“Tiểu nhị!” Chợt nghe một tiếng hô hoán ngoài cửa.
“Aiz! Tới ngay…” Tiểu nhị vội vàng chạy ra cửa, đã thấy có hai vị thanh niên đang xuống ngựa!
Một người bạch y cẩm đai, dung mạo tuấn mỹ, thần thái phi giương; một người lam sam nhẹ giương, tuấn dật thanh triệt, hài hòa ấm áp. Chính là Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu.
Trong hồng trần lại có người tuấn kiệt thanh tú như thế, còn đồng thời xuất hiện hai vị. Dù tiểu nhị kia kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi sửng sốt, mới lập tức phản ứng lại! Vội vàng mang theo khuôn mặt tươi cười đi lên ngênh tiếp: “Hai vị khách quan trên đường vất vả! A Tài! Thay hai vị khách quan dắt ngựa đi cho ăn!”
Một tiểu tư bên cạnh ứng tiếng, tiến lên dắt hai con ngựa, đi hướng hậu viện.
Tiểu nhị cười dẫn hai người tiến vào: “Xin hỏi nhị vị khách quan! Là nghỉ trọ nha? Hay là ở trọ?”
Bạch Ngọc Đường nhìn bốn phía, nhà khách *** này tuy có chút nhỏ, nhưng xung quanh sạch sẽ ngăn nắp, trong lòng hơi chút hài lòng! Liền quay đầu lại nhìn nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu vốn không quá để ý những thứ này, từ trước đến nay tùy nghi đã quen, mắt thấy Bạch Ngọc Đường nhìn qua, liền chỉ mỉm cười, xem như đồng ý.
“Tiểu nhị! Có khách phòng thượng đẳng hay không?”
“Có, có! Khách phòng thượng đẳng còn có ba gian! Nhị vị gia muốn mấy gian?”
“Một gian!” Bạch Ngọc Đường giành đáp trước, rất sợ Triển Chiêu phản đối, móc ra từ trong ngực một thỏi bạc nặng ba lượng, vứt lên trên quầy. (Khửa khửa, gian nha~~~~)
Một gian? Triển Chiêu nhíu nhíu mày.
Từ khi rời khỏi Biện Kinh, trên dọc đường, Bạch Ngọc Đường lo hết ăn ở, mọi thứ an bài chu đáo, nhưng chỉ có một điều, mỗi khi ở trọ, Bạch Ngọc Đường không để ý Triển Chiêu phản đối, chỉ kêu một gian phòng. Một khi Triển Chiêu có ý kiến, liền ỷ vào lời nhắc nhở trước khi đi của Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh, không nghe theo liền không buông tha. Bản tính Triển Chiêu hiền hoà, tranh cãi vài lần, liền cũng tùy theo hắn.
“Chưởng quầy, có còn gian phòng khác?” Triển Chiêu thở dài, ở trọ mà thôi, việc gì phải ở thượng phòng??
“Chưởng quầy, không cần quản y!” Bạch Ngọc Đường liếc nghiêng y một cái, bắt đầu tranh luận khi mỗi ngày ở trọ, “Miêu Nhi! Trước khi đi chính là Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh nhờ ta dọc đường hảo hảo chiếu cố ngươi nha! Đương nhiên phải cùng ta ngụ một gian, mới thuận tiện chiếu cố ngươi! Bạch gia gia tuyệt không hứng thú đi ngụ cái gian phòng rách nát nào đó.” (Vâng, anh chỉ hứng thú ăn đậu hũ của mèo thôi!)
“Bạch huynh…” Bị người nào đó dùng ánh mắt hung ngoan mà trừng, thở dài đổi giọng, “Ngọc Đường! Triển mỗ hẳn còn chưa đến mức lúc nào cũng cần người chiếu cố đi?”
“Lời này chờ nửa tháng sau mới nói đi! Nếu không, ngươi lập tức đi mời Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh đến nói với ta!” Bạch Ngọc Đường khoanh hai tay, nhìn nhìn Triển Chiêu, cười đến mức rất tà dị!
Triển Chiêu sáng suốt mà ngậm miệng lại. Nói chuyện với người không nói đạo lý, là nói không rõ đạo lý. Tùy cái người nào đó đang vào thời điểm biến thành cái con không nói đạo lý nào đó. (Choáng! @@, không nói đạo lý và không nói đạo lý cái gì và cái gì a~~~~~~~~!)
“Chưởng quầy! Mang chúng ta đi xem gian phòng trước đi! Chuẩn bị tốt thức ăn, dựa theo sở trường của các ngươi, ân… đưa tới trong phòng là được rồi! Ngày mai chúng ta đi!”
“Vâng! Vâng! Tiểu nhị, mau dẫn nhị vị khách quan đi xem gian phòng!”
Trong gian phòng, hai người mới vừa dàn xếp ổn thoả xong, sớm đã có tiểu nhị tay chân nhanh nhẹn đem thức ăn lên!
“Miêu Nhi, đi một ngày đường, ăn một chút gì trước đi!” Bạch Ngọc Đường ân cần mà rót đầy hai chén rượu trên bàn.
Triển Chiêu đạm đạm cười, ngồi xuống.
Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu, chậm rãi thưởng thức rượu ngon trong chén, ánh mắt lại luôn luôn lưu trên thân người đối diện.
Tuy rằng cũng từng cùng nhau ăn cơm, nhưng, cho tới bây giờ chưa từng chú ý qua, nguyên lai, Miêu Nhi này ngay cả ăn cơm, đều mang theo một loại phương thức yên lặng, nhã nhặn, hiển lộ hết sự tao nhã trầm ổn, tốc độ lại không nhanh không chậm. Từ vị trí của bản thân, vừa vặn nhìn thấy lông mi thật dài hơi hơi rũ xuống, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng khẽ động. Dùng động tác gần như ôn nhu, đem thức ăn ngậm vào giữa môi, chậm rãi biến mất không nhìn thấy nữa, chợt thấy yết hầu có chút khô ráo, mạnh mẽ trút xuống một ngụm rượu lớn. Đường nhìn di động, rơi xuống đầu ngón tay linh mẫn mạnh mẽ rồi lại thon dài tinh tế kia, nhìn nó đang không ngừng bay múa lên xuống, tựa như khi nó cầm lấy trường kiếm…
Nguyên lai, nhìn người khác ăn cơm, cũng có thể là một loại hưởng thụ. Đặc biệt khi khuôn mặt tuấn tú kia chậm rãi phiếm lên đỏ ửng… Đôi mắt thường ngày kiên nghị trong suốt, vì cúi đầu mà khẽ nhắm. Triển Chiêu lúc này, nhìn qua, ít đi kiên định cùng chấp nhất thường ngày, nhiều thêm vài phần nhu hòa cùng thân cận. Ánh mắt của Bạch Ngọc Đường càng thêm không kiêng kỵ gì.
Triển Chiêu ăn rất chậm, nhưng cũng không phải y muốn chậm như thế, chẳng qua nhãn thần đang thiêu đốt ở trên người kia khiến cho y thực sự có chút nuốt không trôi. Đều là nam tử, đương nhiên hiểu rõ ánh mắt dần dần thiêu đốt kia, đại biểu cho ý tứ gì. Tâm hoảng ý loạn, chỉ có thể tiếp tục giả bộ không cảm thấy gì, không chút phản ứng mà ăn thức ăn sớm đã không biết mùi vị như thế nào.
“Miêu Nhi! Uống rượu a!”
Tươi cười chói mắt, đưa chén rượu tới trước mặt.
Mê hoặc chói mắt, lập tức thanh tỉnh. Âm thầm hít thật sâu, cực lực bình tĩnh, tiếp nhận, uống xuống. Đã thấy người đối diện cười đến mức càng thêm mờ ám, mới phát hiện, nguyên lai, cái chén này, hắn vừa mới dùng qua… (>