Gió ngày đông, là lạnh, cùng từng mảnh hoa tuyết, nhè nhẹ lay động, bồng bềnh rơi xuống. Xinh đẹp rồi lại ngắn ngủi, giữa lúc thoáng qua, biến mất trên nóc nhà đường phố.

Thành Biện Kinh gần cuối năm, lại vô cùng náo nhiệt, người đi trên đường đa số đều không tự giác mang theo vẻ tươi cười. Đắng cay bận rộn một năm, bách tính tầm thường, hay người trong triều đình thân ờ địa vị cao, đều thả lỏng tâm tình, chìm đắm trong sự vui mừng sắp đến năm mới này.

Hiện giờ Tống thất đã cùng Liêu quốc, Tây Hạ định ra điều ước không xâm phạm lẫn nhau, Tống hoàng cực lực phổ biến nền chính trị nhân từ, trong biên giới Đại Tống, đều là thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp.

Một chiếc xe ngựa, từ cửa thành chậm rãi chạy vào, nhóm thủ vệ nhìn nhìn tiêu ký hình chuột cực to trên xe ngựa kia, đều tự giác mà cung kính đứng một bên, yên tĩnh đợi nó đi qua.

Chiếc xe ngựa này cực kỳ bình thường, cũng không phải là quan lớn vương triều. Nhưng không chỉ có thủ vệ, ngay cả người đi đường, cũng đều lộ ra ánh mắt sùng kính, lẳng lặng tránh đường.

Chỉ vì, chiếc xe ngựa này, là xe ngựa của Hãm Không Đảo! Tiêu ký hình chuột, là tiêu ký của Ngũ Thử!

Năm trước, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, cùng Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, không để ý an nguy sinh mệnh, xông Trùng Tiêu Lâu, trộm minh thư, khiến một hồi chiến hỏa biến mất, khiến vô số bách tính thoát được tai nạn. Bất hạnh, lại song song bị vây khốn trong Trùng Tiêu Lâu, dưới Oanh Thiên Lôi, song song gặp nạn. Tin tức truyền ra, thiên hạ chấn kinh! Thánh thượng tự mình hạ chỉ, lập mộ y quan cho hai người (mộ y quan = mộ áo mũ, tức lấy áo mũ chôn thay người), lấy làm chia buồn! Tứ Thử Hãm Không Đảo, chủ động thỉnh cầu vào triều làm quan, kế thừa di chí của Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu. Hiện nay thế nhân không ai không kính ngưỡng sự trung can nghĩa đảm, anh hùng hiệp nghĩa của Ngự Miêu cùng Cẩm Mao Thử…

Nhìn người qua đường bên người bận bận rộn rộn, không ngừng bôn ba; nhìn từng khuôn mặt tươi cười mang theo hạnh phúc cùng thỏa mãn. Triển Chiêu cũng không khỏi cảm thấy may mắn mà lộ ra một nụ cười.

“Được rồi! Ngươi thế nào luôn nhìn một vài người không liên quan mà cười!” Bạch Ngọc Đường cảm thấy bất mãn mà một phen kéo rèm cửa sổ xe ngựa xuống, thuận thế tựa nghiêng ở trên người Triển Chiêu, gắt gao ôm y, “Một người sống lớn như ta, ngay bên cạnh ngươi, ngươi còn nhìn ai?”

Triển Chiêu nhìn hành động ăn giấm, vô lại của Bạch Ngọc Đường, nét tươi cười trên mặt càng thêm sâu: “Đại Tống hiện giờ, thực sự là yên vui thái bình. Hoàng thượng thực sự là trạch tâm nhân hậu, phúc của bách tính a!”

“Hừ! Hắn đối với ngươi như vậy, ngươi lại còn khen hắn cái gì trạch tâm nhân hậu. Miêu Nhi, chẳng lẽ ngươi không hận sao? Trước đây, hắn chính là một lòng muốn bức ngươi chết a!” Nhắc tới đương kim vạn tuế, Bạch Ngọc Đường liền không khỏi tức giận trong lòng.

Nhẹ nhàng vỗ về sống lưng của Bạch Ngọc Đường, ôn nhu mà trấn an:

“Người sống ở trên đời này, luôn luôn có chút chuyện, ngươi không muốn, nhưng lại không thể không làm, bách tính tầm thường còn như thế, huống hồ là chủ một nước? Kỳ thực hoàng thượng mới là người vất vả nhất thế gian này, việc khi đó, dù đổi là ta, Triển Chiêu cũng sẽ lựa chọn như thế! Ngọc Đường, ngươi cho rằng mọi người trên thế gian đều có thể như ngươi, tùy tâm sở dục sao?”

Bạch Ngọc Đường khẽ hừ một tiếng, tuy rằng sớm đã biết trong lòng Triển Chiêu không có ý oán hận, nhưng hắn lại không cách nào bỏ qua.

Triển Chiêu nghe xong, không khỏi bật cười: “Ngọc Đường thế nào lại nổi tính trẻ con rồi?”

“Khá cho ngươi con mèo thối, cư nhiên xem Bạch gia gia là trẻ con!” Bạch Ngọc Đường giả vờ giận nói, trọng trọng áp xuống, thẳng đến khi áp đảo Triển Chiêu trong xe ngựa, cũng may trong xe ngựa này, sớm đã trải da dê dày dày, lông xù mà bền chắc ấm áp. Bạch Ngọc Đường duỗi tay ngắt lấy bên hông Triển Chiêu.

Bên hông này, vốn là nơi mẫn cảm của Triển Chiêu, bị Bạch Ngọc Đường náo loạn như thế, nhất thời toàn thân bủn rủn, yếu ớt mà bị áp dưới thân, không dụng được lực.

“Ngọc Đường, đừng náo loạn, ở đây không phải Mộ Hà (là tên hồ mà hai người cư trú sau khi quy ẩn), sắp đến Khai Phong Phủ…” Thực sự tránh không ra được, Triển Chiêu vội vàng xin tha nhắc nhở.

Hai người dây dưa một phen, Bạch Ngọc Đường đã có một chút động tình. Nhưng cũng hiểu rõ Triển Chiêu nói đúng, chỉ đành không cam nguyện mà buông người dưới thân ra, rồi lại hung hăng ngắt hai cái nơi vòng eo nhỏ mềm, mới chậm rãi ngồi trở lại chỗ cũ.

Triển Chiêu hơi hơi thở dốc, ở chung thân mật, như thế nào không biết tình hình của Bạch Ngọc Đường. Chỉ đành cười khổ không nói nữa, lẳng lặng nghe thanh âm xe ngựa chạy.

Nửa ngày, Bạch Ngọc Đường mới bình ổn, ép thấp thanh âm, oán giận nói:

“Còn không phải đều do con mèo ngốc chỉ thích lo nghĩ nào đó, đều đã nói với ngươi, bốn vị ca ca đều đã vào Khai Phong Phủ, ngươi lại còn muốn lo lắng, hiện giờ, muốn về cũng là ngươi, còn phải lén lút như vậy…” Không thể so với sự tiêu dao vui sướng khi ở Mộ Hà, nếu là ở Mộ Hà, hôm nay, làm sao có thể để cho ngươi chạy thoát? Đương nhiên, những lời này, Bạch Ngọc Đường thông minh mà không nói ra khỏi miệng. (Nếu ko bị con mèo mặt mỏng nào đó cho ngủ phòng khách thì chít! XD~~~~)

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Triển Chiêu nghe thấy mà lòng tràn đầy áy náy, nơi nào còn có thể nghĩ đến được hàm ý dưới lời của con chuột bạch này:

“Đều là Triển mỗ liên luỵ ngươi…”

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, vội vàng cười nói: “Sao còn nói những lời loại này, ngày hôm trước, không phải đã đáp ứng ta sẽ không nhắc lại sao? Chẳng lẽ Nam hiệp hiện giờ đã thành béo nhờ nuốt lời*?” (chỉ người hay vi phạm lời hứa, làm lợi cho bản thân)

Triển Chiêu hiểu rõ Bạch Ngọc Đường là dùng lời nói che lấp, không muốn mình áy náy, chỉ đành dãn mi, cười nói: “Như thế nào? Nhưng danh Nam hiệp này, cũng đừng nhắc tới nữa, nếu để người khác nghe thấy, chẳng phải lại sinh chuyện sao!”

Bạch Ngọc Đường há miệng đang muốn nói cái gì, lại cảm thấy xe ngựa đột nhiên dừng lại, nghe thấy thanh âm thấp trầm của Lô Nghĩa đánh xe vang lên bên ngoài: “Nhị vị quan gia, tiểu nhân Lô Nghĩa, bên trong là đệ đệ của đại gia cùng phu nhân…”

Bạch Ngọc Đường lập tức đắc ý dào dạt, Triển Chiêu hung hăng liếc nghiêng hắn một cái, trong lòng biết nhất định là chủ ý ôi thiu của con Cẩm Mao Thử này, tiếc rằng lúc này đang ở Biện Kinh, lại vô luận như thế nào cũng không thể để người ta phát hiện, chỉ đành nhịn lại nhịn, ép buộc nhịn xuống.

Một thanh âm phi thường quen thuộc vang lên: “Nga, thân thích của đại gia? Đại gia đã phân phó, nói là đón qua để cùng ăn mừng năm mới!”

Thân mình Triển Chiêu chấn động, đây là nha dịch của Khai Phong Phủ, Triển Chiêu còn nhớ rõ tên hắn, gọi là Thành Hỉ.

Một đôi tay ấm áp, kéo qua, nhẹ nhàng ôm lấy bên hông, Bạch Ngọc Đường cúi đầu hơi cọ cọ ở vai cổ Triển Chiêu, lấy làm an ủi.

Triển Chiêu ngẩng đầu liếc hắn một cái, cười cười, bình ổn lại cuộn trào mãnh liệt trong lòng, để bản thân thả lỏng tiến vào ***g ngực ấm áp phía sau.

Thanh âm Lô Nghĩa cười vang lên: “Đúng vậy, quan gia.”

Thành Hỉ kia cũng không kiểm tra, chỉ phất phất tay, nói: “Đi vào đi!”

Tiếp theo, xe ngựa lần nữa đi tới. Lại đi một hồi lâu, mới lần nữa ngừng lại.

Bốn phía một mảnh vắng vẻ, trong lòng Triển Chiêu yên lặng đếm: một, hai, ba… mười một, cộng thêm Lô Nghĩa bên ngoài, có mười hai người! Hai hô hấp thô ráp, rõ ràng là người không biết võ công, còn lại hô hấp nhẹ nhàng hơi phong bế, hẳn là người biết võ… Cười khổ, không cần đi ra ngoài nhìn, cũng có thể đoán được là ai…

Quả nhiên, tiếng nói trầm ổn khàn khàn vang lên, không trấn tĩnh tự phụ như nhất quán, hơi hơi lộ ra một chút tự loạn: “Lô hộ vệ, mời bọn họ xuống đi!”

Hít một hơi thật sâu, dùng sức nắm lấy bàn tay lo lắng của người phía sau, Triển Chiêu vén rèm cửa, nhảy ra ngoài:

“Không cần!”

Ánh mắt nhất nhất đảo qua bốn người Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ rõ ràng kích động, ngay cả Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh luôn luôn lãnh tĩnh kiềm chế cũng không khống chế được mà lộ ra vẻ kích động. Tứ Thử cùng Lô phu nhân bên cạnh tuy rằng đã sớm biết chân tướng, nhưng lúc này cũng không khỏi ửng đỏ hai mắt.

“… tham kiến đại nhân, Công Tôn tiên sinh!” Thật vất vả nhịn xuống hai chữ ‘thuộc hạ’ đến bên miệng, thanh âm của Triển Chiêu hơi có chút rung động.

Bao Chửng nhắm hai mắt, cuối cùng cũng bình định lại nỗi lòng kích động, “Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi!” Tiến lên vài bước, tỉ mỉ đánh giá trên dưới một phen, “Chỉ là —— khổ cho ngươi!”

Phía sau, Công Tôn Sách cùng tứ đại hộ vệ cùng chen nhau lên, vây quanh Triển Chiêu, kích động không ngớt.

Công Tôn Sách rưng rưng kéo Triển Chiêu qua, nói: “Triển hộ vệ, khi truyền đến tin ngươi cùng Bạch thiếu hiệp song song mất tại Trùng Tiêu Lâu, thật đúng là hù chết chúng ta, những ngày đó, tất cả mọi người không còn tâm tư xử lý công vụ gì nữa, ngay cả đại nhân, cũng đều giam bản thân ở trong phòng vài ngày…”

Hai mắt Bao Chửng cũng đầm đìa lệ quang, trên mặt lại hiện lên nét tươi cười an ủi, nói: “Công Tôn tiên sinh, đừng nói bản phủ, tiên sinh không phải cũng nhốt bản thân tại trong phòng, ôm bao châm cứu không buông sao… Nếu không phải bốn người Lô hộ vệ tới Khai Phong Phủ, không biết Công Tôn tiên sinh còn trầm mặc bao lâu đây!”

Triển Chiêu kích động trong lòng, “Là lỗi của Triển Chiêu, để cho đại nhân, Công Tôn tiên sinh, chư vị huynh đệ lo lắng thất vọng…” Nói đến chỗ này, nước mắt, cũng không nhịn được nữa mà tràn khỏi viền mắt.

“Triển đại nhân…” Bốn người Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ chỉ nói được một tiếng này, cũng nuốt lệ nói không ra lời.

Tuy nói nam nhi có lệ không dễ rơi, nhưng hôm nay sinh tử biệt ly, cửu biệt gặp lại, làm sao còn dừng được? Bảy người nguyên cùng Khai Phong Phủ, tất cả đều rơi lệ đầy mặt, hưng phấn mà ôm lấy nhau.

Bạch Ngọc Đường theo sau Triển Chiêu xuống, thấy tình hình này, cũng không khỏi ửng đỏ hai mắt, lại sớm đã bị Tứ Thử lôi lôi, kéo kéo, làm sao còn có công phu nhàn rỗi mà đến chỗ của Triển Chiêu chen chúc.

Lô đại tẩu một đôi tay trắng kéo chặt Bạch Ngọc Đường, khóc nói: “Ngũ đệ… Để cho đại tẩu xem xem! Lâu như vậy, ngươi sống có tốt không? Có thiếu thốn cái gì hay không…”

Lô Phương chỉ đành đỡ thê tử của mình, “Được rồi được rồi, lão Ngũ hiện không phải rất tốt sao?”

Hàn Chương, Từ Khánh, Tương Bình, cũng không nói gì, chỉ kéo Bạch Ngọc Đường, đầy mặt lệ ngân mà cười…

Bao Chửng lau lau nước mắt, nhìn mọi người cười nói: “Được rồi được rồi, Triển hộ vệ cùng Bạch thiếu hiệp lần này mạo hiểm rất lớn trở về cùng mọi người đoàn niên, đều đừng ở chỗ này nữa, mọi người vào phòng nói tiếp đi!”

Nghe xong lời này, mọi người mới rốt cục buông tay, theo Bao Chửng đi đến một gian tiểu viện —— tiểu viện này, chính là nơi ngày xưa Triển Chiêu cư ngụ.

Bạch Ngọc Đường chen chúc qua, nhẹ nhàng nắm tay Triển Chiêu.

Triển Chiêu liếc nhìn lại một cái, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy yên ổn, hai người đối diện nhau cười, đi theo vào.

Công Tôn Sách bên cạnh thấp trầm nói: “Hôm nay, đại nhân sớm đã phân phó xuống, không cho phép quấy nhiễu, trong viện này chỉ có chúng ta, Triển hộ vệ không cần lo lắng!”

Đang nói, đã tới bên trong phòng, trong phòng, sớm đã bày một tấm bàn tròn, trên bàn bày đầy rượu và thức ăn.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, tất cả đều hỏi hai người Triển Bạch hiện giờ sống như thế nào, đang ở nơi nào, có thiếu thốn gì hay không, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường nhất nhất đáp lại.

Mọi người lại hỏi đến phong cảnh thủy sắc, dân phong tập tục nơi quan ngoại…

Đang lúc náo nhiệt, Bao Chửng đột nhiên hỏi: “Triển hộ vệ, hiện giờ, ngươi có thể đem việc trước đây vì sao giả chết nói ra không?”

Một lời đã ra, nhất thời bốn phía một mảnh yên tĩnh, mọi người, bao gồm Tứ Thử trước đây trợ giúp Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường giả chết, cũng không biết ngọn nguồn, ngay cả Bạch Ngọc Đường cùng giả chết, cũng không biết đến tột cùng. Chỉ vì y là Triển Chiêu, một Triển Chiêu vì đại nghĩa quên thân, mọi người mới có thể dưới tình hình không biết chuyện gì, đều dốc hết toàn lực. Lúc này nghe Bao Chửng hỏi, không khỏi đều tĩnh lặng lại, nhìn phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu trầm mặc một hồi, ngẩng đầu, nhất nhất nhìn qua mọi người bên cạnh bàn, nhìn lại Bao Chửng: “Đại nhân, cũng không phải là Triển mỗ có ý lừa gạt, chỉ là chuyện sinh tử của một mình Triển Chiêu nhỏ, chuyện của vạn dân lớn. Triển Chiêu có thể nói, nhưng việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, lớn, nguy hại đến Đại Tống ta; nhỏ…. chỉ sợ người biết được việc này, tất cả đều khó thoát cái chết! Đại nhân, xin đại nhân khoan thứ tội Triển Chiêu giấu diếm…”

Bao Chửng yên lặng gật đầu, không nói nữa.

Ngay cả Bao Chửng cũng đã không hỏi, Triển Chiêu cũng không nguyện nói ra, mọi người bên cạnh bàn không khỏi đều trầm mặc xuống, như vậy, trước đây Triển Chiêu xác thực là một lòng muốn chết, cũng vì Bạch Ngọc Đường lấy mệnh bức bách, mới có thể giả chết ẩn cư…

Triển Chiêu thấy mọi người không nói gì, không khỏi áy náy trong lòng.

Bạch Ngọc Đường duỗi tay xuống dưới bàn, nhẹ nhàng nắm tay Triển Chiêu, khẽ nắm chặt, cười nói: “Hôm nay, chính là thời gian chúng ta đoàn viên, đến, Bạch Ngọc Đường kính huynh tẩu, đại nhân, Công Tôn tiên sinh, cùng bốn vị một chén!”

Có câu này của Bạch Ngọc Đường, trong lòng Triển Chiêu khẽ an, cũng đứng lên, nói: “Triển Chiêu cũng cùng Ngọc Đường, kính mọi người một chén!”

Công Tôn Sách là người đầu tiên nâng chén, đứng lên, nói: “Không sai, chúng ta gặp nhau ngắn ngủi, lần này từ biệt, không biết ngày sau còn có thể tương kiến hay không! Chuyện quá khứ, sao cần nhắc lại, hôm nay, mọi người cần phải không say không về!”

“Không sai! Không say không về!”

Trong tiếng ồn ào tán thưởng, là từng khuôn mặt cố gắng áp xuống sự khó hiểu.

Một đời mấy mùa lễ.

Đừng uổng gặp nhau lại biệt ly.

Một chén rượu mấy tình.

Quản chi ngày mai phong sương bạo.

Ánh nến bóng trăng, rượu ngon chung chén. Say người, cũng say tâm.

Triển Chiêu còn nhớ, bốn người Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ trước hết ngã xuống, sau đó siêu vẹo mà dựa nhau rời đi, Bao đại nhân từ đầu đến cuối đều không biến sắc mặt, thẳng đến khi ông thẳng tắp ngã xuống, mới phát giác ông đã uống đến mức bất tỉnh nhân sự, chỉ được có cái mặt đen kia, mới không có ai có thể nhìn ra. Sau cùng, vẫn là được Công Tôn tiên sinh cũng đồng dạng đứng không vững nâng trở về phòng. Bản thân Triển Chiêu cũng bị chuốc đến mức đầu óc choáng váng, sau cùng tựa hồ là Bạch Ngọc Đường đỡ y vào phòng, Tứ Thử… tựa hồ đều ngã lên trên bàn…

Ở trên giường nằm một hồi lâu, mới khôi phục chút thần trí, mở mắt, bốn phía một mảnh yên tĩnh, quay đầu nhìn xung quanh, trong phòng chỉ còn một mình mình.

Bất giác trong lòng hơi có cảm giác kinh ngạc, sao không thấy bóng dáng con chuột bạch kia?

Đang nghĩ ngợi, cửa sổ ‘cách’ một tiếng vang nhỏ, bóng trắng chợt lóe, một người đã đứng trong phòng, không phải con chuột bạch kia thì là ai?

“Ngọc Đường, ngươi đi đâu?” Triển Chiêu hơi chống nửa người, nhìn hắn hỏi.

Bạch Ngọc Đường thấy y đã tỉnh lại, ngẩn ra, xoay người rót một ly trà từ trên bàn chuyển tới trước mặt, săn sóc mà khẽ cười nói:

“Uống chút nước trà trước đi, hôm nay ngươi thực sự uống rất nhiều…”

Triển Chiêu tiếp nhận, một ngụm uống xong, lắc lắc đầu óc còn có chút chóng mặt, nói với Bạch Ngọc Đường:

“Ngươi cũng uống không ít, sao không thấy ngươi say?”

Bạch Ngọc Đường cười tà nói: “Tửu lượng của Bạch gia gia, ngươi hôm nay đã kiến thức được chưa?”

Nói, nhẹ nhàng bao phủ trên người Triển Chiêu.

Triển Chiêu là uống say thật, tư duy khôn khéo thường ngày, lúc này lại không hề có phản ứng, cho dù Bạch Ngọc Đường đè y trở về trong giường.

Da thịt sau khi say rượu, lộ ra hồng đỏ say lòng người, hoặc là vì cồn, ánh mắt của Triển Chiêu mê li mà dụ người, thân mình có chút nóng lên. Bạch Ngọc Đường ôm lấy, không khỏi thỏa mãn mà thở dài, ở trong ánh mắt mê mang của Triển Chiêu, cúi đầu bao phủ lên chiếc cổ trơn bóng kia, từng tấc từng tấc, môi hôn lên khóe miệng; ngón tay, cũng tùy hứng mà chui vào vạt áo, đi dạo xung quanh.

Ngón tay hơi lạnh chạm đến da thịt nóng ấm, kích thích tà ác, khiến Triển Chiêu không khỏi run lên, thần trí cuối cùng cũng thanh minh một chút. Vội vàng bắt lấy bàn tay đang vuốt ve trong vạt áo, thở hổn hển nói:

“Ngọc Đường! Sáng sớm mai, còn phải lên đường trở về…”

Hai người tuy sớm đã từng có thân mật da thịt, nhưng nơi này lại là trong Khai Phong Phủ, cộng thêm sáng ngày mai, hai người lại phải rời đi, Triển Chiêu thực sự rất muốn bảo tồn một ít thể lực.

“Ta biết! Ta sẽ chú ý, Chiêu…”

Bạch Ngọc Đường một mặt nỉ non, một mặt ôn nhu mà hôn lấy đôi môi còn muốn nói gì đó kia. Nhẹ nhàng mà đè thấp thân mình, đem hỏa nhiệt của bản thân, áp sát lên trên chiếc đùi thon dài của Triển Chiêu.

Nhìn Triển Chiêu đỏ mặt, như thở dài mà thả lỏng thân hình, nhẹ nhàng ôm lấy vai cổ của người trên thân.

“Ngọc Đường… Ngươi tối nay tựa hồ phi thường hưng phấn… Xảy ra chuyện gì sao?”

“Nào có? Ta không phải vẫn luôn ở bên cạnh ngươi sao?”

Nhận được ngầm đồng ý, Bạch Ngọc Đường dịu dàng cởi bỏ y sam của hai người, một mặt lưu luyến giữa cổ cùng xương quai xanh của y, một tay theo ngực vuốt ve xuống, nhẹ nhàng áp sát phần trung tâm mềm nhuyễn ngủ say kia, tận lực khiêu khích, vuốt ve, cảm giác phần trung tâm mềm nhuyễn ngủ say kia ở trong tay mình chậm rãi thức tỉnh, biến cứng, biến thô, biến nóng, một cỗ ấm áp mà thỏa mãn, tràn đầy trái tim. Một mặt càng thêm ra sức trêu đùa dục vọng của Triển Chiêu, tay kia lặng lẽ lướt qua sống lưng, ẩn vào u cốc tịch mịch. Nghe thanh âm trong suốt kia, dần dần nhuộm lên vị đạo ***, tiếng rên rỉ như than thở, thấp trầm mà tràn ra khóe môi. Đồng thời khi y thừa nhận đến mức tận cùng mà trút ra, đem bản thân chôn vào sâu bên trong cơ thể sau khi phát tiết mà nhũn ra của y….

Hoàng cung lúc này, đang một mảnh hỗn loạn, trong tẩm cung cùng ngự thư phòng của hoàng thượng, một mảnh bừa bãi, vô luận là bàn ghế ngự dụng, hay là đèn cung đình tinh xảo, toàn bộ đều không có một thứ may mắn tránh khỏi, rách nát vỡ vụn lăn lóc trên mặt đất.

Triệu Trinh nhìn thị tòng thấp thỏm lo âu, không khỏi hơi hơi cười khổ: thế này, tựa hồ có chút giống với một lần đã từng phát sinh qua —— đó là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường vì việc tam bảo mà tiến cung. Thế nhưng —— người nọ đã chết, cùng với Ngự Miêu, chết trong Trùng Tiêu Lâu ở thành Tương Dương, có lúc, cũng không khỏi hỏi bản thân, quyết định trước đây là đúng hay sai, thế nhưng, lại hiểu rõ, cho dù trở lại trước đây, bản thân cũng chỉ lựa chọn một điều, không phải không tin người nọ, chỉ là…

Lắc đầu, thở dài bước đi hướng cung điện của sủng phi…

__________________________________________________

Tung bông tung lan tung dứa… ya hu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Hoàn rồi a a~~~~~~~~~~~~~~~!

Chậc, hì hì… bộ này ta sẽ ko share word, bởi nó ngắn, nàng nào có hứng giữ word cứ copy pase, ít nên chắc ko gãy tay các nàng đâu, haha!

Xong, tập trung Bích Huyết, còn Ám dạ thì… ha ha… hên xui! ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play