Lục Y Minh trợn mắt há hốc mồm, Lý Vân Ca trước mắt căn bản không phải là Lý Vân Ca dịu dàng, cẩn thận, săn sóc bình thường của cậu, mà là tràn đầy hấp dẫn, là một người đàn ông tràn đầy hấp dẫn trí mạng, một người đàn ông gợi cảm không gì sánh kịp.
Anh…..Anh….Anh thậm chí còn dùng cả đầu lưỡi liếm láp ngón tay mình, động tác tình sắc tràn ngập ý tứ khiêu khích như vậy, giống như khiến cho Y Minh quên cả hô hấp.
Ca từ bên trong bản nhạc, Y Minh đã nghe không rõ rồi, chỉ có thể nghe được vài từ ngữ không ngừng lặp lại.
… The man I love… The man I love… The man I love…
Tim đập cấp tốc, thân thể nóng lên khiến cho Y Minh không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thân thể giấu bên dưới chăn đã có phản ứng, trực tiếp mà chân thật, chân thật đến độ chính cậu cũng không thể phủ nhận. Lý Vân Ca rõ ràng là chỉ bằng động tác như vậy, đụng cũng chưa đụng, đã khiến cho cậu sinh ra dục vọng với Lý Vân Ca, là dục vọng từ tình mà ra.
Chậm rãi cởi quần xuống, áo khoác tà tà bên hông, lộ ra viền quần lót của anh. Lý Vân Ca bắt đầu chậm rãi tiến lại giường, tay trái thăm dò vào bên trong đồ lót, đừng chút từng chút kéo xuống, lộ ra đường cong của xương hông, theo động tác lúc sáng lúc tối của anh, khiến cho sự khiêu khích tràn ngậm và mập mờ trong căn phòng lại càng thêm nồng đậm.
Y Minh nhìn Lý Vân Ca quỳ bên giường, cúi đầu nở nụ cười đến mị người với mình, quần áo chẳng còn, tóc tai cũng mất trật tự, ***g ngực phập phồng bất định, lại khiến cho Lý Vân Ca cơ hồ đã biến thành yêu tinh câu hồn phách con người.
Y Minh lấy tay chống đỡ phía sau, nâng người lên, rồi sau đó giơ tay phải lên, xoa xoa bộ ngực của anh, ven theo một đường hướng lên trên, kéo cổ anh xuống. Thoáng chốc, giữa mũi miệng đều tràn ngập hơi thở của anh. Dán môi mình lên, Y Minh đụng vào một cái rồi mới rời khỏi, mở mắt nhìn ánh mắt tĩnh mịch của anh, Y Minh lại một lần nữa vội vàng hôn lên, còn giõ tay kéo áo anh xuống nữa.
Giờ khắc này, anh muốn cậu, cậu cũng muốn anh. Lý Vân Ca như vậy bảo sao cậu có thể không yêu.
Vội vàng dây dưa hôn sâu, lại khiến cho Y Minh không thể ức chế mà rối rắm, luân lạc giữa cái hấp dẫn vô cùng mà cậu tự mình gây ra. Lý Vân Ca dưa tay dán vào sau lưng cậu, chậm rãi đặt người xuống gường. Lúc trước mới cởi có nửa quần, Lý Vân Ca vạch chăn, mềm lên, nghiêng người nằm cạnh cậu.
Tay ven theo đường cong bên thân cậu, uốn lượn đi xuống dưới. Sờ mó thân thể cậu, gây ra từng ngọn lửa nho nhỏ, dần dần, những ngọn lửa kia ngày càng có tư thế của lửa cháy lan ra đồng cỏ. Y Minh khó nhịn, động đậy cơ thể, muốn dán vào Lý Vân Ca.
Nhưng mà, Lý Vân Ca lại chặn thân thể nhúc nhích của cậu lại, chỉ dùng đầu ngón tay và đầu lưỡi, ngẫu nhiên đụng chạm thoáng qua một cái lên cơ thể ngày càng nóng lên của cậu.
Đụng chạm như thế, giống như để một lữ nhân khát khô, chỉ được nếm một vài giọt mưa nhỏ, không có cách nào giảm bớt, mà chỉ càng thêm nôn nóng.
Y Minh khát khao đụng chạm của anh, mở mắt ra, vươn tay trèo lên thân thể của anh, “Đại ca……” Khẩu khí mềm nhũn, phần nào thể hiện được cảm giác khao khát nếm thử hương vị béo ngậy hơn.
“Gọi anh…..Vân Ca ca….” Lý Vân Ca đè thấp giọng nói, dỗ người trước mắt.
Y Minh xấu hổ không cách nào mở miệng nói, tay Lý Vân Ca thuận theo sau lưng cậu, chậm rãi trượt xuống dưới, mãi cho đến cái vị trí xương cụt, chật vật chà xát cao thấp trong khe, cảm giác tê tê dại dại từ nói đó bắt đầu lan tràn.
Trong hô hấp trầm trọng, Y Minh than nhẹ một tiếng. Cái tay trèo lên người Lý Vân Ca bắt đầu dùng sức, kéo anh về phía mình.
Lý Vân Ca thuận thế cúi đầu, mút vành tai mềm mềm của cậu, ngón tay tiếp tục hướng xuống dưới, bắt đầu xoa nắm cái cửa huyệt mềm mại đang đóng chặt kia.
Cảm giác tê dại vẫn chưa tản đi, cái chỗ bị Lý Vân Ca nhẹ nhàng ấn ấn, lại bắt đầu xuất hiện một loại cảm giác căng thẳng.
Loại cảm giác này như một tấm lưới, chậm rãi mở ra, bao vây một bộ vị khác trên thân thể cậu. Mà bên tai, hô hấp của Lý Vân Ca, cơ hồ như muốn thuận theo lỗ tai của cậu, rót thẳng vào não. Khiến cho cậu mê say, khiến cho cậu chẳng thể tự hỏi.
Y Minh nhanh chóng mở mắt, khẽ nhếch mở đôi môi cứ một hồi lại một hồi vang lên tiếng rên rỉ mất trật tự, thì ra bộ dáng dục vọng có thể thay đổi nhiều đến vậy.
Sự khó nhịn và vui thích hôm nay, hoàn toàn khác biệt với cảm nhận của đêm qua.
Lý Vân Ca của đêm qua, khiến cho cậu an tâm, khiến cho cậu vui thích, khiến cho cậu cảm thấy vẻ đẹp kỳ diệu của ***.
Lý Vân Ca của hôm nay, khiến cho cậu khi thì xuống dốc, khi thi trôi nổi trên bầu trời, khi thì chìm sâu.
Có lẽ cái gọi là dục sinh dục tử, cũng không có gì hơn cái này a.
“Y Minh, anh yêu em, anh muốn em…..” Lý Vân Ca ghé lỗ tai cậu nói nhỏ, từ ngữ nhổ ra lại khiến quả tim trong ngực cậu lại càng nhảy nhanh hơn.
Y Minh xấu hổ, nhưng không từ chối. Nghe thấy anh đứng dậy đến cái tủ thấp cạnh đầu giường, tiếng xột xoạt vang lên như là lấy ra thứ gì đó. Rồi sau đó, thân thể ấm áp lui vào trong chăn, cái lưỡi ướt át ven theo trước ngực cậu, chậm rãi chảy xuống bụng. Y Minh lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác nóng ẩm, ấm áp mà vui thích, nhưng rất nhanh anh lại tách ra, tiếp tục huống xuống dưới.
Lý Vân Ca nằm giữa hai chân cậu, lấy tay nhẹ nhàng mở hai chân cậu ra, thuận thế lấy tay nắm lấy vị trí tương giao giữa mông và eo cậu. Ngón tay nhẹ nhàng xoa nắm eo cậu, bàn tay lại đè ép hai cái mông căng đầy chật vật của cậu.
Lý Vân Ca dùng đầu lưỡi thuận theo tiểu đông tây đứng thẳng của cậu, thè ra liếm lộng cao thấp, ngẫu nhiên còn ngậm cả hai túi cầu nhỏ bên dưới vào miệng.
Y Minh bắt đầu lắc đầu loạn xạ, hàm răng cắn chặt môi dưới. Thật sự là, cái kiểu liếm lộng này của anh mang lại sự sung sướng nhanh quá.
Phong phú mà hư không, hưởng thụ mà khó nhịn!
Trấn an nắm lấy cơ thể vặn vẹo lung tung của cậu, Lý Vân Ca biết rõ cậu đã lâm vào giữa ***, dùng ngón tay dính dịch bôi trơn xông thẳng tới, thuận lợi nhét ngón tay vào cửa huyệt đã sớm mềm mại của cậu.
Bốn phía tinh tế ôm sát, khiến cho hô hấp của Lý Vân Ca lại càng dồn dập hơn.
Ấm áp của nơi đó, rất nhanh trở nên hấp dẫn, khiến cho anh muốn vui mình vào đó. Cúi đầu tỉ mỉ tinh tế hôn lên bên đùi cậu, cái mùi tươi mát…do thân thể cậu tản ra cùng mùi vị nam tính, khiến cho Lý Vân Ca muốn đem cậu nuốt cả vào bụng.
Kiên nhẫn gia tăng số lượng ngón tay, kiên nhẫn bôi chất lỏng bôi trơn lên, bên tai nghe được tiếng ư ư nho nhỏ.
Chậm rãi co rúm theo ngón tay anh cùng những nụ hôn cẩn thận, da thịt trong tay cuối cùng cũng không còn căng cứng như lúc đầu, mà chậm rãi thả lỏng ra.
Lý Vân Ca bảo trì động tác vùi ngón tay vào trong cậu, tai trái chống cơ thể lên chậm rãi di động về phía trước, hôn cái đầu nhũ đã sớm đứng thẳng từ lâu của cậu, cái hầu kết trượt lên trượt xuống, bờ môi đã mở ra hồi lâu khiến cho nó trở nên khá là khô ráo.
Y Minh như tìm kiếm an ủi, cũng tìm kiếm bệ đỡ, nhanh chóng ngậm chặt lấy cái lưỡi thò vào của anh, vội vàng mút vào, ngâm nga kêu từ trong cổ.
Lý Vân Ca rời khỏi cái khoang miệng đến ngọt của cậu, lướt qua gò má ửng đỏ trên khuôn mặt, thấp giọng thì thào bên tai cậu: “Y Minh, muốn anh sao !” Cái giọng trầm trầm mà mê người.
Y minh cảm giác như thể mình bị ngâm trong nước đến khó có thể hô hấp, ***g ngực cấp tốc lên xuống. Cái chỗ phía sau chỉ cần anh động một cái, là lại cảm thấy rất cổ quái, cũng khó nhịn vô cùng.
Thoáng buông hai tay quấn quanh cổ anh, Y Minh mở đôi mắt sũng nước mờ mịt ra, đôi lông mày khóe mắt đầu là nét ửng đỏ vì ***.
Trước mắt chỉ có thể nhìn thấy người này, chỉ có anh.
“Vân Ca ca… Vân Ca ca…” Ngữ điệu khao khát, nhỏ vụn kêu to, nhẹ nhàng vặn vẹo cơ thể, Y Minh không biết mình muốn cái gì nha, có thể là dục vọng của cậu đã bị Lý Vân Ca khống chế hoàn toàn, chỉ có thể mở miệng xin anh, chỉ có thể xin anh.
Lý Vân Ca rút tay lại, lại khiến cho Y Minh lại một lần nữa vị vứt vào hoàn cảnh hệt như đang lơ lửng giữa bầu trời, cái chỗ phía sau giờ hư không, nóng lên, cậu cũng không biết kế tiếp sẽ là cảm thụ như thế nào, nhưng cậu muốn Lý Vân Ca.
Cậu muốn anh, đây là điều duy nhất cậu biết.
Động tác kế tiếp của Lý Vân Ca mang đến cho cậu cảm giác, cho cậu biết, thì ra muốn sống muốn chết là điều không khoa trương chút nào.
Lật tức tiến vào, cơ thể bị căng bị trướng bị đau, khiến cho cậu có đôi chút thanh tỉnh, cũng khiến cho cậu muốn lui về phía sau. Mà Lý Vân Ca lại lấy tay vịn hai bên hông cậu một mực giữ chặt, bên tai nghe được tiếng anh áp lực kìm nén thì thào, “Y Minh, đừng…..đừng nhúc nhích…”
Y Minh lại tự thả lỏng mình, mở lớn miệng hút không khí, thích ứng với cảm giác có anh trong cơ thể mình. Tuy nhiên, bản năng vẫn muốn đè ép anh ra ngoài.
Đợi Lý Vân Ca cuối cùng mới xác định em ấy thích ứng với mình xong, chậm chạp tinh tế co giật, đồng tác giả thỉnh thoảng hôn sâu cậu, tính cả cái tay châm ngòi thổi gió trên người cậu lúc trước nữa, khiến cho Y Minh lại dần dần mất đi không chế.
Giữa hỗn loạn, chỉ có một ý niệm rõ ràng trong đầu, anh là của mình, anh là của mình, sau này cũng không muốn tách ra….