Hỏi thử trên thế gian có bao nhiêu thứ tình yêu tồn tại được lâu dài, niềm tin và lí trí luôn tỉ lệ nghịch với nhau.
Vác đôi chân nặng nề trở về phòng, Song Ngư khép cửa, trượt mình từ từ rồi ngồi bệt xuống đất, lấy tay chà thật mạnh lên mặt, tự dặn lòng nhất quyết không được trở nên yếu đuối.
“Không được khóc Song Ngư, nhất định mày không được khóc” Không cần một sự kích thích nào, nước mắt cứ thế tuôn xuống.
Rời khỏi nhà Song Tử sau khi để lại một câu trái với lòng mình, mặc cho Song Tử gọi, cô cũng quyết định không quay đầu, cô biết nếu như cô quay lại, nhất định cô sẽ òa khóc mất.
Song Tử vẫn đứng ở lan can, cúi đầu nhìn xuống bên dưới để mái tóc che khuất mặt mình, anh không biết nên làm thế nào, anh cảm thấy tội lỗi, điều mà trước giờ anh không hề cảm thấy khi làm tổn thương người khác. Nụ cười của Song Ngư lúc đó làm anh cảm thấy như bị tẩy não, đôi mắt khiến anh cảm nhận được một nỗi đau sâu sắc, có chút quặn thắt, có chút bi thương.
Chỉ là, trái tim anh đang có người khác, anh không thể vì một chút suy nghĩ vẩn vơ về Song Ngư mà làm ảnh hưởng đến tiến triển giữa anh và Nhân Mã.
----------------------------
“Tớ nói này Bạch Dương“. Cự Giải nằm bên cạnh nhìn lên trần nhà như thể gọi chính bản thân.
Bạch Dương vẫn lặng lẽ im lặng, cả hai ở trong ánh đèn lập lòe cứ thế mà nhìn trần nhà.
“Thiên Bình thật sự ổn?“.
Cơ thể Bạch Dương cử động một chút, cũng chả biết trả lời ra sao, những điều đã xảy ra làm cô thật sự khó chịu, trái tim như bị chèn ép, mọi thứ không như ý mình luôn làm cho Bạch Dương cảm thấy mệt mỏi.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu ngoài cửa sổ vọng vào, cảm giác như không còn một ai tồn tại tên thế giới này nữa.
Giọng Bạch Dương khe khẽ vang lên như để giải đáp tất cả: “Tớ thực sự ghét Song Tử“.
-------------------------------
Ngày hôm sau, cả lớp lên trường ngày cuối cùng để hoàn tất thủ tục cũng như vài hoạt động khác của trường. Thiên Cầm liếc nhìn cả lớp, không biết nên giải thích cảm nhận của mình như thế nào, cô cảm thấy tất cả đều rất năng nổ làm việc nhưng tại sao ngay cả một tiếng động cũng không hề phát ra, như một bảng ghép hình bị tháo gỡ từng mảnh vậy, vô cùng lạnh lẽo.
Dường như không một ai nghe thấy, là không nghe thấy chứ không phải cố tình làm lơ.
Song Tử đưa mắt qua Song Ngư, thấy cô vẫn đang chăm chú xếp sách lên kệ mà không có bất kì biểu cảm gì, giống như việc hôm qua chưa từng xảy ra, lại làm cho anh thấy chút trống rỗng.
Thiên Bình thì ngồi nhìn chằm chằm đống sách XXX cất sâu trong tủ. Nhân Mã hình như đang có hứng thú với việc quét sàn, mặt bịt khẩu trang y tế, tay quét liên tục không ngừng nghỉ. Cự Giải đứng cạnh Song Ngư, cùng Song Ngư xếp sách. Bạch Dương đang ngồi trên cái thang lau chùi những thứ trên cao.
“TỤI MÀY CÓ NGHE TAO NÓI KHÔNG HẢ??” Xử Nữ sục sôi máu nóng.
Xử Nữ vỗ vai cả hai, có vẻ đắc ý: “Mọi người gì, chả phải chúng ta là bạn của nhau hay sao!!“.
--------------------------------
Nhân Mã chạy đến bệnh viện, sau khi hỏi y tá số phòng của Kim Ngưu nhưng đến lúc đứng trước cửa, cô lại ngập ngừng, cô chỉ sợ phải tiếp nhận Kim Ngưu đã bị thương, nghĩ đến đây khiến trái tim cô như bị bóp chẹn lại.
Đứng trước cửa, cô tay chân cũng trở nên dư thừa, hai bàn tay cứ chà vào nhau thì cửa bật mở.
Do chưa chuẩn bị tâm lí trước, Nhân Mã có chút hoảng hốt nhưng người đứng trước mặt cô lại là một vị bác sĩ trẻ.
Nhân Mã tròn mắt: “Cô Cự Tước?“. Rõ ràng cô là giáo viên y tế trường HOROSCOPE!!
Cự Tước mỉm cười dịu dàng: “Thỉnh thoảng cô mới ở trường thôi, cô làm việc ở đây!“.
Nhân Mã hỏi xong cũng không còn thắc mắc nữa, mắc liếc vào kẽ hở bên trong: “Cô, cậu ấy, ý em là Kim Ngưu có ổn không ạ?“.
Bảo Bình biết, từ khi xảy ra việc này, chính anh cũng biến thành thảm hại mất rồi, tồi tệ đến mức, chỉ trơ mắt ra nhìn hai kẻ mình để tâm đau đớn. Cái tôi của anh luôn là bị hai người này làm cho sụp đổ, đặc biệt là Cự Giải, vì cô vốn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
Cự Tước nhìn chằm chằm sau đó nở nụ cười gượng gạo: “Cô đi trước, các em vào thăm bạn đi!“.
Nhân Mã chứng kiến hết tất cả, bây giờ cô thật sự ghét nhìn cảnh này, vì lí do gì mà Cự Giải phải đau xót, đáng ra người ngồi đó phải là cô mới đúng, chỉ có cô mới có quyền đau đớn đến thế. Trái tim cô đã bị xé nát vụn như tro tàn khi nghe tin Kim Ngưu nhập viện, biết tay anh chấn thương nặng, cô chỉ ước mình là người thay anh gánh tất cả, nhưng mọi thứ cô đều kìm nén trong lòng, ganh tỵ với loại người có thể biểu lộ tình cảm với anh, tức giận về mọi thứ với những người quan tâm đến anh.
Nhân Mã không hề biết rằng, gương mặt cô đã trở nên méo mó xấu xí thế nào, Bạch Dương nắm chặt tay mình, móng tay ấn chặt vào da thịt đến mức mau bắn ra, cô nghiến răng cất giọng cao vút, làm cho ai nấy đều giật mình.
“Cậu là đồ ích kỷ!!!“.
Xử Nữ hiểu ra tình hình không tốt, cô kéo Bạch Dương vào trong tránh cho mọi việc trở nên càng tệ hại.
Sau câu nói đó, Nhân Mã cảm thấy vô cùng bàng hoàng, tỉnh táo trở lại, không phải vì Bạch Dương chửi cô mà là vì cô bỗng thấy sợ chính bản thân mình, từ lúc nào cô đã tự biến mình thành kẻ độc tâm như vậy.
Thiên Bình cũng bắt đầu sợ Nhân Mã, cô khẽ lắc đầu rồi né qua một bên bước vào trong cùng với Sư Tử.
Người im lặng nãy giờ đứng khoanh tay tỏ vẻ bình thản cuối cùng cũng buông thõng hai tay xuống, khẽ đẩy Song Tử: “Quan tâm cậu ấy một chút, đừng để cậu ấy suy nghĩ gì ngu ngốc“.
Song Tử giật mình, quay lại nhìn Song Ngư, cô tỏ ra bình tĩnh như thường ngày, ngược lại làm cho anh thấy có chút khó chịu.
Song Tử nghiến răng: “OK, không vấn đề gì hết!!“.
Chợt cảm thấy nhói lên, Song Ngư kiên quyết gạt bỏ cảm xúc yếu đuối này, trước đây cô có thể vượt qua được chuyện của mẹ mình thì tất nhiên chuyện này đối với cô cũng không thành vấn đề.
Người bị tổn thương trong chuyện này, chả phải là cô sao? Tại sao cô phải xót thương dùm cho Nhân Mã, cô đã từng đưa ra lời khuyên cho Nhân Mã mà quên mất một thứ mà trước giờ cô không hề tin. Đó là tình bạn, cứ nhắc đến điều này là Song Ngư lại cảm thấy phát điên, rõ ràng cô quyết tâm gạt bỏ nó từ khi bước vào tiểu học mà rồi sau đó lên cao trung, cô lại tự động tháo bỏ bộ mặt của mình và sống cùng những người khác trong lớp, nghĩ lại vẫn nghĩ không ra sao, bản thân có thể ngu ngốc đến thế, tức thì mặc kệ Song Tử và Nhân Mã, cô xoay đầu tiến thẳng vào trong.
Song Tử nhìn bóng dáng Song Ngư bước đi, rốt cuộc cũng không hiểu cảm xúc khó tả đang diễn ra trong đầu mình là gì, anh khẽ vỗ vai Nhân Mã: “Không sao chứ?“.
Nhân Mã né đi, tránh bàn tay vừa chạm mình, mắt vẫn nhìn về hướng Kim Ngưu: “Làm ơn để tớ yên một lát“.
Song Tử định nói gì đó thì bị tiếng lộp bộp vang bên tai, quay qua thấy Thiên Yết và Ma Kết mặt mũi đỏ gay, thở hồng hộc, Ma Kết lên tiếng: “Cậu ta không sao chứ?“.
Song Tử ậm ừ: “Có lẽ thế, không nguy hiểm đến tính mạng“.
Nhân Mã thì thầm: “Tay cậu ấy...“.
“Hả? Cậu nói gì Nhân Mã?” Song Tử hỏi lại.
Nhân Mã quay qua nhìn ba người bạn của mình, cười: “Xin lỗi, các cậu hỏi thăm Kim Ngưu dùm tớ, tớ có việc rồi!“.
Ma Kết không hiểu nổi: “Sao thế? Cậu là người cần ở...“.
Nhân Mã cắt ngang: “Xin lỗi, tớ muốn yên tĩnh“.
Song Tử và Ma Kết định nói thêm thì đã bị Thiên Yết ngăn tay lại.
Cả ba nhìn Nhân Mã rời khỏi, nhất thời chỉ biết thở dài, tụi con gái luôn luôn khó hiểu.
Sau đó cùng bước vào phòng, đập vào mắt hai người con trai vừa đến là cả đám đứa đứng quây quần bên giường Kim Ngưu, lại có bóng nho nhỏ ngồi bệt dưới đất khóc lóc, ai nấy đều đưa tay dỗ dành.
Thiên Yết nhanh chân hơn Ma Kết, không đợi phản ứng của Bảo Bình đã nhanh chóng kéo tay phải của Cự Giải, thô bạo nhưng đủ sức lôi cô đứng hẳn dậy. Lúc kéo cô lên chính anh cũng giật mình, so với hồi đi du lịch cánh tay cô hẳn đã gầy đi rất nhiều, cảm giác không cần dùng lực cũng khiến cô té xuống, cõi lòng tràn lên một cỗ xót xa. Cô đứng dậy nhưng vẫn cúi gằm, tóc xõa che hết hai bên không rõ mặt thế nào nhưng vẫn nghe được tiếng rên rỉ sụt sùi.
Từ nhỏ đến lớn việc nặng đều vào tay Thiên Bình, coi như hảo hán không thèm chấp nhất, cô vừa đi vừa nói: “Rốt cuộc cậu ấy bị như thế mà thậm chí từ sáng đến giờ tớ cũng không thấy một ai đến ngoài chúng ta?“.
Song Ngư ôm bịch chăn bông vào lòng, khẽ thở dài: “Cậu ấy không có gia đình“.
“Hả?” Thiên Bình lắp bắp, còn tưởng Song Ngư ấm đầu nói mớ: “Cậu ấy là con trai gia tộc họ Ngô đó!“.
Song Ngư khẽ nhếch mép: “Cậu nghĩ cậu ấy hãnh diện về điều đó lắm à? Nói không chừng chính cậu ấy rất sợ khi dính dáng đến họ“.
“Nhưng cậu ấy rất hãnh diện khi nói về gia đình mình hồi đầu năm học?!“.
“Một phần nào đó thôi, cậu chả biết gì cả! Suy nghĩ kĩ lại xem, Kim Ngưu đầu năm học và Kim Ngưu hiện tại có điểm gì tương đồng?“. Song Ngư nhướn mày lộ vẻ tinh nghịch.
Thiên Bình nghiêng đầu, đúng là có khác, suy nghĩ kĩ thì lại thấy hoàn toàn khác, vì mọi việc diễn ra qua suôn sẻ lại hòa hợp nên sớm cô đã không quan tâm về nhân cách của Kim Ngưu rồi, ngược lại chơi cùng tên này lại vô cùng thích thú.
Thiên Bình nghĩ nghĩ một hồi bỗng dưng dừng lại, Song Ngư vì cứ mải nhìn đằng trước nên sau khi đi một đoạn mới nhận ra người bên cạnh đã không còn, Song Ngư quay đầu gọi: “Nè, Thiên Bình, còn không nhanh?“.
Không có tiếng trả lời cũng không hề thấy Thiên Bình cử động, Song Ngư mệt mỏi đành quay đầu chạy đến bên cạnh: “Sao thế?“.
“Nhưng mà, Song Ngư, cậu rõ ràng biết chuyện này hơn ai khác, cậu phải chửi tớ nhưng cậu lại không như vậy, đó không phải là cậu Song Ngư!“.
Thiên Bình cầm hai bịch lên xua: “Không, không, ý tớ... không...” Sau đó chạm mắt Song Ngư, Thiên Bình thở dài: “Đúng vậy, vậy mới là cậu, tớ không quen cậu như thế này” Quá cao thượng đến phát ói rồi.
Song Ngư hoàn toàn không giận vì những lời này, ngược lại cảm thấy thật biết ơn và nhẹ lòng khi Thiên Bình nói ra những điều đó, đáng ra cô phải như vậy và cô hoàn toàn ghét mình như chính hiện giờ.
Nếu như Thiên Bình mà tỏ tình thành công, cô cũng dám khẳng định, tình bạn giữa cô và Thiên Bình sẽ hoàn toàn chấm dứt, tự nhiên cô biết ơn ông Trời, cám ơn ông vì Song Tử đã không thích Thiên Bình.
Xin lỗi Thiên Bình! Tớ ích kỷ như thế đấy! Tớ ích kỷ cho tình yêu của tớ và cho cả tình bạn với cậu.
Thà Song Tử không yêu cậu, còn hơn tớ và cậu mất đi tình bạn này.
Song Ngư đi sát bên cạnh: “Về chuyện gì cơ?“.
Cảm thấy Song Ngư có chút phiền phức, Thiên Bình hằn học: “Ý tớ chuyện của Song Tử đấy! Ai trong lớp cũng biết việc cậu ta và Nhân Mã...” Tóm lại cô cũng buồn không muốn nói rõ ra.
Song Ngư quay qua Thiên Bình, tỏ vẻ tức giận: “Tớ không đáng lo, quan trọng là cậu kìa, Thiên Bình, cậu mới là người chịu tổn thương, cậu đã tỏ tình, Song Tử rõ ràng biết tình cảm của cậu nhưng vẫn bỏ mặc cậu mà đi nói lời yêu thương với Nhân Mã“.
Rõ ràng cùng yêu một người, nhưng người đó lại để ý người khác, thành ra hai cô gái bị bỏ mặc kia lại trở nên cao thượng an ủi lẫn nhau. Người ngoài mà nghe chuyện này, chắc sẽ tức cười đến chết thôi.
Loại tình cảm này giành cho nhau bên ngoài là không có thật, nhưng trong câu chuyện này là thật, Song Ngư và Thiên Bình đã lớn lên cùng nhau, cùng chia sẻ những mất mát cả hai gặp phải, Thiên Bình không phút giây nào được nếm trải mùi vị có cha mẹ thì Song Ngư ở cạnh chia sẻ những niềm vui mà cô có, rồi sau đó mẹ Song Ngư mất, cả thế giới như sụp đổ trước mắt Song Ngư, không nụ cười, không một thứ gì, cô không thể chia sẻ bất kì thứ gì cho Thiên Bình nữa. Như để trả ơn, Thiên Bình lại đến bên cạnh an ủi Song Ngư, cho cô thấy còn rất nhiều thứ cần luyến tiếc bên ngoài, cái chết chỉ là tạm thời, tương lai mới thật sự là thứ cần được nắm giữ. Cả hai cứ thể liếm vết thương cho nhau đến khi lành hẳn rồi trở thành vết sẹo, về sau cứ nhìn vào vết sẹo đó mà cùng nhau vượt qua tất cả.
Đối với cả hai, thiếu đối phương là điều không thể, làm tổn thương đối phương thì lại ân hận.
Nhẹ mỉm cười, Thiên Bình đưa tay lên ngực, chỉ cho Song Ngư thấy: “Có cái gì có thể đau hơn việc bố mẹ tớ đã không còn tồn tại trên đời này nữa?“.
Nhìn mắt Song Ngư khó chịu, cô biết Song Ngư rất ghét khi cô nói ra điều này, thứ mà cả hai cho là cấm kỵ nhưng Thiên Bình chỉ nói tiếp: “Chuyện tình cảm mà, cậu biết tính tớ mà Song Ngư, tớ trước giờ thích ai cũng không đau lòng đến mức muốn chết, cũng chả phải loại khắc cốt ghi tâm, tớ chỉ thích, chỉ thế thôi, đối với tớ, Song Tử có cũng được không có cũng chả sao“.
“Nhưng...” Song Ngư lắc đầu, nước mắt như muốn trào ra.
Thiên Bình gạt đi: “Nghe nè, cậu là người đầu tiên giúp tớ thoát khỏi đau khổ tưởng chừng như không thể, Thiên Yết là người thứ hai làm tớ quên đi nỗi đau ấy, và Song Tử, người thứ ba an ủi tớ với những lời nói ấm áp, nói trắng ra, cậu mới là người tớ để tâm nhất!!“.
“Đã bảo không hứng thú yêu đương với cậu rồi mà!” Thiên Bình đi đằng trước, Song Ngư cũng không thấy rõ mặt, cô không biết rằng, Thiên Bình đã toét miệng cười đến mức nào.
“Ai dà, keo kiệt quá đi!“.
“Cậu đâu xứng để tớ yêu“.
“Gì chứ? Cái con này...“.
“A, a, đau, đệt dám nhéo bố à!!“.
Trên con đường về, nở đầy hoa.
-----------------------------
“Em sao thế?” Thiên Tiễn thấy Nhân Mã đi ngang qua sảnh mà không để ý đến anh, có chút phân vân nghiêng đầu qua.
Nhân Mã cố điều chỉnh biểu cảm, quay sang Thiên Tiễn nở nụ cười: “Có sao đâu!“.
Nếu là người khác thì không sao, nhưng với Thiên Tiễn, Nhân Mã không bao giờ qua mắt được.
Thiên Tiễn nghiêm nghị ra lệnh Nhân Mã ngồi xuống bên cạnh, khẩu khí có phần đe dọa: “Em không nói thì em nghĩ anh không có cách tìm ra?!“.
Nhân Mã thở hắt, tựa trán vào vai Thiên Tiễn, ngập ngừng: “Em có lẽ càng ngày càng xấu xa“.
Thiên Tiễn đưa tay lên vai cô vỗ nhẹ: “Đã có chuyện gì?“.
Giọng Nhân Mã run run, chỉ muốn khóc: “Em không biết, có lẽ là do em bị ám rồi, không hiểu mình muốn gì, chỉ cảm thấy cách mọi người càng xa, người em yêu thì không thể chạm tới“.
Nói qua nói lại, Thiên Tiễn đoán ra ngay người có thể làm em gái mình đau lòng, ngoài cái lớp cô suốt ngày kể lể thì anh cũng không nghĩ ra được ai khác.
Người em yêu?
Thiên Tiễn có chút hiếu kỳ.
Sau đó, Thiên Tiễn dỗ dành Nhân Mã về phòng, kêu gia nhân mang ít đồ ăn lên. Anh trở về phòng mình, ngồi xuống bàn làm việc, suy nghĩ hồi lâu mới nhấc điện thoại lên.
“Alo” Đầu dây bên kia vang lên.
“Tôi đây“.
“Anh, anh, anh, tên khốn, sao lại có số điện thoại tôi?“. Người bên kia hoảng hốt hét lên.