Nhưng mà, so với chuyện bên trong thân thể còn đang ẩn chứa một nam nhân, chuyện này tính là gì chứ?
Giang Dạ Bạch tức tối: “Ngươi muốn ở lại trong người ta đợi đến bao giờ?”
Nhất Cửu vẫn như trước, chẳng hề nóng vội, “Đợi đến khi âm mưu bày ra ánh sáng.”
Cũng có nghĩa là, chưa tra rõ mọi việc thì hắn sẽ không chịu đi! Giang Dạ Bạch nghiến răng.
“Ân oán giữa Quỳnh Hoa và Thục Sơn có liên quan gì tới ngươi?” Đúng là lo chuyện bao đồng!
Nhất Cửu cười ha hả, “Nếu thứ mà hắn trăm phương ngàn kế muốn đạt được là đồ vật của ta… Ngươi nói xem có liên quan tới ta hay không?”
“Thứ gì thế?”
“Hà hà.”
“Đồ vật của ngươi sao lại có thể ở phía sau núi của phái Thục Sơn chứ?”
“Hà hà.”
“Ngươi và Quỳnh Hoa rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Hà hà.”
“Ngươi có thể nào đừng ‘hà hà’ nữa không hả?”
“O(∩_∩)O~”
“…” Đối mặt với ngôn ngữ của ngàn năm sau, Giang Dạ Bạch đầu hàng rồi. Việc nhỏ không nhịn tất hỏng việc lớn, giờ phút này thể xác và tinh thần mình đang nằm trong tay người ta, chỉ có một chữ — nhịn.
Nàng quyết định không để ý chuyện của người khác nữa, quay lại suy nghĩ cho bản thân. Mục tiêu vừa thay đổi, lập tức hoảng hốt.
“Tay, tay tay, tay ta…” Nàng trừng mắt nhìn đôi tay mình đang giơ ra giữa không trung.
Trước đó Quỳnh Hoa làm phép làm cho nguyên thần của nàng quay về vị trí cũ, khi nàng mở mắt và đứng dậy đều hành động rất thoải mái, vì thế nàng đương nhiên cho rằng bản thân đã hồi phục rồi. Nhưng mà lúc này bình tĩnh nhìn lại, mới phát hiện, thân người vẫn đen thui như cũ.
Giang Dạ Bạch không dám tin mà sờ sờ tay mình, lại sờ sờ mặt mình, quay người tìm gương soi, lại phát hiện trong phòng chẳng có vật gì có thể dùng để soi bóng cả.
Nhất Cửu thấy nàng rối lên, liền thổi ra một ngụm sương khí. Sương trắng bay ra khỏi cơ thể, tích tụ giữa không trung, biến thành một mặt gương.
Giang Dạ Bạch ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, cảm thấy tuyệt vọng tận đáy lòng.
Da tóc thân thể là của cha mẹ. Mẹ ơi, cha ơi, con xin lỗi cha mẹ…
Biến thành dáng vẻ ma quỷ như vầy, làm sao còn mặt mũi quay về thăm cha mẹ nữa!
Nhất Cửu an ủi: “Thật ra… cũng chẳng sao.”
“Ngươi thử biến thành như vầy xem!”
“Nghe nói, ở một nơi xa xôi nào đó, tất cả mọi người ở đó đều có hình dạng giống như ngươi vậy nè.”
“Ngươi gạt người, làm gì có cái nơi như vậy chứ?”
“Là thiệt đó, nơi đó gọi là ‘Châu Phi’.” Nhất Cửu nói rất thật, “Nhiều năm về trước, Quỳnh Hoa chính là ở nơi đó tu luyện thuật ngự lôi.”
“Người nơi đó quá thê thảm rồi!” Nghe nói người khác cũng cùng chung số phận với mình, mà lại không chỉ có một người, Giang Dạ Bạch cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”
Ngay lúc này, gương bỗng dưng tan biến. Cùng lúc ấy, cửa phòng mở toang, Cảnh Nguyên tiến vào.
“Ngươi cảm thấy thế nào? Có tốt hơn chút nào không?” Vừa nói, vừa đưa tới một cuộn giấy.
Giang Dạ Bạch lập tức nhận lấy, mở ra coi, chi chít dày đặc chữ, nàng tiếp tục kéo cuộn giấy ra, kéo một hồi vẫn chưa thấy hết.
“Đây là cái gì?”
“Ngươi bị ‘Thiên Khiển’đánh trúng, lại còn bị cưỡng ép hoàn hồn, thân thể chịu tổn thương rất lớn. Thế nên, trước tiên cần phải tu luyện “Thừa Phụ Tâm Kinh”. Bộ tâm kinh này có tổng cộng mười tầng, mỗi khi luyện lên một tầng, thân thể sẽ hồi phục thêm một phần.” Cảnh Nguyên nói đến đây, lộ ra một nụ cười rất đỗi thành tâm và thân thiện, “Tiểu sư muội, để sớm ngày bình phục, đừng sợ chịu khổ nha.”
Nếu Giang Dạ Bạch trước đó chưa hề tận mắt nhìn thấy hắn và Quỳnh Hoa ngấm ngầm cấu kết với nhau, chắc chắn sẽ bị thuyết phục bởi khí chất ôn tồn lễ độ, phong độ ngời ngời này của hắn rồi. Chỉ tiếc là nàng đã biết cái tên này chẳng phải người tốt lành gì, bởi thế, những lời lẽ này của hắn trong mắt nàng chỉ có bốn chữ—
Giả mù sa mưa!
“Sư muội hiện giờ như thế này, không tiện quay về ở chung với các đệ tử mới nhập môn. Căn phòng này trước hết cho muội mượn, muội cứ ở đây tu luyện. Bảy ngày sau, Lưu Băng sẽ đến đón muội. Muội phải ráng tận dụng tốt bảy ngày này, đột phá mười tầng đi.” Cảnh Nguyên lại lại cười vô cùng dịu dàng.
Giang Dạ Bạch thấy hắn cười xong thì quay người định đi, lập tức gọi lại: “Đợi một chút!”
Cảnh Nguyên quay đầu ra vẻ muốn hỏi.
“Ta, ta, ta…” Giang Dạ Bạch ngại ngùng cắn môi, hạ quyết tâm, thôi thì cứ hỏi vậy, “Xin hỏi, ta đi nơi nào để ăn?”
Sau đó liền thấy vẻ mặt hoàn toàn ngây người của Cảnh Nguyên.
Qua một hồi lâu, Cảnh Nguyên mới trả lời với thần sắc cổ quái: “Đệ tử Thục Sơn… không cần ăn.”
“Ta biết tu chân không cần ăn, nhưng là người mới thì đâu thể nào thoáng một cái tuyệt thực liền được? Chẳng phải là nên xem xét một chút, làm một cái phòng ăn, để mọi người có thể tuần tự luyện tập từng bước sao?
Cảnh Nguyên trầm mặc.
Giang Dạ Bạch nhìn hắn đầy chờ mong.
Cảnh Nguyên đành cẩn thận chọn lựa từ ngữ để giải thích: “Thông thường… sau khi lên đến Thục Sơn, thì liền bắt đầu tuyệt thực để tu luyện rồi. Trừ sương sớm ra, không hề ăn bất cứ thứ gì khác. Hơn nữa, tiên linh chi khí nơi này, người thường sau khi ngửi được, thì sẽ không còn ham muốn ăn gì nữa…”
“Nhưng ta rất đói…” Giang Dạ Bạch liếm môi, “Ngay bây giờ, ta cơ hồ muốn đem cái nệm cỏ dưới đất này ăn luôn rồi.”
Nàng thật là rất đói.
Trong thân thể, cái bộ phận gọi là dạ dày kia giống như là bị dấy lên một ngọn lửa, cấp tốc cháy bùng lên. Mà thức ăn, chắc chắn là vật dẫn cháy.
Cảnh Nguyên bỗng nhiên giơ tay, đặt lên trán nàng.
Giang Dạ Bạch liền giật mình, chỗ bị hắn chạm đến giống như truyền băng tuyết vào, băng tuyết lại theo mười hai đường kinh mạch chảy xuống. Cái cảm giác nóng bức điên cuồng kia bỗng chốc biến mất, man mát lạnh, thoải mái không tả được.
Nàng đang hưởng thụ, Cảnh Nguyên đột nhiên đẩy mạnh nàng một cái, sau đó nhìn bàn tay mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Giang Dạ Bạch xém bị ngã xuống đất, vội vàng bám vào tường.
“Muội…” Ánh mắt Cảnh Nguyên thâm thúy, “Muội vừa nãy, thiếu chút nữa đã hút đi công lực của ta.”
“Sao có thể?!!”
Cảnh Nguyên bình tĩnh lại, trầm ngâm nói: “Tình trạng này của muội cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Như vầy đi, muội trước tiên hãy thử tu luyện tâm kinh, xem có thể xoa dịu không. Ta đi tìm trưởng lão thương lượng kế sách.” Nói xong liền nhanh chóng bỏ đi, bước chân còn có chút lảo đảo.
Giang Dạ Bạch đợi hắn đi khuất, bắt đầu nổi giận: “Vừa nãy ngươi đã làm gì với hắn?!”
Không cần nói, đối tượng bị giận dữ chính là người ở bên trong, Nhất Cửu.
Nhất Cửu vô tội biện bạch: “Hoàn toàn không có làm gì nha.”
“Lừa quỷ hả, ngươi có phải vừa mượn thân ta nhân cơ hội hút đi pháp lực của hắn không?”
“Đại tỷ—”
“Ta mới mười sáu!”
“Vậy thì tiểu muội.”
“Quá lợi cho ngươi rồi.”
“Vậy thì… mỹ nữ?” Nhất Cửu vô cùng thức thời đổi giọng, “Ta tuy là ẩn trong người cô, nhưng hoàn toàn không hề điều khiển năng lực của cô.”
“Thật chứ?”
“Cô không tin ta cũng hết cách. Nhưng ta không thẹn với lòng.”
Giang Dạ Bạch đành tạm bỏ qua. Ánh mắt nàng lia khắp nơi, vô tình lại lia tới tấm nệm cỏ. Chẳng biết vì sao, tấm nệm cỏ mộc mạc đã có chút bạc màu đó nhìn thật là vô cùng thơm ngon.
Sau khi pháp thuật của Cảnh Nguyên đã rút đi, thân thể lại bắt đầu đói đến khó chịu… Muốn ăn quá… Muốn ăn quá đi!
Làm sao đây? Chẳng lẽ ăn nệm cỏ thiệt sao?
Giang Dạ Bạch đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn là sự thèm ăn chiến thắng tất cả. Nàng liếm liếm đôi môi khô khốc, đi về phía nệm cỏ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT