Phản ứng đầu tiên của nàng chính là lập tức lui về phía sau, đóng sập cửa lại.
Trái tim thình thịch thình thịch, sắp nhảy ra cổ họng.
Bất quá, theo như nàng đoán, cửa này từ bên trong mở ra dễ dàng, từ bên ngoài mở ra cũng rất gian nan, nàng đóng cửa như vậy, ngoài cửa sáu người kia liền lập tức không có động tĩnh.
Nhưng, chẳng qua là tạm thời mà thôi.
Trong lòng Giang Dạ Bạch rất rõ ràng, bọn họ nhất định sẽ đi bẩm báo trưởng lão, mà chờ trưởng lão vừa đến… Nghĩ đến đây không khỏi lại hối hận , vừa rồi làm sao lại muốn trốn a, trực tiếp bị bắt ngược lại dễ dàng nói rõ ràng, trốn như thế, càng biểu hiển chột dạ.
Nàng âm thầm cắn răng, đi trở về, lại đi ngang qua mặt gương kia, trong lòng lộp bộp một chút.
Nếu ——
Nơi này chính là cấm địa phía sau núi…
Mà phòng Cảnh Nguyên, ở phía dưới, cư nhiên liền thông với cấm địa —— Cảnh Nguyên có biết hay không?
Nếu hắn không biết, thì phải là chính mình đánh bậy đánh bạ phát hiện , dựa theo hiểu biết của nàng đối với Cảnh Nguyên, người này tuyệt đối không có khả năng không biết. Nếu không, cấm địa phía sau núi không ở dưới phòng ai khác, lại chỉ độc ở dưới phòng hắn?
Như vậy, nếu Cảnh Nguyên biết. Lúc trước Quỳnh Hoa đến hậu sơn trộm thiên thư, bọn họ cũng không đi lối dưới đất, điều này giải thích cái gì?
Bọn họ là minh hữu, hơn nữa từ năm năm trước mà bắt đầu dự mưu muốn tới trộm thiên thư , Cảnh Nguyên lại không đem chuyện trọng yếu như vậy nói cho Quỳnh Hoa, bởi vậy có thể thấy được, hắn có mưu đồ khác.
Hắn có mưu đồ gì?
Việc này, đúng là Giang Dạ Bạch trăm tư không thể giải.
Cảnh Nguyên là danh môn công tử, cháu của đương triều Thái Phó, địa vị cực cao, mẫu thân đường đường là quận chúa, thân phận cao quý, chính hắn lại thực trí tuệ, mười hai tuổi liền đỗ cử nhân, vô luận theo mặt nào, đều là một con đường lớn lên tận mây xanh, tiền đồ như gấm.
Hắn cố tình buông tha cho con đường làm quan, chạy tới Thục Sơn bái sư học nghệ. Tuy rằng nói làm tiên nhân thực là uy phong, nhưng là phi thường gian khổ. Hắn vì sao từ bỏ cẩm y ngọc thực ngày tháng an lành, chạy tới chịu cái khổ này?
Đáp án chỉ có một —— hắn muốn theo đuổi gì đó, so với vinh hoa phú quý đều quan trọng.
Giang Dạ Bạch suy bụng ta ra bụng người, nếu là mình, cái gì sẽ làm nàng thà rằng bỏ qua vinh hoa phú quý cũng muốn có được? Nàng nhíu nhíu mày, lại nhíu nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có phụ thân cùng mẹ.
Tỷ như nói, cha mẹ sinh bệnh, chỉ tiên thuật mới có thể chữa khỏi, như vậy mình sẽ đi tu chân.
Cảnh Nguyên cha mẹ rõ ràng khỏe mạnh, cha hắn trước đó không lâu vừa qua đại thọ bốn mươi, oanh oanh liệt liệt ở trên đài múa kiếm! Mẹ hắn lại nửa điểm tật xấu không có, còn có thể cùng tiểu thiếp tranh giành tình nhân.
Cho nên không có khả năng là nguyên nhân này. Vậy… sẽ là cái gì?
Lại liếc nhìn mặt gương một cái, bên trong vẫn là hình ảnh nàng rút dao tự sát, thật sự là điềm xấu, Giang Dạ Bạch phỉ nhổ một tiếng, đại cát đại lợi.
Trong bất tri bất giác, đi đến phía dưới cái miệng hố rơi xuống lúc nãy, hố còn đó, nhưng nàng không thể đi lên. Đang u sầu, phía trên hố đột nhiên xuất hiện đôi mắt, theo sát sau, một bóng tím lướt qua, người tới đúng là Cảnh Nguyên.
Cảnh Nguyên nhìn nàng, lại nhìn quanh xuống bốn phía, nhíu mày: “Sao lại thế này?”
“Ta cũng không biết sao lại rơi xuống …” Trời đất chứng giám, nàng cũng thật không phải cố ý, mình phát hiện bí mật lớn động trời như vậy, không biết hắn có thể giết người diệt khẩu hay không.
Ánh mắt Cảnh Nguyên nhìn về hướng cửa, sắc mặt lại biến đổi: “Ngươi bị phát hiện ?”
Giang Dạ Bạch vừa muốn trả lời, phiến cửa đá liền mở ra. Chẳng lẽ là các trưởng lão đến đây? Nàng còn chưa kịp có phản ứng gì, Cảnh Nguyên giương tay áo lên, một cơn lốc từ trong tay áo cuốn ra, trước mắt nàng một mảnh đen, cả người đều bị hút đi vào.
“Ta đưa ngươi đến chỗ Quỳnh Hoa tạm lánh!” Trong bóng đêm truyền đến một câu cuối cùng của Cảnh Nguyên, sau đó, tấm màn đen mất đi, một lần nữa hiện ra ánh sáng.
Giang Dạ Bạch cảm thấy mình bị đưa đến một nơi mềm nhũn, vội vàng bò lên, vừa thấy, là một gian phòng ở đặc biệt đẹp đẽ tinh xảo, mà nàng đang ở, đúng là giường lớn mềm mại.
Đệm chăn màu vàng lợt thêu hoa sen, thất thải tàm ti bện ngọc chẩm(1), Nam Hải minh châu xuyến thành màn… Dù là Giang Dạ Bạch xuất thân hào phú như vậy, đều bị hết thảy trước mắt làm hoảng sợ.
Nàng nâng tay sờ sờ hạt châu, mỗi viên đều muốn to hơn đầu nàng.
Trên thế giới làm sao có thể có hạt châu lớn như vậy a! !
Đang lúc khiếp sợ, một thanh âm vô cùng lạnh lùng truyền tới: “Ngươi là ai?”
Giang Dạ Bạch quay đầu, liền thấy Quỳnh Hoa, đứng ở cạnh một cái bình phong bằng phỉ thúy, Quỳnh Hoa một thân kim y.
Sở dĩ nhận ra hắn là Quỳnh Hoa, là vì nghe ra thanh âm, nhưng nghiêm khắc mà nói tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy rõ diện mạo Quỳnh Hoa.
Mặt mày như họa, xinh đẹp, làm người ta ——cảm thấy ngoài ý muốn.
Mà Quỳnh Hoa thấy nàng, ngẩn ra, “Di, ngươi không phải là cái kia… ai kia sao?”
Giang Dạ Bạch lăng lăng nhìn gương mặt so với Ngôn Sư Thải còn minh diễm hơn, so với Hoa Âm Túy còn quyến rũ hơn, nội tâm ròng ròng đổ máu —— khuôn mặt như vậy hẳn nên xuất hiện ở trên mặt ta a! ! ! Như thế nào lại sai sót sinh ra ở trên người một đại lão gia?
“A! Là ngươi! Chính là kẻ bị lão tử dùng sét đánh lại cứu trở về!” Quỳnh Hoa rốt cục cũng nghĩ ra thân thế của nàng, một phen chế trụ cổ tay nàng, “Nơi này là cấm địa của lão tử, ngươi làm sao có thể vào? Ai cho phép ngươi tùy tiện vào được?”
Nhìn khuôn mặt hé ra thiên kiều bá mị như vậy, một câu lại một câu lão tử, tâm Giang Dạ Bạch, lại lần nữa lấy máu…
Nàng liếm liếm môi, hồi đáp: “Cái kia, là Cảnh Nguyên sư huynh để cho ta tới .”
“Cảnh Nguyên?” Quả nhiên, Quỳnh Hoa vừa nghe tên này, sắc mặt vô cùng dịu đi, nhưng vẫn giữ tay nàng, vẫn là không có buông ra, tiếp tục hỏi, “Hắn vì sao cho ngươi tới nơi này? Làm cái gì?”
“Ta, ta ta…” Bởi vì không thể xác định Cảnh Nguyên có thực thân thiết với Quỳnh Hoa mà nói ra chuyện tình, Giang Dạ Bạch hạ quyết tâm, Cảnh Nguyên không mở miệng trước, tuyệt không từ nàng nói mà phá hỏng, “Việc này, ta…”
Quỳnh Hoa không hài lòng nheo mắt: “Có chuyện nói mau, đừng ấp a ấp úng !”
“Kỳ thật là ta cùng Cảnh Nguyên lưỡng tình tương duyệt quyết định bỏ trốn cho nên ta gạt sư phụ đồng môn trước thoát đi xuống núi ở chỗ này chờ hắn!” Giang Dạ Bạch một hơi nói xong, mặt không đỏ tâm không loạn.
Cái này, ngược lại đến phiên Quỳnh Hoa đại loạn trận tuyến: “Cái gì, cái gì? Ngươi, ngươi là …tiểu tử kia , …”
Giang Dạ Bạch đón đầu: “Vị hôn thê.” Nàng thực không phải nói dối, nàng thật là vị hôn thê của Cảnh Nguyên, chẳng qua, là “Quá hạn” .
“CMN !” Quỳnh Hoa nổi giận, “Ta nói tiểu tử kia sao lại vô dụng như vậy, năm năm còn không có đem sự tình làm lưu loát cho ta, cảm tình tâm tư đều ở trên người nữ nhân!”
Giang Dạ Bạch gục đầu xuống, không đáp lời. Quỳnh Hoa mắng trong chốc lát, lại quay đầu chuyển hướng nàng, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt rất kỳ quái.
Giang Dạ Bạch bị hắn nhìn, trong lòng bồn chồn: hắn có thể cảm thấy ta không xứng với Cảnh Nguyên hay không?
(Ayu: ha, tại sao ko phải là “hắn có cho rằng ta nói dối ko?” mà lại là “có xứng ko?” :]] )
“Ha…” Quỳnh Hoa một vòng lại một vòng đi quanh nàng, vừa đi vừa gật đầu, “Không sai, coi như tên kia có mắt nhìn…”
Giang Dạ Bạch nhớ tới chuyện tình người này ngày trước từng làm đối với mình, bao gồm câu “Ngực thật lớn ” kia, nhất thời mồ hôi lạnh đầy đầu, nghĩ rằng, Cảnh Nguyên sư huynh sẽ không đưa ta vào miệng sói đi?
“Làm đúng lắm!” Quỳnh Hoa đột nhiên nói.
Giang Dạ Bạch ngẩn ngơ.
“Cái nơi thối nát như Thục Sơn, vẫn là tránh xa sớm một chút. Tuy rằng lựa chọn Cảnh Nguyên là có chút xấu, nhưng mặc kệ nói như thế nào, trước cứ chạy thoát khỏi nơi quỷ quái ấy rồi nói sau.”
Vị ca ca này, ngươi rốt cuộc cùng Thục Sơn có thâm cừu đại hận gì a… Giang Dạ Bạch khẽ nhắm mắt, lại mở ra, cố lấy dũng khí hỏi: “Nơi này… Là làm sao?”
“Như thế nào? Tiểu tử kia không nói cho ngươi?”
“Thời gian khẩn cấp, hắn chưa kịp nói…”
“Nhìn xem sẽ biết? Trừ bỏ uy chấn tứ hải danh dương bát phương bản đại nhân, còn ai có được nơi ở cực tốt như vậy?”
Nói như thế quả thật, chỉ nói bức rèm che… Giang Dạ Bạch bóp cổ tay, tùy tiện lấy một viên đi ra ngoài, cũng có thể làm cho phụ thân cười đến con mắt híp lại a!
“Vậy đã quấy rầy… Ách, Quỳnh Hoa đại nhân.” Giang Dạ Bạch bái tạ. Lúc này đột nhiên đỉnh đầu bay đến cái gì đó, to lớn kinh người, nàng theo bản năng chợt né ra, vật nọ trôi giạt từ từ đến trên giường, chiếm cứ hơn phân nửa mặt giường.
Liếc qua vừa thấy, lại nguyên lai là tờ giấy, mặt trên viết một chữ thật to “Cút(2)” .
(2) Nguyên là “Cổn”, ta đoán bừa theo nội dung chương sau =_=.
Editor nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay mới để ý, ta hay để tên tác giả màu đỏ, tên ta màu lục. Mà đọc trong mấy truyện hay thấy ghi là màu đỏ và lục ở cạnh nhau không hợp, rất xấu… Ta thấy cũng đc đấy chứ, đâu đến nỗi . Chợt nghĩ đến que kem ba-li-bôp gì đó ngày trc có màu như thế =]] Chương này quá ngắn lảm nhảm tị cho thêm chữ .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT