“Đúng, ngủ như chết.” Hoa Âm Túy nói xong lại mím môi cười.

Giang Dạ Bạch thế mới biết nàng đang nói giỡn. Vẫn là Bạch Liên chính trực, giải thích: “Là thế này, Tiểu Dạ ngươi không biết, từ lúc lên núi, Tiểu Ngôn nàng liền luôn luôn ngủ, gọi như thế nào cũng không tỉnh, chúng ta nghĩ nàng đã sinh bệnh , mời Lưu Băng sư huynh đến xem, cũng không nhìn ra nguyên cớ. A Hoa nói, nàng hoài nghi Tiểu Ngôn là —— ”


“Khụ khụ khụ khụ!” Hoa Âm Túy kịch liệt ho khan.

“A Hoa, chuyện này ngươi không thể giấu diếm ! Nhất định phải nói cho sư huynh!” Bạch Liên đích thị là người quật cường, không chịu buông tha.

Hoa Âm Túy liếc mắt xem thường, “Quên đi ta không quản được ngươi, ngươi muốn như thế nào thì như thế ấy đi” bộ dạng bất đắc dĩ.

Bạch Liên liền vẻ mặt nghiêm túc chuyển hướng Lưu Băng nói: “Sư huynh, liên tục bảy ngày, Tiểu Ngôn đều trong trạng thái mê man, chưa uống một giọt nước nào. Nàng giống chúng ta đều là tân tiến đệ tử (đệ tử mới lên), không có khả năng ích cốc (nhịn ăn, nhịn uống ) đến trình độ như thế. Nếu đúng như lời A Hoa, nàng không phải người, nàng là yêu quái, đương nhiên là muốn trừ ma vệ đạo bụng làm dạ chịu. Nhưng mà ! Nếu nàng bị bệnh, vậy làm phiền sư huynh nhất định phải mời các trưởng lão đến xem, chúng ta không thể để nàng cứ như vậy nằm trong phòng nhỏ tối như mực, tự sinh tự diệt. Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta đều là từ biệt bạn bè người thân cách xa ngàn dặm một mình tới đây, sư phụ cùng sư huynh chính là chỗ dựa duy nhất của chúng ta. Van cầu sư huynh mau cứu nàng!” Nói xong, lập tức uốn gối, quỳ xuống.

Giang Dạ Bạch mở to hai mắt, rung động khôn xiết.

Cho tới nay, đối với Bạch Liên, đánh giá của nàng chính là “Ý nghĩ đơn giản, tâm tư ngay thẳng”, hơn nữa đối với người này thường hay nhiều lần có hành vi đâm chọc, ít nhiều có chút hèn mọn . Nhưng mà giờ này khắc này, thấy nàng vì một đồng môn kỳ thật cũng không có nhiều quan hệ thân thiết mà quỳ xuống cầu xin, trong lòng nhất thời giống như bị vật nặng rớt trúng, trở nên nặng nề.

Ta có thể vì một mối sơ giao mà làm được đến mức như thế này hay không?

Giang Dạ Bạch để tay lên ngực tự hỏi, đáp án là không.

Có lẽ đúng là vì bản thân mình làm không được, bởi vậy đến khi thấy người khác làm ra, mới có thể bị đả kích mạnh như vậy. Trong lúc nhất thời, cảm xúc ngổn ngang trăm mối.

Mà Lưu Băng thấy Bạch Liên quỳ xuống, rốt cục hoảng hốt, vội vàng đưa tay đỡ : “Sư muội sao lại nói vậy, các ngươi đã là đệ tử Thục Sơn, tự nhiên sẽ không đối với các ngươi ngoảnh mặt làm ngơ, mau mau đứng lên!”

Bạch Liên liền đứng lên, nàng cũng là một người ngay thẳng, nếu đổi là người khác, lúc này chỉ sợ còn có thể cầu nhiều thêm vài câu, muốn có câu trả lời thuyết phục, nhưng mà nàng sẽ lập tức tin lời nói của Lưu Băng.

Lưu Băng sắc mặt ưu tư nói: ” Tình huống của Ngôn Sư muội, ta cũng không nhìn ra được điểm kỳ quái, mà các trưởng lão lại đang bế quan, phải đến đại hội cuối tháng mới có thể xuất quan…”

Hoa Âm Túy ở một bên hiếu kỳ nói: “Còn Cảnh Nguyên sư huynh ?”

“Đúng vậy, mời Cảnh Nguyên sư huynh đến xem?”

“Cảnh Nguyên sư huynh giờ phút này cũng không biết hành tung…” Lưu Băng cười khổ, tất cả các tân tiến đệ tử, quả nhiên chỉ biết mỗi Cảnh Nguyên, “Như vậy đi, ta thỉnh Thiển Minh sư huynh đến xem. Hắn là Bạch y ( cấp bậc áo trắng).” Dứt lời, lại cấp nơi ở cho Giang Dạ Bạch, sau đó mới rời đi.

Các đệ tử vây xem nhìn nhau vài lần rồi giải tán.

Kỳ thật cũng vì bọn họ vốn không phải rất quen thuộc, tự nhiên cũng không có nhiều chuyện để tán gẫu . Hơn nữa tuy là đồng môn, nhưng liên lụy tới bái sư thăng cấp, vẫn là quan hệ cạnh tranh. Bởi vậy, hành động của Bạch Liên vừa rồi mới có vẻ càng thêm trân quý.

Bạch Liên nói với Giang Dạ Bạch: “Có cái gì không hiểu cứ việc đến gõ cửa hỏi ta, ta ở gian thứ ba.”

Hoa Âm Túy liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng tựa tiếu phi tiếu (cười như ko cười ): “Ta cũng vậy nhé.” Nói xong, lại đóng sập cửa phòng thật mạnh, rõ ràng cảnh cáo “Đừng đến quấy rầy ta” .

Giang Dạ Bạch nhún nhún vai, coi như việc nhỏ không cần để ý, sau đó đi đến gian thứ chín, tận phía đông dãy phòng ở, mở cửa đi vào, đột nhiên cả kinh ——

Cũng là phòng ở trống rỗng, chỉ có một cái chiếu phô trương trên mặt đất. Giờ phút này trên chiếu có một người nằm nghiêng, hướng nàng cười hì hì liếc mắt đưa tình.

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…” Nàng khiếp sợ nói không ra lời.

“Ta ta ta ta ta…” Người nọ bắt trước bộ dáng của nàng, sau đó hất mái tóc dài, hồng y chớp nhoáng, giống như đoàn hỏa vân bay tới trước mặt nàng, “Làm sao vậy? Mới vài ngày không gặp quên ta rồi ?”

Giang Dạ Bạch tim đập mạnh và loạn nhịp nửa ngày, mới thở dài, lẩm bẩm nói: “Được rồi, ta hiện tại xác nhận Bạch Liên kia đúng là uổng công .” (>_

Bởi vì, mỹ nhân trước mắt cười như hoa xuân kiều diễm như ánh bình minh này, đúng là người vừa được nhắc đến, vẫn ngủ mãi không dậy —— Ngôn Sư Thải.

Ngôn Sư Thải cười ha ha: “Thực không thể tưởng được, nha đầu kia nhìn như vậy nhưng thật ra rất tốt.” Sóng mắt vừa chuyển, lại lướt về hướng nàng, “Còn ngươi ? Nếu ta thật sự ngủ mãi không dậy được, ngươi có thể lo lắng sốt ruột cho ta hay không ?”

Giang Dạ Bạch lắc lắc đầu.

“Vì sao?”

“Bởi vì ta biết ngươi rất lợi hại.”

“Sao?” Ngôn Sư Thải nhướng mày.

“Kỳ thật ngày ấy ở trên thuyền, lấy tư chất của ta, thật sự không lên được thuyền của Lưu Băng sư huynh. Nếu không có ngươi trên đường xuất hiện, giúp ta một phen, ta lúc ấy đã bị đào thải . Tuy rằng rất nhiều người đều cho rằng đó bất quá là việc nho nhỏ ngoài ý muốn, nhưng ta biết —— là ngươi.” Giang Dạ Bạch nhìn thẳng ánh mắt của nàng, chậm rãi nói, “Là ngươi âm thầm động tay động chân.”

Đồng tử Ngôn Sư Thải co rút lại.

“Còn có, ngươi nói ngươi là vì kinh thương (buôn bán) mới đến Thục Sơn cũng là giả .”

Ngôn Sư Thải chậm rãi ồ một tiếng.

Giang Dạ Bạch mỉm cười, cũng không tiếp tục nói nữa.

Ngôn Sư Thải quả nhiên kiềm chế không được, truy vấn nói: “Ngươi vì sao khẳng định như thế?”

“Rất đơn giản. Nếu nơi này thực sự thương cơ (có cơ hội buôn bán) như ngươi nói, cũng tuyệt đối không tới phiên của ngươi. Bởi vì…” Giang Dạ Bạch ý cười sâu sắc vài phần, “Lão gia nhà ta đã sớm ra tay. Mà hắn kinh thương hơn mười năm , không rót vào nơi đây, vì sao? Nguyên nhân chỉ có một —— nơi này căn bản không có sinh ý (lợi nhuận làm ăn) !”

Ánh mắt Ngôn Sư Thải lập tức trở nên sửng sốt căng thẳng. Nàng vạn vạn không nghĩ tới, đúng là nguyên nhân đơn giản như vậy.

“Cho nên…” Giang Dạ Bạch cố ý hàm súc nhỏ giọng.

Ngôn Sư Thải qua hồi lâu, mới âm trầm nói: “Ngươi biết nhiều như vậy, không sợ ta giết ngươi diệt khẩu?”

“Ta không sợ.”

“Ngươi còn rất tự tin.” Ngôn Sư Thải lại nhìn ánh mắt của nàng, tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

“Bởi vì, vô luận ngươi tới Thục Sơn có mục đích gì, ta cũng sẽ không gây trở ngại cho ngươi. Ngược lại ta còn muốn cảm kích ngươi, nếu không phải ngươi, ta cũng không tới được. Cho nên, thời điểm tất yếu, ta còn có thể báo đáp ngươi —— có lẽ kỳ thật, ngươi sở dĩ kéo ta cùng tiến lên thuyền, vì khiến cho ta có một ngày báo đáp ngươi, không phải sao?”

Ngôn Sư Thải nhìn nàng nửa ngày, đột nhiên ha ha phá lên cười, một bên cười, một bên vỗ tay nói: “Tốt! Tốt! Không hổ là ái nữ duy nhất của Giang tài thần, vị hôn thê trước của Cảnh Nguyên! Giang Dạ Bạch à Giang Dạ Bạch, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng !”

Giang Dạ Bạch dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở dài —— nàng vốn là người cực kỳ sợ phiền toái , nhưng phiền toái lại luôn lặp đi lặp lại nhiều lần tìm tới nàng. Phụ thân từ nhỏ đã dạy nàng biết không có cái bánh nướng nào từ trên trời rơi xuống, Ngôn Sư Thải giúp nàng, quả nhiên là có mục đích . Hiện tại chỉ hy vọng cái gọi là báo đáp này đừng quá gian nan…

Còn đang cân nhắc, đã nghe Ngôn Sư Thải đã nói ra yêu cầu: “Ta muốn ngươi giúp ta giết Cảnh Nguyên.”

“Ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play