“Đừng đừng đừng!” Quỳnh Hoa vội vã lăn người tránh khỏi đế giày, bùm một tiếng, khôi phục lại chân thân.

Quả nhiên, sau khi trở về chân thân, nhìn lại ‘khúc than’ trên mặt đất, bộ ngực cũng chẳng thấy to chút nào cả.

Quỳnh Hoa liên tục lắc đầu thở dài, rất là tiếc nuối. Nuối tiếc xong, lại nghĩ tới việc chính, ti mỉ quan sát phần bụng của Giang Dạ Bạch. Vừa muốn giơ tay sờ một chút, Cảnh Nguyên ‘hừ’ một tiếng, Quỳnh Hoa vội vàng rụt tay lại, cười ngượng: “Ta chỉ là xem, xem thử…”

“Với công lực của ngươi, không cần phải chạm vào mới đoán được chứ.”

Câu nói của Cảnh Nguyên rõ ràng mang theo ý châm biếm, nhưng vào tai Quỳnh Hoa thì lại thành khen ngợi, vẻ mặt liền phấn chấn lên: “Điều đó là đương nhiên rồi. Xem ta đây!” Nói rồi, lấy từ áo choàng ẩn thân ra một viên thủy tinh, soi kỹ từ đầu đến chân Giang Dạ Bạch, càng nhìn càng ngạc nhiên, càng nhìn càng ngưng trọng. Cuối cùng, khi hắn dừng lại, vẻ mặt đã rất khó coi: “Kỳ quái…”

“Hử?”

“Bị sét của ta đánh trúng mà không chết, nàng là người đầu tiên. Tuy nói là ta tự tay cứu lại, nhưng tình trạng này của nàng, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Ngươi xem—” Quỳnh Hoa chỉ vào phần bụng của Giang Dạ Bạch, “Dạ dày của nàng ta đã biến mất rồi, thế vào chỗ đó là một lỗ hỗng tối đen. Ta vừa dùng nguyên khí tiến vào dò xét, phát hiện lỗ hỗng này sâu không thấy đáy, dường như không có điểm dừng.”

“Trong cơ thể nếu có lỗ hỗng như vầy, thân thể chúng ta sẽ tự động tìm cách lấp lại, đây chính là lý do vì sao nàng ta đói đến vậy…” Cảnh Nguyên trầm ngâm.

Quỳnh Hoa gật đầu: “Mà để thỏa mãn loại nhu cầu bất tận này, đồ ăn thức uống của nàng ta cũng có sự biến đổi, biến thành cái gì cũng có thể ăn được.”

Đồng tử của Cảnh Nguyên chuyển từ nhạt sang đậm, “Làm sao mới có thể lấp lại lỗ hổng này?”

“Có lẽ… là… ăn tới khi no thì thôi.” Quỳnh Hoa bất đắc dĩ buông tay, chợt cười thần bí, liếc nhìn Cảnh Nguyên, “Ta nói, sao ngươi lại để tâm đến tên đệ tử mới này đến vậy hử? Cho dù là thử thách của lão bất tử Đồ Hằng giao cho ngươi, cũng có chút không bình thường à nha…”

Cảnh Nguyên đột nhiên giơ tay tóm lấy, Quỳnh Hoa rõ ràng là cao xấp xỉ với hắn thế mà lại lập tức biến nhỏ bằng cỡ quả trứng, bị hắn nắm lại quẳng vào tay áo: “Ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa, có thể quay về rồi.”

“Con mẹ nó—” Quỳnh Hoa rống lên một tiếng dài, rồi thì thanh âm tắt hẳn trong ống tay áo của Cảnh Nguyên.

Cảnh Nguyên trở tay, lay Giang Dạ Bạch tỉnh lại.

Giang Dạ Bạch mơ màng tỉnh dậy, thấy Cảnh Nguyên đứng ngay trước mặt, liền gọi một tiếng ‘Cảnh Nguyên sư huynh’.

Cảnh Nguyên hé ra nụ cười vô cùng thân thiết: “Muội đã tỉnh.”

“…” Giang Dạ Bạch nghĩ thầm, rõ ràng là ngươi đập ta ngất xỉu nha!

“Tỉnh là tốt rồi, đi theo ta.”

Giang Dạ Bạch cũng không hỏi đi đâu, chỉ là đối với người đang đói vô cùng là nàng đây mà nói, có thể rời khỏi cái phòng trống rỗng này, chính là chuyện tốt nhất.

Bước ra khỏi phòng, bên ngoài là một khoảng sân không lớn không nhỏ. Trước đó cuống cuồng chạy ra khỏi đây, hoảng đến không lựa đường đi, cũng không kịp nhìn kỹ xem xung quanh có gì, giờ có thể nhìn rõ hơn, giống hệt như trong phòng, cũng là trống huơ trống hoác.

Cảnh Nguyên đưa một bọc nhỏ tới trước mặt nàng. Giang Dạ Bạch mở ra xem, bên trong đều là những hạt tròn, lập tức bốc một hạt cho vào miệng, lại bị hắn đưa tay ngăn cản.

“Đây là hạt giống.”

“Ố?”

“Muội có biết là dùng để làm gì không?”

Hạt giống thôi, đương nhiên là dùng để gieo trồng nha! “Trồng…đồ ăn?” Thứ lỗi cho đầu óc thảm thương của nàng, hiện giờ chỉ có thể xoay quanh chữ ‘ăn’.

Cảnh Nguyên gật đầu cười: “Đúng. Vậy muội có biết, khác biệt lớn nhất giữa con người với các loài khác là gì không?”

“…Nhiều thứ có thể ăn được nhất?”

“Không, là con người có thể lựa chọn, càng có thể chờ đợi.” Cảnh Nguyên vừa nói, vừa lấy hạt giống từ trong tay của nàng, thổi nhẹ một cái, hạt giống tự động nhập vào mảnh đất phía trước, sau đó nhanh chóng nảy mầm, phá vỏ chui ra, đâm chồi nảy lộc, nở hoa, cuối cùng kết trái, trái cây chuyển màu đỏ, căng mọng bóng bẩy.

“Muội ăn thử xem.” Hắn rốt cuộc nói ra lời mỹ miều thật tự nhiên.

Giang Dạ Bạch lập tức hái một trái đỏ mọng cho vào miệng, trái đỏ như tan ra, nước quả thơm nồng ngọt lịm, gần như muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

“Ăn ngon chứ?”

Giang Dạ Bạch chỉ có thể gật đầu ‘ừm ừm’.

“So với nệm cỏ và kinh thư thì thế nào?”

“Cái, cái này ngon!”

“Nếu có món ăn ngon như thế này, tại sao lại muốn đi ăn nệm cỏ vậy hả?”

Giang Dạ Bạch ngẩn ra, đột nhiên tỉnh ngộ — Cảnh Nguyên là đang cảnh tỉnh nàng. Thực ra, nàng sao lại không biết thực vật có phân biệt tốt xấu, chỉ là chữ ‘đói’ phủ đầu, làm sao có thể nghĩ được nhiều như vậy.

“Tương tự, sư tử đói thì săn mồi, hồ ly đói thì trộm gà, động vật đều vì cái ăn mà sống, nhưng nguyên nhân làm cho con người khác với bọn nó, là do con người có thể nhẫn. Nếu ngay cả sự nhẫn nại cơ bản mà muội không thể làm được, thì đã đánh mất cái đặc tính ưu việt so với động vật khác rồi, còn nói gì tới chuyện tu chân thành tiên nữa.” Đôi mắt Cảnh Nguyên sáng như sao, ôn nhu chăm chú nhìn nàng, khóe môi nhẹ điểm ý cười, càng giống như đóa hoa nở rộ trong gió xuân, thánh thiện và tốt đẹp, “Tiểu sư muội, cố kiềm chế, không được thua bởi một chữ ‘ăn’.”

Giang Dạ Bạch chỉ cảm giác như một gáo nước đá từ đầu chảy xuống, khiến nàng cực kỳ thảm thương, đồng thời lại đặc biệt thanh tỉnh. Không sai, nàng đến Thục Sơn, không cần biết là vì mục đích gì, tuyệt đối sẽ không phải đến để làm mình mất mặt!

Bằng không, khiến nàng còn mặt mũi nào đi gặp cha mẹ nữa? Lại còn mặt mũi nào đối diện với Cảnh Nguyên, người đã viện lý do “không xứng với hắn” để từ hôn, mà ngay lúc này lại đang đứng cách nàng trong vòng ba bước đây?

Vừa nghĩ tới đây, một cỗ lực lượng thật lớn từ lòng bàn chân dâng lên, xoay vòng đến dạ dày, mạnh mẽ đè ép cơn đói lại. Giang Dạ Bạch đi đến trước mảnh đất trồng cải, học theo Cảnh Nguyên lấy hạt giống gieo vào đất từng hạt một. Mỗi một hạt chôn xuống, là thêm một lần phải ráng kiềm chế ý nghĩ ăn nó đi. Cứ như vậy, cả bốn mươi tám hạt giống đều được gieo rất tốt.

Nàng tuy là thiên kim tiểu thư, nhưng lúc ở nhà cũng đã từng trồng qua vài loại hoa thơm cỏ lạ, vì vậy mà giờ làm việc này cũng không thấy lạ lẫm.

Cảnh Nguyên đứng kế bên lộ vẻ vui mừng và yên tâm.

Giang Dạ Bạch lau mồ hôi trên trán, đứng dậy nói: “Muội đi lấy nước.”

“Ra cổng quẹo phải, qua khỏi khu rừng, đi thẳng một dặm, là tới thác nước.”

Giang Dạ Bạch đã ở chỗ đó lội nước bắt cá, Cảnh Nguyên vừa nói, nàng liền nhớ tới chuyện đó. Nhìn thấy nơi góc tường có thùng đựng nước, liền cầm lên, hướng phía bên ngoài mà đi.

Cảnh Nguyên vẫn nhìn theo nàng.

Giang Dạ Bạch đi theo hướng mà hắn nói, trên đường lại nhìn thấy hoa cỏ khắp nơi, đủ loại hấp dẫn, thậm chí đến ngay cả cái thùng nước đang cầm trong tay, tất cả đều có vẻ rất ngon. Nàng vừa đi vừa nuốt nước miếng, vừa ra sức bấu vào lòng bàn tay để nhắc nhở bản thân không được phép ăn. Con đường vốn không dài, nhưng lại hao tổn tinh thần cực lớn mới có thể đi hết.

Bên thác nước, bọt nước như cũ. Rơi ào xuống, nhìn từ phía xa, ngỡ như từng đóa từng đóa hoa trắng lả tả bay.

Thôi rồi, Giang Dạ Bạch nghĩ, nàng hiện giờ ngay cả nhìn thấy bọt nước cũng muốn ăn luôn.

Dù vậy, nàng vẫn cố gắng hết sức để kiềm chế, đi qua đó múc nước. Ngay lúc vừa muốn nhấc lên, Cảnh Nguyên vốn yên lặng theo sau nàng đột nhiên sắc mặc có chút thay đổi, giơ tay trái lên, một đường ánh sáng rực rỡ từ không trung hạ xuống, đúng là ập xuống một cái lồng trong suốt, đem hai người nhốt vào bên trong.

Giang Dạ Bạch không biết là chuyện gì, đang muốn hỏi, Cảnh Nguyên lại hướng nàng làm dấu im lặng.

Không lâu sau, một giọng nói mơ hồ từ rừng sâu vọng lại: “Cô tìm ta có việc gì cần thương lượng, còn không mau ra đây nói!”

Thanh âm khàn khàn thô lỗ, nhưng lại là giọng của nữ nhân.

Giọng nói đặc biệt như vậy tuyệt đối là nghe rồi sẽ không thể quên, vì thế mà Giang Dạ Bạch vừa nghe thấy, liền nhận ra được đó là giọng của Bạch Liên.

Chỉ thấy rừng cây phía trước dao động, hai người trước sau đi tới, trong đó có một người quả nhiên chính là Bạch Liên.

Mà người còn lại thắt đáy lưng ong, phong lưu tha thướt, cũng là người quen – Hoa Âm Túy.

Giang Dạ Bạch từ lúc bị sét đánh trúng, đã mất liên lạc với hai người họ, lúc này gặp lại, dường như đã qua mấy đời. Nói sao đi nữa, hai người họ cũng xem như là bạn cùng trường, thế nên vừa gặp, không khỏi cảm thấy có chút vui mừng; hai người này không ngờ cũng đến thác nước này nha.

Chỉ thấy Hoa Âm Túy che miệng cười, ngọt ngào nói: “Gọi tỷ ra đây, tự nhiên là sợ tai vách mạch rừng.”

“Hừ, chúng ta chính là không sợ bóng tà, không sợ người nghe lén.” Hiên ngang lẫm liệt, quả nhiên không hổ là Bạch Liên.

“Muội chỉ hỏi tỷ, lẽ nào tỷ không sợ đại điển bái sư một tháng sau sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó sao?”

Bạch Liên trừng to đôi mắt: “Sẽ có chuyện gì bất ngờ?”

“Tỷ biết mà, chúng ta lần này lên núi tổng cộng có chín người. Trừ Giang Dạ Bạch không rõ sống chết ra, trong tám người chúng ta, tỷ xem ai là người có cơ hội cao nhất được tam đại trưởng lão chọn trúng, trở thành đệ tử chân truyền?”

Bạch Liên suy nghĩ rất chăm chú, trả lời: “Đương nhiên là ta.”

Hoa Âm Túy cười lạnh: “Dựa vào cái gì? Mấy ngày nay tu hành, cũng đã rõ ràng rồi. Luận thiên phú tỷ không bằng Linh Sơ, luận kiên nghị tỷ không bằng Hoài Tố, luận căn cơ tỷ không bằng Lâm Sơn, luận nhân khí tỷ không bằng Chu Dư, luận bối cảnh tỷ không bằng Cung Tam Khâu. Tỷ dựa vào đâu mà tự tin đến thế?”

“Dựa vào ta một thân quang minh chính đại! Cùng với hoài bão to lớn!”

Hoa Âm Túy thở dài: “Thật ra, những người này đều chỉ có thế thôi. Người đáng sợ nhất… vẫn là Ngôn Sư Thải.”

Bạch Liên nhíu mày: “A Thải thì thế nào?”

“Tỷ không cảm thấy người này thâm sâu khôn lường, không thể nào nắm bắt được hay sao?”

“Không cảm thấy.” Bạch Liên liếc nàng ta, “Ngược lại, ta thấy cô lén lén lút lút, không phải người tốt.”

Hoa Âm Túy cũng không nổi giận, chỉ là trợn mắt liếc nàng ta một cái: “Tin muội đi, nếu nói rằng trong số những người này, người sẽ không hại tỷ nhất, chính là muội.”

Bạch Liên “Ờ” một tiếng, lại là đồng ý với lời nói đó. Điều này khiến Giang Dạ Bạch cảm thấy có chút kỳ quái, trong khoảng thời gian cô bệnh chết đi sống lại này, xem ra bên ngoài cũng đã xảy ra không ít chuyện, mà lại khiến Bạch Liên và Hoa Âm Túy nhanh chóng trở thành đồng minh.

“Muội có dự cảm, nếu ba vị trưởng lão muốn chọn đệ tử, Ngôn Sư Thải là người có khả năng được chọn trúng nhiều nhất. Nhưng tỷ cũng biết đó, các vị trưởng lão năm nay chỉ thu một đệ tử, cho nên, nếu nàng ta được chọn, chúng ta đều thua hết.”

Bạch Liên lắc lắc đầu, “Thật ra cũng không sao mà. Cùng tập luyện với các sư huynh, không phải cũng như nhau sao?”

“Đừng ngốc nữa! Sao lại như nhau? Dựa vào đãi ngộ mà nói, theo các sư huynh luyện tập thì chỉ có thể ở phòng ốc tồi tàn, ngay cả thứ như gối đầu cũng đều không có, còn theo các trưởng lão, ít ra cũng có thể vào sống trong tiên cảnh. Nghe nói, linh khí nơi đó đối với việc tu chân có hiệu quả làm ít mà hưởng nhiều đó!”

Bạch Liên dường như bị lời nói của nàng ta đánh động, rầu rĩ hỏi một câu: “Vậy phải làm sao đây?”

“Hơn nữa, tỷ không cảm thấy Ngôn Sư Thải thật rất quái lạ sao?” Hoa Âm Túy nói tới đây, ngó trái ngó phải một lát, xác định không có ai, sau đó mới thấp giọng nói, “Muội nghi ngờ, nàng ta không phải người, mà là—yêu quái.”

“Cái gì?”

Không chỉ một mình Bạch Liên kinh ngạc.

Giang Dạ Bạch bên trong kết giới cũng đồng thời la lên.

Hoa Âm Túy giật mình, bất chợt quay lại: “Ai! Là ai ở đâu?!”

Giang Dạ Bạch tự biết mình lỡ lời, vội vàng che miệng lại, nhưng đã không kịp rồi, bởi vì ánh mắt hồ nghi của Hoa Âm Túy đã chăm chú nhìn về nơi nàng đang đứng.

Bên cạnh có hơi gió khẽ lay động, một giọng nói từ trong rừng truyền đến: “Hai vị sư muội, các muội ở đây làm gì thế?” Trong lúc nói, Cảnh Nguyên áo tím phất phơ, ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái nói không nên lời, ôn nhu thân thiết nhìn mãi không đủ, từ trong rừng sâu đi ra.

Giang Dạ Bạch trong lòng “A” lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, Cảnh Nguyên quả nhiên đã không còn bên cạnh nàng nữa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play