Rời khỏi BF, Dương Tiếu Văn đi cùng Lý Dĩ Thành về tới dưới nhà cậu, đã quá 12 giờ đêm, “Lên nhà ngồi đi.” Lý Dĩ Thành nói, cậu biết Dương Tiếu Văn cũng chẳng muốn về nhà ở một mình suốt ngày cuối tuần.

Như thường lệ, cậu chỉnh đèn phòng khách thành tối mờ, bỏ CD Chet Baker vào máy nghe đĩa, rót một ly rượu vang đưa cho Dương Tiếu Văn, “Rượu này sắp hết rồi, Tiểu Mã bảo phải đợi đến cuối năm mới có hàng, nên đang còn thì cố mà uống đi.” Lý Dĩ Thành nói.

“Như bình thường thì phải bảo người ta bớt uống đi để dành chứ.” Dương Tiếu Văn nhấp một chút rượu.

“Tôi là loại người mở hộp cơm ra là phải ăn đùi gà trước.” Lý Dĩ Thành nói, “Nếu không kiểu gì Thiên Thiên cũng giành mất.”

Cậu để Dương Tiếu Văn ngồi trong phòng khách, còn mình vào tắm ù một cái.

Ra khỏi phòng tắm, thấy Dương Tiếu Văn vẫn ngồi dưới thảm, lưng dựa chân ghế sô pha, chai rượu vang đã bị uống hết quá nửa. Trên sô pha có mấy tấm nệm ôm và khăn lông mỏng, Lý Dĩ Thành cũng rót một ly rượu, trèo lên sô pha nửa nằm nửa ngồi, kéo cái khăn lông phủ ngang người, tán gẫu với Dương Tiếu Văn. Lý Dĩ Thành kể mối nghiệt duyên của cậu với Khưu Thiên, rồi chuyện cậu vừa vô Đại học đã bị đầu độc như nào, Dương Tiếu Văn thì kể đầu đuôi anh ta đã công khai ra sao, cả vụ bị admin đời trước ngắm trúng, và bị túm cổ ép làm admin Mộng Cầu Vồng.

“Làm admin khổ thật nhỉ, toàn nghĩa vụ công ích không à.” Lý Dĩ Thành vẫn thấy lạnh, lại thò tay với một cái nệm để ôm.

“Bao giờ cũng có người sẵn sàng làm đấy chứ, có thể cống hiến hết mình cho anh em anh cũng thấy thỏa mãn, với lại có làm cũng chỉ còn đến sang năm thôi.”

“Sao thế? Anh tính từ chức admin hở?”

“Em không biết à? Mộng Cầu Vồng chỉ hoạt động đến năm sau thôi.”

“Hơ, Khưu Thiên chẳng nói gì với tôi cả, tôi đâu biết được.” mà Lý Dĩ Thành nghi chính Khưu Thiên cũng không biết.

“Vậy để tiểu nhân bẩm tấu~” thoáng cái Dương Tiếu Văn đã thành thầy kể chuyện ngà ngà say, “Thực ra bí mật lớn nhất của Mộng Cầu Vồng ấy là…” Dương Tiếu Văn hít một hơi, “Admin đầu tiên, kiêm nhân vật hậu trường tài trợ cho forum, là một chị thẳng-nữ!”

“A?” Lý Dĩ Thành tròn mắt, nhỏm dậy khỏi lưng ghế sô pha.

“Chuyện này chỉ có thành viên lâu năm với các admin biết thôi, ấy là từ hồi năm 1996, lúc đó giới đồng tính không được như bây giờ, mọi người chỉ có một box nhỏ nhỏ, mở ké trong mấy forum cộng đồng lớn, mỗi chút mỗi bị tụi dị tính vô nhòm ngó hóng chuyện. Vừa hay có một hiệp nữ tỷ tỷ, cậu bạn thanh mai trúc mã của tỷ tỷ là gay, ngày ngày phải chứng kiến cảnh trúc mã chui rúc trong cái box nhỏ xíu xiu, cả bạn chơi bời qua đêm cũng không kiếm được, trong cơn thịnh nộ uất hận, tỷ tỷ liền quyết dựng cờ khởi nghĩa, khai sơn lập trại, chiếm đất xưng vương…”

“Đại Võ huynh, mọi bữa ở nhà coi bộ huynh xem không ít phim chưởng bộ a~”

“Ai nha, Tiểu Thành hiền đệ, ta rảnh quá còn gì làm nữa a, lại nói hiệp nữ tỷ tỷ cũng là dân lập trình, tỷ tỷ mở Mộng Cầu Vồng, chi phí chín năm rồi đều là tỷ tỷ và đồng chí trúc mã cáng đáng, ngày mới thành lập tỷ tỷ có chấp bút một bài thơ, đến giờ vẫn còn dán trên đầu box chuyên dụng của các admin.” Dương Tiếu Văn húng hắng lấy giọng, lại nhấp thêm một hớp rượu, rồi hít sâu một hơi, chậm rãi ngâm nga.

“Hai ba box nhỏ chẳng chỗ chơi, rủ rỉ lần chần hỏi mẹ ơi, mười năm chợt thấy cầu vồng mộng, chỉ mong đồng tính tiến lên thôi…”

“…”

“Tỷ tỷ học kỹ thuật a, em đừng đòi hỏi chi cho nhiều.” Dương Tiếu Văn cười, “Hai câu đầu là lý do thành lập forum, khỏi cần giải thích, còn hai câu sau thì nói về nguyện vọng của tỷ tỷ. Từ hồi đầu tỷ tỷ đã quyết định forum này chỉ mở cửa đúng 10 năm, từ hồi đó đã quyết định ngày chính thức đóng cửa rồi, 27 tháng 6 năm sau, ngày Bạo động Stonewall (*) ấy. Tỷ tỷ bảo qua 10 năm nếu mộng đã thành hiện thực, thì còn mơ làm chi nữa, còn nếu mộng không thành, mơ nữa cũng vô ích.”

“Chứ anh thấy mộng đã thành thật chưa?”

“Vẫn đương kiến thiết, cố gắng lắm đấy, ít nhất cũng đã tổ chức được diễu hành rồi.” Dương Tiếu Văn có chút sầu đời, “Mấy thằng admin bọn anh đã bàn nhau xin nhận lại forum để tự quản lý, tỷ tỷ cũng đồng ý, dù gì đến giờ bả cũng muốn kệ luôn rồi. Qua Tết tỷ tỷ và trúc mã ca ca tổ chức nhậu xuân, đến lúc đó nói chuyện tiếp.”

Càng thân với Dương Tiếu Văn, Lý Dĩ Thành càng cảm thấy cuộc sống của mình thật mơ hồ, ngoài đi làm, cậu không có đam mê gì đặc biệt, không chủ động với người khác, và không nhiệt tình với mọi sự, thời Đại học chẳng qua là đàn anh nhờ thì cậu giúp, cũng chẳng phải vì muốn cống hiến hết mình cho hội nhóm gì, thật tình mình chẳng được gì nên hồn a~

“Sang năm party đóng cửa forum em cùng đi không, rảnh nữa thì đóng góp ý kiến đặt tên forum mới luôn.” Dương Tiếu Văn nói thêm.

“… Cầu Vồng của tôi không phải mộng.”

“Em cũng thành dân kỹ thuật luôn rồi hở.”

Lý Dĩ Thành bật cười, “Dân kỹ thuật mấy người dễ ưa thật đó.”

Dương Tiếu Văn quay đầu lại, nhìn Lý Dĩ Thành nằm ườn trên sô pha cười, đột nhiên anh ta nhỏm dậy, nhoài người đến hôn Lý Dĩ Thành, khẽ khàng, giống như một linh hồn mệt mỏi vô tình lướt qua.

Lý Dĩ Thành nhìn Dương Tiếu Văn, nghĩ nghĩ, “Có mùi rượu.” cậu nói.

“Em đúng là quái nhân thật.” Dương Tiếu Văn mỉm cười, “Đúng ra phải đấm anh một cú, hay đẩy anh ra chứ.”

“Có phải chưa bị con trai hôn bao giờ đâu.” Lý Dĩ Thành bật cười, đến cả nụ hôn đầu cũng bị cha đàn anh mượn danh bế mạc thành công buổi diễu hành của hội đồng tính rồi cướp trắng trợn, “Tôi biết anh chỉ cần chút ít hơi ấm.” Lý Dĩ Thành vẫn nằm dài trên sô pha, hai mắt sáng lấp lánh ôn hòa nhìn Dương Tiếu Văn.

“Ừ.” Dương Tiếu Văn nâng ly lên, uống cạn chỗ rượu vang còn lại, “Hôm nay em không nghe Billie Holiday.”

“Nhạc của bà ấy làm người ta yếu đuối quá.”

Lý Dĩ Thành biết, nụ hôn này, chỉ là vì góc độ vừa vặn, không khí vừa vặn, mà chẳng có một chút gì mờ ám hay ham muốn. Dương Tiếu Văn cũng hiểu Lý Dĩ Thành biết, giống như trước nay bọn họ vẫn ngầm hiểu mọi suy nghĩ của nhau, hai người lẳng lặng ngồi tận hưởng bóng tối yên tĩnh, trầm mặc và bình thản. Đầu Dương Tiếu Văn tựa trên cánh tay Lý Dĩ Thành, cùng nghe Chet Baker hát hết hai bài.

Và Dương Tiếu Văn lại nhoài tới hôn Lý Dĩ Thành một lần nữa, mới đầu chỉ là phớt qua rồi dần dần trở nên nóng vội và chiếm hữu, cho đến khi Lý Dĩ Thành thở hết nổi, cậu mới gượng đẩy Dương Tiếu Văn ra, gục đầu trên vai anh ta, hổn hển cố lấy lại nhịp thở, Dương Tiếu Văn nhẹ nhàng ấp tay lên cổ Lý Dĩ Thành, hai người lẳng lặng tựa vào nhau, không ai mở miệng, không gian vơ vẩn mùi hương xà bông vương trên người Lý Dĩ Thành. Sự dịu dàng của Dương Tiếu Văn không phải đương nhiên, chậm rãi mà nghiền ngẫm lại sẽ hiểu ra được ý đồ của anh ta.

Chet Baker hát đến những nốt cuối, bản nhạc lại dạo lại, một hồi lâu sau, Lý Dĩ Thành ngẩng đầu khỏi bờ vai Dương Tiếu Văn, ngồi thẳng dậy, cúi đầu để cho dòng suy nghĩ trôi mông lung trong não. Dương Tiếu Văn nhỏm dậy, ngồi lên sô pha cạnh Lý Dĩ Thành, đưa tay kéo lấy bàn tay phải đang ôm khăn lông của cậu.

Lý Dĩ Thành ngẩng lên, ngả người dựa vào lưng ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn Dương Tiếu Văn, đột nhiên bật cười nói, “Con người anh a…” giỏi được nước lấn tới.

Dương Tiếu Văn cũng nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt Lý Dĩ Thành, “Giỏi được nước lấn tới hả.” môi anh ta vẫn áp hờ trên mi mắt, khi anh ta nói, cậu cảm thấy lông mi mình khẽ rung rung ngứa, Lý Dĩ Thành lại cười thành tiếng, Dương Tiếu Văn vòng tay ôm cả Lý Dĩ Thành lẫn cái khăn, hôn cậu thật sâu, rồi cứ thế trượt môi xuống sườn gáy cậu.

“Để tôi nghĩ coi nào.” Đột nhiên Lý Dĩ Thành nói.

Dương Tiếu Văn dừng lại, vùi đầu vào hõm vai cậu, “Ừ, em không đánh anh là tốt lắm rồi.”

“Không, tôi biết.”

Đó chẳng qua chỉ là một lời mời gọi qua đêm thật bình thường, nếu đối phương là con gái, có lẽ Lý Dĩ thành đã chủ động dẫn người ta vào phòng rồi, còn đây, tuy cậu không ghét Dương Tiếu Văn, cũng chẳng có trở ngại tâm lý gì, nhưng bảo thật sự bước chân qua giới hạn, Lý Dĩ Thành vẫn cảm thấy một chút bất an.

Ta là kẻ dị tính duy nhất trên cõi đời rồi, giờ ta lại đương tính liệu có nên lên giường với người cùng giới hay không~ Trong bụng Lý Dĩ Thành bắt đầu lơ mơ có cảm giác ngớ ngẩn như đương tiễn Kinh Kha qua sông Dịch. Cậu nhớ tới lời một người cùng làm từng bói sao cho cậu, “Chẹp, cung Thiên Xứng, tính tình mâu thuẫn, thiếu dứt khoát.” câu ấy còn văng vẳng bên tai cậu, giờ ngẫm lại mới thấy kinh hồn, có bảy chữ đó thôi mà đủ nói lên hết mọi loại cảm xúc rối ren của cậu.

Cậu cầm ly rượu vang lên uống cạn như Dương Tiếu Văn, rượu là món kích thích đặc biệt hiệu nghiệm, sức phán đoán của cậu sẽ thật dễ dàng bị mài mòn đi cùng với tri giác tê dại, để rồi cậu chỉ còn thuận theo cảm giác của cơ thể mà thôi. Dương Tiếu Văn vẫn ôm cậu, nhẹ nhàng thở trên hõm vai cậu, điểm điểm môi hôn, anh ta khiến cho chất cồn chầm chậm lan đi trong mạch máu, rồi lại ôm, cọ cọ cằm lên tóc mai Lý Dĩ Thành.

“Ừ.” Lý Dĩ Thành chỉ nói một chữ, rồi lại im lặng.

Dương Tiếu Văn ngẩng lên, ánh mắt lấp lóe xao động, anh ta nhìn đôi mắt bình thản của Lý Dĩ Thành, khẽ mỉm cười, và hôn cậu thật sâu. Lý Dĩ Thành kéo Dương Tiếu Văn đứng dậy, đi về phòng mình, động tác mới thật thản nhiên lưu loát, không vội vàng, không ngượng ngập.

Đây là lần đầu tiên Dương Tiếu Văn vào phòng Lý Dĩ Thành, dù đương lúc dục vọng tăng vọt, lối bài trí trong phòng vẫn hấp dẫn được sự chú ý của Dương Tiếu Văn. Bốn bức tường mỗi bức một màu, xanh sẫm, cam tươi, ghi xám, và lam nhạt, trên mặt tường xanh sẫm dán đủ loại giấy ảnh, poster, tờ rơi, anh ta thấy cả cuống vé xem phim Tàu Tốc Hành Bắc Cực dán cạnh poster phim cắt từ tạp chí, bên cạnh còn móc một cái lông chim màu hồng đào vô cùng kì dị.

Lý Dĩ Thành không nói gì, chỉ đứng cạnh Dương Tiếu Văn, cùng anh ta nhìn ngắm căn phòng mình, hình như rất lâu sau đó, mà cũng có thể chỉ mới qua một giây, Dương Tiếu Văn quay lại nhìn Lý Dĩ Thành, nói: “Tường phòng này mới là em hả.” Lý Dĩ Thành nhún nhún vai, để cho Dương Tiếu Văn kéo cậu lên giường.

Lý Dĩ Thành nghe được những tiếng vang vọng như cả cơ thể bồng bềnh trôi nổi, đó là bản năng khao khát nhục cảm của xác thịt, giữa những nụ hôn hòa cùng mồ hôi nóng bỏng, chỉ là dục vọng, hơi ấm san sẻ được trong đêm đông chẳng kể là bao, một lần cậu đau đến ứa nước mắt, và rồi lại lập tức bật cười vì khoái cảm.

Dương Tiếu Văn dẫn dắt tất cả, đó là phần nào cái lợi của tri kỷ, nhưng anh ta không hề hỏi có phải đây là lần đầu cậu cùng với người đồng giới hay không, cậu cũng không nhắc đến, ấy là lựa chọn của cậu, tự mình lựa chọn, tự mình gánh chịu, Dương Tiếu Văn vốn không cần phải tham chuyện bao đồng.

Sáng hôm sau Lý Dĩ Thành tỉnh dậy, Dương Tiếu Văn đang đứng chăm chú nhìn những tấm hình dán trên bức tường màu xanh, Lý Dĩ Thành im lặng nhìn dáng lưng anh ta. Nhận ra cậu dậy, Dương Tiếu Văn quay lại bước tới bên giường, đưa tay vuốt tóc cậu, “Em ngủ thêm đi, anh về tắm qua, rồi mua gì cho em ăn.”

“Ừm, khóa nhà trong ngăn tủ cạnh cửa sắt, tôi muốn ăn bánh mì ốp-la thịt nguội.” Lý Dĩ Thành mơ màng nói, lại nhắm mắt ngủ tiếp, đến khi nghe tiếng đóng cửa sắt mới hơi giật mình, cảm giác như hơi ấm bay đi một chút. Không được để Khưu Thiên biết, kiểu gì cũng bị giết, ấy là ý niệm cuối cùng xuất hiện trong đầu trước khi cậu lại chìm vào giấc ngủ.

Chiều thứ bảy, hai người ở nhà Lý Dĩ Thành cả buổi, Lý Dĩ Thành cuộn tròn trên giường đọc một cuốn sách tên “Phương Nam trắng”, Dương Tiếu Văn lúc thì ngồi nhìn bức tường màu xanh, lúc thì dùng máy tính của Lý Dĩ Thành lên Mộng Cầu Vồng xử lý việc forum, lâu lâu lại đứng lên pha trà rót nước hầu hạ Lý Dĩ Thành. Cuối cùng anh ta rút một cuốn sách trên giá sách của Lý Dĩ Thành, ngồi dựa lưng cạnh giường, chăm chú đọc.

“Coi gì say sưa vậy?” Lý Dĩ Thành vừa dứt được khỏi cuốn sách, giơ chân đá đá Dương Tiếu Văn.

“Lawrence Block, em có đủ bộ của ông ấy nhé.” Dương Tiếu Văn đáp mà không ngẩng lên.

“Năm nay ổng có triển lãm sách đó.”

“Triển lãm sách tháng hai chắc có ổng đó.”

Hai người nói gần như một lúc, Lý Dĩ Thành đột nhiên chồm dậy nhào về phía Dương Tiếu Văn, giơ tay đập một cái ngay trán anh ta, hậu quả là long thể còn đương bất an, chưa gì đã ngã xoài lên người Dương Tiếu Văn.

“Vậy mà em tin a.” Dương Tiếu Văn dở khóc dở cười, vòng tay nửa ôm nửa kéo Lý Dĩ Thành dậy, “Bữa đó cùng đi đi.”

Lý Dĩ Thành đáp “Ừ.”, coi như đồng ý. Hai người lại ngồi trên giường tán gẫu chuyện Lawrence Block, rồi chuyện phòng ốc màu mè sặc sỡ, “Phòng này giống như em ấy, chỉ đứng ngoài cửa thì tuyệt nhiên không thể nhìn ra trong phòng có bao nhiêu màu sắc sinh động.” Dương Tiếu Văn quay đầu nhìn khắp phòng, “Bất quá hầu hết mọi người mới đến cửa đã bị lạnh cứng chết mất tiêu rồi.”

“Anh còn sống phây phây đấy thôi.” Lý Dĩ Thành lơ đãng đáp.

“Ấy là quần áo anh dày.” Dương Tiếu Văn đáp rất chi vênh vang. Mặt anh cũng dày luôn, Lý Dĩ Thành thầm bồi thêm một câu.

Tối đến, Dương Tiếu Văn lại nhuộm tóc cho Lý Dĩ Thành. Trước lạ sau quen, lần này Dương Tiếu Văn có nghề hơn hẳn, anh ta vừa quệt thuốc vừa kể chuyện gia đình mình cho Lý Dĩ Thành. Anh ta sinh ra và lớn lên ở Đài Bắc, ba mẹ về hưu rồi thì chuyển về quê cũ ở Hoa Liên, thế nên thân là người Đài Bắc xịn, năm mới anh ta vẫn phải về núi Hoa Liên ăn Tết. Lý Dĩ Thành giờ mới biết Dương Tiếu Văn có một phần dòng máu thổ dân (*), trách nào gương mặt nét nào ra nét đó.

“Có một phần tư thôi, từ bà anh mà, nhìn không rõ lắm há.” Dương Tiếu Văn nói, “Bất quá họ xuống Đài Bắc từ lâu lắm rồi, trên núi bà anh vẫn còn một mảnh đất, ba mẹ anh sống ở thành phố cả đời, đến lúc nghỉ hưu mới quyết định về làm vườn trồng rau. Ở trên đó thì chẳng có gì, nhưng được cái phong cảnh đẹp lắm.”

“Chứ bà là dân tộc gì?”

“Vốn là Thái Nhã, mới năm ngoái thì đổi thành dân tộc Thái Lỗ Các.”

“Đổi vậy cũng được nữa hả?”

“Ừ kể ra thì hơi rắc rối…”

Rồi Lý Dĩ Thành cứ thế chào đón mái tóc đen trở lại cùng sự tích các dân tộc rắc rối nhì nhằng.

Tối hôm đó, Dương Tiếu Văn vẫn ngủ lại nhà Lý Dĩ Thành, anh ta chỉ lẳng lặng nằm sau lưng ôm cậu, tình nguyện chia sẻ một chút hơi ấm giữa đêm đông.

Hôm sau là chủ nhật, hai người ngủ thẳng đến mười giờ mới bò dậy, ăn sáng xong, Dương Tiếu Văn ra về. Lý Dĩ Thành thản nhiên nói Bye, không hỏi anh ta đi đâu giờ, anh ta cũng chẳng nói.

Dục vọng qua đi, họ đơn giản chỉ là những người bạn, cuộc sống thường nhật vẫn tồn tại khoảng cách như cũ, thực ra mà nói, trong lòng Lý Dĩ Thành, Dương Tiếu Văn đã thành “hơn là người dưng, chưa đủ làm bạn”. Chỉ có Khưu Thiên mới xứng cho Lý Dĩ Thành gọi là bạn bè. Dương Tiếu Văn hiểu điều đó, anh ta chưa từng tìm hiểu quá sâu về Lý Dĩ Thành, anh ta chủ động đưa tay đòi hỏi, Lý Dĩ Thành đồng ý cho anh ta bao nhiêu, anh ta sẽ nhận bấy nhiêu.

Tối hôm đó Lý Dĩ Thành lại lên Mộng Cầu Vồng, tự nhiên thấy trong danh sách online có một ID lấp lóe màu sáng bạc, BigFive. Hôm đó NoNight không viết bài gì, chỉ đến lúc sắp log-out mới để lại hai chữ trên hộp tin nhắn: “Gió lùa”.

Mà Võ Đại Lang ở ngõ nhỏ kế bên trước khi log-out cũng ngồi lặng người, trầm tư nhìn hai chữ ấy.

——-

(*) thổ dân: ừa đơn giản thì nó là thổ-dân-của-Đài-Loan =))~ ta cũng chả biết phải nói sao nó rõ nghĩa hơn nữa các tình iêu ạ. theo hiểu biết cù cưa cụa Du thì đó là người bản địa Đài Loan, hoặc những dân tộc cổ của Đài Loan, từa tựa như là Kinh và Bana là anh em ở mình vầy đó :”) ~ tình iêu nào muốn hiểu rõ thêm thì click thẳng vô đây “thổ dân Đài Loan” – wiki – http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BB%95_d%C3%A2n_%C4%90%C3%A0i_Loan

(*) Bạo động Stonewall: một sự kiện quan trọng trong lịch sử đấu tranh cho quyền lợi của người đồng tính, song tính, đổi giới tính, đồng thời biểu dương văn hóa đồng tính. Hàng năm các cộng đồng đồng tính lớn thường tổ chức những cuộc diễu hành cho người đồng tính (còn được gọi là “diễu hành đồng tính” hoặc “lễ hội đồng tính”) vào khoảng tháng 6, để tưởng nhớ sự kiện này.

Thêm chi tiết thì mời chị em vô đây :”> ~ wiki đó nhe :”> ~

http://vi.wikipedia.org/wiki/Di%E1%BB%85u_h%C3%A0nh_%C4%91%E1%BB%93ng_t%C3%ADnh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play