Thứ hai, Khưu Thiên về, nghe chuyện Lý Dĩ Thành đi chơi một mình với Dương Tiếu Văn, cậu chàng sừng sừng phản đối, “Võ Đại Lang là loại có tiếng trong giới đó, tôi không muốn có ngày phải hóng cả chuyện lùm xùm của bồ đâu.”
“Ổng biết tôi là dị tính ái mà.” Ừ thì chuyện người đồng tính dị tính đến với nhau không phải chưa nghe, nhưng trong khi Dương Tiếu Văn chẳng làm gì quá giới hạn, cậu không muốn đoán già đoán non cho mệt người, hơn nữa cậu và Khưu Thiên chính là minh chứng hùng hồn cho tình bạn đúng nghĩa giữa hai giới đấy thôi.
“Hóng chuyện của tụi dị tính còn thú vị hơn nhiều.” Khưu Thiên nói rất chi nghiêm túc, “Mà nữa, Lý Dĩ Thành, bồ đừng có mở miệng nói bồ là dị tính ái thì bồ ngon với tôi, ổng căn bản đâu có coi bồ là dị tính, bạn tốt nhất ở cùng nhà với bồ đồng tính, đi thì bồ đi gaybar, web thì bồ vô web đồng tính, bồ sống giữa thế giới của tụi này, trong bụng bồ cũng chẳng phân biệt đồng tính với dị tính có gì khác nhau, xỉa cái đầu ngón tay út cũng đủ bẻ bồ cong queo rồi, bồ thì ăn nhằm gì hả? Bồ mà là đối thủ của ổng chắc?!”
“Chẳng qua ổng thất tình, đau đời quá mới cần tìm người bầu bạn thôi.” Lý Dĩ Thành ngẫm nghĩ một lát, “Cứ coi như tôi làm việc thiện tích âm đức đi, biết đâu lại chăm chút được thêm ít duyên trần.”
“Bạn bè trong giới ổng cả đống, việc gì phải tìm cái đồ dị tính ái nhà bồ?”
Lý Dĩ Thành cũng đã nghĩ qua chuyện ấy, “Chắc vì đám bạn ấy cũng là bạn Voldemort luôn, nên ổng không muốn Voldemort biết ổng bị thê thảm vậy.”
“Voldemort là sao…”
“À người cũ của Võ Đại Lang.” Lý Dĩ Thành hứa hẹn, “Tôi sẽ chú ý mà.”
Chiều tháng một, trời tối thật nhanh, Lý Dĩ Thành bớt ít thời gian đi khám nhãn khoa, mắt trái của cậu hơi bị hiếng, trước kia học bài nhiều khi thấy lèm nhèm, lúc người mệt mỏi lại nhìn một hóa hai, từ hồi đi làm, công việc nhiều càng khiến nhãn cầu bị lệch hơn, gần đây càng ngày cậu càng không kiểm soát được bên mắt ấy, thậm chí nhìn hình khối cũng thấy mờ ảo, coi bộ đã đến mức không thể không làm phẫu thuật.
Cũng chỉ là mổ laser đơn giản, qua ngày hôm sau là ra viện được rồi. Ngày mổ đã hẹn là mùng 3 tháng 2, Lý Dĩ Thành sắp xếp cả kỳ nghỉ đông của mình vào tầm ấy, mổ xong nghỉ lại Đài Bắc ba ngày, rồi về Đài Trung ăn Tết, cậu không định nói cho ba mẹ biết, đỡ mất công hai cụ già phải tàu xe lên Đài Bắc, cậu chỉ nói cho mình Khưu Thiên, bảo cậu ta xin nghỉ trước đi, tới bữa mổ thì đến trực chăm nhau một tí.
Sau vụ nhuộm tóc cuối tuần, Dương Tiếu Văn bắt đầu dính miết lấy Lý Dĩ Thành.
Tính tình Lý Dĩ Thành ôn hòa, dễ trò chuyện, hai người đồng bệnh tương lân, lại ở hai ngõ sát vách, rõ là phao cứu sinh lý tưởng. Biết tính Lý Dĩ Thành không ưa chủ động, nên lần nào anh ta cũng tự mở lời hẹn đi ăn tối hay ăn khuya cùng nhau.
Còn Lý Dĩ Thành thì nhớ lại lời cảnh báo của Khưu Thiên, vậy là nhân những dịp gặp nhau càng lúc càng nhiều hơn, cậu cũng ngồi tỉ mỉ quan sát lời ăn tiếng nói của Dương Tiếu Văn, bất quá anh ta từ đầu tới cuối chẳng hề có hành động gì thái quá, thậm chí nhờ vụ thăm dò ngắm nghía, cậu lại bắt đầu có cảm giác khác hẳn về Dương Tiếu Văn.
Nếu bảo hẹn hò với con trai, thì từ ngày biết hóng chuyện hội đồng tính đến giờ, chỉ có duy nhất Dương Tiếu Văn khiến cậu chú ý, cậu đặc biệt có cảm tình với tính cách của Dương Tiếu Văn, kể cả đụng chạm tay chân với anh ta cũng không thấy ghét, lắm khi cậu tưởng tượng cảnh mình với Dương Tiếu Văn trên giường… ừ cũng chẳng có gì khó chịu, thậm chí còn thấy hơi hơi tò mò, sở thích của bọn họ giống nhau, tâm hồn cũng tương đồng, có thể dễ dàng nhận ra những tâm sự dù rất thoáng qua của nhau, im lặng ngồi bên nhau chỉ khiến cậu thấy thật yên bình dễ chịu. Thì ra trên đời còn loại con trai mình chấp nhận được, Lý Dĩ Thành thầm nhủ.
Tối thứ sáu, Khưu Thiên lại chuẩn bị cùng Tiểu Đồng biến đến thế giới ngọt ngào của đôi ta, cơ mà mới ra đến cửa, Khưu Thiên đã nghiêm mặt cảnh cáo Lý Dĩ Thành: “Tôi-thật-tình-không-muốn có ngày phải coi chuyện bùm xùm của bồ đâu đó.”
Không muốn thì bồ ở nhà với tôi đi~ Lý Dĩ Thành lầm rầm quạc lại. Bất kể có tình nguyện hay không, Lý Dĩ Thành và Dương Tiếu Văn cũng đã bắt đầu có thế giới riêng của bọn họ.
Hai hôm trước Dương Tiếu Văn rủ Lý Dĩ Thành thứ sáu đi ăn lẩu, hai người hẹn ở một quán lẩu quận Đông, có đi với nhau Lý Dĩ Thành mới thỏa mãn phát hiện ra, Dương Tiếu Văn không chỉ là bạn xem phim hợp cạ, mà còn là bạn ăn lẩu thứ xịn, ngoài gừng thái chỉ ra, món gì anh ta cũng ăn được, có thể xếp vào loại vô cùng dễ nuôi. Mà với lối vừa kén ăn nghiêm trọng vừa sợ đồ nóng như mèo của Lý Dĩ Thành, phải nói là Dương Tiếu Văn chăm chút phục vụ được từ A đến Z, mọi loại nguyên liệu đều phải xác nhận trước là món Lý Dĩ Thành thích mới thả từng thứ vào lẩu, Lý Dĩ Thành không ăn gì anh ta không ăn đó, trà Ô Long luôn luôn rót đầy, lại còn cẩn thận canh nồi, không để sa-tế trào sang nồi trong(*), đồ ăn chín tới thì vớt ra đĩa, rồi đợi nguội bớt mới đưa Lý Dĩ Thành ăn.
“Được đó được đó, công phu hầu hạ của anh sắp sánh kịp tiểu thiên tử rồi đó.” Lý Dĩ Thành thích chí híp mắt, cậu biết những cử chỉ của Dương Tiếu Văn không phải kiểu cách hay ân cần, mà chỉ đơn giản là dịu dàng thuần túy, giống như Khưu Thiên.
“Ai nha, tạ ơn Bệ hạ ban khen~” Công phu ba hoa của Dương Tiếu Văn cũng ngang ngửa Khưu Thiên luôn.
“Ban thưởng~ hai lượng vàng.” Lý Dĩ Thành hào phóng vung tay.
“Tạ chủ long ân~” Dương Tiếu Văn cầm cái chén nhựa cụng một cái vào chén của Lý Dĩ Thành, “Hai lượng vàng để mang đi BF nhậu chơi.”
Ra khỏi quán lẩu, hai người tấp tểnh đi bộ trong một con hẻm nhỏ của quận Đông, coi như đi cho tiêu cơm, Lý Dĩ Thành một tay xoa xoa bụng, nhướn mắt nhìn Dương Tiếu Văn, tự nhiên lại cười cười. Dương Tiếu Văn chẳng hiểu mô tê gì nữa.
“Không có gì, tôi chỉ thấy hay thật, một tháng trước chúng ta còn ngồi nhìn nhau ở BF, tên cũng chẳng biết, giờ thì anh gắp đồ ăn cho tôi, lại còn cùng nhau đi dạo.”
Dương Tiếu Văn cười ỉu xìu: “Ừa phải, nửa tháng trước anh còn đang để dành tiền mua quà Valentine năm nay.”
Ra-đa hóng hớt trong Lý Dĩ Thành lâu lâu cũng sẽ ngóc lên giống như Khưu Thiên, ví như lúc này, “Chứ anh giải quyết vụ đau thương từ Tân Điếm đến Bắc Đầu thế nào?”
“Chơi điện tử và chạy bộ.” Dương Tiếu Văn đáp nhanh gọn.
“A… nam tính dữ.”
“Biết sao được, anh là dân kỹ thuật, đâu biết làm thơ để trút nỗi niềm thương thu nhớ hạ~ chỉ còn cách hành hạ bản thân đến mệt chết đi thôi.” Dương Tiếu Văn nhún vai, giọng nói có chút tiếc nuối, “Lúc trước trên forum có một người viết chuyện thất tình hay lắm, câu nào cũng nói trúng tâm trạng anh, anh đã mệt lử đến mức đọc phải bất cứ thứ gì sầu thảm đều muốn phát run cả người, lúc đó thật chỉ hận văn ấy không phải tự tay mình viết ra, tiếc là hồi này không thấy nữa, mà có khi cậu ta cũng khỏi hẳn rồi, muốn mừng thay cho cậu ta đấy, mà lại thấy tiếc văn chương của cậu ta.”
Lý Dĩ Thành nín thinh, thậm chí một câu làm như tiện thể hỏi đó là ai vậy cũng không mở miệng nói được.
Bọn họ cứ thế dung dăng sóng vai nhau đi, dọc đường không ai nói năng gì nữa, sự im lặng lại tới chiếm cứ giữa những câu chuyện của họ như thường lệ, và trong im lặng vẫn là một mối liên kết dịu dàng, hình như Dương Tiếu Văn định nói gì đó, nhưng quay mặt đi châm một điếu thuốc rồi lại thấy mây êm gió lặng, chỉ còn những vụn tro li ti rơi từ đầu thuốc lập lòe cháy, rồi khẽ khàng tan biến trong đêm đông Đài Bắc rực rỡ phồn hoa.
Hai người chậm rãi thả bước qua tiệm áo phông quen của Lý Dĩ Thành, “Vào xem đi.” vừa vào tiệm một cái là Lý Dĩ Thành rơi thẳng vô cơn hăng say lựa đồ không nhìn đến ai nữa luôn. Dương Tiếu Văn vào theo, quay đầu ngắm nghía xung quanh, “Tiệm này anh cũng hay đến.”
“Ờ, tôi biết, anh cướp áo phông của tôi.” Lý Dĩ Thành vô thức đáp, lời vừa buột khỏi miệng, não lập tức bừng tỉnh, thôi tiêu tiêu tiêu tiêu rồi…
Mới đầu Dương Tiếu Văn cũng chưa kịp phản ứng gì, anh ta chỉ hơi ngẩn người, rồi sau đó mới quay lại nhìn Lý Dĩ Thành vô cùng-vô cùng-vô cùng chăm chú.
Lý Dĩ Thành cắm đầu vào núi áo phông, ra sức lờ đi ánh mắt săm soi chằm chằm của Dương Tiếu Văn, trong bụng đã muốn xào xáo tưng bừng trăm phương nghìn kế, nghĩ xem phải lèo lá làm sao để hù dọa được đồng chí dân kỹ thuật Võ Đại Lang cho qua chuyện.
“Em…” Dương Tiếu Văn chậm rãi mở miệng.
“Ai nha~ vâng vâng là tôi đây.” Trời ơi trời cái miệng lưỡi chanh chua bán trời không văn tự của mày đi đâu mất rồi~~ Lý Dĩ Thành thầm la rầm rĩ, “Hi, khỏe không Võ Đại Lang?” Cậu cắn lưỡi, cam chịu bồi thêm một câu.
“…” Dương Tiếu Văn sấn tới, cặp cổ Lý Dĩ Thành, “Nào đi, ta tới BF từ-từ-tâm-sự nào.”
Lý Dĩ Thành còn chưa kịp lật coi xong cái áo đã bị Dương Tiếu Văn lôi đến BF, cậu nhớ lại lời cảnh cáo của Khưu Thiên, cậu tới BF một mình với Dương Tiếu Văn, ngồi đúng chỗ độc quyền của anh ta và bạn trai cũ. Rồi cậu cũng sẽ thành mục tiêu cho người ta hóng hớt.
Vào quán, ngồi xuống rồi, phục vụ đã bưng bia ra. “Nói đi.” Dương Tiếu Văn vào đề luôn.
Có gì mà nói a, Lý Dĩ Thành thầm nghĩ, “Thì tôi là NoNight, coi Bất Dạ Thành chưa? Phim Kim Thành Vũ ấy, biết không hở? Bất Dạ Thành, Tiểu Thành ngày đêm thức trắng vẽ bài trả nợ, NoNight ấy, hiểu chưa hiểu chưa?” tự Lý Dĩ Thành còn thấy khả năng sắp xếp ngôn từ của mình đang vô cùng nham nhở.
Dương Tiếu Văn cầm cốc bia lên uống một hớp, chậm rãi nói: “Anh muốn hỏi, một người dị tính như em, tại sao phải vào forum đồng tính để post bài kể chuyện thất tình.”
“A… cái này a…” Lý Dĩ Thành bắt đầu đấu tranh tư tưởng, vụ đầu độc hội đồng tính thôi đừng cho đồng chí đồng tính nào ngoài Khưu Thiên biết là hơn, “Thì vì vừa hay có nick, với lại trên đó không ai biết tôi, thật tình tôi chỉ muốn có chỗ trút tâm sự thôi.”
“Tôi đảm bảo không hề định đùa giỡn tình cảm của mọi người đâu mà.” Lý Dĩ Thành nói thêm.
“Anh biết em không phải người như thế.” Dương Tiếu Văn nhìn Lý Dĩ Thành, “Chứ chuyện quần áo đó là sao, nói anh nghe được không?”
Lý Dĩ Thành lập tức kể một lèo vụ duyên tình đứt gánh của cậu với cái áo phông màu xám nọ, nói xong còn ấm ức bồi thêm một câu: Đồ người xấu.
“Cái đó à?” Dương Tiếu Văn nghĩ nghĩ một hồi, “Đó là Voldemort mua tặng anh, hồi đó anh đã biết tiệm ấy đâu.”
Lý Dĩ Thành ngớ người, vậy là Dương Tiếu Văn bị hận oan nguyên một năm rưỡi, “Thì ra Voldemort đúng thật là người xấu.”
Dương Tiếu Văn bật cười, “Thật ra cậu ấy không phải người xấu, cậu ấy chỉ không yêu anh thôi, anh sẽ không vì thế mà bêu xấu cậu ấy đâu.”
Càng ngày Dương Tiếu Văn càng chủ động nhắc đến Voldemort nhiều hơn, Lý Dĩ Thành biết đó là dấu hiệu tốt, khi đã có thể nhìn lại và ngẫm nghĩ về một nỗi đau, ấy tức là sự tổn thương đã không còn quá mãnh liệt nữa rồi.
“Hồi này em viết ít quá, sắp ổn rồi sao?” Dương TIếu Văn cúi xuống, hỏi mà không nhìn mặt Lý Dĩ Thành.
“Còn ba phần tư, cơ mà ngần ấy vẫn trong mức chịu đựng được, thường ngày vẫn sống tốt, không sao.” Đau đớn giờ đã thành một phần cuộc sống của tôi rồi.
“Lúc nào rảnh thì lên viết một chút đi, đọc văn của em có cảm giác thích thú giống như đau khổ của mình được viết thành lời vậy.” Dương Tiếu Văn nói, “Anh cũng thấy đỡ phần nào.”
“Ờ.” Lý Dĩ Thành nhớ lại mấy bài mình gửi hồi này, toàn là cảm hứng Dương Tiếu Văn khơi dậy cả, nếu cậu thực sự có thể viết bằng hết nỗi mình ra, vậy phải chăng sẽ đến một ngày cậu không còn luyến tiếc đau khổ nữa?
“Hồi đó tôi bị trầm uất, bị Khưu Thiên ép đi Ngũ Tổng khám tổng quát thần kinh, ngày nào cũng phải uống thuốc mới ngủ được.” tự nhiên cậu muốn nói tiếp, “Bác sĩ ấy nổi tiếng lắm, nhưng lần nào ổng cũng đòi nghe tôi nói chuyện xong mới chịu cho thuốc, cứ thế chừng hai tháng, tình hình vẫn chẳng có gì khá hơn, đến một bữa phòng khám ấy đổi qua một bác sĩ trẻ hơn, anh ta nghe hết chuyện của tôi rồi, chỉ nói có một câu.”
Dương Tiếu Văn ngẩng lên nhìn Lý Dĩ Thành, im lặng lắng nghe.
“Anh ta nói, chuyện đó không phải lỗi của cậu, cậu phải bình phục thôi.” Lý Dĩ Thành nói, “Tôi lái xe từ bệnh viện về, vừa đi vừa khóc, đó là lần cuối cùng tôi đi khám tâm thần, ngay mấy hôm trước Giáng Sinh ấy.” Thì ra cho đến cùng cậu chỉ cần có một người nói với cậu, cậu không hề sai.
Lý Dĩ Thành lại nhìn Dương Tiếu Văn, “Đó không phải lỗi của chúng ta, họ có quyền chọn lối đi cho mình, họ càng không có nghĩa vụ mang ta theo, vì thế chúng ta đều phải ổn thôi.”
Dương Tiếu Văn im lặng hút hết một điếu thuốc, tàn thuốc rơi lả tả xuống mặt bàn màu đen, Lý Dĩ Thành vô thức thò ngón tay búng búng, “Ừ.” rốt cuộc Dương Tiếu Văn mở miệng, một chữ ngắn ngủi, mà luẩn quẩn vang mãi giữa hai người.
Tính tình Lý Dĩ Thành lạnh nhạt, nhưng đã đau khổ thì bộc lộ mãnh liệt ra ngoài, giống như tượng đất sét nứt toác hay bị bào mòn vì gió mưa, chỉ cần bị đụng chạm khẽ một cái, là đau đớn như ầm ầm dâng lên khắp tứ chi mình mẩy, và Dương Tiếu Văn dịu dàng xuất hiện, chậm rãi mơn trớn, để cậu không bị một chút nào xáo động.
Dương Tiếu Văn tính tình điềm đạm, một khi đau đớn lại giữ sâu trong lòng, không phô trương không lộ liễu, nỗi đau của anh ta giống như dây leo dai dẳng, chậm rãi găm sâu, rồi chờ chực giằng xé tâm can, còn ánh mắt Lý Dĩ Thành thì bình thản, khi cậu nhìn Dương Tiếu Văn, mọi vương vấn khúc mắc trong anh ta tự nhiên được xoa dịu.
Hai lối đau khổ tuyệt nhiên không giống nhau, nhờ câu cổ vũ của một bác sĩ trẻ mà cùng thận trọng đi đến hồi kết.
“Thật ra đau khổ để đó về già cũng có thể lấy ra ăn chung với cơm.” Lý Dĩ Thành đột nhiên đá xéo một câu.
“Nếu biết sẽ quen nhau thế này, đánh chết anh cũng không gửi tin nhắn.” Dương Tiếu Văn thoáng cái đã bật cười.
“Tôi biết anh viết chẳng qua để tự viếng hồn mình.”
“Ừ, thật ra lúc ấy đã biết trước kết quả rồi, nhưng vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc, đọc văn em viết xong, tự nhiên mới hiểu ra mình phải chấp nhận đau thương thôi.” Dương Tiếu Văn cũng giãi bày, “Hôm qua anh lên forum, thấy Voldemort cũng đang online, ID của cậu ấy còn nhấp nháy màu bạc, anh cũng giật mình, thì ra mình vẫn chưa xóa nick cậu ấy khỏi list bạn thân.”
“Cậu ta thấy anh không?”
“Không, vừa hay lúc ấy anh đang ẩn danh, check lại hệ thống.”
“Mộng Cầu Vồng có chế độ ẩn danh sao?”
“… Anh là admin a, muốn gì có nấy, muốn có không, nịnh nọt người ta đi, anh sẽ lén cài thêm quyền cho.” Cái mặt Dương Tiếu Văn lúc này đích thị là vô sỉ, “Haizz, lại nói, sau đó… sau đó anh nhìn ID của cậu ấy một hồi, rồi cắn răng xóa khỏi danh sách bạn tốt, vậy là từ giờ ID ấy không sáng nữa, thì ra sáu năm trời với màu bạc nhấp nháy cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi.”
“Thứ gì tỏa sáng rồi cũng đến lúc tàn lụi, nghĩ được vậy là xong.”
“Thứ gì tỏa sáng rồi cũng đến lúc tàn lụi…” Dương Tiếu Văn thầm nhắc lại, Lý Dĩ Thành không sao lý giải nổi tia ưu tư thấp thoáng trong đáy mắt anh ta có ý nghĩa gì.
“Muốn tôi viết thành câu đối dán lên gáy anh không?”
Dương Tiếu Văn giật mình bật cười, “Câu này của em, làm anh không biết có nên cho em vào danh sách bạn tốt không nữa.”
“Không vấn đề, tôi lên ít lắm, anh cho thêm cũng chẳng để làm gì đâu.” Lý Dĩ Thành tuyệt nhiên không đề ý đến mấy vụ thêm bớt trên mạng ấy.
Hơn nữa, thứ không tỏa sáng rồi cũng vẫn lụi tàn mà thôi.
——-
(*) nồi trong: cái này là bạn chế ra =))~ thiệt ra cái nồi lẩu của các bạn jai nó như này:
vầng, đó, chia làm 3 fần, mỗi fần bỏ nguyên liệu và gia vị khác nhau, có “nồi trong”, “nồi đỏ” blah blah~ theo bạn hiểu thì “trong” là fần hông cay, nên Đại Võ ảnh đương thi triển thần công giữ sa tế nó hông fi từ nồi nầy qua nồi nọ đặng bạn Thành bản ứ ăn được =))~
–