Chuyện gặp Dương Tiếu Văn trên mạng chẳng khác gì một hạt mè đen, nhanh chóng biến mất trong tâm trí Lý Dĩ Thành, giống như cậu nói với Khưu Thiên, chẳng qua Dương Tiếu Văn cũng bị xúc động nhất thời mà thôi, nói vài câu xong sẽ lại bặt vô âm tín. Cậu cũng không hề đi tra thử ID của Dương Tiếu Văn ở PGG hoạt động ra sao, post những bài nào, thậm chí cậu còn chẳng buồn lưu tại đoạn trò chuyện hôm đó.
Ngày này qua tháng khác, cuộc sống cũng chỉ là năm chữ ấy. Lý Dĩ Thành tiếp tục sống trong thành phố không đêm Đài Bắc, nhận đồ án về làm, ngồi chôn mình trước máy tính, vẽ, thảo luận, nộp bài, ở nhà lôi thôi lếch thếch, ra đường là lượt như ai, ngôn ngữ cử chỉ càng lúc càng xông xênh thoải mái, trong khi phản ứng với nhân tình thế thái thì mỗi lúc mỗi thêm sầu đời; cậu nuôi tóc dài, buộc thành một túm đuôi ngựa ve vẩy sau gáy. Cậu nghe lời ba mẹ, chính thức theo đạo Phật, bất quá cậu biết tín ngưỡng của mình không phải Thần Phật, mà là cậu tin vào cái trí tuệ vô biên ẩn trong Phật Pháp, với duyên phận và sinh tử, giờ cậu chỉ càng thêm rộng lòng đón nhận.
Lý Dĩ Thành vẫn còn cảm giác xa cách với thế giới này, nhưng cậu coi đó như một phần của cuộc sống, nên cũng chẳng thấy vất vả gì; bản chất Lý Dĩ Thành vẫn là khép kín, nhưng cậu học được cách che giấu bằng khiếu hài hước và nụ cười thoải mái, gặp người có thể kết giao bạn bè, ừ thì cũng thử chủ động giữ liên lạc với đối phương, mạng giờ tiến bộ vậy, lâu lâu online ấn like cho người ta một cái cũng chẳng nhọc sức gì.
Giờ tôi thành tượng đất sét quét màu gia công siêu cường rồi bồ ạ, ấy là cậu nói với Khưu Thiên như thế.
Tháng tám Lý Dĩ Thành lại tập tành yêu đương chút chút, bất quá kéo dài được không đến ba tháng, là đối tác công việc, cô ấy chủ động trước, cậu cũng không thấy khó chịu gì, vậy là bắt đầu yêu nhau kiểu được tới đâu hay tới đó, sau rồi đối phương nói hai người làm bạn thì tốt hơn, vậy là họ lại tiếp tục là bạn bè. Lý Dĩ Thành cảm thấy như vậy thật tốt, lòng cậu vẫn rất hài lòng, vuột mất hay không nắm bắt được cũng có sao đâu, sinh mệnh trôi qua rồi đằng nào chẳng tay trắng, cậu việc gì phải đau thương vì những thứ kiểu gì cũng mất đi, này không phải cậu lạnh lùng vô cảm, ấy là kinh nghiệm thông thái nhờ thấu hiểu sự đời~
Còn Khưu Thiên thì thẳng thừng bảo cậu cạo đầu lên núi tu xừ nó đi.
Sinh nhật tháng mười, Lý Dĩ Thành nhớ lại mối tình đầu thất bại, rồi còn mối tình… ờ… không biết gọi sao, cũng thất bại luôn, nghĩ riết rồi chẳng hiểu sao hồi đó mình tan nát tim gan dữ vậy, rõ ràng chỉ là một cuộc vui ấu trĩ không thành, cậu tưởng tượng lúc về già ngồi với bạn bè tán gẫu chuyện hồi đó, đến khúc này rồi tán kiểu gì giờ? À tôi hồi đó a~ thích bạn giường chiếu của tôi a, cơ mà ổng không thích tôi, lại còn tưng tửng bỏ đi tuốt theo người cũ, tôi khóc thương tâm dữ lắm a. Này là cái kiểu bi tình kịch dở hơi gì đây, mất mặt chết đi được, lúc đó già tám chín chục tuổi rồi, kể chuyện bá vơ rồi cười nghẹn thở chết mất thì sao~
Kể cả giờ cũng có lúc cậu nhịn không được bật cười. Con người thật kỳ diệu, hồi đó cậu có thể ôm khư khư hận tình chia ly, ngoan cố chấp nhất mãi chỉ mỗi chuyện yêu hay không yêu, giờ cậu lại cũng có thể cho mình thảnh thơi thoải mái nghĩ lại, rồi cười dài nhìn biển rộng trời cao.
Lý Dĩ Thành biết tận sâu trong lòng mình cậu vẫn chờ mong có một tình cảm đích thực nào đó len lỏi đến, khiến mình rung động, còn nếu chung quy vẫn phải cô độc, thì thôi coi như là số phận. Bất kể thế nào cậu vẫn hy vọng mình có thể sống thật tốt cho chính mình.
Tháng mười một, Lý Dĩ Thành bị đồng chí khách Đài A Vinh vời đến Thượng Hải, năm đó cái chết của Tiểu Mễ không chỉ ảnh hưởng đến cậu, mà cả A Vinh rồi cũng rời khỏi hãng quảng cáo đã làm mười năm trời, rủ bạn bè đi Thượng Hải mở công ty thiết kế riêng. Hồi này người làm không đủ, lại kiếm được đồ án hoành tráng, thế là ông anh giở bài bao vé máy bay cộng thêm trả công kếch xù ra nhử Lý Dĩ Thành đến giúp, cậu ở Thượng Hải cả tháng, làm xong đồ án, rồi lại ào ào vác hành lý đi Bắc Kinh xem tuyết.
Lúc Lý Dĩ Thành rốt cuộc cũng được tận mắt thấy tuyết lắc rắc rơi xuống từ bầu trời trên đầu mình, cậu kích động tưng bừng lôi máy ra gọi Khưu Thiên, tình yêu a, tuyết a, tuyết thật luôn a, tuyết-thật-sờ-được luôn a, cậu đứng giữa đường Vương Phủ Tỉnh rú rít như đồ thần kinh, tuyết a~ tuyết a~ Khưu Thiên đáp lại đúng một chữ lạnh như tiền: “Quà.”
Lý Dĩ Thành ngẩn mặt đứng, im lặng cảm nhận cảm giác lạ lùng khi tuyết chậm rãi đáp trên vai mình, lại cười ngơ ngác, cậu nhớ lại bộ phim 3D đầu tiên mình xem, Tàu Tốc Hành Bắc Cực, ở Mỹ Lệ Hoa, cùng với Dương Tiếu Văn, ngắm tuyết bay lác đác qua kính 3D. Hôm đó Dương Tiếu Văn bảo cậu, người tin tưởng tình yêu chân chính nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Chà, anh khỏe không? Từ đó đến giờ đã được tận mắt thấy tuyết rơi thật chưa? Lý Dĩ Thành thầm dịu dàng hỏi han ai đó trong tiềm thức.
Năm 2009, tháng hai A Vinh lại lèo nhèo gọi Lý Dĩ Thành, lần này cậu ở nửa tháng, vừa làm vừa nhởn nhơ chơi hết mọi trò của Thượng Hải, A Vinh thường trừng trộ đe cậu: “Anh lôi mày đến để mày kiếm tiền cho anh chứ không phải đi chơi nhởi nghe chưa nghe chưa~” Lý Dĩ Thành liền liếc mắt đưa tình hết sức lưu manh, miệng nhoẻn cười điệu: “Ành giai A Vinh à~ người ta có để lỡ công việc đâu a~”
“Đã bảo mày không được là A Vinh, giờ anh là Eric!”
“Dạ~ Ành giai Eric~” ông nội đây đấu với anh nhiêu năm nay rồi, đời nào chịu thua được? Lý Dĩ Thành thầm hỉ hả. Tháng này Lý Dĩ Thành và Eric đã tổng hợp lại đấu pháp trong năm năm ròng, rồi cùng nhau sáng tạo “Tám chiêu cưa cẩm”, lại còn mang ra xài nhiệt tình hăm hở trong đời thực.
Eric bảo Lý Dĩ Thành vào công ty anh ta đi, chuyển đến Thượng Hải ở luôn, lại bị Lý Dĩ Thành phủi cái một, “Gả cho luôn không bằng ở ngoài làm bồ nhí, em chả muốn bị thất sủng.” hơn nữa cậu thích Đài Bắc, Đài Bắc có Khưu Thiên, có quán mỳ ngon mới tìm được, có cả bức tường màu lam của cậu.
Xong việc Lý Dĩ Thành lại đi lang thang, lần này nhảy xe buýt chạy từ Thượng Hải xuống phía Nam, đi tuốt tới Hạ Môn, viết bưu thiếp gửi Khưu Thiên từ đảo Cổ Lãng, rồi mới ngồi Tiểu tam thông (*) về Đài Bắc, lần này thì Lý Dĩ Thành biết thêm một sự: thì ra ta cũng bị say sóng.
Tháng sáu đầu hạ, Lý Dĩ Thành bị Eric gọi đến Thượng Hải liền ba bận. Mùa hè Thượng Hải đầy gió nóng, không gian tràn ngập ánh mặt trời chói chang. Nơi làm việc ở gần đường Hoài Hải, hơn 7 giờ tối thứ sáu Lý Dĩ Thành ba chân bốn cẳng chạy đến tiệm bánh custard, cậu vẫn thích ăn đồ ngọt nhiều vị sữa, mai cuối tuần rồi, cậu muốn mua mấy cái để dậy ăn sáng.
Sau hồi chen chúc nhiệt tình, Lý Dĩ Thành vinh quang vác chiến lợi phẩm túa ra theo đám đông, cậu ngồi xuống ghế đá gần đó, lôi một cái custard còn ấm trong bọc ra ăn, đèn đường lung linh bảy sắc trên đường Hoài Hải rọi óng ả lên màu custard nướng, Lý Dĩ Thành vừa ăn vừa nghĩ đến cú điện thoại vừa xong của Khưu Thiên, đòi mua cho mô hình “heo viên” làm đồ lưu niệm.
“Heo viên á? Heo viên gì? Giống kiểu ở Tân Trúc ấy hả?”
“Thì là ba cái cục heo viên xiên bên bờ sông Hoàng Phố (*) đó đó!” Khưu Thiên đáp cực kỳ nghiêm túc.
Vậy là cậu lăn ra văn phòng cười co quắp, bị Eric quăng cho cả tá ánh mắt khinh bỉ tột độ.
Cắn một miếng bánh, nhớ đến “heo viên” Lý Dĩ Thành lại không nhịn được cười phá lên, sau một hồi thì hoàn toàn rớt tõm vào thế giới heo-viên của mình, ngoác miệng cười muốn tê tận lỗ tai, đương hợ hợ ặc ặc thì tự dưng có người kéo tay cậu, cậu quay đầu lại, không kịp cả chỉnh đốn lại cái mặt đang toe toét.
Dương Tiếu Văn.
“Hi, lâu lắm không gặp a!” thấy là Dương Tiếu Văn, Lý Dĩ Thành buột miệng chào theo phản xạ, bất quá vẫn chưa nín được cơn cười.
Dương Tiếu Văn đứng ngẩn mặt không hiểu trời trăng gì.
Đại khái đến khi nguội cả bánh custard, Lý Dĩ Thành mới dần nguôi cơn, bất quá tay vẫn còn run run, cậu nhét cái bánh cắn dở vô bọc, rồi nói với Dương Tiếu Văn: “Xin lỗi xin lỗi nha, cái chuyện heo viên ấy đúng là mắc cười quá thể. Ha ha ha…” nói xong lại cười phá lên lần nữa.
Dương Tiếu Văn vẫn đứng ngây như tượng.
Lúc ấy Lý Dĩ Thành mới xoa xoa mặt, cười tê cả má, “Ngại quá đi, vừa xong nói chuyện với bạn có cái chuyện mắc cười quá, ha ha ha…. A thôi ngay thôi ngay.” cậu vỗ tét tét mặt mình, rồi ngồi dích mông qua một bên, “Nào, ngồi ngồi ngồi đi, muốn ăn custard không?”
Dương Tiếu Văn không nhúc nhích.
Lý Dĩ Thành ngẩng lên nhìn Dương Tiếu Văn, người đó đương đứng xây lưng về ánh đèn rực rỡ trên đường Hoài Hải, chăm chú nhìn cậu. Đột nhiên cậu nghĩ đến cảnh tượng trên cầu vượt nhiều năm trước, cậu cũng từng nhìn Dương Tiếu Văn khảm mình trong muôn ngàn đốm đèn trôi nổi thế này.
Lý Dĩ Thành mỉm cười, “Ngồi đi, tình cờ thật, sao anh lại ở đây?” uy lực của heo viên thiệt đáng sợ, chỉ trong giây lát đã kịp giết chết ngóm mọi loại cảm xúc ngạc nhiên, mừng rỡ hay hoảng hồn kinh dị có thể có trong phút hội ngộ Dương Tiếu Văn, cậu từng nghĩ ra vô số viễn cảnh, cơ mà ai tưởng tượng được lại thế này, heo viên a… “Ha ha ha… Ai cha, ha ha, ngại quá, cười không nhịn được.” Lý Dĩ Thành hít sâu một hơi, ráng bình tĩnh lại, rồi mới giơ giơ tay với Dương Tiếu Văn, “Nào ngồi đi, sao vậy a?”
“Tiểu Thành…” cuối cùng Dương Tiếu Văn cũng bật ra được tên cậu, rồi lại im lặng ngồi xuống cạnh Lý Dĩ Thành.
“Ngại quá, vừa xong dọa anh sợ hở?” Lý Dĩ Thành ra sức làm ra vẻ dịu dàng hòa nhã. Trong bụng cậu đương nghĩ, Dương Tiếu Văn gặp mình ở Thượng Hải này nhất định đã hết hồn rồi, đã vậy cái đồ không tim không gan là mình không những hơn hớn chào hỏi như chào ông chú hàng xóm, lại còn cười như điên, đổi lại là cậu chắc cũng bị đả kích thôi rồi. Thôi thì phải nhẹ nhàng với người ta một tí, không nên để người ta sợ bay mất vía~ cậu thầm đe mình.
“Anh… vừa xong không chắc là em, trông hơi khác khác, gọi tên thì không thấy em nói gì, nên anh mới kéo tay em.” Thái độ và giọng điệu của Dương Tiếu Văn hoàn toàn đúng kiểu bất ngờ gặp lại bạn cũ, chần chừ và bối rối.
“À ừa, là tôi chứ ai, chứ sao anh lại ở đây?” Lý Dĩ Thành vắt tay phải lên lưng ghế, chân trái gác lên đùi phải, cười hiền nhìn Dương Tiếu Văn, mấy lọn tóc dài chưa vén gọn bay xòa xòa hai bên má, tay trái giơ lên khẽ vẫy vẫy như đương chào hỏi.
Này là chiêu thứ nhất trong tám chiêu cưa cẩm Eric chân truyền cho cậu, tên gọi là “Mỉm cười và chết”, cải biên từ thức cuối cùng trong quyền pháp mỹ nữ “Cổ mộ ẩn cư” của phái Cổ Mộ hồi xưa, Eric nói chiêu này cậu xài là siêu hợp, vì hai con mắt cậu càng già đời càng tà đạo lúng liếng dọa người, chỉ cần khẽ nhếch môi cười điệu một cái, đảm bảo đối phương sẽ xong đời~
Đột nhiên Dương Tiếu Văn tròn mắt. Trong bụng Lý Dĩ Thành lập tức trồi lên hai giọng la ó ì xèo xoắn xuýt vào nhau, một bên là tấm tức nói ai nha sao cái người này chẳng biết giỡn gì hết, không vui tí nào; bên kia thì tự vấn lương tâm lý gì còn đi giỡn với anh ta, người này có phải đồ biến thái như Eric đâu, ai lại dọa người ta thế~
“Rồi rồi, không đùa anh nữa.” Lý Dĩ Thành ngồi thẳng lại, nhoẻn cười đúng như cậu trước nay, “Sao anh lại ở đây? Có rảnh không? Muốn đi cà phê nói chuyện không? Ở đây ồn lắm.”
Lý Dĩ Thành đứng dậy, kéo Dương Tiếu Văn về hướng quán Tinh Cửu Khách (*) gần đó, hai người đi sóng vai cạnh nhau. Đến lúc ấy cậu mới thực sự ý thức được thì ra mình đã gặp lại Dương Tiếu Văn thật, hơn nữa không phải ở Đài Bắc, mà là giữa đất Thượng Hải. Tâm trí cậu lại phóng vèo về năm 2005, ở đó còn kẹp một tấm thẻ dấu trang. Lần cuối cùng họ bước bên nhau thế này là khi nào nhỉ? Đài Bắc nhỏ như vậy, cậu không từng cố né tránh, vậy mà bốn năm trời không hề chạm mặt một lần.
Bốn năm, thì ra nơi cách ta xa xôi nhất, chính là thành phố nơi ta sống đây.
——-
(*) tiểu tam thông: chỉ các tuyến đường biển giữa ba đảo Kim Môn, Mã Tổ và Bành Hồ, Đài Loan với các vùng ven biển của tỉnh Phúc Kiến :”>
(*) heo viên: =)))))) từ từ người ta cười đã =)))))))~ đùa lúc đầu người ta cụng chưa hiểu như nào đêu =))))~ cơ mà từ lúc mò mẫm ra thì người ta mắc cười wó đi mất =))))~
Như nào là ba cục heo viên xiên bên bờ sông Hoàng Phố? =)))))~
Dạ nó là kết quả của lối hình dung mỹ lệ và duyên dáng của tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông =)))))))))~ biểu tượng thanh tao và rực rỡ của Thượng Hải (mà đã bị cháy hồi đầu năm 2010) í ạ =))))))~
Vầng quả tình là đúng là có ba cục lóng lánh chọc trên 1 cái xiên =))))~ chị em có thể nhìn đây để tham khảo hình ảnh tháp Minh Châu =))~ hoặc là ba cục heo viên xiên bên bờ sông Hoàng Phố =)))))~ nói dại mỏ, giờ thì đã thành ba cục heo viên chiên (hay là hun khói) :”> ~
Trách nào mà Đại Võ ảnh chẳng fải hóa đá =))~ Võ Đại Lang mờ thâu, sao địch lại được hòn ngọc phương Đông của Thượng Hải =)))) ~
À và còn tại sao mới đầu tiểu Thành hỏi lại rằng heo viên Tân Trúc á? =))~ đơn giản chỉ là vì heo viên thứ thiệt thì là đặc sản ăn vặt của vùng Tân Trúc mà thôi chị em ạ :”> ~
(*) Tinh Cửu Khách: =)) cái nầy… nếu bạn hông nhầm, thì nó là một ca hàng nhái điển hình ở Tàu =))~ Tinh Cửu Khách phiên âm dư vầy [Xīngjiǔkè] và Starbucks phiên âm như vầy (trong tiếng Tàu) [Xīngbakè] =))))~ và giờ thì các bạn chẻ hiểu chưa =))~ ngoài Tinh Cửu Khách, các bạn Tàu còn có cả Tinh Thất Khách, Tinh Ba Khách blah blah =)))~ và nghe đêu một trong mớ nhãn hiệu dưa dứa nầy đã bị Starbucks kiện vi phạm thương hiệu dồi ó =)) ~
–