Năm 2006, Lý Dĩ Thành được thăng chức lên thiết kế thâm niên, ngoài để tắm và ngủ, phần lớn thời gian còn lại cậu đều ở công ty, công việc thành cuộc sống của cậu, cậu không còn rảnh rỗi để lo cho tình cảm, Tiểu Mễ đồng sự của cậu là một cô bé tóc uốn lọn quăn bồng bềnh, tính tình cởi mở hướng ngoại, vậy là họ dần dần trở thành umfriend.
Umfriend, theo từ điển Mỹ, ấy là “bạn với quan hệ mờ ám khó nói hoặc không thể nói cho ai biết”, gọi trắng ra là bạn giường chiếu. Bình thường là đồng nghiệp, ngày nghỉ là bạn bè, cần thiết thì an ủi lẫn nhau. Giống như cậu với Dương Tiếu Văn, hay như cậu và Tiểu Mễ.
Ngày 27 tháng sáu, Khưu Thiên nói tỉnh rụi: “Mộng Cầu Vồng đóng cửa rồi.” Lý Dĩ Thành mang máng nhớ hình như có người từng bảo mình chuyện đó.
Lý Dĩ Thành rất ít khi nhớ tới Dương Tiếu Văn, cứ vậy là thời gian trôi, một năm sau Dương Tiếu Văn đã hoàn toàn bị điệu vào tủ kiếng, như một cuốn tạp chí lỗi thời, một khúc nhạc nền đã bị lãng quên, và lòng cậu lại dần yên ổn tỉnh táo như trước. Cậu có chút thay đổi, cậu thử chối từ một vài sự trước giờ mình vẫn cho là đương nhiên, rồi lại thử nếm thử vài thứ trước nay mình vẫn chối từ. Mọi chuyện đến và đi đều do nhân duyên cả, không có gì vĩnh viễn còn đó. Cậu không còn cố can dự vào sinh mệnh nữa.
Cậu học ăn cay, ban đầu mỗi ngày ăn một chút, dần dần gom góp khẩu vị lại, đến một ngày cậu thật tình thích ăn cay, lúc ấy đã hưởng thụ được đầy đủ khoái cảm khi vị cay nồng châm tê từ đầu lưỡi đến yết hầu.
Tủ đồ của cậu vẫn giữ màu đen xám làm chủ đạo, nhưng bắt đầu có thêm mấy mảng màu chói sặc sỡ, cậu ưa xanh khổng tước và vàng cam, dùng phối với đen xám vô cùng bắt mắt, những cảnh sắc vẫn ẩn mình trong căn phòng bắt đầu len lỏi lộ ra ngoài, cậu không còn là du hồn u ám một đầu Đài Bắc nữa, mà đã thành đóa hoa hăng hái nở rộ dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Cậu bị tiêm nhiễm chút ít tính cách ác liệt của đồng chí khách đài A Vinh, lâu lâu lại lôi mấy đứa đàn em ra cá cược vài trò ngớ ngẩn, xong rồi cười hơn hớn.
Năm 2007, Lý Dĩ Thành lên chức trợ lý chỉ đạo nghệ thuật, vinh dự cầm trên tay bằng khen hạng Đồng cho mục Quảng cáo tiếng Trung, chắc chừng sang năm sẽ lên chỉ đạo nghệ thuật luôn, bất quá đồng chí khách Đài A Vinh đã ngồi chễm chệ trên ghế trợ lý giám đốc ý tưởng, vậy nên rốt cuộc Lý Dĩ Thành vẫn phải hăng say chiến đấu dưới thế lực tà ma như trước, còn quan hệ umfriend với Tiểu Mễ thì cứ thế tằng tằng tiến lên.
Dương Tiếu Văn đã sắp không còn dấu ấn gì trong lòng Lý Dĩ Thành, cậu sống thản nhiên ở Đài Bắc, chẳng còn chỗ nào tránh không dám tới nữa, có khi còn chạy đến cầu vượt ngắm cảnh đêm, đẹp thật không phải giỡn, thế nên không cần vì chút chuyện nhỏ mà bỏ qua không tới nữa, có điều cậu vẫn giữ lời hứa, không bao giờ dẫn ai khác đi cùng.
Đến tháng bảy, cả nhóm chuẩn bị thuyết trình cạnh tranh, liên tục mấy ngày liền đều phải làm đến 5, 6 giờ sáng, về nhà ngủ một giấc, giữa trưa lại tập hợp chiến đấu tiếp, mỗi ngày làm mười mấy tiếng đồng hồ. Hôm đó như thường lệ, năm giờ sáng giải tán, Tiểu Mễ tắt đèn văn phòng, Lý Dĩ Thành khóa cửa, mọi người cùng nhau chờ thang máy, hẹn 12 giờ trưa gặp lại ở công ty, cùng ăn cơm xong phác thảo tiếp.
Giữa trưa mẹ Tiểu Mễ gọi, bảo Tiểu Mễ đi ngủ rồi không dậy nữa. Tuy kết quả kiểm tra chỉ nói sơ qua rằng bị đột tử, nhưng sự thật ai ai cũng hiểu đó là mệt mỏi quá mà chết, hôm đó Lý Dĩ Thành trốn dưới gầm bàn ngồi khóc nửa giờ.
Lý Dĩ Thành khóc không phải vì Tiểu Mễ chết, đó chỉ là lời mào đầu, giờ thì cậu đã hiểu thấm thía bốn chữ “phận bạc duyên khan”, lại chỉ còn mình cậu, lẻ lôi cô độc, tự sinh tự diệt. Không giống đau thất tình, chia ly vì cái chết khiến Lý Dĩ Thành bắt đầu không ngừng cảm thấy hoang mang lạc lõng, trước sinh mệnh, nhân loại sao mà hèn mọn, sao mà nhỏ bé, nhỏ bé.
Tuy trời sinh tính tình cậu lạnh nhạt, không có mấy ham muốn với cuộc đời, nhưng bất kể thế nào, cậu cũng không thể nghĩ Tiểu Mễ sẽ lẳng lặng chết đi như vậy. Vậy là sau lễ tang, Lý Dĩ Thành xin tạm nghỉ việc, ngày ngày thẫn thờ đờ đẫn, không khác gì một du hồn. Khưu Thiên muốn an ủi cũng không được, vì Lý Dĩ Thành không phải bị tổn thương, chỉ là cậu bị mất phương hướng. Cậu thường thường ra chùa, ngồi ngây trước tượng Phật hàng giờ đồng hồ.
Cứ thế đến cuối tháng bảy, một bữa Lý Dĩ Thành tình cờ bật TV, “Wow~ mọi người trông, phong cảnh Quế Lâm thật là đẹp như tranh thủy mặc…”, người dẫn chương trình Du lịch bốn phương khoa trương trầm trồ, đột nhiên cậu nhớ ra hình như có người từng bảo cậu giống như một bức tranh thủy mặc, thảy vào nước rồi lại loang đi như không có… cậu bật cười thành tiếng, núi sông nơi ấy đẹp vậy, ta đi một chuyến cũng hay. Vậy là Lý Dĩ Thành dọn hành lý, vài ngày sau thì xuất phát sang Trung Quốc.
Lý Dĩ Thành nhập cảnh vào Ma Cao, ngồi xe buýt từ Quảng Châu, túc tắc túc tắc đi đến Quảng Tây, cuối cùng cũng gặp được sơn thủy hữu tình như tranh thủy mặc ở Quế Lâm, sau lại từ Quảng Tây sang Quý Châu, giữa đường hứng chí viết bưu thiếp gửi về cho Khưu Thiên, rồi chơi lang thang từ tháng tám đến tháng mười một mới về Đài Loan trú đông.
Giữa chuyến đi dài không đích đến, cũng không định ngày về, dần dần Lý Dĩ Thành cảm nhận được sự mong manh của hạnh phúc, cảnh sắc dọc đường chậm rãi đọng lại thành những bí mật nho nhỏ cất dấu trong đáy lòng cậu, chỉ cho mình cậu sở hữu, trước vẻ đẹp thiên nhiên bất tận cậu cũng không cần che đậy, thậm chí cậu sẵn sàng khơi mọi khoảng trống rỗng trong mình ra tắm dưới ánh mặt trời, cậu biết sẽ chẳng ai để ý, giờ thì dù chút duyên trần bạc bẽo có lỡ bị xài hết trơn, cậu vẫn còn bao nhiêu phong cảnh rực rỡ trong lòng đây.
Rốt cuộc Lý Dĩ Thành đã hiểu, nỗi hoang mang trước sự sống và cái chết sẽ không thể tan biến theo thời gian, cậu phải quen với nó, rồi cùng nó chung sống hòa bình, về lâu dài không chừng sẽ nhờ nó mà ngộ ra thêm vài điều chân lý, cơ mà câu trả lời đích thực thì chớ có hòng. Trong khi ấy những biến động nho nhỏ trong cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn như một vòng tuần hoàn, nối dài trước mắt chờ cậu tiến tới nếm trải, khi ấy chỉ cần quay lại rút ra chút phong cảnh giấu kín trong lòng, là lại có thể vượt qua. Du lịch khiến lòng cậu trở nên cứng cỏi, dù có bị thương tổn nữa, cũng sẽ không còn tan vỡ.
Về Đài Loan rồi, Lý Dĩ Thành không đến công ty làm nữa, nhờ những mối quan hệ cũ, cậu ở nhà nhận đồ án về làm, cũng có khi vào làm freelancer(*) ngắn hạn cho vài công ty quảng cáo khác, thu nhập cao hơn trước kia, mà thời gian lại xông xênh hẳn. Giờ thì cậu thấu hiểu sâu sắc câu: “Sau này ra ngoài lương lậu sẽ vọt theo cấp số nhân.” của đàn anh hồi nào mới dắt cậu vô nghề.
“Không phải tôi tự đày đọa mình hay đang lang thang dạt nhà dạt chợ, cũng không phải tôi giống tụi dạt vòm trong tiểu thuyết, dạt chán rồi về thành thanh niên ưu tú. Đời này ngoài thiết kế ra, có mỗi cái này tôi thấy hứng thú, đời người ngắn vậy, tôi không muốn vội vàng phấn đấu nữa, tiền kiếm đủ, vật chất không thiếu là được rồi, yêu đương có hay không cũng vậy, tôi chỉ tính đi ngắm đất trời sông núi tiếp, rồi sau chắc chết ở Tây Tạng hay thảo nguyên Mông Cổ cũng hay.” đi du lịch về, Lý Dĩ Thành nói với Khưu Thiên như vậy.
Khưu Thiên nói, “Rồi rồi rồi tôi hiểu tôi hiểu.” xong lại thêm một câu, “Chứ quà tôi đâu?”
Năm 2008, Lý Dĩ Thành hoàn thành đồ án nhận làm, đến tháng ba lại quẩy quả xách ba lô, đi Tây Tạng cậu mơ mộng đã lâu, nào thì Thành Đô, Thanh Hải, kết quả là gặp động đất, còn gặp cả Dương Tiếu Văn.
——-
(*) freelancer: người làm nghề tự do.
–