Vì để cho biểu muội sớm được gặp con, sáng sớm, Hồng Tư Giai đã mang theo Kỳ Kỳ tới trước tòa thành Cổ Việt Mạn.

Trình Kỳ Kỳ bất an ngó xung quanh, y như nàng đã định liệu trước, “Chúng ta chưa hẹn trước với hắn đã lỗ mãng đến tìm…. Nhỡ hắn bực mình khó chịu?”

Hồng Tư Giai có chút sững lại, “Ký lai chi, tắc an chi, chúng ta nếu đã đến đây, không thể không vào.”

*ký lai chi, tắc an chi: xuất xứ từ trong “Luận ngữ_Quý thị” (một trong tứ thư của Khổng Tử): “Phu như thị, cố viễn nhân bất phục, tắc tu văn đức dĩ lai chi. Ký lai chi, tắc an chi.”

Ý là: phàm khi có chuyện đến thì nên chấp nhận, xuôi theo nó.

“Này… Như vậy được sao?”, Kỳ Kỳ vẫn còn sợ hãi.

Tính tình Cổ Việt Mạn âm lãnh bất thường mọi người đều biết, Kỳ Kỳ vô cùng lo lắng sẽ chọc tức người kia.

“Không vào hang cọp không bắt được cọp con, chưa thử đã lui bước trốn tránh không phải tác phong của ta.” Hồng Tư Giai nắm lấy tay Kỳ Kỳ, cho nàng tin tưởng, “Đừng quá lo lắng, ngươi thế này đến khi đối mặt hắn thì định nói được cái gì?”

“Này…” Trình Kỳ Kỳ lúc này, tâm tình tràn đầy sợ hãi lại khẩn trương, trong đầu hoàn toàn rối loạn, căn bản là không thể nói rõ ràng điều gì.

Hồng Tư Giai mỉm cười liếc biểu muội một cái, vỗ vỗ bả vai nàng trấn an.

Hai người bước qua đài phun nước lớn, cửa lớn nặng nề chậm rãi mở ra, đứng trước mặt các nàng là vị quản gia mặc đồng phục. Quản gia dẫn hai người vào trong đại sảnh, rồi cung kính cúi người cáo lui.

Trình Kỳ Kỳ bất an nhìn Hồng Tư Giai.

Trên mặt Tư Giai vẫn bảo trì nụ cười tươi rạng, “Lấy lại tinh thần nào, ngươi chỉ cần nghĩ mau chóng gặp được Cổ Việt Mạn, cũng sẽ mau chóng gặp bối bối.”

Chỉ chốc lát sau, quản gia lại lần nữa xuất hiện trước mắt các nàng: “Xin mời đi theo ta.”

Ông ta dẫn các nàng đi lên cầu thang đá.

Hồng Tư Giai nhìn lên lầu trên tòa thành, trong phút chốc, nàng nhớ lại lần đầu tiên chính mình tới đây yêu cầu gặp hắn, chính là bước trên lên xuống thê này.

Bước đến bậc cao nhất, cửa lên xuống thê chậm rãi mở rộng ra…

Cổ Việt Mạn đang ngồi sau bàn làm việc, đưa lưng về phía cửa sổ, ánh sáng chói mắt chiếu vào lấp lóa sau lưng hắn, làm cho người ta không tài nào nhìn rõ biểu tình người đang ngồi.

Hồng Tư Giai bước trước vào thư phòng, hắn hôm nay mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết, dưới ánh nắng mặt trời càng thêm lấp lánh chói lòa, nàng chớp chớp mắt cố thích ứng sắc độ của không gian.

Cổ Việt Mạn nhìn Tư Giai, mở miệng trước: “Ta không biết chúng ta có hẹn gặp?”

“Là không có.” Hồng Tư Giai bình tĩnh trả lời, đồng thời cảm giác được Kỳ Kỳ lén lút tránh né phía sau, “Hôm nay ta là đặc biệt đến nói với ngươi chuyện liên quan đến Kỳ Kỳ và Điền Tuấn, nếu lúc này ngươi đang có chuyện quan trọng, chúng ta liền lập tức rời đi, để lần khác hẹn trước.”

Nàng tin chắc Cổ Việt Mạn đã nhìn đến Kỳ Kỳ tránh phía sau nàng.

Một tia cười lạnh trào phúng hiện lên trên khóe miệng Cổ Việt Mạn, “Nếu đã đến đây, đương nhiên phải giành thời gian cho các ngươi.”

“Đa tạ lòng hiếu khách.”, Hồng Tư Giai nói mang theo biểu tình đùa cợt.

Cổ Việt Mạn đặt cái bút đang cầm trên tay sang một bên, sau đó chỉ vào hai chiếc ghế dựa trước mặt bàn, “Ta rất muốn nghe mục đích các ngươi đến hôm nay.”

Thực quá giả bộ!

Hồng Tư Giai thầm mắng một tiếng trong lòng, ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, ý bảo Trình Kỳ Kỳ cũng ngồi theo; nàng phát hiện Cổ Việt Mạn cố ý xem nhẹ Kỳ Kỳ, coi nàng ấy như người vô hình trước mắt.

Hồng Tư Giai ưỡn ngực thẳng người, bày ra phong thái luật sư chuyên nghiệp, chỉa chỉa Trình Kỳ Kỳ trầm mặc bên cạnh nói: “Chúng ta là vì Điền Tuấn và bối bối mà đến đây, hi vọng ngươi có thể hỗ trợ liên lạc với Điền Tuấn, và nói cho chúng ta biết bối bối hiện nay đang ở đâu.”

“Tìm ta hỗ trợ?” Cổ Việt Mạn liếc nàng một cái, nhíu nhíu một bên mi.

“Đúng vậy, tìm ngươi hỗ trợ.” Lúc này tuyệt không thể sử dụng ngữ khí đe dọa, trọng yếu nhất là vì, hắn không phải loại người có thể nói đe dọa hay uy hiếp. “Điền Tuấn là chồng của Kỳ Kỳ, bối bối là con gái của Kỳ Kỳ, nàng ấy có quyền biết hai cha con họ ở đâu, mà ngươi lại là người biết rõ nhất vị trí.”

Cổ Việt Mạn lạnh lùng phản đáp: “Ngươi không phải đã biết nơi ở của Điền Tuấn.”

“Ta chỉ biết trước mắt hắn đang ở Áo, về phần làm thế nào để liên lạc, phương diện này chỉ có thể nhờ ngươi thành toàn.” Hồng Tư Giai trống ngực đập liên hồi, cố hăng hái tinh thần nói hết.

Cổ Việt Mạn đột nhiên cười to, “Thành toàn? Sở dĩ Điền Tuấn hôm nay tránh mặt, chính là để thành toàn cho người vợ của hắn không chung thủy , ngươi còn hi vọng cho hắn thành toàn hơn nữa?”

Hồng Tư Giai liếc nhanh Kỳ Kỳ một cái, xem xét sắc mặt, giờ phút này hẳn là thời cơ tốt nhất để muội ấy vì chính mình mở miệng giải thích, nhưng là nàng ấy lại mím chặt miệng cúi đầu, không nói một câu.

Hồng Tư Giai bất đắc dĩ buông tha, giương mắt nhìn thẳng Cổ Việt Mạn, “Ngươi từng nói, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới hủy hoại gia đình người ta, nhất là một gia đình hạnh phúc mĩ mãn, ngươi sẽ không quên lời nói của chính mình đi?”

Hắn lắc đầu, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh, “Đương nhiên ta không quên, ta còn đặc biệt cường điệu là gia đình mĩ mãn; ngược lại là ngươi, từ đầu đến cuối vẫn cứ xen vào việc nhà người khác.”

Hồng Tư Giai cắn cắn môi, “Ta là chịu sự nhờ cậy ủy thác của người khác, hơn nữa ta là vì muốn tốt cho bọn họ, chưa từng nghĩ tới hủy diệt gia đình này.”

Nàng lần nữa lại dám lên án hắn hủy gia đình người ta, thực không thể nhẫn!

Cổ Việt Mạn nghiêm khắc phản bác: “Ngày hôm nay gia đình bị phá hoại không phải do ngươi cũng không phải ta, mà là chính người vợ không thủy chung gây ra xa cách, tổn thương cho cả người chồng, này là cái giá phải trả”

“Mất đi cả chồng lẫn đứa con thơ, cái giá này có phải quá mức lớn?”

“Cái giá này không phải do ta định ra, cũng không thể đòi Điền Tuấn, mà chính nàng ấy tạo thành, bây giờ hối hận nghĩ tìm sự đồng tình của ta? Thực có lỗi, ta đối với chuyện này không có một tia đồng tình.” Ánh mắt âm chí cường ngạnh bắn về phía Hồng Tư Giai.

Không có một tia đồng tình? Tâm can của nam nhân này có phải đã bị mang đi làm thịt hết rồi không?!

Lửa giận phẫn nộ thiêu đốt trong mắt nàng, Hồng Tư Giai tức không thể át, hạ giọng gằn: “Ngươi có tâm không?’

Nàng cứ việc nói lời đả thương người, Cổ Việt Mạn vẫn như cũ cười lạnh, khinh thường xuy, “Sớm biết như vậy sao lúc trước còn làm? Nàng hẳn đã nghĩ đến đứa nhỏ trước khi trèo lên giường nam nhân kia đi!”

Hắn sao không nói thẳng ra nam nhân kia là hắn luôn đi?

Hồng Tư Giai nhướng cao mày liễu, tà nghễ nhìn, “Cái nam nhân kia có nghĩ tới chính hắn cũng có chút sai lầm?”

Không khí thoáng chốc lâm vào thế giương cung múa kiếm giằng co.

Trình Kỳ Kỳ từ khi bước vào vốn ngậm miệng không nói một câu, đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ngập tràn lệ tuôn, “Muội nói rồi, hắn chán ghét muội, dù có biết vị trí hai người họ cũng sẽ không nói ra, hắn sẽ không giúp muội!”, nước mắt tựa như hạt dây trân châu đứt tuôn lên khuôn mặt, nàng gằn nhẹ: “Muội chịu đủ rồi! Muội không cần ở lại trong này để hắn vũ nhục!”, nàng hướng phía cửa chạy đi.

Hồng Tư Giai kinh ngạc gọi lớn: “Kỳ Kỳ!”

Trình Kỳ Kỳ không để ý âm thanh gọi lại, cũng không thèm quay đầu, tông cửa xông ra.

Nhìn Kỳ Kỳ biến mất sau cánh cửa, trong lòng Tư Giai trầm hẳn xuống, đây là vụ cần xử lý tệ nhất của nàng từ trước tới giờ, tính tình Kỳ Kỳ thực giống hệt đứa trẻ con, hành vi này căn bản là vô bổ, đã thế còn khiến Cổ Việt Mạn thêm kinh thường.

Nàng lo lắng muốn đuổi theo: “Kỳ Kỳ! Chờ một chút!”

Nàng vừa đi được vài bước, tức thì bị tiếng kêu thô bạo gầm gừ từ đằng sau giữ lại.

“Mặc kệ nàng ta đi!”

Hồng Tư Giai kinh ngạc dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Cổ Việt Mạn.

Sắc mặt hắn âm trầm, giận không thể át quát lớn: “Nếu nàng ta tưởng cứ tiếp tục đóng vai một đứa trẻ hư, vậy mặc nàng đi, ta không rảnh mà cùng nàng ta chơi loại trò ngu ngốc này.”

Hồng Tư Giai căm giận, bất bình lên án hắn: “Đều là ngươi làm khó nàng ấy, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy mệt mỏi, lo âu của nàng ấy sao?”

Cổ Việt Mạn đứng dậy, không còn kiên nhẫn ngồi yên bên bàn, “Chuyện cho tới nay, nàng ta vẫn thủy chung không nhận sai, người như thế không đáng để người bên ngoài vì nàng giúp đỡ hỗ trợ.”

Hồng Tư Giai không thể tin nhìn Cổ Việt Mạn, “Ta biết ngươi không phải người lãnh khốc vô tình, vì sao ngươi cứ làm khó Kỳ Kỳ?”, nàng không nể nang chút nào nói thẳng.

“Cứ cần phải ác như vậy sao?”, nàng nghi ngờ phe phẩy đầu nói nốt.

Hắn nhướn cao một bên mày, “Chính nàng ta gieo gió gặt bão, không có lý do gì để người bên ngoài giúp đỡ nàng ta.”

Hồng Tư Giai nhìn thấy khuôn mặt lãnh khốc hé ra một đôi mắt lạnh như băng, tim nàng đập mạnh, miệng đắng ngắt, “Đây là suy nghĩ của ngươi, ta không thể thấy chết mà không cứu.”

Cổ Việt Mạn hít thật sâu kiềm chế, bình tĩnh nói: “Nếu có một ngày, người đối mặt với phiền toái này là ngươi, ngươi nghĩ nàng sẽ là người đầu tiên đứng bên cạnh giúp ngươi sao?”

Hồng Tư Giai cho đến bây giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Nàng sẽ không mở miệng xin giúp đỡ từ bất luận kẻ nào hết, sẽ chính mình tự giải quyết mọi chuyện.

“Ta không cần người khác đồng tình, ta sẽ tự mình xử lí.”

Hắn nhìn nàng, hai mắt rực sáng, “Ý của ngươi, là độc lập tự cứu?”

“Ta sẽ làm như vậy!”, nàng kiên quyết.

Hắn lắc lắc đầu, “Thật đúng là quật cường.”

Nàng đột nhiên để ý thấy động tác của hắn, cảm giác hắn đang hướng về phía mình, nàng cố gạt bỏ ý niệm trốn tránh hắn trong đầu, tránh né chỉ càng gia tăng thêm uy hiếp của hắn, nhưng là hai chân nàng phảng phất muốn sụp, nàng giống như con thỏ lâm vào cạm bẫy không thể nhúc nhích.

Nàng kinh hoảng nhìn hắn di chuyểm cước bộ, trong lòng bất lực nghĩ, chính mình cũng sắp….

Vừa chạy ra ngoài bất chợt xuất hiện lại trước cửa, Trình Kỳ Kỳ đi vòng vèo xông vào, liếc nhanh nhìn Hồng Tư Giai một cái, rồi ngay lập tức dời ánh mắt về phía Cổ Việt Mạn, “ Ta nguyện ý chịu bất cứ trừng phạt gì, ngươi muốn thế nào cũng được, nhưng cho ta gặp lại Điền Tuấn cùng bối bối!”

Hồng Tư Giai còn chưa hoàn hồn, lăng lăng nhìn Cổ Việt Mạn xoay người trở về chỗ cũ. (ax! Chị Kỳ Kỳ nhảy vào bất ngờ làm anh không kịp làm gì hay ho a, đành phải quay về chỗ a…>.

Hắn lạnh lùng xem xét Kỳ Kỳ, “Không cần phiền toái, đã sớm không phải quan trọng.”

“Không! Ta nhất định phải làm như vậy.” Trình Kỳ Kỳ thẳng thắn đi đến trước mặt hắn, “Ta phạm phải sai lầm quá lớn, hành vi của ta mười phần thì cả mười là ngu xuẩn, mãi cho đến khi mọi chuyện không thể cứu vãn, mới hiểu được tình thế nghiêm trọng như thế nào, ta muốn được giải thích.”

“Kỳ Kỳ…” Hồng Tư Giai tính bảo vệ lên tiếng.

Trình Kỳ Kỳ vẫy tay ngăn cản nàng nói tiếp: “Mất đi Điền Tuấn và bối bối, là đả kích lớn nhất từ khi chào đời tới nay với ta, mỗi ngày phải thừa nhận nỗi đau đớn mất đi bọn họ, mới phát hiện tình yêu với hai người ấy vẫn luôn sâu sắc. Nếu có thể có cơ hội thứ hai, ta sẽ không bao giờ làm ra cái loại sự tình gây nguy hiểm đến gia đình như vậy nữa!” Trong thanh âm xuất hiện tia nghẹn ngào đau đớn.

Cổ Việt Mạn không nói, thu mắt ngưng thần nơi Kỳ Kỳ, trên mặt không có một tia biểu cảm.

Trình Kỳ Kỳ lấy ngữ khí cầu xin nói: “Xin ngươi giúp ta liên lạc với Điền Tuấn, ta muốn sám hối với hắn, chỉ cần có thể có cơ hội thứ hai, ta chắc chắn sẽ thay đổi, ta nhất định chứng minh cho ngươi xem.”

Trong phòng nhất thời lâm vào cảnh tĩnh mịch.

Hồng Tư Giai ngưng thở, quay mặt về phía Cổ Việt Mạn, cũng dâng lên ánh mắt cầu xin. Trong lòng nàng chân thành cầu nguyện, ý chí sắt đá của hắn sẽ bị tấm chân thành của Kỳ Kỳ phá tan.

Trầm mặc.. trầm mặc liên tục……

Ánh mắt Cổ Việt Mạn sâu không lường được, bình tĩnh nhìn Kỳ Kỳ, sau than thở một tiếng: “Được, ta giúp ngươi liên lạc với Điền Tuấn, sẽ chỉ thị hắn lập tức về đây, còn phần hắn có chịu tha thứ cho ngươi hay không, thì chờ xem quyết định của hắn.” (Ánh mắt chân thành của chị…. Tư Giai có tác dụng nhanh chóng a~~~ ))

Một dòng nước ấm áp sung sướng chảy trôi khắp toàn thân Hồng Tư Giai, nàng mừng rỡ tiến lên ôm lấy Kỳ Kỳ, “Hắn giúp ngươi!”

Lòng Trình Kỳ Kỳ mừng như điên, dấu không được, kích động rơi lệ ôm chặt lại nàng, “Muội nghe rồi! Này tất cả đều phải cảm tạ tỷ!”

Hồng Tư Giai nhìn nhìn hắn, rốt cục ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn ngươi!”

“Không cần cảm tạ ta”, Cổ Việt Mạn nhìn các nàng, vẻ mặt lãnh đạm, “Sự tình có thể viên mãn hay không, còn phải xem Kỳ Kỳ cùng Điền Tuấn nói chuyện như thế nào, không phải nhờ ta”, liếc mắt Hồng Tư Giai một cái, “Chuyện kế tiếp, ngươi không thể lại nhúng tay.”

Nàng đương nhiên biết, nhiệm vụ của mình như vậy là đã thành công và chấm hết. “Ừm.”

Cặp con ngươi đen kia vẫn đang dừng ở nàng không di chuyển, rạng ra ý cười, “Chuyến này đã không phải trắng tay, mục đích kia đã đạt tốt, không phải ngươi nên trở về Đài Loan?”

Hồng Tư Giai liếc hắn một cái.

Hắn lại một lần yêu cầu nàng rời đi, mà hiện giờ nàng cũng không còn lý do ở lại.

Nàng thấp giọng nỉ non: “Là nên rời đi…..”, một bàn tay nhỏ bé vô lực khoát lên vai Kỳ Kỳ, “Chúng ta đi thôi!”

Hai người bước về hướng cửa…

“Tư Giai!”

Lần đầu tiên nghe hắn gọi chính tên mình, tâm nàng đột nhiên rung động một chút, hoài nghi lỗ tai chính mình có nghe lầm hay không?

Nàng quay đầu, phát hiện hắn đang đứng đối diện mỉm cười.

“Từ khi ngươi lên trên đảo này đều không được thoải mái du ngoạn, nếu không ngại, đêm nay lại đây dùng bữa tối cùng ta.”

Hồng Tư Giai trợn mắt há hốc mồm, không thể tin nói: “Đêm nay?” (uk! “Đêm nay”! Đêm nhá ))

“Không có uy hiếp hay bắt buộc, ngươi có thể gật đầu, cũng có thể cự tuyệt ta.” Hắn lộ ra nụ cười mỉm hưng trí mà quyến rũ. (hú! hú!! =)) like my husband_Yuuji say =)))

Cơ hội ngàn năm có một, nàng đương nhiên không thể bỏ qua!

Hồng Tư Giai theo bản năng gật gật đầu.

“Bảy giờ tối sẽ có xe tới đón ngươi.”

“Được.”

Hồng Tư Giai mỉm cười rời khỏi thư phòng hắn, làm người ta kinh ngạc là, trong lòng nàng dâng lên một loại cảm giác thực kì quái, cảm giác ấy toát ra tựa như đàn cá heo đang chơi đùa nhảy nhót trên mặt biển khơi rộng lớn vô ngần.

Trở lại kí túc xá, nghĩ đến không lâu nữa có thể gặp lại chồng con, Kỳ Kỳ vẫn là không giấu được nội tâm mừng rỡ khôn cùng, không ngừng cám ơn Hồng Tư Giai vì mình mà cố gắng.

Hồng Tư Giai đau lòng nhìn biểu muội thừa nhận tra tấn, vỗ nhẹ hai má Kỳ Kỳ nói: “Bây giờ có thể buông lỏng bản thân, muội mau đánh một giấc thật ngon thoải mái tinh thần.”

“Vâng.” Trình Kỳ Kỳ mệt mỏi cuộn mình trên sô pha, đánh một cái ngáp, mỉm cười nói: “Buổi tối tỷ cứ tận hứng dùng bữa tối cùng Cổ Việt Mạn.”

“Muội không để ý sao?”

Nàng còn nhớ rõ Kỳ Kỳ còn thầm mến hắn, nàng không hy vọng bữa tối này sẽ khiến cho biểu muội nàng không vui.

“Không sao, mà…”, Kỳ Kỳ mỉm cười thật tươi nhìn nàng, trong mắt hiện lên thần sắc kì lạ, “Cổ Việt Mạn chưa bao giờ chủ động mời nữ nhân một bữa tối, tỷ là người đầu tiên.”

Thật vậy chăng?

Hồng Tư Giai nghi hoặc hỏi: “Sao muội biết?”

“Đã là người trên đảo này thì có ai là không biết? Mấy ngày nay tỷ ở trên đảo, muội tin rằng tỷ cũng nghe được không ít chuyện về hắn, hắn lấp lánh giống như kim cương vậy a!”, Kỳ Kỳ cười hài hước.

Hồng Tư Giai cũng nhịn không được bật cười ngặt nghẽo: “Nghe ngụ ý muội, chuyện hắn mời tỷ bữa tối nay, là vô cùng vô cùng quang vinh?”

“Nói đơn giản là…… tỷ sẽ làm cho toàn bộ nữ nhân hâm mộ!”

“Hâm mộ? Theo ta thấy là ghen tị mới đúng đi”, con ngươi đen đảo vòng, tiếng cười thanh thúy mê người cất lên, vang vọng như tiếng chuông bạc.

Trình Kỳ Kỳ không phủ nhận nói cười: “Đúng vậy, hẳn là rất ghen tị.”

Hồng Tư Giai tuyệt đối tin là ghen tị, bởi vì nàng nhớ rõ đêm yến hội đó, nàng giống như một cái hồng tâm cho người ta từ bốn phương tám hướng bắn ánh mắt chí tử về, có lần nàng còn nghĩ không thể bước chân ra khỏi tòa thành nữa kia.

Trên thực tế, quả là đêm đó nàng đã không thể ra khỏi tòa thành…

Nhìn mặt trời dần dần rút lại những vệt sáng cuối cùng, tâm tình Hồng Tư Giai càng thêm loạn, vì sắp đến giờ hẹn mà lòng vẫn hưng phấn không thôi, nàng cảm thấy bản thân như thiếu nữ lần đầu tiên có buổi hẹn, tay chân lúng túng.

“Sắp bảy giờ a….”

Hồng Tư Giai thỉnh thoảng lại nhìn lên đồng hồ, lại không ngừng soi vào gương kiểm tra toàn thân, khi thì điểm chút son môi, khi thì phác nhẹ phấn hồng.

“Hẳn là sắp….”

Rốt cục, nghe thấy tiếng ô tô đỗ lại trước cửa, nàng càng cảm thấy một trận run run cùng hưng phấn.

“Đến đây!”

Nàng choàng khăn voan mỏng lên vai, nét mặt vui vẻ, chân tay tiêu sái bước ra ngoài cửa, quả nhiên ngừng ngay trước cửa là một chiếc xe hơi đen bóng.

Lái xe cung kính mở cửa cho nàng: “Hồng tiểu thư, mời.”

Hồng Tư Giai vui vẻ mỉm cười ngồi vào trong.

Trên đường hướng tới tòa thành, nàng thỉnh thoảng nhìn ra bầu trời đen ngoài cửa kính, mặt trăng tròn vành vạnh tỏa sáng giữa trời đêm chạy theo nàng, trong chốc lát lại tránh đằng sau những đám mây khiến chúng mờ mờ hiện lên, trong chốc lát lại lặng lẽ lộ ra với thứ ánh sáng ôn hòa, dịu mát.

Quản gia sớm đã đứng tiếp trước cửa, chờ xe đỗ ổn định, ông mở cửa xe đón nàng.

“Hồng tiểu thư, mời!”

Hồng Tư Giai bảo trì tươi cười đáp: “Cảm ơn!”

Dưới sự dẫn dắt của quản gia, Hồng Tư Giai đi xuyên qua bể phun nước lớn cùng hoa viên xinh đẹp, đứng trong ánh trăng ấm áp, cảm nhận gió đêm như một tầng sa mỏng thổi tới, nhẹ nhàng vuốt ve trên người, nàng thật sâu hít vào không khí trong lành tràn đầy hương vị ngọt ngào của vườn hoa.

“Chào buổi tối, Tư Giai!”

Từ dưới bóng cây cổ thụ bước ra một thân ảnh cao lớn, tao nhã, hắn mặc một bộ vét đen, mái tóc như bầu trời đêm tối, trên mặt lộ vẻ hoan nghênh tươi cười.

Đúng lúc quản gia lén lút không động tĩnh lui xuống.

Hồng Tư Giai giật mình mở lớn mắt nhìn hắn, giờ phút này, lòng của nàng cơ hồ muốn nhảy ra khỏi yết hầu, nàng khó khăn nuốt nuốt nước miếng, “Chào buổi tối.”

“Trông em đêm nay rất đẹp.” Cổ Việt Mạn đi về hướng nàng, theo lễ (phương Tây) hôn lên hai má nàng đang ửng hồng.

Tuy nói là vì lý do chảo hỏi cực bình thường, cũng hành động cực bình thường và đúng lễ, nhưng là khi môi hắn chạm lên hai má nàng, một cảm xúc kì lạ đầy kích thích bật ra, phân tán toàn thân nóng bừng, mặt nàng hồng đỏ khốn quẫn cười trừ: “Cám ơn.”

Cổ Việt Mạn dắt nàng đi vào một hành lang bậc tạc hình vòng cung, một bên là vách đá, một bên dựng thẳng tắp hàng lan can cao đến thắt lưng, ngó xuống dưới bên ngoài lan can là vách núi đá đen ngòm, bên cạnh lấp lánh ánh bạc phản chiếu mặt trăng của mặt biển lớn, một thứ thanh âm sóng vỗ thanh thúy giữa màn đêm tĩnh lặng, thực yên bình.

Bước đến bậc cao nhất kết thúc hành lang, nàng dựa vào lan can, tán thưởng: “Nơi này đẹp quá!”

“Ta nói rồi, ta là coi trọng nơi này núi biển tươi đẹp.”

“Umh…”, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ chọn nơi tuyệt vời này.

“Em cũng thích ở trên đảo này?”, trên mặt hắn hiện ra chút kinh ngạc, rồi một ý cười đạm nhạt thay thế.

Nàng quay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên thứ cảm giác kì dị trong lòng dâng lên, phảng phất như có một lực hút không thể giải thích, chậm rãi kéo bọn họ lại gần nhau.

Nàng tựa hồ bị ma lực trong mắt hắn thôi miên, ôn nhu nói: “Quả là đẹp đến mê người, em tin không ai kháng cự được mị lực của nó.” (chị nói đảo này hay nói anh a~~~?;;) )

“Cám ơn lòng ca ngợi.” Tay hắn nhẹ nhàng đụng vào nàng, “Đến lúc dùng cơm rồi.”

“Vâng…” Tay hắn chỉ mới nhẹ nhàng vuốt ve da thịt lộ ra của nàng, Hồng Tư Giai đã cảm thấy một dòng điện xẹt qua trên người, run rẩy.

Cổ Việt Mạn đưa nàng tới bàn ăn đã chuẩn bị chu đáo, dưới ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn, khăn ăn tinh xảo cùng đồ sứ tuyết trắng chiếu rọi lẫn nhau.

Hắn kéo ghế giúp nàng ngồi yên vị.

Hồng Tư Giai ngồi xuống, nói lời cảm tạ rồi bắt đầu cảm thấy bất an, khung cảnh xinh đẹp hoàn hảo, không khí ngọt ngào, trọng yếu nhất là nam nhân tràn ngập lực lượng ngồi đối diện.

Cách một cái bàn nhỏ nhìn hắn, cảm giác kì quái kia ngày càng mãnh liệt, cơ hồ muốn đoạt đi hô hấp của nàng.

Nàng nhẹ lắc lắc đầu nhỏ, hít vào một hơi thật sâu trấn định trái tim, không ngừng tự thầm nhủ, cảm giác này là do ban đêm mà thôi, ngày mai mặt trời lên rồi, cảm xúc ma xui quỷ khiến này sẽ tự động biến mất. (==!)

Nàng cầm chiếc ly sâm banh trước mặt lên, lướt qua ngụm nhỏ, cố bình phục trái tim đang phập phồng.

“Nơi đây cũng sản xuất champagne, mặc dù không phải thơm ngon nhất, nhưng lại dễ kiếm…”, hắn cũng nhấc ly rượu lên nhấp môi, ánh mắt nhẹ dao động từ khuôn mặt nàng chậm chạp đi xuống, dừng lại trên bờ vai mảnh khảnh, “…lại chứa đựng mùi vị gió biển tuyệt hảo.”

Dưới ánh nhìn chăm chăm đầy nhiệt tình gợi cảm kia, Hồng Tư Giai cảm thấy toàn thân khô nóng không thôi, nhỏ giọng nói: “Em không hiểu biết về rượu cho lắm.”

“Rượu tựa nữ nhân.” Hắn nhìn chuyên chú mặt nàng, “Mỗi loại rượu đều có đặc tính riêng, có khi chú trọng hương vị, có khi là chú trọng đóng gói, tuy rằng không thể thập toàn thập mĩ, nhưng luôn có những giá trị đặc biệt.” (ý là nữ nhân, kẻ đẹp mặt, người đẹp nết?)

Rượu tựa nữ nhân? Ý hắn là nói hắn không chỉ đối với rượu hiểu rộng mà đối với nữ nhân cũng là biết rõ?

Hồng Tư Giai ảm đạm gục đầu xuống, không thèm đáp lại.

Lúc này, bồi bàn hợp thời xuất hiện, đưa lên đồ ăn tinh xảo, ngon mắt.

Hồng Tư Giai tao nhã gắp lấy miếng cá nướng, chậm rãi mở miệng ăn.

“Hôm nay thực cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”

Hắn nhún vai, khóe miệng lộ ra chút tươi cười điềm đạm. “Ta sẽ lệnh Điền Tuấn mau chóng trở về, nhưng là chuyện kế tiếp như thế nào còn tùy thuộc hai người bọn họ.”

Hồng Tư Giai gật đầu, “Em biết, nhưng vậy cũng là khởi đầu tốt nhất rồi, em tin tưởng Kỳ Kỳ sẽ xử lý vấn đề hoàn thiện.”

Cổ Việt Mạn nâng ly rượu chậm rãi uống, theo viền thủy tinh lấp lánh nhìn nàng, “Hy vọng nàng ta học được bài học khó quên suốt đời.”

“Đối với Kỳ Kỳ mà nói, giáo huấn này đủ để nàng nhớ suốt đời.”

“Chỉ mong vậy.” Cổ Việt Mạn giơ lên ly rượu đối nàng: “Hy vọng Kỳ Kỳ có thể thuận lợi lấy lại tâm tình Điền Tuấn.”

“Em tin tưởng nhất định có thể.” Hồng Tư Giai cũng lễ phép giơ lên chiếc ly.

Nàng cảm nhận sâu sắc sự chuyển biến thái độ của hắn, hắn không giống như lời Kỳ Kỳ, không phải hoàn toàn là một nam nhân âm tình, nàng phát hiện ra khuôn mặt thân thiết của hắn.

Mà ngay cả Cổ Việt Mạn còn thay đổi được, tin rằng Kỳ Kỳ cũng chắc chắn thay đổi sau bài học này.

Đến khi Hồng Tư Giai ăn hết miếng cá nướng cuối cùng, buông xuống dao nĩa, Cổ Việt Mạn đột nhiên cầm lấy khăn ăn phủ trên đầu gối đặt lên bàn, đứng dậy.

“Ta dẫn em đi xem nơi này.”

Nàng giật mình tò mò nhìn hắn: “Cái gì vậy?”

Hắn cũng không cho nàng đáp án, bước đến phía sau nàng, “Ta đoán, em nhất định sẽ thích.”

“Phải không?”, nàng mang vẻ mặt nghi vấn đứng dậy.

Hắn cầm tay nàng đi đến một khúc khác của hành lang, nơi ngọn đèn của tòa thành chiếu không tới, mang đến chút cảm giác âm u, nhưng là nàng vẫn có thể mơ hồ thấy vách tường nham nhở gập ghềnh đằng xa.

“Ở chỗ này, nó nằm phía dưới tòa thành, dẫn ra vịnh, có thể nói là nơi đẹp nhất.”

“Chỗ này? Phía dưới?” Nàng kinh ngạc nói, nghiêng thân mình tựa vào người hắn, tò mò hướng mặt xuống vách xem, “Có đường để đi xuống sao?”

“Đương nhiên có, cả tòa thành không có ai biết…”

“Chủ nhân tòa thành nhất định biết!” Hồng Tư Giai giả mặt quỷ hướng hắn đùa.

Hắn cười cười, ngón tay ấn vào vách tường, “Có thông đạo có thể dẫn xuống đó.”

“Dẫn em đi, dẫn em đi!”, nàng khẩn cầu nói xong, rất muốn ngay lập tức đi xuống.

“Được rồi, ta dẫn em đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play