Cho dù trong lòng có mười nghìn cái không muốn, Hồng Tư Giai cũng không có lựa chọn, nàng thà rằng cùng hắn rời bến được nhìn trời xanh mây trắng, cũng không nguyện để bị nhốt lại trong phòng kia, mặc dù nó có to gấp mấy lần một căn phòng bình thường, nhưng chung quy thì vẫn kém xa so với trời cao biển rộng.

Cổ Việt Mạn để cho nàng tự do hoạt động trên du thuyền, kỳ thật nói trắng ra là bởi hắn cũng không có gì để lo lắng, phóng ánh mắt ra bốn phương tám hướng đều là một mảnh đại dương xanh thẳm, trừ bỏ trên trời phi bay có mấy con hải âu, cùng dưới biển bơi lội có mấy con cá, không có lấy một con đường chạy trốn dù nhỏ nhất nào.

“Nhìn kìa.”, ngón tay Cổ Việt Mạn đưa lên phía trước.

Hồng Tư Giai nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy mấy con cá heo đang lội trên mặt biển xa xa, whoa! những hình ảnh bình thường chỉ nhìn thấy trên ti vi giờ sống động hiện ra trước mắt, khiến nàng nhịn không được kinh ngạc, vui vẻ reo tiếng hoan hô.

“Cá heo! Là cá heo!”, nàng vung hai tay vươn ra trước, cực kì hưng phấn.

“Đứng vững.” Cổ Việt Mạn cảnh báo.

Nàng còn chưa kịp nghe hết, du thuyền nháy mắt phóng tốc độ như bay, mặt biển tĩnh lặng lập tức trào dâng bọt nước trắng xóa.

“Oa..a….” Hồng Tư Giai hai tay nắm chặt lan can du thuyền, cả người đón gió mặn, truy đuổi theo thân ảnh cá heo.

Đây là lần đầu tiên nàng mãnh liệt cảm nhận được cái gì gọi là kích thích, một cỗ cảm xúc trào dâng khiến máu sôi trào trong mạch không thể cản trở.

Cổ Việt Mạn bên môi hiện lên một chút cười.

Hắn thật cao hứng có thể nhìn thấy một khuôn mặt khác của nàng, hắn thích bộ dáng dư thừa tinh lực, rạo rực sức sống của nàng, cũng vô cùng thưởng thức nàng kiêu ngạo không chịu thua kém ai, càng thích nàng ở tình cảnh khốn quẫn mà thể hiện trí tuệ.

“Mau mau một chút! Bọn chúng đều bơi ra phía kia”, ngón tay nàng chỉ hướng cá heo, quay đầu thúc giục Cổ Việt Mạn.

Đúng rồi! Chính là biểu tình tràn ngập sức sống này, hắn đã yêu.

Cổ Việt Mạn mân miệng cười, quay tay lái một trăm tám mươi độ, ở trên biển tận tình truy đuổi, chơi đùa cùng cá heo.

Nàng vui sướng cười lớn, “đuổi tới, đuổi tới rồi!”, giống như một tiểu hài tử được phần thưởng mà nhảy nhót, hồn nhiên.

Không nghĩ tiếp tục quấy nhiễu đàn cá, Cổ Việt Mạn tắt động cơ, du thuyền dừng lại, phiêu phiêu trên mặt biển yên tĩnh. Hắn nhanh nhẹn từ phía buồng lái đi xuống, tiến tới giữ lấy thân thể nàng, nhìn cá heo thỉnh thoảng nhảy vọt lên mặt biển.

“Chúng là những vũ công đầy tao nhã.” Cổ Việt Mạn thản nhiên cười nói.

“Đúng rồi, kĩ thuật nhảy điêu luyện rất đẹp.” Hồng Tư Giai sâu sắc cảm nhận được hơi thở mãnh liệt, dương cương nam tính, lặng lẽ tập trung trên đầu mình, lòng của nàng không khỏi nổi trống rung động, hít sâu một hơi, ánh mắt nàng khóa trên mặt biển, tuyệt không dám rời.

“Ngươi thật may mắn.” hắn rút hai tay về thắt lưng, nhìn cá heo.

Hồng Tư Giai kéo lại ba hồn bảy vía đã lơ lửng bay bay, nghiêng đầu chăm chú nhìn khuôn mặt ác ma tuyệt đẹp dưới ánh mặt trời. “Nói vậy là sao?”

“Chúng không phải mỗi ngày đều xuất hiện đâu.” Môi hắn cong lên thành một đường quyến rũ.

Nụ cười kia… từ khi quen biết hắn đến giờ phút này, là không phải uy hiếp tuyệt tình, là nụ cười chân thành đầu tiên, giống như ánh mặt trời xuyên thấu tầng băng lạnh, nàng nhìn xem đến ngây ngốc.

“… Ngươi thường đến đây?”

“Không hẳn, là ngẫu nhiên, hơn nữa khi tâm tình hỗn loạn, ta thường ra đây hít thở không khí.” (anh đã đưa chị đến nơi hẹn hò bí mật;)) )

Bình thường hắn mang đến cho người ta cảm giác tự cao tự đại, nhưng mà giờ khắc này lại phi thường ôn hòa, không hề có chút lực sát thương.

“Tâm tình ngươi hiện tại rất tệ?” Vì sao nàng chưa bao giờ thấy? Hắn che dấu quả là rất tốt đi.

Hắn ngẩng đầu lên trời, “Chỉ cần là có tâm tư, động vật đều có phiền não, huống gì là người.”

Nàng kinh ngạc dõi theo hắn, ở trên khuôn mặt tinh điêu kia, nàng nhìn thấy một chút biểu tình thẳng thắn, “Nhưng là ta xem không thấy được phiền não của ngươi.”

Cổ Việt Mạn nhìn một mảnh lam biếc mênh mông vô ngần, “Phiền não là trong lòng, đâu phải viết trên mặt.”

Hồng Tư Giai nhẹ nhàng mà châm chọc nói: “Ta một chút cũng đều không cảm giác được phiền não của ngươi, chỉ thấy ngươi là một người có thói quen cao cao tại thượng.”

“Đây là phiền não của ta.”, nụ cười lộ ra chút ý vị sâu sa.

“Làm sao có thể? Xã hội hiện nay, có biết bao nhiêu người hâm mộ còn không được; theo ta biết, Cổ gia ở Đài Loan có địa vị không nhất là nhì, không thể lay động.”

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Kia đều là biểu hiện giả dối bên ngoài, ngươi có từng nghĩ tới, anh em chúng ta mỗi ngày trợn mắt dốc sức làm vì bao nhiêu người? Có bao nhiêu gia đình sinh tồn được là vì nhờ cậy chúng ta?”

“Này……”

“Từ khi năm anh em chúng ta tiếp nghiệp lão ba, mỗi phút mỗi giây đều không dám lơi lỏng công việc”, trong giọng nói hắn mang theo một phần trầm trọng.

Nàng cười nhẹ, đồng ý cái nhìn của hắn: “Quả thực mỗi gia đình sở hữu đại nghiệp cùng tập đoàn lớn đều gặp phải vấn đề như vậy.”

“Cho nên ta mỗi một bước đều lo lắng, nơm nớp lo sợ, thật cẩn thận mà đi”, hắn tươi cười mà mang theo một tia thống khổ, đồng thời phản ánh ra nội tâm nặng nề áp lực phải thừa nhận.

Hồng Tư Giai cười cười tựa hồ sáng tỏ, mạo hiểm lấn tới: “Vì sao ngươi không kết hôn, tìm một người bạn đời cùng nhau dốc sức phát triển sự nghiệp?”

“Kết hôn?” Cổ Việt Mạn cười lạnh.

“Chẳng lẽ ta nói sai? Ta cũng không tin người nhà ngươi chưa nghĩ tới vấn đề này?” Hồng Tư Giai cảm thấy thực không tin nổi.

“Bọn họ đương nhiên là nghĩ tới, vấn đề là ta không có gặp được nữ nhân nào có thể khiến ta nghĩ sẽ dắt tay cùng cả đời.” Ánh mắt hắn tà mị hoắc lên.

“Không có khả năng đi!?”, nàng nửa là trêu chọc, nửa là không tin phát ra nghi vấn.

“Ngươi sẽ không vì những gì nhìn thấy ở yến hội, liền cho rằng ta là kiểu nam nhân bụng đói ăn quàng đi?!”

“Ta cũng không nói ngươi là cái nam nhân bụng đói ăn quàng, ít nhất ngươi là có biết bao nhiêu người vây quanh để lựa chọn.” Nàng phản bác nói.

“Đa dạng?” Hắn trào phúng cười to, “kết hôn cũng không phải trò đùa, mấy nữ nhân này, người người đều như dã thú, cưới các nàng, không chỉ sẽ bị cắt một tầng da, thậm chí có khả năng không còn cả xương cốt.”

“Ngươi nói quá khoa trương đi!?”

“Tin hay không tùy ngươi!” Cổ Việt Mạn lặng cười.

“Ta tin.” Nàng làm sao có thể không tin? Ngày đó ở yến hội, thật không lường trước được nàng lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trỏ vì đứng cạnh hắn, vậy nên không thể nghi ngờ chuyện kia.

Mặt trời nhô lên cao dần trở nên chói chang, hắn chịu không nổi nắng nóng chiếu xuống, mồ hôi ướt đẫm, “Thực xin lỗi, ta muốn bỏ áo.”

Hồng Tư Giai sớm đã nhìn ra hắn khó chịu, nàng không nói, nhưng mỉm cười tỏ vẻ ngầm đồng ý.

Được nữ nhân đi cùng cho phép (oài! anh lịch sự quá), Cổ Việt Mạn khẩn cấp cởi bỏ áo; mất đi một tầng trói buộc, hắn lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, mồ hôi trong suốt trên lưng ánh lấp lánh dưới nắng mặt trời.

Hắn vươn cao hai tay lên, hò hét tự do: “Thật thoải mái!” (=.=!! +.+! *0*!!)

Nàng nhìn hắn, một cỗ lửa nhiệt bật lên trong máu nàng, khơi mào đoàn triều dâng trước nay chưa từng có, nàng bối rối đứng lặng, phía sau truyền đến tiếng bước chân rời đi.

Một hồi tích tắc sau….

Đột nhiên vang lên tiếng nói của Cổ Việt Mạn: “Uống bia hạ nhiệt.”

“Bia?” Hồng Tư Giai quay đầu, thế mới thoáng nhìn thấy lon bia trong tay hắn.

“Lúc này có thể uống bia lạnh, đảm bảo nhiệt khí ngươi nháy mắt tiêu tán.” Hắn dùng lon bia nhẹ nhàng đụng vào cánh tay của nàng.

Nàng giật mình trước độ mát lạnh chạm vào da nóng, cầm lấy lon bia từ tay hắn, giật nắp, uống một ngụm.

Hắn cúi thấp người, hai khuỷu tay chống lên lan can du thuyền, một bàn tay cầm theo lon bia lạnh, nhìn biển lớn, “Vì sao ngươi lại làm luật sư?”

“Mơ mơ màng màng thi đại học, liền cứ thế tỉnh tỉnh mê mê theo ngành học, cuối cùng đương nhiên làm luật sư.”

Khá lắm! Tỉnh tỉnh mê mê lại thành đương nhiên.

Cổ Việt Mạn mân miệng cười: “Thật không hổ danh là luật sư, dùng từ không giống người thường.”

“Vậy sao?”, khó có thể được nghe hắn ca ngợi, Hồng Tư Giai cười cười: “Thế còn ngươi? Đầu não của công ty ngươi sao lại thiết lập ở trong này?”

“Này…” Cổ Việt Mạn thoáng thần bí hạ giọng dừng, “…có lẽ nói là, ta xem thấy nơi này núi cao biển rộng, hòa nhã thanh bình, khung cảnh tươi đẹp.”

“Phải không?”, nàng biết hắn chưa nói lời thật, nàng cũng không nghĩ sẽ phải tiếp tục truy vấn, liền đổi chủ đề: “Có chuyện này vẫn làm ta khó hiểu, ta nghĩ có thể chứng minh thật giả từ người.”

Hắn uống một ngụm bia: “Nói đi, chuyện gì?”

“Nghe nói Kỳ Kỳ từng dây dưa với ngươi…”

“Ta không nghĩ sẽ bàn luận chuyện này” Cổ Việt Mạn không chút suy tư, ngay lập tức đánh gãy lời nói của nàng.

“Nhưng ta chỉ muốn biết chân tướng”, tò mò dâng cao đè xuống khiếp sợ.

Hắn đột nhiên xoay người đối mặt nàng, biểu tình trên mặt phi biến, cứng ngắc âm u, ánh mắt băng lãnh: “Trừ phi đương sự tự mở mồm nói ra, nếu không ngươi đừng phí sức lấy từ miệng ta bất cứ chuyện gì, hơn nữa, chuyện này có liên quan tới danh tiết một nữ nhân.”

Hồng Tư Giai hít vào khí lạnh, chịu trận trước ánh mắt sắc bén chăm chú của hắn, nàng lại bắt đầu co quắp bất an: “Nghe khẩu khí của ngươi, hẳn đó là sự thật…”

“Ta nói rồi, trừ phi đương sự tự nói ra, nếu không, ngươi đừng vọng tưởng lấy từ miệng ta một chữ” Cổ Việt Mạn nghiêm khắc nhắc lại.

Hồng Tư Giai lập tức câm mồm, nàng tự biết lại truy hỏi cũng lại mất công, hắn tuyệt đối không cho nàng đáp án.

Nàng buông tha nhún nhún hai vai: “Vậy không nói nữa.”

Mặt hắn không chút thay đổi nhìn ra biển, “Ta cũng muốn hỏi ngươi, thân là một luật sư, cư nhiên vì muốn làm rõ chân tướng sự tình mà vượt biển tới đây, không biết là hành vi đó quá mức lỗ mãng sao?”

Nàng làm sao không biết dạng hành vi này quá lỗ mãng, cũng không phải hành vi của một luật sư chuyên nghiệp.

Nàng sâu kín thở dài, “Là thân tình che mờ hai mắt, bất quá có một số việc phải tự mình tìm tòi, nghiên cứu mới biết được toàn bộ.”

“Ngươi nói cũng không phải không có lý, có một số việc quả thật phải mắt thấy tai nghe mới có thể nói ai đúng ai sai.”

Nếu hắn đồng ý cái nhìn của nàng… Hồng Tư Giai lớn mật, mạo hiểm hỏi thêm một câu: “Ngươi cảm thấy Điền Tuấn và Kỳ Kỳ làm hòa thì tốt hơn, hay vẫn là tách ra tốt?”

Nàng ý đồ muốn từ quan điểm để phỏng đoán tâm ý hắn.

Cổ Việt Mạn lạnh lùng cười nhạo một tiếng, lon bia nắm chặt trong tay bẹp rúm trên mạn thành thuyền, “ Ngươi muốn từ trong miệng ta lấy ra mấy lời nhận xét khách sáo?”

Lại bị hắn nhìn thấu?

Một tia khiếp sợ hiện lên trên mặt nàng, “Ta không phải muốn ngươi nói kiểu dạng gì, này chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”

Hắn đột nhiên thân thủ bắt lấy cánh tay nàng, kéo nàng tới gần sát: “Vợ chồng bọn họ hợp nhất hay phân li thì liên quan gì đến ngươi?”

Hắn bắt lấy tay khiến lòng của nàng đột nhiên nảy lớn, “Ta… ta… ta… thật sự không có ý gì khác.”

“Chuyện vợ chồng bọn họ, người ngoài tốt nhất không cần nhúng tay”, hai tay của hắn không có thả lỏng, ngược lại càng tăng lực thêm.

Hồng Tư Giai cau mày trước đau đớn từ cánh tay truyền đến, “Nếu thực sự là người ngoài, ta có thể mặc kệ, nhưng hôm nay ta là vì biểu muội cùng đứa cháu bên ngoại…”

Hắn khóa chặt mi, con ngươi hắc ám nháy mắt ngưng trầm, giống cuồng phong sấm sét, bạc môi mỏng ở cơn thịnh nộ kéo thành một đường nghiêm khắc, “Ngụ ý ngươi, là kiên trì nhúng tay vào quản việc nhà bọn họ?”

Đứng dưới phẫn nộ của hắn, nàng tận dụng khả năng bảo trì thờ ơ, kiên quyết lắc đầu, “Ta sẽ không chủ động, trừ phi một trong hai bọn họ hướng ta xin giúp đỡ.”

“Không cần lòng vòng quanh co, Kỳ Kỳ đã xin ngươi ngươi giúp đỡ cho nên ngươi có lí để xen vào?” Thân mình Cổ Việt Mạn vươn về phía trước, đe dọa nàng.

“Ngươi lầm rồi.” Nàng nhẹ nhàng nói, thở dài.

“Ta sai lầm?” Hắn nghi ngờ buông cánh tay ra.

“Kỳ Kỳ là theo đuôi ta xin giúp đỡ, cho đến trước đây ta vốn vẫn tin nàng ấy không sai, hiện tại ta cho rằng, nàng ấy phải chịu trách nhiệm về những lời nói không hoàn toàn đúng đủ sự thật; dù sao nếu chỉ là một đồng tiền rơi sẽ không vang vọng (kiểu như có lửa thì mới có khói); nhưng là nói sau ta cũng hi vọng bối bối có thể trưởng thành trong một gia đình có cả cha mẹ.” Nàng lấy góc độ khách quan nói ra cái nhìn của mình.

Cổ Việt Mạn không tin nhìn nàng: “Ngươi thật nghĩ như vậy?”

“Là thật!” Nàng kiên quyết trả lời hắn.

Đường nét cường ngạnh trên mặt hắn dịu đi, “Nếu là vì tốt cho bối bối, ngươi sẽ muốn nhúng tay quản việc này.”

Hồng Tư Giai bị lời của hắn làm cho giật mình!

Chẳng lẽ hắn nói… cũng không hi vọng gia đình hai người kia tan vỡ?

“Nhìn kìa, chúng nó đang nhảy lên cuốn lấy nhau…”

Hồng Tư Giai thu hồi dáng vẻ thất thần, nhìn theo phương hướng hắn chỉ, liền kinh ngạc nhìn thấy cặp cá heo nhảy ra mặt nước, ở giữa không trung lượn vòng, tư thái duyên dáng khiến người ta trầm trồ tán thưởng.

Hai tay nhỏ không tự giác cầm cánh tay cường tráng kia, nàng kinh ngạc reo vui, tiếng cười duyên vang lanh lảnh như tiếng chuông bạc, “Tuyệt quá! Lại một lần nữa, lại một lần nữa kìa!”

Cổ Việt Mạn nhìn chăm chú khuôn mặt rạng ngời của Tư giai, tâm động, đơn giản là trên khuôn mặt lạnh lùng kia phủ lên một lúm đồng tiền sáng lạn, ánh mắt hắn bỗng nhiên nhu hòa.

“Ngươi xem, chúng giống như nghe được lời của ta, lại lượn thêm vài vòng!”, Hồng Tư Giai cao hứng nghiêng đầu, đột nhiên, cặp con ngươi đen kia thật sâu lạc vào trong đôi mắt đang mở lớn của nàng, tươi cười trên mặt phút chốc cứng đờ, đồng thời cảm giác được dưới bàn tay mình là những cơ bắp rắn chắc, nàng giật mình kinh ngạc mới thấy tay mình đang nắm cánh tay hắn thật chặt, vội vàng buông ra; “Thực xin lỗi!”

Hắn đưa tay lên vén gọn những lọn tóc đen nhánh đang đùa nghịch trước mặt nàng. Cảm giác lúc này khiến tâm nàng đảo lộn, động thật mạnh, cơ hồ khiến nàng không chịu nổi, lí trí muốn kêu dừng tay.

“Ra ngoài ngoạn cảnh, tâm tình sẽ thả lỏng hoàn toàn, không cần nói xin lỗi.”

Ách? Hồng Tư Giai ngốc lăng!

Hai tay hắn bao phủ bả vai nàng, cương trực đem thân thể nàng hướng ra biển lớn, “Mau nhìn, hình ảnh này khó gặp, không dễ nhìn bằng hai mắt đâu, chờ chúng nhào lộn hết hứng bỏ đi rồi, thì du thuyền có nhanh mấy cũng không thể đuổi kịp.”

Phải không? Nàng nghi ngờ tà liếc hắn.

“Mau nhìn, chúng lại lượn vòng.” Hắn chuyên chú nhìn cá heo biểu diễn.

Hồng Tư Giai biết Cổ Việt Mạn cố ý phân tán chú ý của nàng đối với hắn, nàng nhẹ mỉm cười, thuận theo ý người đứng sau đưa ánh mắt lại về hướng biển, đồng thời cũng cảm giác được cánh tay trên vai đang từ từ nắm chặt hơn.

Hơi thở hỗn tạp cùng mùi vị nam nhân kích thích các giác quan của nàng, trong phút chốc, một luồng điện lưu chuyển khắp thân mình khiến nàng khó đứng vững, nàng không tự chủ được lại càng dựa thêm vào thân hình to lớn đằng sau.

Bàn tay to trên vai đột nhiên dời xuống đi vào thắt lưng của nàng, cảm giác thình lình tiếp nhận khiến nàng hít sâu một hơi, toàn thân nàng đầu tiên là cứng ngắc lại, do dự, rồi lập tức thả lỏng tự nhiên, nàng ngẩng đầu.

….

Đầu óc trống rỗng, nàng chìm sâu vào đôi mắt tràn ngập mị hoặc kia.

Ánh mắt hai người giao nhau khóa chặt, xung quanh tràn ngập không khí biến hóa kì lạ, hai người đồng loạt kinh ngạc lặng yên, giống như đều ngây người.

Hắn nâng bàn tay to lên, vuốt ve cái cổ trắng ngần, lòng bàn tay vương vấn độ ấm làm nàng nhịn không được, nhắm mắt lại ngửa đầu về sau, ý muốn khát cầu càng nhiều tiếp xúc. Ngón tay thon dài kia lướt qua cổ trắng non mịn, nhất thời cả người nàng phảng phất gió xuân, tâm xuân vi đãng làm tan chảy hoàn toàn không khí đóng băng khi nãy.

Bàn tay to lại nhớ tới vai nhỏ, cánh tay cường tráng gắt gao ôm lấy nàng, chậm rãi cúi đầu xuống, Cổ Việt Mạn khẽ hôn lên môi nàng, làn môi ấm áp lập tức hòa tan lí trí giãy dụa còn sót lại, lưỡi cùng lưỡi dây dưa…

Gió nhè nhẹ thổi, đàn cá heo cũng dần dần rời xa, mặt biển khôi phục lại trạng thái yên tĩnh, nụ hôn dài phảng phất như chưa kịp đủ, đã dừng lại trong lặng lẽ.

Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ là ngày thống khổ nhất trong đời nàng, thực không nghĩ tới ngược lại là ngày vui vẻ nhất, còn được hưởng thụ niềm kinh ngạc vui mừng trước nay chưa từng có.

Nhưng mà, thời gian khoái hoạt luôn ngắn ngủi, mắt đã thấy mặt trời dần hạ phía đằng Tây.

Cổ Việt Mạn lái du thuyền trở về cảng, bước lên bờ.

Hồng Tư Giai đi theo sau hắn, không ngờ hắn không mang nàng vào tòa thành, trái lại dẫn nàng hướng tới chiếc xe thể thao.

Hắn không cần nghĩ ngợi tiến vào trong xe, mà Hồng Tư Giai ngốc lăng đứng tại chỗ.

Hắn hạ cửa kính xe, nhìn kẻ đang ngây ra như phỗng, “Lên xe.”

Lên xe?

Hồng Tư Giai hành động máy móc, chân tay cứng ngắc mở cửa rồi ngồi vào trong, “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Hắn cong miệng mỉm cười, “Đương nhiên là đưa ngươi về kí túc xá.”

“Kí túc xá?”, nàng giật mình khẽ nhếch miệng, nửa do dự nửa khiêu khích hỏi: “Ngươi không tính giám sát ta nữa?”

Hắn khởi động xe rồi lái vòng ra sau, ôn nhu mỉm cười nói: “Ngươi còn muốn chiếm lấy phòng ta sao?”

“A?! Không, không, không! Không phải…”, nàng kinh hoảng liên tục phủ nhận, cũng kinh ngạc nhìn hắn. Chuyện gì lại khiến hắn thay đổi ý định, có lòng từ bi thả nàng?

Cổ Việt Mạn nâng tay lên, ngón tay trượt trên cổ mảnh khảnh của nàng, lưu luyến, “Đừng suy nghĩ nhiều, bởi vì hôm nay ta chỉ chuẩn bị giúp ngươi một bộ quần áo, không dư thừa quần áo cho ngươi tắm rửa, cho nên đưa ngươi trở về, nhưng là ta vẫn chặt chẽ giám sát ngươi”, trên mặt hắn xẹt qua một nụ cười thản nhiên, tà tà.

Trong nháy mắt, lòng nàng dâng lên một cảm xúc thất vọng không thể hiểu, khóe miệng giật giật một chút, nàng ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi: “ Ngày mai thì sao? Ta còn gặp lại ngươi không?”

Lời này vừa nói ra, nàng không khỏi giật mình, nàng giống như mong chờ gặp lại hắn?

Tay hắn vỗ nhẹ lên đùi nàng, không hề mang chút ý tứ đặc biệt mà chỉ đơn giản là một kiểu trấn an, “Chuyện ngày mai, ngày mai nói, chờ một chút liền về đến kí túc xá tắm qua trước đi, sau đó ngủ trọn một giấc, ta biết ngươi hôm qua căn bản là không được ngủ yên lành.”

Ra hắn biết hôm qua nàng không thể ngủ ngon?

Đây là săn sóc?

Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày lại xuất hiện một nam nhân săn sóc nàng.

Cõi lòng tràn đầy vui sướng, Hồng Tư Giai thả lỏng chính mình tựa vào ghế ngồi; có lẽ bởi thật sự quá mệt mỏi, nàng thiếp đi trong không khí ôn hòa ấm áp…

Không biết đã qua bao lâu, chiếc xe dừng lại trước cửa khu nhà tường trắng.

Cổ Việt Mạn nhẹ nhàng đánh thức nàng, “Đến rồi, dậy thôi.”

Hồng Tư Giai ngơ ngác tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn cửa lớn kí túc xá, “Đã đến!”, tay nàng đặt trên chốt cửa xe định mở.

Hắn đột nhiên đem nàng kéo lại, làm nàng còn chưa kịp nghĩ ra cái gì, bạc môi ấm áp đã đặt trên môi đỏ mọng, trạng thái lơ mơ nháy mắt thanh tỉnh, rồi lại mơ màng.

Nụ hôn này, là ôn nhu như vậy, triền miên như vậy,……….

Thật lâu sau hắn mới buông nàng ra, mà nàng cũng đăm đăm nhìn hắn, đôi lông mi dài chớp chớp nhẹ.

Hắn nâng tay vỗ về khuôn mặt nàng. “Ngủ ngon”, thanh âm ma mị giống như thôi miên phẩy qua tai.

“Ngủ ngon!”, nàng vẫn còn mơ màng, không tự giác nói.

Nàng máy móc bước xuống, đứng ở cửa nhìn hắn lái xe rời đi, nội tâm tưởng bình tĩnh nhưng là đã say mê không dứt, tâm tình chuyển nghịch 180 độ làm nàng nhịn không được bật cười.

Hiện giờ, nàng thật sự nghĩ tắm rửa một cái thật tốt, sau đó trèo lên trên giường thoải mái hưởng thụ hương vị ngọt ngào, chấm dứt một ngày hoàn mĩ.

Hồng Tư Giai xoay người đẩy cửa bước vào phòng.

“Tư Giai!”

Âm thanh này….

Hồng Tư Giai sửng sốt, không thể tin vội vàng mở cửa phòng khách ra, liền kinh ngạc nhìn thấy Trình Kỳ Kỳ đang ngồi trên sô pha mềm mại.

“Kỳ Kỳ?” Nàng kinh hỉ vọt vào phòng ôm biểu muội, “Ngươi sao lại im hơi lặng tiếng chạy tới đây?”

“Muội không chịu nổi nữa, không chịu nổi nữa… cho nên… trở về..” Trình Kỳ Kỳ hai mắt vô thần.

Hồng Tư Giai nhìn khuôn mặt biểu muội, tâm tình kinh hỉ nhất thời dần trầm đi xuống, khuôn mặt Kỳ Kỳ vốn phấn nộn hồng hào, nay đã khắc sâu những âu phiền và lo lắng, thoạt nhìn tái nhợt đến vô cùng tiều tụy.

Kỳ Kỳ khẩn trương mở miệng nói: “Muội thấy tỷ và Cổ Việt Mạn ở cùng một chỗ, hắn… hắn đã nói ra Điền Tuấn ở nơi nào sao?”

Nàng thở sâu: “Cái gì hắn cũng chưa nói, bất quá, là ta từ chỗ vợ chồng An Trác biết được Điền Tuấn trước mắt đang công tác ở Áo.”

“Hắn ở Áo? Vậy còn bối bối đâu? Chẳng lẽ hắn mang theo bối bối đi cùng?”, Kỳ Kỳ lôi kéo tay nàng hỏi dồn.

“Ta thực chưa biết bối bối hiện nay đang ở đâu, cho tới bây giờ ta mới biết được hành tung của Điền Tuấn.” Nàng thật sự không muốn biểu muội thất vọng, nhưng là nàng không thể dấu chân tướng sự tình.

“Bối bối…. bối bối ở đâu?”, Trình Kỳ Kỳ lo âu bất an, nhíu mày nhắm lại hai mắt, hai hàng nước mắt tuôn rơi: “Đều là muội không tốt, muội không nên khiến cho sự tình càng thêm rắc rối hồ đồ.”

Hồng Tư Giai trong lòng chấn động: “Ngươi nói vậy là ý gì?”

Trình Kỳ Kỳ trầm mặc một lát, xấu hổ chậm chạp ngẩng đầu, thanh âm nghẹn ngào nói: “Đừng nói với muội là Cổ Việt Mạn chưa hề nói cái gì.”

Giờ khắc chân tướng hoàn toàn hiển hiện rốt cục đến đây!

Nàng phải nghe được toàn bộ từ chính mồm Kỳ Kỳ nói ra.

“Cổ Việt Mạn có thể nói cho ta biết gì?”, nàng cẩn thận dò hỏi, giờ phút này toàn thân nổi lên một trận lạnh lẽo.

Lại là một hồi trầm mặc thật dài.

Trình Kỳ Kỳ sụt sịt mũi, “Muội đã làm cho sự tình hoàn toàn hỏng bét!”

Hồng Tư Giai có thể cảm nhận được nội tâm biểu muội đang vô cùng giãy giụa, nàng thấy đau lòng lại bất an, “Ngươi làm chuyện gì?”

“Muội phạm phải một sai lầm quá lớn, yêu phải một người không nên yêu.” Sự tình nếu đã không thể tránh khỏi, Kỳ Kỳ bèn nhỏ giọng thừa nhận.

Mọi lời An Trác nói đều là thật!

Hồng Tư Giai thấy đầu óc ầm ầm rung động như núi lở, “Ngươi yêu phải ai?”

Trong phút chốc, Trình Kỳ Kỳ không nói nên lời, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm cúi thấp đầu khóc, nức nở dùng âm lượng muỗi kêu trả lời: “Muội… muội …đã yêu… Cổ Việt Mạn….”

Quả là hắn!

“Vì sao? Điền Tuấn toàn tâm toàn ý yêu ngươi, ngươi lại đã yêu phải ông chủ của hắn?”, Hồng Tư Giai vì tổn thương cùng bất công của Điền Tuấn, phẫn nộ tăng cao âm lượng.

Trình Kỳ Kỳ lấy tay lau đi nước mắt nơi hai gò má, “Sau khi muội sinh hạ bối bối, Điền Tuấn vẫn như trước cứ phải đi công tác thật xa thường xuyên, tâm tình muội thực rất kém, đúng lúc đó thì Cổ Việt Mạn lại phái riêng người tới chăm sóc bối bối, cũng thường xuyên đến thăm muội…”

“Liền bởi vậy mà ngươi đem quan tâm của hắn tưởng thành yêu?”, nàng có chút tức giận.

Trình Kỳ Kỳ khóc không thành tiếng, mãnh liệt lắc đầu, “Muội đã thật sự hiểu sai, lúc ấy đầu óc muội nhất định là bị điên rồi…. Muội không cố ý khiến sự tình biến thành như vậy!” Ngẩng đầu, Kỳ Kỳ đưa đôi mắt thật to ứa đầy lệ nhìn nàng. “Sự thật muội vẫn luôn yêu Điền Tuấn!”

Gạt người! Hồng Tư Giai thấy tâm tình đi xuống trầm trọng, chân tướng đều giống hệt như lời An Trác nói.

“Ngươi nếu thật sự yêu Điền Tuấn, tại sao còn ầm ĩ muốn ly hôn? Lại vì sao còn vô liêm sỉ tưởng có thể lên giường Cổ Việt Mạn?!”, nàng vì Điền Tuấn kêu oan nói thẳng, bỏ qua sự xấu hổ của Kỳ Kỳ.

Toàn thân Kỳ Kỳ không ngừng run run, thanh âm nức nở thành từng mảnh nhỏ: “Lúc đó muội thật sự là bị ma quỷ ám ảnh, nơi này, nữ nhân nào cũng khát khao có được sự sủng ái của Cổ Việt Mạn, vì vậy mà muội… lại lầm tưởng quan tâm của hắn thành yêu, hiện tại đều đã rõ, này căn bản là người si nói mộng, không phải sự thực!!”

Mọi chuyện rốt cục cũng đưa hết ra ánh sáng, thực khiến người ta uể oải, Điền Tuấn không sai mà lỗi cũng không phải ở Cổ Việt Mạn, tất cả là vì Kỳ Kỳ nhất thời si mê tạo nên mưa gió.

Hồng Tư Giai than thở một tiếng: “Vì sao ngươi không nói rõ ràng ngay từ đầu?”

Trình Kỳ Kỳ chôn mặt trong lòng bàn tay, khiếp sợ nói: “Muội mà nói thật, tỷ nhất định sẽ không giúp.”

“Liền vì thế mà ngươi có thể để cho lương tâm xuyên tạc nói dối?!!”, nàng bùng nổ quát lớn.

“Muội không phải cố ý… thật sự mà, Tư Giai…….. Muội không cố ý…..” Trình Kỳ Kỳ lớn tiếng khóc, vẻ mặt kích động chộp lấy tay nàng.

Một câu nức nở cùng hình ảnh Kỳ Kỳ khổ sở khóc lóc thương tâm, làm tâm nàng vốn cứng rắn nháy mắt hóa mềm, an ủi nói: “Thôi được rồi, đừng khóc nữa, ít nhất bây giờ cũng đã biết hành tung của Điền Tuấn.”

“Nhưng là… bối bối ở đâu?” Thân là mẹ đều lo lắng khôn nguôi, mọi tâm tình đều viết hết trên mặt.

“Ta nghĩ bối bối nhất định rất tốt.” Hồng Tư Giai có thể khẳng định điểm này.

Tuy rằng Cổ Việt Mạn thủy chung ngậm miệng không nói, nhưng mà từ giọng của hắn có thể nghe ra được, hắn đã bố trí cho bối bối ở một nơi an toàn tuyệt đối.

“Tỷ chắc chắn bối bối yên lành?”, Trình Kỳ Kỳ hai mắt đẫm lệ nhìn Hồng Tư Giai.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái, tỏ ý khẳng định, “Ngày mai ta và ngươi sẽ đi gặp Cổ Việt Mạn.”

“Gặp Cổ Việt Mạn?”, Kỳ Kỳ kinh hoảng, không thể tin lắc đầu nguầy nguậy. “Không! Muội không có dũng khí lại đối mặt hắn!”

Hồng Tư Giai kiên quyết nói: “Không, ngươi nhất định phải đi, ngươi phải giải thích những chuyện sai trái cho bản thân! Chỉ có thế hắn mới tha thứ, mới nói ra bối bối ở đâu.”

“Nhưng…”

Nàng biết biểu muội xấu hổ, nhưng đây là biện pháp duy nhất. Nàng giữ lấy Kỳ Kỳ đang run rẩy: “Ngày mai, dù có như thế nào, chúng ta nhất định phải lấy được vị trí bối bối từ trong miệng hắn.”

Đúng vậy! Đây là biện pháp duy nhất, tuyệt không có con đường thứ hai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play