Mặt ngoài nhìn có vẻ như bình tĩnh tỉnh táo, kỳ thực trong lòng Ngọc Diệu Âm cùng Lâm Đa Bảo đều tâm hoảng ý loạn, bởi vì miệng hai người vẫn một mực chưa tách ra.
Đương nhiên lúc ở cảnh giới tu luyện, hai người tự nhiên cũng sẽ không để ý tới Hà Kỳ Nguyên.
Hai người tiến vào tu luyện không lâu thì Hà Kỳ Nguyên cũng tới, kích động đẩy cửa phòng Ngọc Diệu Âm ra, liền nhìn thấy tình cảnh trên giường không hề ngăn trở gì đập vào mắt, Hà Kỳ Nguyên xấu hổ liền quay mặt trốn. Trong nội tâm thầm khấn nguy hiểm thật, nếu bị Lâm Đa Bảo biết, khẳng định không có gì ngon mà ăn nữa.
Trong lòng Hà Kỳ Nguyên phiền muộn, vốn đã nói hai người cùng nhau ăn tối, kết quả đợi mãi không thấy người đến, liền tìm tới Ngọc Diệu Âm bên này, trước kia cũng là chuyện thường xảy ra, nhương trước kia hai người nói chuyện cách nhau ít nhất ba thước, không ngờ tới đây lại xảy ra chuyện này.
Hà Kỳ Nguyên không thích kiểu đồ ăn bình thường như Ngọc Diệu Âm, không mông không ngực, nhưng mà bạn tốt lại yêu thích, Hà Kỳ Nguyên cũng chỉ có thể miễn cưỡng bản thân tiếp nhận, hôm nay Lâm Đa Bảo có thể tranh thủ được may mờ trăng tỏ, Hà Kỳ Nguyên cũng vui thay Lâm Đa Bảo.
Sau lúc ban đầu kinh hoảng, bình tĩnh lại, Hà Kỳ Nguyên quay người đóng kỹ cửa phòng Ngọc Diệu Âm lại, sau đó đi về phía nhà ăn, bữa tối phong phú mới là vương đạo, còn lại tất cả đều là đậu xanh rau má (Nguyên tác ạ =.=)
Hà Kỳ Nguyên nhìn thấy một bàn cơm kia, cái gì xấu hổ, cái gì ngượng ngùng đều bị ném tới chín tầng mây, trong mắt hắn, bữa cơm này này sắc hương phong phú, đều là điền dược!
Đáng tiếc bản thân không thể thế thân Lâm Đa Bảo nhận phần cơm của hắn tới tay, Hà Kỳ Nguyên vừa ăn vừa tiếc nuối nghĩ. Đương nhiên tốc độ gắp đồ ăn vẫn một mực công kích như cũ. Sau đó hắn lại cầm chén đĩa gắp hải sản, tuy hải sản hôm nào cũng giống hôm nào, nhưng hải sản vẫn là mỹ vị, đối với Hà Kỳ Nguyên mà nói, hải sản chỉ cần trộn với dấm chua xì dầu cũng đã là vô thượng mỹ vị rồi.
Sau khi ăn uống no đủ, Hà Kỳ Nguyên chậm rãi đi ra ngoài, ăn uống quá no, không thể đi nhanh, cái bụng tròn như quả dưa hấu, biểu hiện dạ dày đang dung nạp năng lượng.
Hà Kỳ Nguyên nhớ tới Lâm Đa Bảo cùng Ngọc Diệu Âm đều chưa ăn tối, liền định qua xem, đã lâu như vậy rồi, có lẽ không còn màu thiếu nhi không nên nhìn nữa đâu, chỉ là bánh bao trong ngực không bảo trụ được nữa rồi!
Lại khiến cho Hà Kỳ Nguyên không nờ chính là, Lâm Đa Bảo cà Ngọc Diệu Âm vẫn một mực duy trì tư thế mà hắn thấy lúc nãy.
“Không đúng nha, chẳng lẽ họ bị hạ dược rồi?” Hà Kỳ Nguyên tự nhủ, trực tiếp đi vào xem xét tình huống.
“Ừ, hai người đều nhắm mắt, con mắt có nhúc nhích, mũi vẫn hô hấp, tiếng tim đập vẫn mạnh, rất bình thường, sao hai người vẫn một mực bảo trì tư thế như thế này, không nhúc nhích?”
Hà Kỳ Nguyên buồn bực, mặc dù bản thân gà mờ, nhưng không biết nhiều cũng phải biết ít, hôn môi sao có thể hai người đều không nhúc nhích chứ.
Chẳng lẽ hai người bọn họ song tu?! Hà Kỳ Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, chỉ có toàn tâm đắm chìm trong lúc song tu mới hoàn toàn không biết chuyện xung quanh.
Thế nhưng vì sao hai người lại song tu kỳ quái thế này? Chỉ chạm moio với nhau, hai cơ thể đều không uốn éo tiếp xúc gì nhiều, quỷ dị như vậy.
Hà Kỳ Nguyên nghĩ thông rồi cũng yên lòng, không có chuyện gì là tốt rồi, hắn thoải mái buông lỏng tinh thân bắt đầu ngủ, ăn no tự nhiên sẽ mệt mỏi, trái phải vô sự, nhắm mắt một chút, đồng thời thủ hộ cho hai ngươi này, sao lại không làm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT