Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Ngọc Diệu Âm nhìn kỹ hắc châu trên tay.

Đầu tiên loại bỏ khả năng là trân châu, bởi vì ngọc trai đen có lớn có nhỏ, không thể nhìn thông qua, ngọc trai đen tuổi càng già càng giống như đá sơn màu đen.

Tiếp theo thì không phải là dạ minh châu, tuy nhìn màu sắc dạ minh châu cũng không cố định, có trắng, có đen, có trong suốt, nhưng viên hắc châu này đặt trong chăn căn bản không hiện lên chút ánh sáng nào.

Cuối cùng lại không phải là thủy tinh, thủy tinh có tính bị nhìn thấu rất cao, thường được miêu tả “óng ánh như nước, vững như ngọc”, cái này cũng lắm chỉ được gọi là nước ngọc, đủ thấy không thể là thủy tinh.

Loại ra từng thứ như vậy, dường như có phá đầu cũng phải tìm ra được hắc châu này rốt cục là thứ gì.

Đang lúc Ngọc Diêu Âm có ý định buông tha, trong đầu bỗng hiện lên một đoạn lời nói —– Thú tinh, loài thú tu luyện đến trình độ nhất định có trí tuệ đều có, giống như nhân loại tu tiên, lấy công lực làm vật dẫn, thú tinh thượng đẳng có thể bổ sung truyền thừa như nguyên châu, chỗ khác nhau chính là thú tinh không phân âm dương nhưng lại phân ngũ hành, cái này là viên thú tinh thuộc tính thủy tam cấp, thích hợp với bất cứ người tu tiên phục dụng sơ giai nào.

Nghĩ như thế, Ngọc Diệu Âm chợt thấy toàn thân rét run, như rơi vào hầm băng, bản thân luyện công chưa bao giờ biết đến công phát, trong đầu nàng chưa bao giờ chứa nội dung này, tại sao bây giờ lại biết, chẳng lẽ những thứ biến hóa này đều cho trâm hoa kia mang lại?

Trâm hoa kia rốt cuộc là cái gì?

Ngọc Diệu Âm trong lúc tu luyện đã sớm xem xét lại bản thân, cũng không phát hiện ra bản thân có gì không đúng, chỉ là những chuyện này thật sự khiến người ta có chút kinh hãi.

Lâm Đa Bảo làm sao biết suy nghĩ trong lòng nàng, nhìn thấy Ngọc Diệu Âm chăm chú nhìn chằm chằm hắc châu như thế, tưởng lầm nàng yêu thích không buông được tay, liền rộng lượng nói, “Âm Nhi, muội đã thích như thế, vậy cầm lấy đi! Vốn ta sợ muội không thích thứ đồ đen sì này, sợ sẽ làm muội sợ.”

Lâm Đa Bảo vừa nói vừa cười toe toét, có thể không vui được sao, từng ấy năm, hôm nay chính là hôm vận khí tốt nhất!

Vốn Ngọc Diệu Âm té xiuủ, bản thân hắn còn ăn được đậu hũ của nàng, đỡ được nàng vì trâm hoa mà té xỉu, rõ ràng được nàng dựa vào người, bây giờ Âm Nhi lại hào hứng với hắc châu mà hắn tìm được.

Cái này không phải là khổ tận cam lại sao, được Âm Nhi triệt để tiếp nhận rồi, Lâm Đa Bảo càng nghĩ càng vui sướng hưng phấn, vui quá hóa buồn, chân trái trượt qua chân phải, thẳng tắp ngã về phía Ngọc Diệu Âm.

Ngọc Diệu Âm đang cầm hắc châu cẩn thận quan sát, đột nhiên phát sinh sự cố, viên hắc châu trong tay bắn lên, cũng lập tức rơi xuống miệng Lâm Đa Bảo, mà miệng Lâm Đa Bảo lị đang trùm lên miệng Ngọc Diệu Âm.

Hai người đều sợ đến ngây người, hoàn toàn không kịp phản ứng!

Ách, hai người miệng đối miệng, ở giữa là viên hắc châu kia, hắc châu dùng tốc độ nhanh nhất tan chảy, hai người ực một cái liền nuốt xuống, dịch hắc châu cứ như thế chảy vào bụng hai người.

Toàn thân Lâm Đa Bảo nhiệt huyết sôi trào, cảm giác như muốn nổ tung, trong đầu đột nhiên hiện lên một bộ công phát, trong tư duy hỗn loạn lại thanh tỉnh, hoàn toàn dựa theo tư duy đó mà tu luyện.

Ngọc Diệu Âm cũng không ngoại lệ, toàn thân cực nóng như bị nung đỏ, kiến thức nàng cao hơn Lâm Đa Bảo, không chút hoang mang ngưng thần tu luyện dục nữ tâm kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play