Tất cả mọi người đều có thú sủng, nếu chỉ như khi nuôi lớn sủng vật, dã tính hoàn toàn biến mất thì sức chiến đấu tất nhiên giảm xuống, nếu tất cả sủng vật thỉnh thoảng đánh nhau thì sự hung ác hiếu chiến bên trong chúng sẽ lộ ra, sẽ tăng cường sức chiến đấu của thú sủng lên rất nhiều.

Đối với đề nghị này, tổ bảy mươi hai đều đồng ý toàn bộ. Tuy chỉ cần biến sáu gian phòng thành một, khoảng cách ở giữa dù dễ dàng dỡ bỏ nhưng phí tổn xây dựng vẫn tương đối cao, mỗi người góp ít nhất một trăm tinh thạch mới đủ.

Xây lại ở đây chính là đập xuyên sáu gian phòng, dỡ nóc nhà ra sau đó thông ra ngoài, cuối cùng làm lại nóc nhà là được.

Do phòng luyện công ở trung tâm săn thú được đặc biệt kiến tạo, các gian phòng và vách tường hầu như đều là gỗ xếp chồng lên nhau, vì thế phải làm như vậy mà không thể dỡ như bình thường, trực tiếp làm đổ rồi xây lại. Quan trọng nhất là những thứ này phải do đội kiến trúc của trung tâm săn thú tiến hành, nếu có thể tùy ý mời người bên ngoài thì chắc chỉ cần một nửa chi phí là đủ.

Đối với những phí tổn này, Lâm Đa Bảo và Ngọc Diệu Âm đương nhiên không thể trả, đang lúng túng khó xử.

“Lần này chúng ta đấu giá những con thú con kia, thu nhập hẳn rất nhiều, phí lắp đặt xây dựng mọi người đều có thể dễ dàng trả, hơn nữa ta đảm bảo số tiền mọi người lấy được còn dư xài, chỉ là bây giờ không thể nào lấy được tinh thạch, vì thế mọi người ứng trước số tinh thạch mình đang có, đến lúc đó ta sẽ tính theo chi phí, trực tiếp khấu trừ trả cho mọi người!”

Nghe được lời Linh Hầu nói tinh thạch dư đủ, mọi người mới thở ra một hơi.

Đương nhiên tổ trưởng giàu có nhất, một mình liền góp đến 300 tinh thạch, có tổ trưởng dẫn đầu, tất cả mọi người đều nhốn nháo mang tinh thạch của mình ra, chỉ chốc lát sau đã có đủ 900 tinh thạch, mà Ngải Lập, Tân Thanh, Lâm Đa Bảo và Ngọc Diệu Âm thì một viên cũng chẳng có, dù sao cũng chỉ có vài viên tinh thạch, làm sao mà lại không biết xấu hổ mà lấy ra được chứ.

“Như vậy là đủ rồi, mọi người không cần góp nữa đâu! Tiền thưởng nhiệm vụ lần trước của chúng ta còn chưa lấy, lần này lại thêm vào, ta tìm trung tâm săn thú đi lĩnh cả thể, tiền thưởng chắc chắn đủ, không, có lẽ còn dư thừa!”

Ngọc Diệu Âm vốn muốn lấy đồ trong nhẫn trữ vật ra, nhưng thấy mọi người không nộp dược liệu các loại không phải thú con lên, vì thế cũng không khư khư cố chấp, nếu không khiêu khích nhiều người tức giận thì khó có thể dàn xếp.

Chỉ là những thứ này không thể đặt mãi trong nhẫn trữ vật, để càng lâu linh tính càng mất nhiều, dần dần thành không đáng tiền.

Ngọc Diệu Âm chỉ có thể tìm Ngải Lập hỗ trợ, chuyện như vậy đương nhiên không dám tìm Linh Hầu, vốn dĩ mọi người đều biết rõ chuyện, chỉ là không có ai nói toạc ra mà thôi, nếu như Ngọc Diệu Âm tìm Linh Hầu, vậy thì khác nào công khai cơ chứ!

“Ngải ca ca, muội có mấy thứ này của mấy con thú trưởng thành, khỏe mạnh, huynh có cách nào giúp  muội bán đi không?”

“Ngọc muội muội, muội có mấy thứ gì cơ? Cho ta xem một chút, cấp bậc khác nhau đem ra các cửa hàng khác nhau bán mới có lợi nhất.” Ngải Lập Đặc tốt bụng đề nghị.

“Thế này đi, Ngải ca ca, chúng ta đến phòng luyện công, muội lấy chúng ra cho huynh phân định nhé!”

Ngọc Diệu Âm kéo Ngải Lập đi vào phòng luyện công của mình, sau đó đóng kĩ cửa phòng, lúc này mới lấy hết đồ trong nhẫn trữ vật ra, bày trên mặt đất cho Ngải Lập xem xét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play