Nếu không phải chạy thoát rất vội vàng thì thạch anh để bày trận ở hai trận pháp đã được Đỗ Kim Phát lấy về. Đỗ Kim Phát cũng nguyện ý cho thạch anh cao cấp cho Ngọc Diệu Âm, chỉ tiếc bây giờ Đỗ Kim Phát đã không còn nhiều đồ dự trữ, phải bổ sung vào, nếu không thì không bột đố gột nên hồ, về sau khi bố trí trận pháp không có thạch anh chính là phiền phức lớn.
“Ừ, Kim Phát, ngươi xem?” Linh Hầu quay sang Đỗ Kim Phát hỏi.
Đỗ Kim Phát nhìn vài lần khoáng thạch kỳ lạ rồi nói: “Ta không cảm giác được khoáng thạch này là cái gì, có điều bằng trực giác của ta khi nghiên cứu bày trận thì tác dụng khoáng thạch này chắc là bằng với thạch anh bình thường.”
Đỗ Kim Phát nói lời này thật ra không phải vì bao che cho Ngọc Diệu Âm, khoáng thạch đó ở trong mắt Đỗ Kim Phát cũng có cảm giác, dường như cùng khoáng thạch có cảm giác thân thiết bình dị, đây chính là trực giác của thiên phú trận pháp đi, trong lòng Đỗ Kim Phát âm thầm đoán như vậy.
Mấy khối khoáng thạch, không ai trong tổ có thể nói được tên, lại càng không biết cách sử dụng, huống cho Ngọc Diệu Âm đã tỏ vẻ chỉ cần mấy khối khoáng thạch này, bởi vậy không có một người giơ tay phản đối.
“Ừ, nếu như vậy, thì như mong muốn của muội, khoáng thạch đều cho muội, đương nhiên lúc này biểu hiện của muội tốt nên ta thưởng thêm cho muội một viên thông mạch linh, mười khối thú tinh cấp ba, còn thêm một chiếc nhẫn trữ vật.” Linh Hầu hào phóng nói.
“Cám ơn tổ trưởng sư phó.” Ngọc Diệu Âm vui vẻ nói, vừa rồi thật sự là tâm treo trên họng, chỉ sợ có người không đồng ý.
Thật ra thì Ngọc Diệu Âm đã quá đa tâm rồi, người trong tổ thường tiếp xúc với quặng mỏ, bù đắp cho nhau, không biết xem qua nhiều hay ít mà đối với khoáng thạch kỳ lạ này lại không biết, có thể thấy nhưng không thể trách, huống chi mấy khối khoáng thạch trong tay đạo tặc không ai có thể gọi tên được.
So với Ngọc Diệu Âm bất an lo lắng thì đa số người trong tổ nghĩ Ngọc Diệu Âm là người mới, khiêm tốn không muốn lấy chiến lợi phẩm, cho nên tìm cái cớ lấy vài khối khoáng thạch không có giá trị, nhưng mà cuối cùng tổ trưởng vẫn phân chia hợp lý, dù sao thì Ngọc Diệu Âm thật sự không có đóng góp gì có giá trị.
Linh Hầu không hổ là Linh Hầu, nếu Ngọc Diệu Âm đã có thu hoạch thì Lâm Đa Bảo dù đảm nhiệm hay không đảm nhiệm được chức vụ cũng phải chia chiến lợi phẩm: “Lâm Đa Bảo lúc làm tổ trưởng tạm thời không tệ, lần này cho mười sáu khối thú tinh cấp ba, năm khối thú tinh cấp bốn, một viên thông mạch linh công thêm một nhẫn trữ vật.”
“Ngải Lập do có đóng góp so với Tân Thanh không khác nhau lắm nên thưởng giống Tân Thanh, mười khối thú tinh cấp bốn, một viên thông mạch linh.”
…
Linh Hầu căn cứ vào giá trị đóng góp của mỗi người mà phân chia, trừ tổ trưởng ra thì Đỗ Kim Phát và Phạm Vạn Thông là nhiều nhất, bất quá mọi người đều đồng ý với cách phân chia như thế này, Ngọc Diệu Âm hiểu được là Linh Hầu phân chia tương đối công bằng.
Tuy rằng tất cả mọi người trong cùng một tổ, nhưng là trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, xuất phát từ nguyên nhân khách quan hay chủ quan thì phát huy bản lĩnh là không giống nhau, phân chia như vậy thể hiện được người nào có nhiều công lao, làm nhiều được nhiều chính là nguyên tắc.
Ánh mắt mọi người sáng như tuyết, tổ trưởng phân chia vật phẩm đều dựa trên nền tảng như vậy, mọi người tâm phục khẩu phục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT