Đối với kinh nghiệm do Linh Hầu truyền dạy, Ngọc Diệu Âm rất cảm kích và biết ơn.
Ngọc Diệu Âm vốn định lấy đồ ăn đã cất giữ ra chia sẻ cho mọi người, có điều đồ vật này nọ đều đặt trong nhẫn trữ vật của Ngải Lập, xem ra mình phải nghĩ biện pháp có một cái nhẫn trữ vật bình thường, nếu không khi đi đâu cũng thật bất tiện.
Cũng may hai người Linh Hầu và Phạm Vạn Thông không có kỳ vọng quá nhiều với Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo, thức ăn trong nhẫn trữ vật của bọn họ cũng đầy đủ, dọc đường đi cũng chiếu cố cho Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo.
Sau khi quay về trung tâm săn thú, Ngọc Diệu Âm chuẩn bị đầy đủ rồi gọi mọi người tập hợp, tất cả mọi người đem thu hoạch của mình bày ra, Vũ Văn Đông mập mạp phụ trách ghi chép.
Tổng cộng có bốn mươi hai đầu đạo tặc: tổ trưởng mười, Phạm Vạn Thông tám, Đỗ Kim Phát bảy, Chu Tử Tuyên sáu, Hạ Phúc Toàn năm, Vũ Văn Đông bốn, Ngải Lập hai.
Người ở lại trấn giữ thì có được thú tinh: Ngọc Diệu Âm thú tinh cấp ba mười khối, thú xương cấp bốn hai khối, Lâm Đa Bảo thú tinh cấp ba mười hai khối, thú tinh cấp bốn ba khối, Tân Thanh thú tinh cấp ba bốn khối, tằng tinh cấp bốn mười khối, Ngải Lập thú tinh cấp bốn ba khối.
Nhìn qua thu hoạch thật sự không tồi, nhưng làm cho Ngọc Diệu Âm bất ngờ chính là di vật của bọn đạo tặc do tổ trưởng đem về.
Lấy được năm chiếc nhẫn trữ vật, bên trong đồ vật phong phú, lại có thêm trăm khối thú tinh cấp bốn, gần hai trăm tinh thạch, hơn mười khối thông mạch linh, còn có một ít khoáng thạch kỳ lạ không biết tên, cùng với thạch anh quý hiếm để bố trí trận pháp, lại còn vài loại linh dược hiếm thấy, giá trị trên thị trường ít nhất trên trăm khối tinh thạch.
Ngọc Diệu Âm đối với thu hoạch như vậy có chút không nói nên lời, tuy rằng nhiệm vụ lần này vẫn chưa thành công, nhưng mà thu hoạch cũng không ít.
“Tổ trưởng sư phó, mấy thứ này đều phải giao cho trung tâm săn thú sao?” Ngọc Diệu Âm khéo léo đưa ra câu hỏi, chỉ là trong mắt có ý không muốn.
Lời nói trẻ con của Ngọc Diệu Âm làm mọi người thoải mái cười to, lần này tổ trưởng vẫn chưa mở miệng mà là Ngải Lập tích cực vì Ngọc Diệu Âm giải thích: “Diệu Âm muội muội, trừ nhiệm vụ ra, thì những tin tức bên ngoài do chúng ta thu thập được phải giao cho trung tâm săn thú, còn lại cái gì đều là của chúng ta, tổ trưởng sẽ dựa vào tình hình thực tế và sự đóng góp của mỗi người mà chia ra.”
Sau khi Ngọc Diệu Âm nghe Ngải Lập giải thích, cuối cùng cũng nhớ tới lúc trước tổ trưởng phân chia tỉ lệ công việc, xem ra lần này mình là người không được chia cái gì, dù sao thì đóng góp của mình là quá nhỏ.
Trong đầu Ngọc Diệu Âm đột nhiên vang lên một âm thanh, yêu cầu nàng phải giữ khoáng thạch lại, không thể không mặt dày nói với tổ trưởng: “Tổ trưởng sư phó, muội có thể xin vài vật trong đó hay không?”
Tổ trưởng sửng sốt một chút, trong mắt Ngọc Diệu Âm cũng không hề có tia tham lam nào, “Được, muội muốn cái gì?”
“Muội nghĩ muốn vài khoáng thạch kỳ lạ, trừ nó ra không muốn gì nữa. Đỗ đại ca cho muội nghiên cứu Lưu tinh trận pháp, thạch anh cao cấp này dĩ nhiên là đưa Đỗ đại ca, muội dùng khoáng thạch này luyện tập, muội có cảm giác tuy nó kém thạch anh cao cấp nhưng vẫn có tác dụng nhất định.” Ngọc Diệu Âm có chút mất tự nhiên nói dối.