Chuyện hình xăm của Andre kéo dài suốt hơn một tháng —— từ cuối tháng năm đến đầu tháng bảy.
Mấy ngày đầu tháng bảy, thời tiết ở Volgograd bắt đầu trở nên vô cùng ấm áp, ngay cả gió đêm cũng rất là ấm.
Beauvoir là một người phụ nữ rất lý trí, hơn nữa rất có tính nhẫn nại, cô ta cẩn thận, chậm rãi xăm hoa văn chim ưng màu xanh sẫm lên tấm lưng trắng nõn xinh đẹp của Andre —— đại diện cho dân tộc Đức kiêu hãnh và vinh quang cao nhất của Nazi Đức.
Còn Andre lại cảm thấy bị sỉ nhục, vì vậy trong khoảng thời gian ngắn ban đầu, chỉ cần tỉnh táo một chút, Andre sẽ nổi điên giãy dụa, sau đó Beauvoir liên tục sử dụng thuốc an thần với Andre.
Hậu quả của việc sử dụng thuốc an thần quá nhiều chính là thần kinh não bộ bị tổn hại, vì thế cho dù không bị khống chế, phản ứng của Andre cũng trở nên chậm chạp và trì trệ, giống như chưa già đã yếu.
Thậm chí có lúc cậu chỉ ngồi lẳng lặng một chỗ, không nói được câu nào, ngơ ngác nhìn phía trước.
Finnie phủ thêm một chiếc áo khoác cho Andre, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt đờ đẫn của Andre.
“Hôm nay nhớ biểu hiện cho tốt, có thể phu nhân sẽ không lột da của ngươi sớm như vậy.”
Nói xong, Finnie liền lôi Andre ra ngoài.
Bên ngoài trời trong nắng ấm, đã lâu Andre không có ra ngoài rồi. Theo lý thuyết, nếu ở trong phòng quá lâu, mắt của Andre sẽ không thích ứng kịp, thế nhưng đôi mắt xanh thẳm của Andre cũng không chớp một cái, cứ mở to như cũ, không có chút hồn nào, chỉ nhìn chằm chằm vào nhóm người ở bên ngoài.
Finnie thấy trên tay Andre nắm một đôi bao tay màu trắng, cô ả vươn tay ra, nói với Andre:
“Ngươi cầm cái gì thế? Đưa đây cho ta.”
Finnie luôn nhìn thấy Andre cầm đôi bao tay này ngồi bên giường, ngơ ngác nhìn.
Andre giống như không có nghe thấy, mở hai chân ra đi thẳng lên phía trước, bàn tay vẫn nắm chặt đôi bao tay kia.
Finnie nhìn hai má gầy xọp trắng nõn do ăn cơm quá ít của Andre, cuối cùng chỉ mím môi, không nói gì.
Buổi tiệc triển lãm được cử hành trên bãi cỏ trong sân, mà thứ được triển lãm – tác phẩm nghệ thuật “cao quý tinh tế” chính là bản thân Andre.
Hôm nay Beauvoir đặc biệt trang điểm cho mình thật kĩ lưỡng, búi tóc màu vàng được búi lên cao cao, quần áo trên người rất hợp thời, trông rất tao nhã và đoan trang, hình ảnh vị bác sĩ biến thái kinh tởm trước mặt Andre đã bị ánh nắng buổi trưa quét sạch sẽ.
Lúc này đây, Beauvoir đang cầm ly rượu sâm banh, trò chuyện với những người quen bên cạnh ——
Những người này đều là bác sĩ Nazi công tác trong bệnh viện trên chiến trường, còn có một vài sĩ quan cấp thấp làm việc bên trong trại tập trung. Do Gestapo đang bắt đầu tập trung dời tù binh đi xử tử, công việc hiện tại trong trại tập trung cũng không nhiều, chỉ cần cai ngục trông chừng là được rồi.
Andre vừa bước ra, những người đó liền ngây dại, tất cả đều nín thở nhìn chằm chằm vào Andre —— Gương mặt trắng nõn tinh tế và cặp mắt xanh thẳm dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời.
“Trời ạ, thật sự rất đẹp, cô tìm được cậu bé này ở đâu vậy?”
Người đàn ông đứng bên cạnh hỏi Beauvoir.
Beauvoir nghiêng mặt qua, lạnh lùng nhìn người đàn ông:
“À, bạn của tôi, tôi nghĩ anh lầm rồi, nó không phải là ‘cậu bé’ gì, bây giờ nó là tác phẩm nghệ thuật của tôi, là kiệt tác hoàn mĩ nhất từ lúc tôi sinh ra tới giờ.”
Nói xong, Beauvoir ngoắc ngoắc tay với Finnie.
“Finnie, bảo thiên sứ nhỏ của ta đi tới chính giữa đi, để mọi người thưởng thức tác phẩm của ta một chút nào.”
Finnie đưa tay kéo quần áo trên người Andre xuống, sau đó đẩy Andre ra. Andre không có phản ứng gì bước đi, chân trần bước đến giữa bãi cỏ, tất cả mọi người đều đang nhìn cậu —— đánh giá thân thể cậu, nhất là con chim ưng màu xanh thẫm sau lưng cậu.
Từ xưa, Beauvoir đã theo đuổi nghệ thuật cơ thể người, bây giờ thành tựu nghệ thuật của cô ta lại càng đẳng cấp. Chất lượng da của Andre rất tốt, cơ thể lại đẹp, xăm hình chim ưng, biểu tượng của Nazi Đức lên lưng Andre trông vừa thuần khiết không tì vết lại vừa hoang dã, trông sang trọng mà gợi cảm.
“Đẹp quá. . . . . .”
“Đúng vậy, thật sự quá tuyệt vời, bác sĩ Beauvoir đúng là thiên tài nghệ thuật. . . . . .”
Liên tục có người cảm thán.
Beauvoir nhướng mày, sau đó thản nhiên uống rượu trên tay, ánh mắt đánh giá thân thể Andre, sau đó quay sang nói với những người bên cạnh:
“Đây chính là nguyên nhân vì sao nó vẫn còn sống đến bây giờ. . . . .”
“Rầm ——” một tiếng, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra.
Beauvoir quay đầu lại, nhìn thấy Ludwig mặc một thân quân phục đứng ở cửa, phía sau có vài sĩ quan phụ tá và mấy vệ sĩ.
Ludwig vừa vào cửa, khuôn mặt không có biểu tình gì quét mắt qua toàn bộ hội trường, sau đó đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào người đứng ở trong sân, người đang bị đánh giá không kiêng dè gì, người gần như trần truồng, Andre.
Ánh sáng chói mắt chiếu thẳng lên thân thể trắng nõn và mái tóc màu vàng nhạt của Andre.
Ludwig ngậm miệng, nhìn chằm chằm vào thân thể gầy yếu của Andre.
Beauvoir thấy thiếu tá Ludwig trước giờ chưa từng tham gia những bữa tiệc công chúng này lại có mặt, vì thế liền đi tới, cười cười, nói.
“Thiếu tá Lam Finn Ludwig, ngài lại tới đây sao? A, tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh.”
Ludwig không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Beauvoir một cái, sau đó nhanh chóng cởi áo khoác quân phục, đi thẳng tới giữa đám người, cầm áo khoác bao lại Andre chỉ mặc quần trong, sau đó khom lưng ôm Andre vào trong lòng.
Andre ngẩng đầu nhìn Ludwig một cái, cứ nhìn chằm chằm vào Ludwig như vậy, trên mặt không có biểu tình gì, hai mắt trống rỗng, trong mắt tràn đầy sợ hãi, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể làm cho đôi mắt kia sáng trở lại, nhưng khóe mắt Andre lại có nước mắt nhỏ xuống.
Ludwig nhắm mắt lại, nhíu mày, sau đó mở mắt ra, ôm Andre, quay lưng bỏ đi.
Bối cảnh gia tộc Ludwig vững chắc, người ở đây không dám chọc hắn, tất cả mọi người chỉ biết ngơ ngác nhìn ngài thiếu tá ôm cậu bé người Nga bỏ đi, không ai dám nói câu nào.
Beauvoir kinh ngạc nhìn Ludwig.
“Thiếu tá, ngài làm vậy là sao đây?”
Ludwig quay đầu, hai mắt đỏ lên, lạnh lùng nhìn Beauvoir, trầm giọng nói:
“Bác sĩ, cô giỏi lắm.”
Nói xong, Ludwig liền ôm Andre ra ngoài, binh sĩ đảng vệ quân cầm súng phía sau cũng nhanh chóng theo Ludwig ra ngoài.
Beauvoir biết thiếu tá Lam Finn Ludwig là người mình không chọc nổi, cô ta cũng không hiểu tại sao Ludwig lại không vui, vì vậy chỉ còn biết đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn Ludwig ôm Andre ngồi vào trong xe.
Vừa vào xe hơi, tài xế liền lái xe về phía doanh trại công xưởng kia.
Ludwig ôm chặt Andre vào trong ngực, vẻ mặt cực kì âm trầm, bàn tay ấm áp cách lớp áo khoác ngoài nhẹ nhàng vuốt ve lưng Andre, yên lặng dỗ dành cậu.
Nhất thời Andre không nói được lời nào —— lâu rồi cậu không có mở miệng nói chuyện, thân thể vẫn còn run rẩy, cả người co rúc lại, tựa đầu vào trên ngực Ludwig, nước mắt càng không ngừng chảy xuống.
Ludwig lấy khăn tay ra, lau sạch nước mắt trên mặt Andre, sau đó cầm bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Andre, nhìn thấy tay phải của Andre đang cầm đôi bao tay màu trắng của mình —— là đôi bao tay mà mình đã đưa cho Andre.
Ludwig rút bao tay ra khỏi lòng bàn tay của Andre, cất vào trong túi áo, sau đó cúi đầu hôn môi Andre, dùng sức ôm Andre vào trong ngực, tựa cằm lên đỉnh đầu Andre.
Andre dần dần khóc thành tiếng, Ludwig vòng hai chân thon gầy của Andre quanh người mình, nhét vào trong quần áo của mình, áp mặt vào má Andre.
“Ngoan, Andre, đừng sợ.”
Ludwig trầm giọng nói, đưa tay lau nước mắt loang lổ trên mặt Andre, con ngươi màu xám bạc càng thêm lạnh lẽo.
“Tất cả những người đã tổn thương em, một người tôi cũng không bỏ qua.”
Nghe xong những lời này, Andre nghẹn ngào mấy tiếng, sau đó thấp giọng khóc, cuối cùng tựa vào trong ngực Ludwig, từ từ ngủ thiếp đi, thân thể vẫn căng cứng rốt cuộc cũng thả lỏng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Tiểu thư Miller, khuya hôm nay cô có thể tới đây một chút không? Tôi có vài vấn đề muốn thảo luận với cô.”
Miller mới vừa ngủ trưa xong, sau khi tỉnh dậy thì ngồi ở bên giường, nhìn gương trang điểm, sau đó đột nhiên nhận được điện thoại của Beauvoir.
Miller cười gật đầu.
“Dĩ nhiên là được, bác sĩ Beauvoir, tối nay mấy giờ cô rảnh?”
Beauvoir nói:
“Chừng tám giờ tối, thế nào?”
“Được, không thành vấn đề!”
Miller ngẩng đầu, nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ một cái, bây giờ đang là buổi trưa, cách tám giờ tối còn lâu, vì vậy không cần gấp.
Miller nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương, cảm thấy rất hài lòng, tiếp theo đeo hoa tai và dây chuyền tinh xảo cho mình, sau đó xoay người đi tới tủ quần áo, lấy một bộ quần áo sang trọng và quý phái ra mặc.
“Tiểu thư Miller, tiểu thư muốn đi đâu?”
Một người hầu bên cạnh nhìn Miller.
Miller không kiên nhẫn nhíu mày.
“Tôi chỉ ra ngoài đi đây đó một chút! Các người có thể đừng hỏi tôi đi đâu suốt ngày có được không! Phiền muốn chết!”
Người hầu vội vàng gật đầu, nói:
“Nhưng tướng quân Attenborough đã dặn, mỗi ngày chúng tôi đều phải báo cáo hành trình của tiểu thư cho ngài ấy, ngài ấy dặn chúng tôi phải chú ý đến sự an toàn của tiểu thư, để tránh tiểu thư gặp chuyện bất trắc. . . . . . Nếu tiểu thư xảy ra bất cứ chuyện gì, chúng tôi sẽ bị phạt nặng.”
Miller hung hăng trừng mắt nhìn người hầu kia một cái.
“Mấy người nghe lời của baba tôi thật nhỉ? . . . . . . Ai, thôi được rồi, để tôi nói, tôi đi tìm phu nhân của mấy sĩ quan đánh bài, mấy người đi báo cáo với baba tôi đi, còn nữa, đừng có đi theo tôi!”
Người hầu kia gật đầu, Miller mỉm cười đi ra ngoài.
Thật ra Miller cũng không muốn tìm phu nhân sĩ quan gì đó đánh bài, cô ta muốn đi thăm Ludwig. Bây giờ thằng nhóc tóc vàng người Nga kia đã không còn ở đây, Ludwig sẽ quên nó nhanh thôi, sau này anh ấy sẽ từ từ thích mình.
Miller tràn đầy tự tin đi về phía phòng Ludwig, trên đường đi tình cờ gặp được sĩ quan phụ tá của Ludwig, Wolf.
“Ngài Wolf, bây giờ Lam đang ở đâu? Anh ấy có ở trong phòng không?”
Trước giờ Wolf là người rất nghiêm túc, hắn bình tĩnh nhìn Miller, trả lời:
“Bây giờ thiếu tá không có trong doanh trại, tiểu thư có muốn đi tìm ngài ấy không?”
Giọng Wolf nghe rất máy móc, Miller luôn cảm thấy người đàn ông này chưa từng xem mình là người đẹp, à không, thậm chí chưa từng xem mình là phụ nữ!
Điều mà những tên sĩ quan tận chức tận trách này làm người ta bực mình chính là —— không có khiếu hài hước, không biết tôn trọng phụ nữ, đối xử với phụ nữ trong quân đội như đối xử với đàn ông.
Miller là một đại tiểu thư, thích nhất là nghe những lời nịnh nọt và lấy lòng.
Miller hừ lạnh một tiếng.
“Tôi biết rồi!”
Nói xong, Miller xoay người lắc mông bỏ đi, cuối cùng đành phải đi tìm phu nhân của các sĩ quan đánh bài.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Uống trà, đánh bài, thảo luận về trang sức nổi tiếng, rất nhanh đã hết một buổi chiều, Miller ngẩng đầu hỏi phu nhân của một sĩ quan bên cạnh.
Người phụ nữ kia nhìn đồng hồ trên tay một cái.
“Tiểu thư Miller, bây giờ đã là bảy giờ một phút rồi.”
Miller che miệng.
“Ai nha, thiếu chút nữa tôi quên mất, tôi phải đi tìm bác sĩ Beauvoir! Chúng tôi có hẹn lúc tám giờ tối, bây giờ không đi thì muộn mất! Đến trễ là chuyện không lễ phép!”
Miller vội vàng đứng lên. Nghe thấy Beauvoir muốn tìm Miller, người phụ nữ bên cạnh nhăn mặt.
“Cái cô bác sĩ tốt nghiệp cao đẳng nghệ thuật kia ấy à? Ôi trời, sở thích của cô ta đúng là đủ ‘đặc biệt’. Tiểu thư ơi, cô là đại mĩ nhân, cô phải cẩn thận một chút đó!”
Nói xong, mọi người che miệng cười ha ha.
Miller liếc người phụ nữ kia một cái, dặn dò:
“Nếu người hầu nhà tôi đến tìm, cô cứ bảo tôi đã tới chỗ bác sĩ Beauvoir!”
“Được, không thành vấn đề!”
Nói xong, Miller nhìn gương sửa sang lại quần áo, trang điểm lại một chút, sau đó xách túi đi ra ngoài.
Bên ngoài trời đã tối đen, Miller vừa ra khỏi cửa, một chiếc xe hơi liền chạy tới, dừng ở trước mặt Miller.
Miller híp mắt nhìn một chút, xe hơi này đúng là xe của mình, nhưng Miller không có chú ý tới người ngồi trong xe. Trời tờ mờ tối, trong lúc nhất thời cũng thấy không rõ lắm, Miller trực tiếp kéo cửa ra, ngồi vào ghế sau.
Sau khi ngồi xuống, Miller mới phát hiện bên cạnh mình còn có người, tài xế phía trước cũng không phải người mà mình quen biết.
“Á ——!”
Miller còn chưa kịp nói chuyện, người đàn ông bên cạnh đã sáp tới, dùng khăn ướt dính thuốc che kín mũi Miller.
Miller ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc, không lâu sau thì ngất đi.
Hai người kia nhìn nhau cười một tiếng, sau đó khởi động xe hơi, nhanh chóng phóng vào rừng.
Lúc hai người lái xe vào trong rừng, một người đàn ông Mỹ đã đứng chờ ở đó, phía sau là một chiếc xe hơi do Soviet chế tạo. Người đàn ông nọ móc một ít tiền từ trong túi, muốn đưa cho hai người kia.
Một người trong đó phất tay một cái:
“Không, chúng tôi không cần tiền, chút tiền kia có đáng là gì? Việc mà anh phải làm chính là chiêu đãi tiểu thư Miller của chúng tôi thật tốt, thiếu tá của chúng tôi nói, ‘tiểu thư Miller xinh đẹp như vậy, sao có thể để một người đàn ông độc hưởng được?’”
Người nọ hưng phấn gật đầu, cất tiền vào túi áo, sau đó cúi người xuống bế Miller đang nằm ở sau xe.
Hắn cúi đầu nhìn gương mặt quyến rũ của Miller, nhếch miệng cười thoả mãn:
“Xin chuyển lời tới chỉ huy đáng kính của các anh, chúng tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy như vợ mới cưới.”
Hai người kia gật đầu, sau đó lập tức xoay người lái xe trở về.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“A. . . . . .”
Miller ôm đầu tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, trên người không một mảnh vải. Miller quay đầu nhìn xung quanh, mình đang ở trong một căn phòng không có cửa sổ, chỉ có một chiếc đèn ở đầu giường.
“Đây là đâu? Có ai ở đây không?!”
Miller bị dọa sợ gần chết, cô ả đưa tay tìm chăn che thân thể mình của mình lại, ai ngờ trên giường không có chăn, đầu giường lại đặt rất nhiều cuộn giấy vệ sinh.
Miller che miệng, cô ta cũng không phải là xử nữ gì, cô ta biết mớ giấy vệ sinh này dùng để làm gì. Miller hoảng sợ che miệng, lùi về phía sau, núp trong góc tường, nhưng vách tường phía sau rất lạnh, có vẻ như rất bẩn, Miller cảm thấy ghê tởm, nhíu mày, quay trở lại chỗ cũ.
“Tỉnh rồi sao? Người đẹp nhỏ của anh?”
Miller nghe thấy giọng người Mỹ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một binh sĩ người Mỹ tóc vàng mắt xanh đẩy cửa ra, đi thẳng tới trước mặt mình.
Miller che lại thân thể, hét to:
“Đây là đâu?! Đây là đâu?! A ——”
Binh sĩ người Mĩ kia nhếch miệng cười cười, đưa tay sờ tóc Miller.
“Này, bé cưng, anh nghe nói binh sĩ Đức các em không thích chạm vào đàn bà Mỹ, nhưng không sao, đàn ông Mỹ bọn anh vẫn rất thích đàn bà Đức, nhất là những cô gái xinh đẹp như em. . . . . . Ê! Các anh em, bọn mày vào xem nè, mẹ kiếp! Đừng có ăn nữa!”
“Tới ngay!”
Vài binh sĩ Mỹ rục rịch bước vào, khoảng chừng 20 người.
Người đàn ông vừa rồi cười nói với Miller:
“Cục cưng, ở chỗ bọn anh có 20 người, sau này em chính là vợ của bọn anh, em nhất định sẽ thích bọn anh. . . . . .”
“Bọn anh sẽ đối xử với em thật dịu dàng, em yên tâm, bọn anh không phải loạn đàn ông thô lỗ đâu, mỗi ngày em sẽ được ăn những món ăn ngon nhất, nước Mỹ bọn anh có rất nhiều tiền~”
Người đàn ông cúi người xuống muốn hôn Miller, Miller hét lớn một tiếng, rúc về phía sau:
“Đừng! Đừng mà, tránh ra!”
“Này, Symes, mày đừng có dọa cô ấy!”
Một người đàn ông phía sau nói.
Symes gật đầu.
“Sao tao nỡ dọa cô ấy chứ?”
Thế nhưng sau khi nói xong, Symes lại xoay người nắm chặt cánh tay Miller, hung ác nói:
“Cục cưng bé nhỏ, nếu em vẫn không nghe lời, anh cũng không biết anh có đánh em không đấy! Tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút đi.”
Miller hất tay Symes ra, Symes vươn tay cho Miller một cái tát. Miller che mặt, rốt cuộc cũng biết sợ, không dám nói tiếp nữa.
Symes quay lại cười cười với các anh em phía sau:
“Các anh em, nhìn đi, đàn bà là thế đấy, vô luận thế nào các cô nàng cũng phải khuất phục thôi.”
Nói xong, Symes đứng lên, cởi quần áo ra, quay đầu nói với bọn họ:
“Bọn mày ra phòng bếp đánh bài trước đi, đứa nào muốn đứng đây nhìn cũng được. Tao làm xong rồi tới bọn mày làm. Fuck! Tao không đụng đàn bà bao lâu rồi nhỉ?”
“Đúng rồi, chúng ta quyết định thế này đi, không ai được phép xuất tinh ở bên trong —— Tao không muốn đụng trúng dịch thể của đứa nào hết! Tởm lắm. . . . . .”
Đám người phía sau gật đầu, sau đó quay lưng tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu đánh bài hút thuốc, có người ra ngoài tiếp tục nướng thịt, ăn uống gì đó.
Nói xong, Symes đưa tay kéo Miller qua, tách hai chân của cô ả ra, trước tiên cúi xuống liếm láp một phen, sau đó x vào, bắt đầu ân ái. . . . . .
Những binh sĩ Mỹ này không ra khỏi cửa suốt ba ngày hai đêm, bọn chúng nghỉ ngơi trong phòng, trên thực tế là ngồi trong phòng bếp đánh bài, chờ đến phiên mình.
Miller rất xinh đẹp, nhưng tính cách lại vô cùng ác liệt. Bọn chúng đánh Miller một trận, Miller mới chịu nghe lời. Kể từ khi Miller ngoan ngoãn phối hợp, nhóm binh sĩ nọ liền đối xử với cô ta như người chồng tốt chăm sóc vợ đang mang thai, cô ả muốn gì được nấy.
Bọn chúng thu thập trứng gà, thịt mặn, chân giò hun khói, thay phiên làm bữa ăn sáng cho Miller, lấy cả đống đồ ăn về làm bữa trưa và bữa tối cho cô ả, thậm chí lúc Miller đi toilet cũng có người đứng bên cạmh, hưng phấn bừng bừng nhìn cô ta, từ sáng đến tối trong phòng của Miller đều có người.
Những binh sĩ người Mỹ kia rất hăng hái với Miller, bọn chúng yêu Miller như chính mạng của mình.
………………
Andre bị Ludwig ôm trở lại doanh trại công xưởng bên kia.
Ludwig đặt Andre lên giường, sau đó cởi quần áo của Andre xuống, vẻ mặt âm trầm nhìn hình xăm trên lưng Andre.
Ludwig vươn tay, chậm rãi vuốt ve lưng Andre, thân thể Andre run rẩy, thấp giọng khóc.
“Andre, người đàn bà kia đã làm gì em?”
Ludwig nằm xuống bên cạnh, đưa tay kéo Andre vào lòng.
Andre lắc đầu, cắn môi, không nói lời nào, nước mắt chảy xuống, bả vai không ngừng run rẩy.
Ludwig cúi đầu hôn môi Andre, ngón tay vuốt ve má Andre, sau đó tách hai chân Andre ra.
“Cưng à, bây giờ chúng ta làm chuyện khác, em đừng nghĩ tới việc đó nữa.”
Ludwig nói, sau đó bắt đầu hôn bả vai Andre.
Andre cảm thấy sau lưng mình nóng lên, dấu hiệu sỉ nhục của người đàn bà kia vẫn còn ở trên lưng mình, Andre cảm giác được đang Ludwig hôn lên nơi đó.
“Đừng ——!”
Andre đưa tay đẩy Ludwig ra, ngồi dậy, khuôn mặt đẫm lệ nhìn Ludwig. Người nọ cũng nhìn chằm chằm vào mình, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu tình gì, sợi tóc màu đen trên đầu rơi lả tả xuống, trông có chút lộn xộn và trầm lặng.
Andre ôm chân, ngồi dậy rúc vào một góc, nhỏ giọng nói:
“Ludwig, anh đừng chạm vào tôi, bây giờ tôi cảm thấy. . . . . . Mình rất bẩn. . . . . . Tôi không xứng làm người hầu của anh, càng không xứng sống chung với anh. . . . . .”
Nói xong, Andre đau khổ che mặt.
Ludwig ngồi ở bên người Andre, đưa tay kéo Andre vào lòng.
“Sao lại thế được? Người hầu nhỏ, chủ nhân sẽ mãi mãi bảo vệ em, em không bẩn.”
Andre lắc đầu.
“Ludwig, tôi cảm thấy mình sẽ làm bẩn anh, anh đừng đụng vào tôi. . . . . .”
Ludwig đưa tay vuốt lưng Andre.
“Đừng sợ, tất cả đã qua rồi, sau này tôi đi đâu cũng sẽ mang em theo.”
Hai mắt Andre đỏ lên, cậu ngẩng đầu nói.
“Ludwig, tôi đã bị người khác chạm qua, khắp người tôi đều lưu lại dấu vết của người đó, tôi hận cô ta! Người đàn bà kia, tôi hận cô ta. . . . . . . .”
Ludwig im lặng gật đầu, không nói gì, chỉ siết chặt Andre vào trong ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má và cổ Andre, điều này khiến cho Andre cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Andre có chút nhạy cảm với sự yên lặng, bởi vì sự yên lặng sẽ làm cậu nhớ tới những ngày tháng đáng sợ lúc trước, vì vậy bây giờ Ludwig đi đâu cũng mang Andre theo.
Lúc cần đi họp, Ludwig sẽ để sĩ quan phụ tá Wolf trông chừng Andre rồi mới đi.
Andre vẫn kiên quyết không cho phép Ludwig chạm vào mình, lúc ngủ sẽ mặc quần áo che người mình kín mít, Ludwig thậm chí không sờ tới da Andre.
Ludwig cũng chưa bao giờ nói gì, chỉ ôm chặt Andre vào trong ngực của mình, như muốn chứng minh sự che chở tuyệt đối dành cho Andre.
Ngày 5 tháng 7 năm 1942.
Ludwig viết báo cáo phân tích tình hình chiến sự bên bàn sách, do khí trời bắt đầu dần dần nóng lên, Ludwig chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, nhưng luôn cài tới nút trên cùng.
Andre mặc đồ ngủ ngồi một bên, Ludwig mở radio cho cậu nghe giết thời gian.
Trong radio truyền đến tiếng thuyết trình của Hitler ở Berlin:
“. . . . . . Những chiến sĩ dũng cảm của chúng ta đã giành được thắng lợi ở Volgograd!”
Andre ngồi bên cạnh Ludwig, ngạc nhiên nhìn Ludwig.
“Ở Volgograd còn chưa bắt đầu đánh giặc mà? Sao Hitler lại nói đã đánh thắng?”
Ludwig nhìn Andre một cái.
“Chiến tranh cần quân nhân và cũng cần chính trị gia tuyên truyền, Adolf chính là chính trị gia, chỉ vậy thôi.”
Andre gật đầu.
“Vậy khi nào các người sẽ đánh Soviet?”
Ludwig cúi đầu cười cười, nhìn Andre:
“Em muốn đi mật báo sao?”
Andre nhăn mặt:
“Anh đừng có nói vậy, Ludwig!”
Ludwig gật đầu, đưa tay nắm cằm Andre:
“Em đừng nghĩ tới việc bỏ trốn, người hầu nhỏ.”
Sắc mặt Andre tái nhợt, cậu cúi đầu nói:
“Không, không đâu. . . . . . Tôi sẽ không bỏ trốn, tôi muốn ở bên cạnh anh.”
Ludwig im lặng ôm Andre vào trong lòng, sau đó hôn lên má Andre.
Andre cảm thấy hình như Ludwig muốn làm gì đó, nhưng Andre không thể chấp nhận Ludwig chạm vào cơ thể dơ bẩn của mình, trên lưng mình vẫn còn dấu vết sỉ nhục kia, quả thật sẽ làm bẩn sự cao quý của Ludwig.
Ludwig đưa tay vào trong quần Andre, Andre đè tay Ludwig lại, thấp giọng nói:
“Ludwig. . . . .”
Ludwig nhanh chóng rút tay ra, hôn khóe miệng Andre một cái, sau đó quay đầu tiếp tục viết. Andre nghiêng mặt qua, nói:
“Xin lỗi.”
Ludwig vỗ vỗ đầu Andre, sau đó nhìn đồng hồ trên tường:
“Ngoan, chúng ta đi ăn cơm.”
Nói xong Ludwig liền đứng lên, Andre lấy quân phục của Ludwig trên giá áo xuống.
Ludwig nhận lấy quân phục, mặc lên người, Andre đứng trước mặt Ludwig, cài nút cho Ludwig.
Ludwig đưa tay sờ sờ đầu Andre.
Nếu là trước kia, Andre tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn cài nút cho Ludwig như vậy.
Andre cười, tránh ra, sau đó tự mình đeo bao tay cho Ludwig.
Lúc ra cửa hai người gặp sĩ quan phụ tá Wolf của Ludwig.
Wolf ngẩng đầu thẳng lưng đi đến trước mặt Ludwig, giơ tay lên chào Ludwig. Ludwig cũng chào Wolf, sau đó nói:
“Wolf, tin tức bên kia tới chưa?”
Wolf gật đầu, nói nhỏ với Ludwig:
“Tướng quân Attenborough đích thân tới, nói rằng tiểu thư Miller đột nhiên biến mất, bây giờ muốn nhờ ngài giúp đỡ.”
Ludwig cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhất thời trở nên âm trầm.
“Tôi chờ đã lâu rồi.”
Vẻ mặt này của Ludwig thật sự rất khủng khiếp, Andre mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Ludwig.
Ludwig quay đầu lại, đưa tay nhéo má Andre.
“Bảo bối, để tôi cho em xem trò hay mới.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT