Bởi vì Andre bị thương nên phải ở lại Vienna dưỡng thương nửa tháng. Sau khi vết thương lành lại, cuối cùng Andre cũng thu dọn cùng Ludwig trở về nông thôn nước Nga.
Trong khoảng thời gian này, Ludwig bỏ tiền thuê người sửa lại căn nhà mua ở nông thôn một lần nữa.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cuối cùng đã tới nông thôn nước Nga, Andre lo lắng dẫn Ludwig về nhà mình.
Ludwig là người rất lợi hại, Andre không thể không thừa nhận điều này. Ludwig mua một mảnh đất rộng gần nhà mình, nghe nói đã sửa chữa rực rỡ hẳn lên —— Thật ra không hẳn là nghe nói mà là trong lúc vô tình Andre nhìn thấy những người làm công ở Nga gửi hình căn nhà sau khi sửa chữa cho Ludwig.
Lúc Andre cùng Ludwig và một nhóm người đi vào thôn, mấy bác nông dân lập tức kích động chạy đi báo cho mẹ Andre biết, con trai nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng của nhà bà đã trở lại ——
Bên này dù sao cũng là nông thôn, tin tức rất chậm chạp và lạc hậu, bọn họ cũng là thông qua mẹ Andre mới biết được con trai Andreyevich của bà là nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng.
Lần trước về nhà sau buổi biểu diễn ở nước ngoài, lần đầu tiên Andre mặc âu phục hàng hiệu và mang theo nhiều món quà quý trở về.
Mẹ của Andre kinh ngạc nhìn con trai của mình mặc toàn hàng hiệu, xông qua túm lỗ tai Andre chửi mắng một trận.
“Thằng nhóc thối này, có phải mày ở ngoài học thói hư tật xấu bắt chước người ta đi lừa gạt không?!”
Andre giơ hai tay lên xin tha, sau đó phải liên tục thề thốt:
“Mẹ, con không có làm gì hết!”
Sau đó Andre giải thích chuyện mình thật ra là nghệ sĩ đàn dương cầm cho mẹ mình, mẹ của cậu mới chịu bỏ qua.
Tiếp theo mẹ Andre tự hào giới thiệu thân phận của cậu ở trước mặt mọi người.
Vì vậy từ đầu thôn cho đến cuối thôn, tất cả mọi người đều biết Andreyevich là nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng, còn bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì bọn họ cũng không biết.
“Vera!”
“Vera!”
Mấy người nông dân ban nãy chạy đến nhà Andre, đứng trước cửa, liên tục gọi tên mẹ Andre.
Mẹ Andre đi ra, bà là một người phụ nữ Nga bình thường, béo mập, không cao lắm, da dẻ mịn màng, nhìn rất khỏe khoắn, mái tóc dài màu vàng được khăn quấn lại, đôi mắt xanh thẫm sáng sủa, mặc dù đã hơn bốn mươi nhưng nhìn rất có sức sống, tính cách cũng rất táo bạo.
“La hét cái gì, ngu ngốc! Mấy người bị đập trúng đầu rồi hả? Có lời gì thì nói nhanh đi!”
Mẹ Andre đang ở trong nhà cho heo ăn, nghe thấy có người gọi tên mình liền đi ra ngoài, vừa đi vừa chà tay vào tạp dề.
Người nông dân đặt cái cuốc trên tay xuống, cười nói:
“Vera, con của bà, nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng về rồi kìa! Theo sau cậu ta có rất nhiều người! Còn có một người đàn ông rất cao to rất tuấn tú!”
Người nọ dừng một chút, sau đó kích động nói:
“Có thể là vệ sĩ của Andre đó!”
“Nghe nói những nhân vật lớn đều có vệ sĩ mà, đúng không?”
Vera phất tay một cái:
“Ôi, ông bạn già của tôi, đừng có ảo tưởng như mấy cô nhóc nữa, anh là đàn ông, đàn ông thì đi làm việc của mình đi! Đi đi!”
Thế nhưng, đám đông thôn dân vẫn xúm lại vây xem.
Vera quay đầu lại, nhìn thấy con trai mình mặc một bộ âu phục màu trắng đi về phía này.
Dù sao đã lâu không gặp con trai, Vera vẫn kích động chạy tới, sau đó đưa tay kéo lỗ tai Andre, trừng mắt nói:
“Á à, thằng khốn này! Sao bây giờ mới trở về thăm mẹ?! Mày chán sống rồi phải không. . . . . .”
Anna kinh ngạc che miệng, trốn ra sau lưng Ludwig, không nói nên lời ——
Trời ơi, mẹ của Andre kinh khủng quá. . .
Andre kêu đau mấy tiếng, nghiêng đầu nhìn mẹ mình, nói:
“Mẹ. . . Đừng mà, bây giờ đang có khách! Nhẹ một chút!”
Vera buông tay ra, lúc này mới để ý thấy người đàn ông đứng sau Andre đang nhìn mình chằm chằm.
Vera kéo Andre qua một bên, nhỏ giọng hỏi:
“Andre, đây là. . . . . ?”
Andre ho một tiếng, đỏ mặt nói:
“Mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói sau, được không?”
Vera gật đầu.
“Được.”
Nói xong, Vera chào hỏi bọn họ, sau đó mời bọn họ vào trong nhà.
Andre ra hiệu cho Ludwig đi vào.
Ludwig gật đầu, bảo nhóm người Anna vào ngôi nhà gần đó chuẩn bị một chút. Anna cầm chìa khóa trên tay, thật sự cảm thấy hơi mệt, vì vậy nhanh chóng dắt nhóm người hầu qua căn nhà bên kia.
Sau khi vào nhà, Vera rót một ly trà cho Ludwig, là loại trà lúa mạch đơn giản. Trong nhà cũng không có ghế sô pha, chỉ có một cái bàn và vài cái ghế ngồi, nông thôn là như vậy —— rất ít chỗ bày trí sang trọng.
Andre vào nhà, lấy một cái ghế mây tới, cầm khăn lông lau sạch ghế, tiếp theo cởi áo khoác cho Ludwig, treo áo lên giá áo, sau đó mới chịu đứng yên, vừa quay đầu lại thì phát hiện mẹ mình đang nhìn mình chằm chằm.
Andre cảm thấy tim mình chậm mất nửa nhịp.
Ludwig vươn tay ra:
“Chào bà, phu nhân Vera, tôi là Lam Finn Ludwig.”
Ludwig dùng tiếng Nga nói chuyện, giọng nói rất lưu loát, rất êm tai, Andre cảm thấy rất bất ngờ.
Hơn cả bất ngờ chính là, đây là lần đầu tiên Andre nhìn thấy Ludwig chủ động bắt tay với người khác —— mặc dù trên tay Ludwig vẫn còn đeo găng tay màu trắng.
Vera liếc mắt nhìn găng tay màu trắng của Ludwig, Andre vội vàng giải thích:
“Mẹ, Ludwig rất thích sạch sẽ! Anh ấy là người rất lễ phép!”
Vera nhướng mày, sau đó đưa tay ra bắt tay Ludwig, nói:
“Rất hân hạnh được biết ngài, ngài Ludwig.”
Sau đó Vera nhìn Andre, nhíu mày.
“Con gọi vị này là ‘Ludwig’? Andre, con đúng là không có lễ phép gì cả. Còn nữa, tại sao người ta thích sạch sẽ mà con cứ sáp tới gần người ta làm gì?”
Ludwig ngồi trên ghế mây, cầm ly trà uống một hớp, im lặng không nói gì.
Andre ho một tiếng, nói với Vera:
“Mẹ, con có chuyện muốn nói cho mẹ biết. . . . . .”
Vera gật đầu.
“Ừ, nói đi.”
Andre quay đầu nhìn Ludwig một cái, sau đó hít một hơi thật sâu, nói:
“Mẹ, con và Ludwig sống chung với nhau đã lâu. . . . .”
Vera kinh ngạc trợn lớn hai mắt, nhìn Andre, nói:
“Nhưng hồi đó rõ ràng con thích con gái mà, không phải con rất thích cô bé Aphrodite hàng xóm sao?”
Ludwig quay đầu nhìn Andre, Andre lo lắng nhìn Ludwig, vội vàng giải thích với Vera:
“Không, không có. Mẹ, mẹ đừng nói lung tung, con không có thích Aphrodite. . . . Con chỉ là. . . . . Thôi được rồi, đúng là trước kia chơi chung với bạn ấy không tệ. . .”
“Mẹ cũng biết con không có thân thiết với bọn con gái, bọn nó đều nói con lớn lên giống con gái. . . . .”
Vera nhắm mắt lại hít một hơi, sau đó nhìn thẳng vào Andre:
“Andreyevich, nghệ sĩ đàn dương cầm không thể là đồng tính luyến ái, con có biết mọi người sẽ nói thế nào về con không?”
Andre lúng túng nhìn Vera một cái, tách hai tay ra, nói:
“À, mẹ, con thật sự xin lỗi, con không còn là nghệ sĩ đàn dương cầm nữa, con bị sa thải rồi. . . . . .”
“Cái gì! Mày cái thằng khốn này!”
Nói xong, Vera giơ tay lên muốn đánh vào đầu Andre.
Từ nhỏ Andre đã quen bị Vera đánh vài cái không nặng không nhẹ, nhưng vẫn theo bản năng rụt đầu về.
Thế nhưng lúc Andre mở mắt ra, cái đánh của Vera cũng không có rơi xuống.
Andre biết mẹ mình không phải là người phụ nữ mềm lòng nương tay gì, cậu nghi ngờ mở mắt ra, phát hiện Ludwig đã dùng một tay nắm cánh tay Vera, trên khuôn mặt không có biểu tình gì.
“Phu nhân Vera, tôi nghĩ chúng ta phải nói chuyện một chút.”
Andre muốn nói gì đó, thế nhưng Ludwig lại mở miệng trước.
“Andre, em ra ngoài trước đi.”
Andre gật đầu, nhìn Vera rồi nhìn Ludwig một cái, cuối cùng vẫn nghe lời đi ra ngoài.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Andre biết Ludwig có mua một căn biệt thự ở gần nhà mình, vì vậy cậu đi bộ qua đó.
Anna đang hướng dẫn người hầu dọn dẹp, thấy Andre tới, Anna bước qua, cười nói:
“Không khí ở đây thật trong lành! Chúng ta nhất định sẽ sống rất lâu rất lâu, Andreyevich ạ.”
Andre thở dài một hơi, tìm một chỗ ngồi xuống.
Anna nghi hoặc nhìn Andre.
“Cưng à, có chuyện gì vậy? Sao lại than ngắn thở dài như thế?”
Andre đưa tay chỉ chỉ hướng nhà mình:
“Ludwig đang ở đó với mẹ tôi. . . . .”
Anna che miệng, lo lắng nói:
“Tôi biết nói thế này không được lễ phép cho lắm, nhưng mà, có khi nào phu nhân Vera sẽ ra tay đánh lão gia không?”
Andre phất tay một cái, nói chắc chắn:
“Sao có thể như vậy được?”
Andre lại suy nghĩ thêm một chút, mẹ của mình cũng không phải là thục nữ thành phố hiền lành gì, mẹ mình là mẹ mình đó!
Andre đứng lên, muốn đi về.
“Không được, tôi về trước thì tốt hơn.”
Anna ngăn cản Andre, nói:
“Lão gia nhất định sẽ có cách giải quyết, cậu cứ đợi ở đây đi, đừng về vội.”
Andre gật đầu, cuối cùng vẫn ngồi xuống, mãi cho đến lúc sắp ăn cơm mới trở về.
Vừa bước vào sân nhà mình, Andre không nhìn thấy Vera, cũng không nhìn thấy Ludwig. Andre vào nhà, định đi vào căn phòng đối diện cửa, đó là phòng ngủ của Vera.
Vừa vào cửa, Andre liền nhìn thấy Ludwig mặc áo sơ mi màu trắng, ngồi trong nhà hút xì gà. Lúc nhìn thấy Andre, Ludwig vẫy tay với Andre, nhàn nhạt nói.
“Lại đây, bảo bối.”
Andre nhìn thấy trên trán Ludwig có đổ chút mồ hôi, nhìn xuống mới phát hiện áo sơ mi của Ludwig có một vết máu đỏ lòm, trên cái bàn bên cạnh Ludwig còn đặt một khẩu súng.
Andre lùi về sau một bước, che miệng nhìn Ludwig, nói:
“Anh. . . . . . Anh làm gì mẹ tôi rồi?!”
Nói xong, Andre chạy vọt vào phòng ngủ của Vera, nhưng chỉ nhìn thấy Vera đang đắp chăn nằm ngủ trên giường.
Andre lại chạy ra ngoài, đỏ mắt nhìn Ludwig.
“Ludwig, có phải mẹ tôi đánh anh không?”
Ludwig lắc đầu.
“Không có, bà ấy chỉ cho tôi một phát súng thôi, đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ.”
“Ludwig, có phải đau lắm không? Có muốn đi bệnh viện không?”
Ludwig lắc đầu, nhìn Andre, đưa tay kéo Andre vào trong ngực, thấp giọng nói:
“Bé ngoan, đừng cử động, cho tôi ôm một chút sẽ không đau nữa.”
Andre hít hít mũi.
“Ôm một cái rồi phải đi bệnh viện đó, biết không?”
Ludwig thấp giọng ừ một tiếng.
“Ludwig, có phải anh ghét mẹ tôi không?”
Ludwig giật nhẹ miệng.
“Sao lại thế được? Phu nhân Vera là người mẹ tốt rất có trách nhiệm.”
“Huống chi bà ấy còn là mẹ của em, sao tôi có thể ghét bà ấy?”
Andre mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi Ludwig.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT