Trại tập trung là những tòa nhà ngói xếp thành hàng phía sau chỗ ở của quan quân, những căn phòng trong toà nhà liên thông với nhau, ở giữa chỉ cách một bức tường, mỗi một bức tường có một cánh cửa nhỏ.
Bên trong những toà nhà lớn này ngoại trừ giường chiếu ra thì cái gì cũng không có.Andre nhìn thấy tất cả đều là giường thép có thể gấp lại, phía trên trải chăn quân đội màu xanh thật chỉnh tề.
Vô luận là đàn ông hay là đàn bà, mọi người đều nằm giường theo số thứ tự, ở chung với nhau không phân biệt giới tính.
Giường của Andre là giường số A2010.
Mọi người mặc đồng phục tù binh màu trắng, ánh mắt khủng hoảng, nhưng khuôn mặt vẫn không chút thay đổi đi về phòng dưới sự chỉ huy có kỷ luật của binh lính Đức.
“Mẹ kiếp, đừng có động tay động chân!”
Một tù binh tính tình nóng nảy hét lên với binh sĩ Đức đang xô đẩy mình.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy “Bang ——!” một tiếng, tù binh trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng kia đã bị một phát súng giết ngay tại chỗ.
Mọi người bắt đầu rầm rì xôn xao.
“Bang ——Bang ——”
Binh sĩ đảng vệ quân bên cạnh nổ hai phát lên nóc nhà, hét lớn: “Câm mồm! Không được nói chuyện!”
Mọi người lập tức ngậm miệng lại.
Thân thể Andre càng không ngừng run rẩy, yên lặng ngồi trên giường của mình, nhìn thấy vài binh sĩ đảng vệ quân khác đang thảo luận đem xác tù nhân vừa bị giết kéo ra ngoài, sau đó đứng bên ngoài phòng hút thuốc lá, lớn tiếng trò chuyện với nhau, khói thuốc màu trắng phiêu tán trên không trung.
Sắc mặt Andre tái nhợt, hai chân gầy yếu ngăn không được run rẩy, khiến cho giường thép cũng rung theo, phát ra âm thanh “két két”.
Andre nhớ tới những gì mình mới vừa nhìn thấy ở trong phòng kiểm tra sức khỏe:
Những tù binh mắc bệnh hoặc thân thể suy yếu sẽ bị bác sĩ yêu cầu đi đo chiều cao, bị bắt đứng vào một cái máy đo chiều cao.
Sau khi đứng vững vào vị trí, bác sĩ doanh trại Nazi bắt đầu ấn công tắc. Có điều, rơi xuống đỉnh đầu bọn họ không phải là thước xếp, mà là một khối sắt hình nón cực kỳ bén nhọn, một khi rơi xuống đầu, người bị đo sẽ lập tức chết tại chỗ.
Y tá đảng vệ quân chỉ cần lôi thi thể đi rồi lau sạch vết máu trên tường và trên mặt đất, sau đó cười khanh khách gọi tên người bị hại tiếp theo đi vào đo chiều cao.
Còn lúc kiểm tra xác nhận thân phận, chỉ cần bị phát hiện là đảng viên của đảng cộng sản Soviet, nhất là các cấp chính ủy, sẽ lập tức bị bắn chết!
Andre lúc ấy đứng ở bên người Ludwig, nhìn chiến hữu lần lượt bị giết hại.
Sĩ quan chỉ huy Adams, Jodl, Miller, và Ludwig khi đó cũng ngồi trong phòng kiểm tra sức khỏe.
Trên tay Miller cầm ly rượu, hai chân thon dài gác lên bàn trà, cười dài cùng Adams bên cạnh bàn tán về làn da tái nhợt và biểu tình chán chường của người Nga, Jodl thì bận rộn ghi ghi chép chép xem bao nhiêu tù binh Soviet đã bị xử tử.
Andre nghiêng mặt qua nhìn Ludwig.
Trên mặt Ludwig không có biểu tình gì, cứ như vậy im lặng nhìn cảnh tượng máu me ở trước mặt mình. Vào thời điểm đầu tù binh bị nện vỡ, xương sọ nứt, người nọ thậm chí không buồn chớp mắt một cái.
Andre không nhìn thấy mắt của Ludwig, chỉ thấy môi mỏng của người nọ trước sau như một mím thật chặt, có khí thái nghiêm túc đặc biệt của quân nhân.
Andre thậm chí không nhớ rõ rốt cuộc có bao nhiêu người chết ở trước mặt mình.
Nghĩ đến mình có thể sẽ chết ở chỗ này, nỗi sợ chết giống như một bàn tay bóp chặt trái tim của Andre.
“Hô ——”
Andre thở dài một hơi, dùng hai tay che mặt của mình, cậu rốt cuộc đã thấy được đảng vệ quân căm hận binh lính Soviet đến cỡ nào, thậm chí so với người Do Thái còn muốn nhiều hơn!
Andre tháo dép trên chân, trèo lên giường, nằm xuống, trong bụng trống rỗng, nhưng doanh trại hình như không có ý định cung cấp bữa tối.
Andre ở trong trại tập trung mệt mỏi suốt một ngày, bây giờ đầu óc hỗn loạn, cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tờ mờ tối, trong căn phòng trống rỗng lạnh như băng.
Mệt mỏi còn nhiều hơn cả đói bụng, Andre thậm chí chẳng buồn nhìn người bên cạnh giường một cái, nhanh chóng nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lúc nửa đêm.
“A. . . . . . A. . . . .”
Một trận thanh âm rên rỉ từ bên cạnh giường truyền đến, rất nhanh, thanh âm này càng lúc càng lớn, còn có một chút ánh sáng chói mắt xẹt qua mặt Andre.
Andre rốt cuộc chịu không nổi thanh âm này, mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó khiếp sợ nhìn một màn trước mặt.
Một binh sĩ đảng vệ quân mặc quân phục chỉnh tề đè lên người của tù binh nằm bên cạnh. . . . . Tóc tù binh bị giật mạnh, cái trán ngửa cao cao, mạch máu màu xanh hiện rõ trên cổ, trong cổ họng phát ra âm thanh đau đớn, giường xếp bởi vì động tác của bọn họ mà phát ra tiếng cót két cót két.
Quanh giường có một đám binh sĩ đảng vệ quân bao vây, trên tay bọn chúng đều cầm đèn pin, ác ý chiếu lên thân thể của người đàn ông nọ. . . . . .
Andre che miệng, không dám lên tiếng.
Bên trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, Andre biết mọi người cũng giống mình, cũng nghe được âm thanh, nhưng không một ai dám lên tiếng.
Andre co rúc thân thể, đem đầu chôn thật sâu ở trong chăn, hai hàm răng đập vào nhau, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
Andre cố đè nén cảm giác hoảng sợ trong lòng, đem chăn nhét vào trong miệng, không tiếng động nức nở.
“Xoẹt ——” một tiếng, chăn trong miệng bị xé rách, Andre không thể làm gì khác hơn là nhét ngón tay vào trong miệng.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến âm thanh của bọn chúng.
“Mùi vị thế nào, có phải rất thoải mái không?”
“Chúng ta cũng thử một chút đi?”
“. . . . . .”
Andre khẽ vén chăn lên, nhìn thấy lại một binh sĩ đảng vệ quân trèo lên giường. . . . . .
Bọn họ thay phiên nhau làm.
Không biết qua bao lâu, những kẻ đó mới hài lòng rời đi.
“Cưng à, ngày mai bọn tao lại tới.”
Một binh sĩ đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt người nọ, cười cười đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa đóng, Andre mới dám vén chăn lên, cẩn thận nhìn tù binh bên cạnh một chút. Thân thể cường tráng, tứ chi thon dài, tướng mạo bình thường nhưng vóc người rất tốt.
Gã đàn ông nọ nằm lì ở trên giường thở dốc một lát, sau đó mới từ từ ngồi dậy, vừa định bước xuống giường thì hai chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Andre lập tức vén chăn lên, muốn đưa tay ra đỡ gã.
“Cút ngay!”
Gã ta bất chợt hất tay Andre ra, trong đôi mắt ngập tràn thù hận, giống như để trút giận, gã ta đột nhiên đưa tay nắm tóc Andre, lôi xuống dưới đất. Khí lực Andre không lớn như gã đàn ông này, đầu rất nhanh đã bị dập chảy máu.
“Buông ra ————!”
“Buông ra ——! Cứu mạng ——”
Hai tay Andre không ngừng giãy dụa.
Gã đè Andre xuống đất, không ngừng tát, vừa tát vừa chửi mắng:
“Kỹ nữ. . . . . . Mẹ kiếp! Kỹ nữ. . . . . . !”
Andre ngửi thấy mùi dịch thể nồng đậm của những binh sĩ kia trên cơ thể gã ta, bất chợt cảm thấy muốn nôn.
Lúc này, những tù binh giả bộ ngủ cũng đứng dậy, bọn họ mặt không đổi sắc thản nhiên nhìn một màn này, hoàn toàn không có ý định ngăn lại.
Andre cảm thấy trong ngực nguội lạnh, nhân lúc hỗn loạn đưa tay vớ được một khối gạch, dùng sức đập vào đầu gã:
“Khốn kiếp!”
Gã đàn ông sửng sốt sờ sờ đầu mình, sau đó đưa tay ra trước mặt, phát hiện trên tay một mảnh máu tươi, mắt trợn ngược, ngất đi.
Andre nhanh chóng đứng dậy, cất cục gạch dưới gối đầu của mình, trèo lên giường, xoa xoa gương mặt đau nhức bắt đầu khóc.
Andre bất quá chỉ là một cậu bé 14 tuổi, cậu bị dọa sắp hỏng.
Những chiến hữu vốn tưởng rằng sẽ cùng nhau đoàn kết, chẳng những đánh đập mình, những người khác lại còn thờ ơ lạnh nhạt.
Andre nhớ lại đồng thoại mà lúc còn nhỏ mẹ kể cho mình nghe, tất cả mọi thứ trên đời đều thật tốt đẹp. . . . .
Nhớ lại ruộng lúa mạch vàng óng và những người nông dân xã hội chủ nghĩa cần cù dũng cảm của quê nhà nước Nga. . . . . .
Nhớ lại khuôn mặt nghiêm túc của Ludwig, nhớ lời người nọ nói với mình:
“Trại tập trung là nơi làm con người ta đánh mất nhân tính.”
Andre không tiếng động nức nở, sau khi chứng kiến tất cả chuyện xảy ra, tâm hồn đơn thuần của Andre đã bị tổn thương rất nghiêm trọng. Những chuyện hèn hạ này giống như đinh đâm thật sâu vào trong ngực Andre, khiến cho cậu cảm thấy đau nhói.
Bọn binh sĩ đảng vệ quân nghe được âm thanh liền lập tức quay trở lại.
Bọn chúng nhìn thấy tù binh Soviet vừa rồi bị luân bạo đang nằm trên mặt đất, hình như là hôn mê rồi.
Một tên vội vàng đưa tay kiểm tra hơi thở tù binh.
“Nó chết rồi à?”
Một tên khác hỏi.
“Không có, chẳng qua là ngất đi thôi.”
“Thằng này đúng là thằng đần, tự sát mà cũng không xong.”
“Ha ha ha. . . . . .”
Một nhóm người càn rỡ cười giỡn, giống như mới vừa phát hiện được chuyện gì thú vị lắm.
“Mau đặt nó lên giường đi, nếu nó chết rét chúng ta còn chơi cái gì nữa?”
Nói xong, nhóm binh sĩ liền khiêng tù binh này đặt lên cái giường cạnh Andre, đắp chăn, sau đó đi ra ngoài, khóa trái cửa lại.
Sau đó ước chừng một tuần lễ, gã đàn ông bên cạnh Andre hầu như mỗi tối đều bị bọn binh sĩ luân bạo, mà sau khi gã ta bị luân bạo xong sẽ túm lấy Andre trút giận, sử dụng bạo lực với Andre.
Trên mặt và trên người Andre đều là một mảng xanh một mảng tím, bởi vì đa số thời gian Andre không phải là đối thủ của gã đàn ông này, cậu luôn bị đánh, nhưng Andre vẫn không do dự đánh trả lại.
Tù nhân ở đây giống như đã trở thành cái xác không hồn, cho dù nhìn thấy Andre và gã đàn ông nọ đánh nhau, bọn họ vẫn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn có phần đắc ý hả hê.
Andre cho dù bị đánh, cũng chưa bao giờ rơi nước mắt ở trước mặt bọn họ.
Nhưng một khi nằm trong chăn, Andre sẽ không tiếng động khóc lên.
Trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, Andre khóc không phát ra tiếng, thói quen này cũng chính là từ đây mà ra.
Andre vẫn cố gắng trao đổi với gã đàn ông nọ, nhưng gã ta luôn im lặng không đáp, tính tình cực đoan quái dị, ánh mắt tối tăm đằng đằng sát khí, nhất là lúc nhìn Andre, giống như muốn đem Andre ăn tươi nuốt sống.
Lại là một buổi tối, sau khi đám binh sĩ đảng vệ quân kia rời đi.
Gã đàn ông kéo tóc Andre, lôi Andre từ trong chăn ra ngoài.
Andre kêu đau một tiếng, ôm đầu bị kéo xuống đất.
Gã không nói nhiều lời, trực tiếp giơ tay lên tát vào mặt Andre.
Tất cả mọi người đã sớm quen với cái màn này, đây cứ như là tiết mục biểu diễn mỗi tối, thậm chí cả đám binh sĩ đảng vệ quân gác đêm ngoài cửa cũng biết, bọn chúng chẳng qua chỉ nhìn nhau cười cười, hoàn toàn không có ý định đi duy trì trật tự doanh trại.
Thật ra bọn chúng còn hi vọng bọn họ có thể tự giết lẫn nhau, đỡ hơn phải tự mình ra tay diệt trừ những tù binh Soviet ở trong trại tập trung.
Phải biết rằng, người Do Thái bị nhốt trong trại tập trung này bây giờ vẫn còn sống, ngay cả phòng khí độc bọn họ cũng chưa nhìn thấy, bởi vì bên trong chật ních binh lính Soviet.
Andre thở hổn hển, đánh trả lại gã ta. Sau một thời gian dài bị chính đồng bào mình đánh đập, còn những chiến hữu khác chỉ thờ ơ lạnh nhạt, Andre biết hiện tại chỉ có thể tự dựa vào chính mình! Vì vậy cậu cố gắng dùng hết sức đẩy ngã gã đàn ông ở trên người.
“Chết tiệt, cút ngay! Cút ngay! Khốn kiếp!!”
Andre mắng.
Gã đàn ông đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, điệu cười cực kỳ dữ tợn. Trong căn phòng tối đen, Andre không nhìn thấy rõ mặt gã ta, nhưng tiếng cười đó vẫn khiến Andre sởn gai ốc.
“Có phải cảm thấy, bị đặt dưới thân người khác rất không thoải mái hay không?”
Trong bóng tối, gã lấy tay xiết cổ Andre, Andre nghiến răng nanh không nói lời nào, tay gã lại càng thêm dùng sức.
“Hả?! Có phải rất không thoải mái hay không?!”
Hai chân Andre giãy đạp muốn tránh khỏi sự khống chế của gã.
Đột nhiên, gã đàn ông điên rồ đưa tay muốn giật quần Andre xuống.
Andre hoảng sợ trợn lớn hai mắt, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Ludwig. Sau khi trải qua loại chuyện kia, Andre liền biết dụng ý của gã, cậu cố gắng kéo quần ngủ của mình lại.
Gã ta cười lạnh một tiếng, dùng sức ném Andre lên trên giường.
“Cút ngay! Cút ngay! A ——”
Gã nhào tới, gắt gao chế trụ Andre.
Tất cả tù binh mặt không chút thay đổi nhìn một màn này, trên mặt một số người còn nở nụ cười quỷ dị.
Trong lòng Andre cảm thấy kinh khủng không nói nên lời, chỉ cảm thấy đây không phải là chỗ người ở, mà là địa ngục!
“Cứu tôi ——! Cứu mạng! ——”
Andre cố cầu cứu bốn phía, nhưng không có một ai nguyện ý qua giúp cậu.
Cuối cùng, gã ta tách hai chân Andre ra thật to. . . . . .
“Bang ——” một tiếng, ngoài cửa truyền đến một tiếng súng vang, gã đàn ông đột nhiên ngã xuống đất.
Andre nhìn một cái, gã tù binh đang che bắp đùi của mình không ngừng co quắp trên mặt đất.
Andre quay đầu lại, một loạt đèn pin chiếu vào trên mặt cậu.
Andre vội vàng mặc quần vào, kéo chăn che thân thể của mình.
Andre híp mắt lại, trong nghịch sáng nhìn thấy một bóng người cao gầy đi tới, phía sau là một loạt binh sĩ đảng vệ quân.
Là Ludwig!
Andre dùng sức híp mắt mới có thể nhìn rõ, Ludwig một thân quân phục đảng vệ quân chỉnh tề, phía ngoài khoác áo măng tô của sĩ quan Nazi, đứng ở trước mặt mình, trên tay cầm một khẩu súng màu bạc.
Dưới tình huống như thế, Andre không thấy rõ khuôn mặt và biểu tình của Ludwig.
Cho đến khi người nọ đứng ngay trước mặt mình, Andre mới miễn cưỡng nhìn thấy đôi môi mỏng mím chặt một chỗ của người nọ, cùng với vành nón ép thật thấp.
Andre không biết nên nói gì, nhưng nước mắt nhanh chóng trào lên hốc mắt, đây lần đầu tiên từ lâu lắm rồi Andre mới khóc ở trước mặt người khác.
Ngón tay thon dài đeo bao tay màu trắng của Ludwig nắm cằm Andre, ngón tay cái chậm rãi vuốt ve môi dưới của cậu.
Mặc dù Andre cố hết sức nén lại, nhưng khoảnh khắc Ludwig chạm đến mình, một giọt nước mắt vẫn rơi xuống từ hốc mắt.
Ludwig không chút biểu tình nhìn Andre.
“Andreyevich, cho tôi đáp án của em.”
Nói xong liền buông lỏng ngón tay nắm cằm Andre.
Andre ngẩng đầu, lảo đảo nhảy xuống giường, quỳ trên mặt đất, ôm hai chân Ludwig, trên mặt tràn đầy nước mắt:
Ludwig phất tay một cái, hai binh sĩ đảng vệ quân phía sau liền khiêng một cái ghế da màu nâu đậm tới đây.
“Mời ngồi, thiếu tá Ludwig.”
Binh lính cung kính hành lễ với Ludwig.
Ludwig đối bọn họ tỏ vẻ cảm tạ, sau đó ngồi xuống, móc ra hộp xì gà bằng bạc trong túi áo quân phục, mở ra lấy một điếu xì gà.
Binh sĩ đảng vệ quân lập tức cúi người đốt xì gà cho Ludwig, Ludwig gác hai chân ngồi trên ghế, phất tay về phía Andre.
“Qua đây, Andreyevich.”
Andre nghe lời đứng lên, ngồi ở bên cạnh Ludwig, thân thể khẽ tựa vào người Ludwig. Bởi vì thời tiết rét lạnh, thân thể Andre hơi run rẩy một chút, Ludwig vươn tay ôm Andre vào trong ngực.
Ludwig nhìn gã đàn ông trên mặt đất, nói với binh sĩ đảng vệ quân phía sau:
“Người này không phục tùng mệnh lệnh, gây rối trật tự nội bộ trại tập trung, xử quyết tại chỗ.”
Andre bị doạ đến nhảy dựng, vội vàng nói:
“Đừng. . . . . .”
Ludwig lạnh lùng liếc Andre một cái, mặt không biểu tình nói: “Câm miệng.”
Andre lập tức ngậm miệng lại.
“Andre, em phải phục tùng mệnh lệnh, ngoan ngoãn nghe lời một chút.”
Nói xong câu đó, Ludwig liền ngoắc ngoắc tay với binh sĩ đảng vệ quân phía sau, ý bảo có thể bắt đầu hành hình rồi.
Vì vậy, một binh sĩ đảng vệ quân cường tráng đi lên, trên tay cầm thiết chùy, một tay ấn đầu gã đàn ông, một tay khác cầm chùy dùng sức đập lên đầu gã, gã đàn ông không ngừng kêu thảm.
Chỉ một lát sau, đầu gã bị nện nát, hoàn toàn chết, chỉ còn lại thân thể co quắp do thần kinh phản ứng.
Mặt Andre bởi vì hoảng sợ mà trắng bệch như tờ giấy.
Trong đám khói xì gà Ludwig híp mắt nhìn tất cả.
Sau khi gã đàn ông chết, một loạt binh sĩ đảng vệ quân kéo thi thể của gã xuống, sau đó cầm khăn lau sạch vết máu trên mặt đất.
Trừ mùi máu tươi tràn ngập trong không khí làm người ta muốn nôn, mọi chuyện giống như chưa bao giờ xảy ra.
Ludwig đứng dậy cởi xuống áo khoác của mình, khoác lên bả vai thon gầy của Andre, trầm giọng nói: “Cùng chủ nhân về nhà thôi, người hầu nhỏ của tôi.”
Andre gật gật đầu đứng dậy, mới vừa đi một bước, hai chân như nhũn ra.
Khoảng thời gian dài chịu đựng ngược đãi và đánh đập tích tụ lại từng chút từng chút, cơ hồ đều bộc phát với Ludwig, bao gồm thân thể thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.
Andre thở hổn hển, đầu óc bắt đầu choáng váng, thân thể khẽ tựa lên người Ludwig, nhỏ giọng nói:
“Chủ nhân, tôi đói quá. . . . . .”
Nói xong, Andre liền ngất đi.
Ludwig cúi người xuống đem Andre ôm vào trong ngực, xoay người bước ra ngoài.
Binh sĩ đảng vệ quân thấy thiếu tá Ludwig muốn trở về, lập tức đi theo, lái xe hộ tống Ludwig về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT