Sau khi đến doanh trại, sĩ quan chỉ huy trại tập trung Adams dẫn theo một đám binh sĩ đảng vệ quân đứng ở cửa nghênh đón Ludwig.

“Thiếu tá! Chào mừng trở lại!”

Adams cười nhìn về phía Ludwig, cung kính cúi người chào.

Ludwig đẩy cửa xe ra, đứng trong tuyết chào lại Adams.

“Chào, Adams.”

Tầm mắt Adams lướt qua Ludwig, lúc nhìn thấy Andre thì kinh ngạc nhíu mày, sau đó cười cười nói:

“Cậu Andreyevich, chào mừng trở lại.”

Andre ngượng ngùng cười. “Xin chào.”

Ludwig mặt không biểu tình gì gật đầu:

“Tôi về trước đây, Adams.”

“Rõ.”

Adams đã quen với tính tình trầm mặc ít nói của Ludwig, vì vậy chỉ cúi người xuống chủ động mở cửa xe cho Ludwig.

Ludwig lại một lần nữa gật đầu cám ơn, sau đó ra lệnh cho tài xế chạy về phía biệt thự.

Ludwig xuống xe trước, sau đó đứng chờ Andre xuống xe.

Sau khi nhìn Andre xuống xe, Ludwig liền trực tiếp đi về phía biệt thự của mình.

Andre nhắm mắt đi theo phía sau.

“Thiếu tá! Ngài trở lại rồi!”

Anna thấy Ludwig bình yên vô sự trở về từ chiến trường, trên khuôn mặt nở nụ cười tươi rói.

Andre vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng cười của Anna, Anna nhìn thấy Andre liền kích động chạy tới ôm Andre vào trong ngực.

“Cậu Andreyevich, cậu không sao là tốt rồi! Lúc cậu bị cái tên người Mĩ kia mang đi thật tình làm tôi sợ muốn chết! Cậu không có chuyện gì là tốt rồi! Mau nói cho tôi biết tại sao cậu lại bỏ trốn cùng cái người Mĩ kia . . . ?”

Anna còn chưa nói hết câu, Ludwig đã tiến lên lôi Andre trở lại, lạnh lùng nhìn Anna.

“Anna, sau này không có sự cho phép của tôi, không được để Andreyevich xuống lầu hai.”

Anna kinh ngạc nhìn Ludwig và ánh mắt đỏ bừng Andre, cuối cùng vẫn lễ phép gật đầu nói: “Rõ, thưa thiếu tá.”

Nói xong Anna xoay người rời đi, dặn dò đám người hầu thu dọn lại căn phòng, sau đó bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong ra.

Ludwig thả tay Andre ra, trầm giọng nói:

“Theo tôi lên lầu, Andreyevich.”

Andre im lặng không lên tiếng đi theo Ludwig lên lầu.

Mới vừa bước vào trong phòng, Ludwig liền đóng sầm cửa lại, hung hăng kéo tóc Andre, bắt đầu dùng sức hôn môi Andre.

Andre bị nụ hôn mạnh mẽ kia làm cho đầu óc choáng váng.

Đợi đến khi Ludwig rốt cuộc buông ra, Andre đỏ mặt thở hổn hển, nhưng ngay lúc nhìn thấy cặp mắt lạnh như băng của Ludwig, trái tim đập thình thịch của Andre đột nhiên chìm hẳn.

Ludwig bắt đầu xé rách áo trong của Andre.

Andre tức giận đánh văng tay Ludwig ra, lấy hai tay ôm ngực rống lên:

“Ludwig, anh chỉ biết làm tôi! Anh biết anh đã làm tôi bao nhiêu lần rồi không?! Anh để tôi yên có được không?! Tôi chịu hết nổi rồi!”

Khuôn mặt Ludwig vẫn không có chút biểu tình gì, chỉ đưa tay lôi Andre về phía mình, trầm giọng nói:

“Tôi muốn xóa sạch tất cả dấu vết của tên đàn ông đó trên người em, vì vậy tôi sẽ không ngừng làm em.”

Rất ít khi Ludwig nói những lời thô tục rõ ràng như vậy, cả người Andre run lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ludwig.

Ludwig lạnh lùng liếc Andre một cái, bàn tay lại tiếp tục dùng sức giật áo trong của Andre.

Andre muốn che thân thể của mình lại, nhưng sức lực của Ludwig lớn đến kinh người, rất nhanh đã dễ dàng cởi sạch quần áo trên người Andre, hơn nữa còn xé nát thành từng mảnh.

“Sau này cũng đừng mặc quần áo nữa.”

Ludwig đẩy mạnh Andre lên giường.

“Sau này chỉ cần quan hệ với tôi là được, không cần mặc quần áo nữa.”

Andre cầm gối ném vào người Ludwig, khóc nói:

“Đồ khốn kiếp! Ludwig! Anh là tên biến thái! Tôi mới 15 tuổi! 15 tuổi! Anh đã làm cái gì? Anh muốn làm chết tôi như vậy có phải không?!”

Andre kéo chăn qua, muốn che lại thân thể đã bị Ludwig chà đạp không còn ra hình dáng gì.

Ludwig cười lạnh một tiếng, nhéo gương mặt nhỏ nhắn lem nhem nước mắt của Andre.

“Tôi đúng là muốn làm chết em.”

Andre bụm mặt khóc lên, cho tới bây giờ Andre chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như vậy, ngay cả lúc sắp bị Ludwig giết chết cũng không có tuyệt vọng như hiện tại.

“Thiếu tá, bữa sáng đã đưa tới, ngài có muốn ăn một chút hay không?”

Bên ngoài vang lên tiếng Anna gõ cửa.

Ludwig giơ tay lên, Andre tưởng rằng Ludwig muốn đánh mình, liền lập tức rúc người lại vào trong góc giường.

Thế nhưng Ludwig chỉ đưa tay lên đầu, vuốt mấy sợi tóc màu đen về phía sau, vẻ mặt có chút không kiềm chế được, sau đó nghiêm túc ngồi xuống bên giường.

“Vào đi, Anna.”

“Vâng.”

Dứt lời, Anna liền đẩy cửa, bưng một cái mâm đi vào.

Ludwig ra hiệu cho Anna đặt cái mâm ở đầu giường, Anna khom lưng làm theo, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy khuôn mặt khóc đến sưng đỏ của Andre, nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt, còn trên cổ đều là dấu vết xanh xanh tím tím.

Anna đau lòng nhìn Andre, chưa từng có người nào lại khiến cho Ludwig mất kiểm soát như vậy, chưa từng có!

Anna còn nhớ rõ, khi còn bé Ludwig chẳng bao giờ nói cười, người khác đều cho rằng Ludwig trưởng thành sớm, lúc đầu Anna cũng cho là như vậy.

Nhưng có một ngày nhìn thấy trên TV chiếu cảnh con gấu bị lấy mật sống, người có mặt từ nhỏ đến lớn đều thét chói tai che kín mắt, hô to:

“Thật sự là quá tàn nhẫn! Quá tàn nhẫn!” .

Nhưng Anna phát hiện, chỉ có mình Ludwig không buồn chớp mắt một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào con gấu bị lấy ra mật kêu thảm thiết. Sau khi tất cả chấm dứt, Ludwig nhàn nhạt nói với Anna:

“Anna, rót cho tôi chén trà.”

Khi đó Anna mới hiểu được, Ludwig cũng không phải trưởng thành sớm gì, mà căn bản chính là vô tình, trời sinh không có loại tình cảm tinh tế của con người.

Đây là lần đầu tiên Andre thấy Ludwig mất kiểm soát vì một bé trai như thế.

Vì vậy Anna cố lấy can đảm, kéo kéo tay áo của mình, bước lên trước mặt Ludwig, thấp giọng  nói:

“Thiếu tá, Andreyevich vẫn còn là trẻ con, ngài. . . . . .”

“Cô có thể đi ra ngoài, Anna.”

Ludwig lạnh lùng nhìn Anna, cặp mắt màu xám bạc không vui híp lại. Ludwig có tướng mạo tuyệt vời, nhưng bởi vì khuôn mặt luôn không có biểu tình gì nên trông cực kì âm trầm và khủng bố.

Anna bị dọa sợ, cuối cùng chỉ xin lỗi nhìn Andre một cái, đành phải im lặng đi ra ngoài.

Đợi đến lúc tiếng bước chân của Anna biến mất trên hành lang, Ludwig mới quay sang nhìn Andre, mỉa mai nói.

“Em vẫn còn là trẻ con? Không, em là đồ *** phụ.”

Bị chạm đến cực hạn, Andre ngược lại không khóc nữa, dứt khoát cười lạnh một tiếng,

“Vậy thì, ngài thiếu ta cao quý thuần khiết, ngài cần gì phải làm chạm vào thứ *** phụ đê tiện này để làm bẩn thân thể của ngài? Ngài không phải là có bệnh khiết phích sao? Tôi là người hèn hạ như vậy, ngài quan hệ với tôi làm cái gì?”

Ludwig híp mắt nhìn gương mặt đầy nước mắt của Andre.

Andre dứt khoát nằm xuống, mở chăn ra, thân thể hoàn toàn hiển lộ trước mặt Ludwig.

“Ludwig, không phải anh thích làm tôi sao? Vậy làm đi. Haha ~ rất nhiều đàn ông đều thích đó. . . . . .”

Andre nhướng mày nhìn Ludwig, khóe mắt mang theo khiêu khích.

Ludwig nhắm mắt lại, hầu kết giật giật, sau đó đưa tay bóp cổ Andre, trầm giọng nói:

“Bây giờ tôi sẽ giết chết em.”

Sức lực của Ludwig mạnh hơn người, Andre cảm thấy cổ họng mình giống như sắp bị bóp nát.

Andre cắn chặt răng, hô hấp dồn dập, cơ ngực bắt đầu phập phồng kịch liệt.

“Khụ khụ. . . . . .”

Lúc trước Andre bị Ludwig bắn trọng thương, mặc dù hiện tại xem như đã khỏi, nhưng nếu Ludwig muốn vẫn có thể dễ dàng giết chết Andre đã suy yếu.

Hai má của Andre đỏ lên, đôi môi bắt đầu trở nên tái nhợt, tròng mắt càng không ngừng trợn lên, hai chân dùng sức giẫy đạp, ngón chân bắt đầu cong lên như bị rút gân.

Ludwig mặt không chút thay đổi nhìn sắc mặt bắt đầu trở nên không ổn của Andre, còn có vết thương trên thân thể vốn trắng nõn của Andre.

Sau đó buông lỏng tay ra.

“Hô —— hô —— hô ————”

Andre hít từng ngụm từng ngụm, nằm gục ở trên giường, bắt đầu hô hấp, đôi môi dần dần trở về màu đỏ nhạt.

Ludwig kéo mạnh tóc Andre, áp đôi môi của mình xuống môi Andre.

Thật sâu, dùng sức, nụ hôn giống như muốn nuốt lấy Andre.

Lúc đầu Andre còn giãy dụa, sau đó cũng không giãy dụa nữa.

“Đồ đê tiện.”

Ludwig cau mày, vẻ mặt chán ghét đẩy Andre ra, Andre không cẩn thận đụng vào cột giường, đầu đau muốn chết, vì vậy liền co rúc thân thể ôm đầu mình.

Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre.

“Ăn bữa sáng mau.”

Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Andre ngây ngốc ngồi ở trên giường, co hai chân lại, ôm thân thể thon gầy của mình vào trong ngực, thấp giọng lẩm bẩm nói:

“Ludwig, anh rốt cuộc, chán ghét tôi.”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sau một thời gian ngắn, Ludwig lại một lần nữa xích chân Andre, hơn nữa không cho phép bất luận kẻ nào đến gần Andre, ngoại trừ mình ra.

Không ngoài dự đoán, mỗi tối nửa đêm Ludwig đều đi tới phòng Andre, hung hăng chà đạp Andre, hành hạ Andre suốt đêm, sau đó rạng sáng mới đứng dậy trở về phòng khác ngủ.

Mỗi lần như vậy Andre đều thở dốc nằm lì ở trên giường, sáng hôm sau không cách nào rời giường được, cả người giống như bị vỡ thành từng mảnh.

Ludwig liều mạng hành hạ Andre.

Không khí giữa hai người càng ngày càng căng thẳng.

Ludwig trả thù Andre phản bội mình.

Andre lại tuyệt không cúi đầu trước dục vọng độc chiếm mà hành hạ mình liên tục của ludwig.

Hai người giống như Soviet và Đức đánh nhau ở Siberia lạnh giá, nhiệt độ thấp đến kinh người, hơn nữa còn đánh lâu dài, có vẻ như đang thử xem sức chịu đựng của ai tốt hơn.

Andre kiêu ngạo, Ludwig càng kiêu ngạo.

Nhưng Andre vĩnh viễn cũng không thể giống Ludwig ở một điểm —— Andre không có tàn nhẫn như Ludwig, không có vô tình như Ludwig.

Có lúc Andre thậm chí còn nghĩ, không biết Ludwig có phải là người hay không, hay thật sự do hắn không có trái tim.

Hơn nữa, Andre nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao Ludwig vẫn còn muốn giữ mình ở bên cạnh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play