CHƯƠNG 25

Như cũ, chúng ta lại đến Thiên Ngoại ăn cơm tối, Thượng Huyền Nguyệt và Tiêu Ngọc Nhi cũng chưa tới, chiếu theo cách nói của Ngũ Hữu Kì: “Về cơ bản sự thật chúng ta đã được Huyền Nguyệt kể rồi, giải quyết sự việc đi thôi, là nam nhân thì cũng dễ giải quyết, cách của nữ nhân cũng có chỗ khó hiểu.” Bởi vậy đêm nay xem ra sẽ biến thành cuộc nói chuyện của nam nhân. Nếu có Huyền Nguyệt ở đây tối nay nàng còn có thể giúp ta che dấu, nhưng hiện tại ta với nàng còn chưa thống nhất khẩu cung đã bị bắt, lát nữa ta nên nói như thế nào mới không bại lộ chân tướng? Kết quả ta còn không thể ngăn ý nghĩ của chính bản thân mình xoay vòng.

Ngũ Hữu Kì cầm chiếc đũa chỉ vào một bàn đầy rượu và thức ăn: “Lão Nhị, ăn trước! Chuyện lớn đến đâu cũng không hơn được nửa phần no bụng, ăn no nói cái gì cũng tốt!” Những lời này gợi cho ta nhớ lại một chuyện cũ. Hắn muốn sau khi tốt nghiệp không phải về với ông bà nên ra sức làm việc, thời kì này đau khổ miễn phải bàn đến, mỗi lần ăn cơm hắn giống như có cừu oán với thức ăn nên ăn đến mãnh liệt. Về điểm ấy ta đặc biệt bội phục lão Đại, mặc kệ nhiều chuyện phiền lòng, trên bàn ăn hắn có thể tuyệt đối bỏ qua, áp lực càng lớn hắn càng có thể ăn có thể ngủ, cuối cùng dựa vào tâm lý tốt đẹp và tố chất ngoan cường hắn đã thoát khỏi cuộc sống khổ sở. Về điểm này, Lâm Hoa quả thực là chân truyền của hắn, đáng tiếc ta không học được, cho nên hiện tại quả thực không nuốt không trôi thức ăn, chỉ có thể trong đầu khẩn trương nghĩ cách nói dối, phải giải thích hết sức mập mờ để tránh lời khai không giống với Huyền Nguyệt.

Ngoài dự kiến của ta, Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa cư nhiên lấy thân phận anh em đến giúp ta bày mưu tính kế, xem ra bọn họ không hoài nghi ta và Huyền Nguyệt. Ta sụp mi thuận mắt lầm bầm ha ha đối phó hơn hai mươi phút liền hiểu được Huyền Nguyệt biên soạn kịch bản giống hệt nội phim truyền hình: Nam A ở công ty vô tình gặp gỡ nữ B, hai người nhất kiến như cố tái kiến ái mộ tương phùng hận vãn (vừa quen đã thân, tạm biệt thì thương nhớ, gặp lại chỉ hận đã muộn), rốt cuộc quan hệ phát triển vượt qua tình bằng hữu, sau đó nam A vô ý phát hiện nữ B là tình nhân của nam C – người lãnh đạo trực tiếp của mình… nữ B than thở khóc lóc với nam A, nói mình bất đắc dĩ bị thất thân với C, tâm của nàng chỉ một lòng hướng về A, khó có thể dứt bỏ…

Loại chuyện này cư nhiên cũng có người tin? Hơn nữa còn là hai tên ngốc này. Khỏi cần nói, Phương Thụ Nhân đương nhiên là C – kẻ bức lương vi xướng (cưỡng bức người lành làm kĩ nữ), ta đương nhiên chính là người đội nón xanh (cắm sừng), hoặc nói là người cho C đội nón xanh – thanh niên A, Tử Vân Anh vừa mới đụng mặt tựa hồ bị Ngữ Hữu Kì và Lâm Hoa hiểu lầm thành nữ B, rõ ràng bọn họ đã từng gặp qua một lần a, đổi một kiểu tóc thực sự có thay đổi lớn như vậy sao? Về điểm ấy, ta thực sự hướng bọn họ làm sáng tỏ mọi chuyện —— cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không biết bọn họ khi nào thì phát hiện hoặc nhớ ra thân phận của Tử Vân Anh, ta cũng không thể đeo trên lưng quả bom hẹn giờ a.

Thượng Huyền Nguyệt phi thường giảo hoạt, không nói cho ta tình hình cụ thể và chi tiết, sở dĩ ‘Rất nhiều chỗ ta đều tự mình phỏng đoán, không nhất định phù hợp sự thật’, cho dù ta nói bậy không khớp nhau cũng có thể miễn cưỡng cho qua. Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa cho rằng ta và nữ nhân kia đã giải quyết thỏa đáng cho nên hôm nay phỏng chừng muốn dùng tình huynh đệ để kéo ta ra khỏi tình cảm lưu luyến sai lầm. Ta chỉ tay lên trời thề thốt nói rằng ta quyết không vì một gốc cây có chủ mà trèo lên thân cây treo cổ chủ, hai người bọn họ cùng lấy ánh mắt khinh bỉ nhìn ta, ý tứ: Anh em ngươi đều biết ngươi rơi vào tình cảnh này, còn nói này nọ! Thượng Huyền Nguyệt xem như đem thanh danh giữa vạn bụi hoa thân không dính một phiến lá của ta phá hủy hoàn toàn rồi.

Sau ta cũng không có khí lực để giải thích, hơn nữa, càng cố gắng giải thích thì mọi chuyện càng có vẻ là giả. Tùy ý bọn họ tận tình khuyên bảo, ta chỉ ừ a a gật đầu không thôi, vì thế mọi người đối với kết quả này đều cảm thấy thực vừa lòng, bắt đầu uống rượu bậy bạ. Thẳng đến khi Phương Thụ Nhân gọi điện tới ta mới nhớ ta quên chưa báo cho hắn lịch làm việc buổi tối.

Sợ hai người kia từ âm thanh mơ hồ nghe ra ta đang nói chuyện với nam nhân, ta làm bộ sợ hãi đi ra ngoài cửa: “… ân, ân… có lẽ tối muộn tôi mới về… không cần đón, gọi cái taxi là được… ai nha, nguy hiểm gì chứ, tôi cũng không phải nữ nhân, hơn nữa trên người không có tiền… hắn muốn nhiễu tôi cho hắn nhiễu? Ngươi cho ta là thằng ngốc? Thật sự không cần tới đón…” Bá một cái dập điện thoại, vừa quay đầu lại liền thấy Lâm Hoa và Ngũ Hữu Kì như hai con hổ rình mồi chờ ở bên cạnh, ta sợ tới mức rút lui từng bước: “Ngươi ngươi… các ngươi làm cái gì a?”

“Chúng ta phỏng chừng là vị nào gọi tới cho nên muốn nghe lén một chút, nhìn cậu có phải hay không tâm bất đồng, đừng theo chúng ta nói phải đoạn tuyệt nhưng với nàng vẫn dây dưa khó đứt.”

“Này, có phải cô ấy không?”

Ta hàm hồ trả lời: “A a… đoạn tuyệt cũng phải nói rõ ràng cho tốt, trên điện thoại nói không tiện.”

“Như thế nào, cô ta còn muốn tới đón cậu? Đêm hôm khuya khoắt? Một cô gái?”

“Cô… cô ấy có xe.”

“Chúng tôi cũng có xe, lát nữa tặng cậu.” Ngũ Hữu Kì tha ta trở về: “Cậu phải nhớ kĩ cậu đã đáp ứng đoạn chúng tôi tuyệt quan hệ với nàng.”

“Ai cũng không cần tặng, tôi tự mình về được. Hai ngươi đều uống rượu, không thể lái xe.” Hay nói giỡn, ta đã trả phòng, càng không thể để bọn họ chở ta về Phương gia, nơi có thể đến đều không thể đi.

Nhưng mà giải thích của ta cũng không có nửa điểm tác dụng, Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa không lái xe, nhưng mà gọi taxi, cố ý muốn đưa ta về, công bố bàn chuyện đêm với ta. Đêm bàn cái quỷ gì, ta biết bọn họ hoài nghi cái giả thuyết ta ở chung với nhân vật kia cho nên muốn đi kiểm tra. Ta chỉ có thể kiên trì nói cho tài xế địa chỉ nhà Từ Vận Tiệp, đồng thời hướng Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa giải thích, ta và nam đồng sự —— trọng điểm cường điệu là ‘Nam’ đồng sự —— thuê chung phòng, cho nên không có phương tiện chiêu đãi bọn họ.

“Có phải họ Từ gặp qua một lần hồi trước không?”

“Đúng vậy.” Lúc trước bọn họ chưa thấy qua mặt thì tốt rồi.

“Vừa đúng lúc, tôi đã muốn nói chuyện với hắn từ sớm, bảo hắn phải tin tưởng bạn gái của mình, đừng nghĩ thần nghi quỷ, miễn cho anh đem Huyền Nguyệt ra làm tấm bình phong.” Ngữ khí Lâm Hoa có điểm chua.

“Hắn bình thường đều đi ngủ sớm…”

“Sớm cũng không thể mười giờ lên giường.”

“Hôm nay hắn hẹn bạn gái…”

“La Lâu Lập, cậu đang giấu diếm cái gì? Thủ đoạn tương đối vụng về đấy.”

Ta ở giữa mùa đông bắt đầu đổ mồ hôi, làm trò cho hai người, lại không thể gọi điện tìm người cứu giá, nếu để hai người họ và Từ Vận Tiệp gặp mặt, hai bên trực tiếp đối chất, ta chẳng phải chết rất khó coi.

Cho dù lòng ta giống như du tiên, tên tài xế taxi cũng không để ý tới tâm tình của ta, vưng vàng an toàn nhanh chóng đưa chúng ta tới nơi, cầm tiền nhanh như chớp rồi rời đi. Ta thực hận không thể đem cái tên hủy hoại nhân sinh của ta ta ra đánh đạp một trận mới có thể tiêu mối hận trong lòng ta.

Hôm nay nhất định là ngày hạn của ta, đến ông trời cũng không để ý tới lời cầu nguyện dọc đường đi của ta, không chỉ khiến chũng ta thuận lới tới nơi, hơn nữa ta mới gõ một cái Từ Vận Tiệp liền mở cửa, giống như đang chờ nhau. Ta chỉ hành động trước kiềm chế hắn: “A, cậu cư nhiên ở nhà, hôm nay không phải hẹn bạn gái sao?”

Từ Vận Tiệp kì quái nhìn ta dẫn hai người giọng khách còn lấn cả giọng chủ chen vào nhà, hắn khẳng định cảm thấy ta có tật xấu, biết hắn ra ngoài còn muốn đến chơi: “Ký túc xá của cô ấy 11 giờ đóng cửa.”

Ta cố gắng trấn định để Ngữ Hữu Kì và Lâm Hoa ngồi xuống, sau đó dắt Từ Vận Tiệp vào bếp: “Bọn tôi đi pha trà.”

“Lá trà ở phòng khách a.”

“Phải đun nước…”

“Không cần mà?” Từ Vận Tiệp chỉ vào một góc ở phòng khách.

Ta chưa bao giờ muốn học được công phu truyền âm trong tiểu thuyết kiếm hiệp như bây giờ, hoặc là bịt miệng một người. Ta không dám quay đầu lại nhìn biểu tình hai người kia, chỉ cần IQ và lòng hoài nghi đạt tiêu chuẩn bình thường thì giờ phút này chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Ngũ Hữu Kì ở sau lưng ta nói: “Không cần phiến toái, chúng ta không uống trà, đến đánh bài đi.” Thanh âm hắn âm trầm như không khí ngưng đọng trước cơn bão khiến tóc gáy của ta dựng đứng hết lên.

Từ Vận Tiệp đã muốn viết rõ ràng hai từ nghi ngờ lên mặt, mười giờ tối chạy đến nhà người khác đánh bài quả thực đột ngột, ta phỏng chừng hắn nhất định dựa vào hơi rượu trên người chúng ta mà cho rằng chúng ta đều uống rượu, cho dù chúng ta đều thực tỉnh táo.

Bốn người ngồi quanh bàn trà đánh bài, Lâm Hoa lơ đãng nói: “Từ Vận Tiệp, hôm nay lúc chúng tôi đi tìm La Lâu Lập, thấy hắn cùng bạn gái anh đi với nhau đó.”

Từ Vận Tiệp ném ra một đôi sáu, đáp: “À, là tôi gọi cậu ta tới giúp tôi đón cô ấy, dù sao chiều nay La Lâu Lập cũng lang thang ở ngoài.”

“Cậu không lo lắng?” Ngũ Hữu Kì đánh ra một đôi tám.

“Hả? Nếu có người đi đón thì tôi lo lắng cái gì?”

“Cậu không sợ La Lâu Lập khoét góc tường của cậu?”

Từ Vận Tiếp a ha một tiếng: “Cậu ta?! Khoét góc tường? Sao có thể? Mặc kệ là mỹ nữ dạng gì, La Lâu Lập tuyệt không phải người làm ra chuyện có lỗi với bạn bè.” Nói xong còn liếc Lâm Hoa một cái, ta bật người nhớ tới chuyện Từ Vận Tiệp luôn cho rằng Huyền Nguyệt và Lâm Hoa là loại người đứng núi này trông núi nọ, cướp người yêu. Xem ra trời phải diệt ta, hôm nay không thể nói thêm câu nào ở đây rồi.

Đang tìm xem có đường nào thoát thân hay không, mắt Lâm Hoa và Từ Vận Tiệp đã bóc hỏa bắt đầu giao chiến. Ta lập tức đứng lên nói: “Mọi người bình tĩnh một chút, chậm rãi thảo luận, tôi đi mua chút đồ uống.” Chưa ra tới cửa đã bị Ngũ Hữu Kì kéo lại: “Bọn tôi không cần đồ uống, cậu ngồi xuống trước, chúng ta đem mọi chuyện nói cho rõ ràng.”

Cái này còn có thể làm gì bây giờ? Hai bên giáp mặt đối chất, ta lưỡi gắn hoa sen cũng không thể trở mình, chuyện Từ Vận Tiệp sợ ta đoạt bạn gái sẽ bị vạch trần, việc Lâm Hoa đoạt Huyền Nguyệt đích thực cũng bại lộ, chính việc ta thông đồng với tình nhân của Phương Thụ Nhân cũng bị chứng minh là nói dối. Những lời nói dối này cơ bản đều do Huyền Nguyệt bày ra, nhưng muốn ta đem mọi chuyện đổ lên đầu Huyền Nguyệt thì ta không làm được. Biện pháp duy nhất chính là cắn chặt răng, triển khai phong thái vô lại, mặc kệ bọn họ nói như thế nào, ta cũng chỉ cắn răng tỏ vẻ có điều khó nói, Huyền Nguyệt thì xuất phát từ hảo tâm che dấu cho ta.

Trở lại nhà của Phương Thụ Nhân cũng đã mười một giờ, khó có khi nào thấy Phương Thụ Nhân ngồi ở phòng khác, ôm cái máy tính nằm ở ghế sô pha vẻ mặt nghiêm túc không biết nhìn cái gì, TV đang bật, ánh sáng hắt lên tường lúc sáng lúc tối. Ngẩng đầu thấy ta tiến vào, gương mặt nghiêm túc của hắn liền có một chút nhu hòa, nở nụ cười nhàn nhạt: “Đã về rồi? Ăn cơm chưa?”

Ta ngồi xuống mép ghế sô pha, đem chân hắn đẩy đẩy, xem như cái gối mà nằm lên, hắn nhẹ nhàng xoa tóc ta, hỏi: “Uống nhiều?”

Ta lắc đầu, cảm giác được đầu gối cứng rắn của hắn ở bên tai, vật liệu may mặc mềm mại qỏa ra nhiệt độ cơ thể khiến ta dần trầm tĩnh lại, sau đó cảm thấy muốn khóc. Thật là, vài năm trước kia cũng không khóc một lần, hiện tại như thế nào động một chút liền khóc.

“Mệt mỏi sao? Tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

Ta lại lắc đầu. Nhớ tới chuyện vừa rồi vẫn cảm thấy sợ hãi. Sắc mặt bọn họ khó coi như thế nào, bọn họ cho rằng ta lừa gạt bọn họ, thậm chí, nói nghiêm trọng, ta còn thấy mình là người châm ngòi hiềm khích. Nếu bọn họ cứ như vậy trở mặt với ta, ta ngay cả lời giải thích cũng không nói được. Từ Vận Tiệp là đồng nghiệp tốt đồng thời cũng là bạn tốt của ta, mà Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa, bọn họ là anh em của ta, là thân nhân của ta ở thành phố này, là người khi ta rơi vào đường cùng có thể nương nhờ. Nhưng hiện tại, thất cả mọi thứ có lẽ đã hóa vào hư không, bọn họ có thể như trước kia tâm không có khúc mắc theo ta uống rượi ăn cơm, đùa giỡn, còn có thể như trước kia tin tưởng lời nói của ta không? Ta như thấy được giữa chúng ta xuất hiện vết rách, mà ta lại vô lực, cũng vô pháp sửa chữa nó, bởi vì ta không dám hướng bọn họ nói ra chân tướng sự việc. Ta sợ hãi. Nếu như ta kiên quyết chống đối, chúng ta chắc chắn sẽ sinh ra khoảng cách, nhưng nếu ta nói ta cùng một nam nhân lên giường là chuyện thực, như vậy, chúng ta có thể ngay cả trong lòng khúc mắc, ngoài mặt vui vẻ cũng không thể duy trì được.

Đồng tính luyến ái. Nghĩ đến những chữ này ta không khỏi chấn động một chút, Phương Thụ Nhân tựa hồ cảm giác được, đem ta ôm lại một chút, vây quanh ta, để ta tựa vào người hắn.

Thực ấm áp, này ôm ấp là ấm áp như vậy, an toàn như vậy, làm người khác lưu luyến như vậy. Nếu có thể luôn lui ở trong này, ta có thể không cần đối mặt với hết thảy vấn đề. Con người e ngại cô độc cỡ nào a, một chút ấm áp là có thể khiến hắn tham luyến, có bao nhiêu người có thể gạt bỏ quần thể để sống một mình đâu? Ít nhất ta không thể. Cho dù ở nơi này tha hương ta cũng hy vọng có ít nhất vài người như vậy, có thể cho ta nơi ở không biết đến rét lạnh cô đơn, có thể làm cho trái tim ta cảm nhận được một chút hơi ấm. Nhưng mà những hơi ấm này, sau khi biết ta đồng tính luyến ái có thể tiếp tục duy trì hơi ấm không? Bọn họ sẽ không dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ta chứ? Sẽ không cảm thấy ghê tởm và sợ hãi ư? Sẽ không nghi ngờ ta có ý đồ với nam nhân sao? Sẽ không sợ hãi đụng chạm thân thể ta dù là nhẹ nhất? Ta sợ hãi!!!

Cho dù ta đối với tình yêu này mà có thể vứt bỏ hết thảy vẻ khinh bỉ của mọi người, ta cũng không thể lựa chọn lấy hay bỏ, đương nhiên, ta cảm thấy ta và Phương Thụ Nhân cũng chưa đi đến tình yêu như vậy, nhưng cho dù tới rồi thì sao, ta có thể để cha mẹ đã lớn tuổi từng khổ cực nuôi ta khôn lớn thương tâm lo nghĩ, hay đem tình nghĩa anh em cùng chung hoạn nạn vứt ra sau đầu sao?

Bàn tay Phương Thụ Nhân bao trùm lên con mắt của ta, mềm nhẹ ấm áp, tay kia cầm lấy tay ta. Tay của ta lạnh như băng, ở trong tay hắn không kiềm chế được mà hơi run. Hắn vuốt ve một chút, dần dần làm ta bình tĩnh lại. Thẳng đến khi ta đi rửa mặt hắn cũng không hỏi ta nửa từ, vì thế ta thật sự cảm kích hắn, bỏ qua lần đầu tiên hắn không thèm nói lý cường bạo ta đến nay đã thông suốt, kỳ thật đại đa số thời gian hắn là người tương đối thông minh săn sóc.

Đêm nay Phương Thụ Nhân ôm ta chìm vào giấc ngủ, nhưng ta vẫn không ngủ. Thời gian trôi qua một giây trong quá khứ lại tiến gần tới ngày mai một bước, ta không nghĩ đối mặt với sự thật ngày càng gần, dạ dày của ta lạnh như băng, bụng dưới đau quặn, cổ họng khô ráo tắn nghẹn, khó thở. Sợ đánh thức Phương Thụ Nhân, ta vẫn không dám động, chỉ có thể nhìn những chấm trắng nhỏ ngoài cửa sổ tiêu phí thời gian. Thời điểm bầu trời đen kịt lộ ra chút xíu ánh sáng, ta rốt cuộc không nhẫn nữa, quyết định đi tìm sữa uống hỗ trợ giấc ngủ.

Phương Thụ Nhân bị động tác của ta làm tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi một tiếng, ta nói vào WC. Hắn dời cánh tay, đem áo ngủ thật dày đưa cho ta, nói: “Đừng để lạnh.”

Từ tủ lạnh lấy ra một hộp sữa, không có tâm tình hâm nóng, mở ra liền một hơi uống hết, cái lạnh từ trong ra ngoài làm ta đóng băng, mở miệng phun ra toàn khói trắng, nếu là mùa hè khẳng định có thể dùng làm phòng ướp lạnh. Quay về giường, cởi áo ngủ, cả người dán lên người Phương Thụ Nhân, hắn lạnh đến run cả người, đem ta ôm càng chặt, trước kia ta cũng từng chỉnh hắn như vậy, nhưng hắn không oán không hận một câu mf dùng ấm ấp thiêu đốt địch nhân, ngược lại khiến ta thật giống người xấu.

Sau ta cũng không rõ ta ngủ vào lúc nào, trong mộng chuyện của ta và Phương Thụ Nhân cả thiên hạ đều biết, mẹ gọi điện đến, một câu chưa nói xong đã bắt đầu khóc, cha ở phòng bên cạnh đập phá đồ vật và chửi mắng, nói chưa từng có đứa con trai này; trong chốc lát ta lại ở nhà, chị gái động thai khí, chúng ta nhanh chóng đưa nàng tới bệnh viện; trong chốc lát Từ Vận Tiệp mắng ta cướp bạn gái hắn, ban đầu ta cảm thấy bụng đầy oan khuất, sau lại hoảng hốt cảm thấy tựa hồ có chuyện như vậy; trong chốc lát Lâm Hoa và Ngũ Hữu Kì phẫn nộ chỉ trích ta lừa gạt bọn họ, tuyệt giao với ta, đá vào bụng ta hai cái đau muốn chết, đột nhiên lại là Phương Thụ Nhân ôm ta bắt ta làm tình, ta cầu xin hắn, nói ta đau bụng nhưng hắn cũng không để ý, xé rách quần áo của ta, khí lạnh tràn vào khiến ta rét run…

Bụng quả thực đau kịch liệt, ta tỉnh lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hiện tại ta hối hận vì uống hộp sữa lạnh kia cũng đã muộn. Ta nửa chạy nửa bò từ trên giường vọt tới WC, sau đó vẻ mặt hư thoát đi ra, bất chấp Phương Thụ Nhân quan tâm hỏi han, lại vọt vào, sau lại vẻ mặt hư thoát đi ra. Chứ như thế lặp lại bốn lần, trong bụng giờ trống trơn, một đầu mồ hôi, toàn thân vô lực, cả người đều trở mình xem thường. Lảo đảo vài bước, ngã lên người Phương Thụ Nhân đang lo lắng vội vàng mặc quần áo.

Bụng còn đau quặn lên, mồ hôi lạnh ướt một mảng, đau đến mức cơ thể không dám căng thẳng, ta nhẹ nhàng lầm bầm: “Thật sự phải chết.”

Phương Thụ Nhân quần áo nửa cài nửa không, xích chân ngồi ở mép giường ôm ta: “Sẽ không.”

“Thật sự phải chết.”

“Sẽ không.”

“Thật sự phải chết…”

“Sẽ không…”

Nhai đi nhai lại vài giờ, đau đớn rốt cuộc giảm bớt, ta toàn thân đều nhuyễn xuống, lúc này mới cảm thấy trên lưng trên mặt đều là mồ hôi, lạnh đến rét run. Phương Thụ Nhân ôn nhu hỏi ta: “Đỡ chưa?”

Ta lắc lắc đầu hừ một tiếng tỏ vẻ đỡ, Phương Thụ Nhân liền thật cẩn thận đem ta chuyển qua giường, tiếp tục mặc quần áo: “Ta đem ngươi đi bệnh viện.”

Ta ngay cả khí lực để trợn mắt cũng không có, miễn cưỡng nói ra một câu: “Không nghĩ động…” Toàn thân đều bị đau nhức vặn xoắn, ta hiện tại đã nhão như bãi bùn, huống chi, nếu ở trên xe xóc nảy rồi đau như vừa nãy, ta khẳng định sẽ chết, như vậy không bằng chết ngay trên giường, ít nhiều cũng rộng hơn trên xe.

Phương Thụ Nhân lo nghĩ, sau đó hỏi ta: “Bụng ngươi là đau như thế nào?”

“Quặn đau… buổi tối ta uống sữa lạnh…” Ta hơi thở mong manh.

Hắn ra ngoài chốc lát lại trở về, cầm theo thuốc và nước ấm, đem đầu của ta nâng lên trước ngực hắn uy ta uống thuốc, sau đó đặt ta ngay ngắn lên giường, lấy chăn quân ta như một con sâu, lại đi ra ngoài, rất nhanh lấy một cái túi chườm nóng trở về, cẩn thận nhét vào trong chăn: “Đặt lên bụng.”

“Ngươi đi đâu?”

Hắn nhìn lịch: “Ta ở cùng ngươi trong chốc lát, chờ Trương tẩu tới thì đi làm. Muốn ta gọi bác sĩ đến không?”

“Ta ngủ trước một lúc, cảm giác không tốt thì nói sau.”

Phương Thụ Nhân không nói gì nữa, ngồi ở đầu giường, nhẹ nàng vỗ đống chăn đang nghiêm kín người ta, dường như xem ta là tiểu hài tử. Ta tuy rằng suy yếu muốn chết, vẫn nhịn không được cố ý nói với hắn: “Ngươi hát ru đi.”

Tay Phương Thụ Nhân dừng lại, đại khái cũng mất vài giây, hắn liền tiếp tục vỗ nhẹ lưng ta giống như không nghe thấy lời ta nói, việc này ta cũng đã đoán trước cho nên không cảm thấy thất vọng. Gây sức ép một trận, thể lực đã sớm cạn kiệt, ôm túi chườm ấm áp dễ chịu chui trong ổ chăn, mí mắt cao thấp như dính vào nhau, lúc sắp ngủ bỗng nghe thất Phương Thụ Nhân cúi đầu bắt đầu hừ cái gì… khúc hát ru!!! Thật đúng là khúc hát ru!!! Đại khái vì ngượng ngùng nên thanh âm của hắn thấp đến mức cơ hồ không nghe thấy, làn điệu cũng đứt quãng, nhưng cẩn thận nghe còn có thể nghe ra giai điệu của khúc hát ru. Nếu ta không hư thoát đến mức dựng long cũng không nổi thì tóc gáy ta nhất định dựng thẳng đứng, tình cảnh như vậy rất quỷ dị —— Phương Thụ Nhân hát ru? Ta vốn tưởng rằng cho dù ta đưa ra yêu cầu vô lý của người bệnh, hắn nhiều nhất cũng chỉ khoan dũng cho sự vô lễ của ta, tuyệt không có nghe theo đâu.

Mở to mắt nhìn biểu tình Phương Thụ Nhân, là vẻ mặt có chút khốn quẫn lại ra vẻ hào phóng khẽ hừ hừ hát ru, biểu tình kia giống như đang nói: “Thanh âm này không xuất phát từ ta.”, trong lúc nhất thời ta quên mất trạng huống của bản thân, xuy một tiếng bật cười, sau đó bằng ánh sáng sớm, ta rõ ràng nhìn thấy mặt Phương Thụ Nhân trong nháy mắt đỏ lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play