CHƯƠNG 24

“Sao lại là ngươi?” Hai chúng ta trăm miệng một lời.

Ta có chút giật mình, cũng chỉ là một chút, từ lần đến căn nhà Phương Thụ Nhân mua rồi tình cờ gặp hai người bọn họ ta liền cảm thấy bọn họ có quan hệ gì đó. Chứ Thanh gương mặt thật sự bi thảm, nhìn không ra biểu tình gì, nhưng theo ngữ điệu của hắn ta hiểu được hắn giật mình còn muốn mạnh hơn ta, hơn nữa còn có chút chột dạ, nếu đoán đúng, ta nhìn mọi chuyện dù không chuẩn xác lắm nhưng cũng phải nghi thần nghi quỷ.

“Ai vậy?” Dương Tử Văn quay đầu lại, sau đó a một tiếng. Trên mặt hắn ngay mụn đầu đen cũng không có, giống như trứng gà luộc vậy, cho nên ta tổng hợp đầy đủ vẻ mặt và ngữ khí của hắn thì kết luận: hắn không chỉ giật mình, còn có chột dạ.

Xem ra ta quả thật hiểu đúng mọi việc a, nếu không thì cần phải hỏi thăm bác sĩ tâm lý.

Nhìn qua chứ Thanh có bộ dáng rất muốn chạy trốn, ta không khách khí đập đập cửa xe, bắt hắn để ta lên xe. Hai vị này nháy mắt với nhau thật nhanh, hừ, ta hiện tại thật sự nhìn rõ mọi việc nha.

Dương Tử Văn bày ra khuôn mặt tươi cười đúng chuẩn hồ ly: “Tiểu La, cậu có việc a?”

Bởi vì nhận định bọn họ chột dạ nên sự kiêu ngạo của ta đột nhiên tăng vọt, chỉ hừ lấy nửa tiếng thay cho câu trả lời.

“Ha hả, có việc gì cứ nói, có thể làm được tôi tuyệt đối làm hết sức.” Dương Tử Văn hiển nhiên đã tu luyện thành tinh, tươi cười hoàn toàn không thấy sự cứng ngắc, thật sự rất khó thấy khuôn mặt tươi cười thành khẩn như vậy của hồ ly.

Mắt ta tận lực hướng lên trên, khóe miệng hết sức kéo xuống dưới: “Sao —— hừ!”

Giằng co năm giây, đằng sau tiếng còi kêu inh ỏi, Dương Tử Văn tươi cười không giảm, bất động như núi, Chứ Thanh làm bộ chuyên tâm bôi thuốc lên mặt, ta hoài nghi màng tai hắn bị đả thương cùng lúc với gương mặt.

Ta không có biện pháp như hai người này có tai như điếc xem tiếng còi như không tồn tại, không thể làm gì khác hơn là nói địa chỉ, bảo Dương Tử Văn tặng quà cho ta. Dương Tử Văn tươi cười hớn hở liên tục đáp ứng, Chứ Thanh nhìn nhìn hắn, muốn nói lại thôi, hai người này nhất định vẫn có điều gì đó gạt ta.

Ta lấy lùi để tiến: “Các ngươi có việc gì không? Có việc thì nói với ta, ta sẽ không quấy rầy.”

Chứ Thanh lập tức không để ý đến thảm trạng của khuôn mặt, tận lực tránh tác động đến vết thương, mơ hồ nói: “Cái kia, thật ngượng ngùng, chúng tôi có hẹn, tôi giúp anh gọi xe cho tiện.”

Mắt thấy Dương Tử Văn không có ý phản đối, hiển nhiên sách lược lấy lùi để tiến của ta thất bại, chỉ có đập nồi dìm thuyền thẳng đến phủ Hoàng Long (ý là đánh triệt để, đánh tận gốc), thắng bại chỉ trong một lần, đánh cuộc một lần khả năng trinh thám của ta đi: “Các ngươi là có hẹn với Phương Thụ Nhân đi?”

Dương Tử Văn không cần suy nghĩ, trả lời chắc như đinh đóng cột: “Không phải!”

“Ngươi đáp nhanh như vậy, ngược lại có vẻ giấu đầu hở đuôi.”

“Nếu tôi nghĩ một chút mới đáp, cậu càng cho rằng tôi nói dối.”

“Điều này chứng minh hành động của ngươi chưa đủ tự nhiên, không thể nắm đúng thời gian.”

“Tóm lại cậu khẳng định chúng tôi đi gặp Phương Thụ Nhân?”

“Nếu không phải thì chứng minh đi? Đưa ta đi nhìn các ngươi hẹn với người tốt —— ta không cần gặp mặt hắn, đứng ngoài chờ là được.”

Ta không nhìn tới khuôn mặt có chút biến dạng của Chứ Thanh đang lo ngại đón nhận ánh mắt của Dương Tử Văn, đối mặt năm giây, hắn thở dài: “… Vì cái gì cậu lại nghĩ như vậy?”

Ta chỉ chỉ phía trước: “Phía trước chính là công ty chúng ta đó thôi.”

“Như vậy cậu cũng dám đoán a?”

“So với trúng xổ số cơ hội vẫn cao hơn.”

“Cậu có trúng xổ số lần nào không?”

“Không có. Ta vẫn hy vọng có thể trúng xổ số, tuy rằng chưa mua lần nào.”

“Vậy tôi đề nghị cậu mua xổ số đi, cậu đoán trúng rồi.”

Ta nhịn một chút, vẫn nhịn không được tiếp tục dũng cảm tiến thẳng tới vấn đề riêng tư của đối phương, còn thiếu điều không cầm microphone làm phóng viên hỏi tội: “Tìm hắn để làm gì nha? Hơn nữa sao hai người các ngươi lại đi cùng nhau? Rốt cuộc quan hệ của hai ngươi là gì?”

Dương Tử Văn vừa lại xe vừa mỉm cười khéo: “Loại chuyện này ta không cần nói cho nhân viên không liên quan.” Hắn ngừng một chút, nụ cười càng sâu, biến thành nụ cười hồ ly đạt chuẩn: “Hoặc là chúng ta có thể tạo chút quan hệ.”

Ta mặt dày: “Ta cần có quan hệ với ngươi, ta có quan hệ với Phương Thụ Nhân, không phải nhân viên không liên quan.”

“Hắn cái gì cũng chưa nói với cậu, có thể thấy được hắn cũng cho rằng cậu và chuyện này không liên quan.”

“Ta hiếu kì được chưa?”

“Được, nhưng tôi cũng không có nghĩa vụ thỏa mãn lòng hiếu kì của cậu.” Dương Tử Văn ngừng xe: “Chúng ta đi lên rồi nói đi?”

Xuống xe, nhìn xung quanh, là sào huyệt Phương Thụ Nhân mua cho Chứ Thanh. Hừ! Thật sự là buồn nôn ghê tởm.

Vào nhà, Chứ Thanh không biết lôi ở đâu ra một hòm thuốc nhỏ chui vào toilet, bỏ mặc ta Dương Tử Văn ngồi ở phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.

Phòng khách ánh sáng tốt lắm, từ tường thủy tinh có thể trực tiếp nhìn thấy ban công và hoa viên bên ngoài, Dương Tử Văn buông tay duỗi chân oa ở ghế sô pha mềm mại, cười tủm tỉm nhìn ta, giống như đang tính kế làm thế nào để ăn ta thật ngon.

Hắn cứ hứng thú như vậy mà nhìn ta chằm chằm, ta cũng không có kiên nhẫn như vậy, định lực và sự hớn hở của hắn quả thật giống với tên, ta đành phải mở miệng trước: “Tiếp tục nha!!!!”

Hắn lập tức đứng dậy tiến lại đây, làm bộ phải ôm ta, ta dùng sức rống to: “ĐỂ LÀM GÌ!!!”

Dương Tử Văn làm bộ ủy khuất nhát nháy mắt: “Cậu không phải nói tiếp tục sao?”

“Chúng ta trước đây có làm chuyện này không?”

“Chính là lời thoại này đều dùng trong trường hợp này a.”

Thật muốn đem con rùa này phân giải vi nguyên tử rồi dùng tàu vũ trụ ném hắn đến sao chổi Halley, như vậy nhiều năm sau ta có thể ôm cháu trau chỉ vào dấu vết xẹt qua bầu trời nói: “Nhìn xem, cục cưng, cái kia chính là sao chổi nga.”

Đại khái nhìn sắc mặt ta không tốt, Dương Tử Văn lại ngồi về chỗ cũ, bày ra vẻ mặt có điều đứng đắn, vội ho một tiếng: “Được rồi, tôi có thể nói cho cậu biết quan hệ của chúng tôi, nhưng cậu cũng phải nói cho tôi biết, cậu và Phương Thụ Nhân phát triển đến trình độ nào.”

Ta hung tợn trở mình xem thường hắn: “Vô nghĩa! Đương nhiên trình độ đã cao!”

“Ai nha, tôi không hỏi cái kia, ý tôi là trình độ phát triển về phương diện tình cảm.”

“Phải không? Ta còn nghĩ ngươi chỉ có hứng thú với ngôn ngữ thân thể, không thể tưởng được ngươi ngẫu nhiên cũng chú ý tới mặt tinh thần a.”

Dương Tử Văn nghẹn lời, ta nói một lèo. Cãi nhau ta quyết không chịu thiệt, vừa mới bị hắn làm nghẹn một chút, chuyện này nhất định phải đòi trở về.

“… Kia, cậu và Phương Thụ Nhân bồi dưỡng tình cảm như thế nào rồi?”

“Ngươi dù sao cũng đã hẹn hắn, trực tiếp hỏi hắn là tốt rồi.”

“Ừ… Tôi sẽ hỏi hắn, còn cậu? Cậu đối với Phương Thụ Nhân có cách nhìn, suy nghĩ, chờ mong, cảm tình? Chỉ cần cậu nói, tôi sẽ nói.”

Ta là một con hà bạng (con trai sông), bạng bạng bạng bạng bạng bạng, bạng bạng bạng bạng bạng bạng bạng bạng bàng bàng bàng bàng bàng.

“Dù sao cậu không nói, tôi cũng sẽ không nói. Chứ Thanh! Chúng ta đi thôi, đã muộn giờ.”

Ta nhảy dựng lên, chặn cửa.

Dương Tử Văn ôm đầu thở dài: “Này, cậu không thể cái gì cũng không nói, lại bắt chúng tôi nói?”

Ta chuẩn bị hướng bọn họ bày ra tinh thần bám rễ quyết không ly khai.

“Cậu như vậy căn bản là chơi xấu thôi.”

Độ bám rễ tạm thời đứt đoạn một chút, ta đem tinh thần vô lại phát huy đến cực điểm: “Ta chơi xấu, vậy ngươi thì thế nào? Dù sao hôm nay các ngươi không nói sẽ không thể bước qua cánh cửa này.”

“Cậu…” Dương Tử Văn tựa hồ muốn lưng đeo trọng trách xây dựng lương tâm con người, nói với ta những lời đả kích, ta lập tức trả lại một câu: “Không phẩm chất, nhưng rất hiệu quả.”

Hắn hoàn toàn không nói gì, hỏi trời xanh.

Chứ Thanh ở thời khắc mấu chốt đánh giết, lại tựa hồ không tính toán làm viện quân. Trên mặt hắn đã xử lý qua, so với trước kia tốt hơn nhiều lắm, trong lúc chúng ta giằng co, chính hắn cầm chén trà, nằm trên ghế sô pha, một bên dùng khăn mặt đắp lên, một bên xem tivi.

Dương Tử Văn đảo mắt vòng vo, cười cười, cũng bước thong thả về chỗ, uống ngụm nước, bắt đầu xem tivi, thật khiến ta bị bẽ mặt sững sờ ở cửa. Cũng may Chứ Thanh tâm địa không tồi, đúng lúc giải vây: “Đến uống nước, nghỉ một lát lại tiếp tục.”

Ta ưỡn ngực, nghiêm mặt bước tới, ngồi xuống, uống trà. Có khi không cần thiết chỉ biết đem tự tôn của mình đẩy vào hoàn cảnh xấu hổ, ở phương diện này ta luôn luôn thực thức thời.

Dương Tử Văn liếc mắt nhìn ta một cái: “Nếu đạt được hiệp nghị, cậu cũng không cần ở chỗ chúng tôi lãng phí thời gian.”

“Ta đối với việc cá nhân của ngươi có hứng thú cũng không được sao?”

“Được, được, không những được, còn rất hoan nghênh.” Dương Tử Văn tựa hồ nghĩ tới cái gì, đột nhiên đứng lên: “Nhìn cậu như thế nhưng thật tinh mắt, tôi liền cố mà nói cho cậu biết một chút nội tình tốt lắm. Phương Thụ Nhân và Chứ Thanh hồi nhỏ có một chút giao tình, bất quá sau lại cắt đứt liên lạc. Gặp lại thì Phương Thụ Nhân đã muốn ở cùng một chỗ với cậu, Chứ Thanh cũng có bạn. Nhưng cậu coi…” Hắn nắm hai tay lại, dùng cằm ý bảo ta chiêm ngưỡng gương mặt bi thảm của Chứ Thanh: “… Tên kia đối với Chứ Thanh không tốt. Lão Phương thoạt nhìn thực khốc, kỳ thật vẫn nhớ đến tình bạn hồi xưa… kế tiếp chuyện như thế nào chắc cậu cũng đoán được…” Hắn liếc nhanh ta một cái: “Tiểu La, cậu đem hứng thú chuyển lên người tôi mới là lựa chọn chính xác.”

Ta nhìn Chứ Thanh, Chứ Thanh nhìn cửa sổ, lưu lại cho ta một cái ót, ta chỉ nhìn lại Dương Tử Văn: “Ta có lý do gì phải làm như vậy a?”

“Không có hại không phải sao?”

“Cũng không có lợi a?”

“Như thế nào không có lợi! Thứ nhất, cậu có thể thu được danh tiếng nhịn đau từ bỏ những thứ yêu thích, vì việc nước quên tình nhà, vì người quên mình, thoát khỏi tiếng xấu không thức thời không chừng mực chi rẽ uyên ương, lúc này rời đi có thật nhiều chuyện tốt.” Hắn phanh gấp lại: “Nói chuyện với cậu, thiếu chút nữa nói quá…” Vội vàng chuyển xe: “Thứ hai, cậu có thể tìm được một tình nhân mới, hoa tiền dưới trăng, tất cả đều vui mừng, chẳng phải là một đoạn giai thoại?” Nói xong thì rung đùi đắc ý, thiếu chút nữa biến thành kinh kịch độc thoại.

Ta còn làm ra bộ dáng thực sự lo lắng ba giây, chính là làm cho đáp án của ta nghe càng có vẻ chân thật: “Ta cự tuyệt.”

“Vì cái gì?”

“Không vì cái gì.”

“Tôi cũng không hại cậu.”

“Tuy rằng nghe có vẻ không có gì, nhưng ta vẫn cảm thấy nhất định có âm mưu, cho nên ta cự tuyệt.”

“Chẳng nhẽ tôi không đáng tin như vậy?”

“Ai kêu ngươi và hồ ly có cùng một dạng.”

Dương Tử Văn bày ra vẻ mặt bị nhục nhã vô cùng: “Hồ ly?! Tôi có điểm nào giống hồ ly…” Hắn cắm chặt quai hàm, quyết mở miệng: “Loại đồ vật này nọ?”

“Bộ dạng ngươi không giống…” Ta cũng cắn chặt quai hàm, quyết mở miệng: “Loại đồ vật này nọ. Thế nhưng ngươi chính là toát ra khí chất hồ ly.”

Chứ Thanh ở bên cạnh cười một tiếng, lại nhanh chóng nhịn xuống, tiếp tục xuýt xoa khóe miệng thảm thương của hắn.

Dương Tử Văn nhìn ta chằm chằm, cuối cùng thở dài, có bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chờ cậu ăn đau khổ, cậu mới biết tôi với Phương Thụ Nhân ai mới chân chính là hồ ly.”

“Hai người các ngươi không khác biệt, đều là cáo già hàng thật giá thật.”

Chứ Thanh ở sau khăn mặt mơ hồ nhìn ta có vẻ tán thành, điều này khiến ta cảm thấy bỏ đi tầng quan hệ không đề cập đến giữa hắn với Phương Thụ Nhân, hắn thật sự là một thanh niên tốt đầy hứa hẹn có thể kết giao. Mà Dương Tử Văn cũng thật bất mãn hướng Chứ Thanh phóng nhãn đao, hiển nhiên cho rằng khửu tay của hắn lại ngoặt ra ngoài, quả thực là não sinh phản cốt (cả hai câu đều có ý là bị người quen lừa ý).

Dù sao nên nói cũng đã nói, nên hỏi cũng đã hỏi, kết quả tuy rằng không quá minh bạch, lưu lại thêm cũng không có ý nghĩa gì, huống chi hiện tại không khí dần dần hiểm ác, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, lúc này tự nhiên nên nói vài câu để thoát thân thôi: “Hai vị, tôi đi trước một bước. Tại hạ thân là tiểu viên chức, nuôi thân và gia đình sống qua ngày không thể không sớm đi tối về, hết ngày đến đêm thâu làm trâu làm ngựa cầu lấy ấm no, công việc như vầy. Ha ha, ha ha, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại.” Sau đó ta liền chọn lối ra phi thường thiếu chuyên nghiệp: từ cửa chính rời đi.

Thoáng cái đã quá trưa, vội vàng chạy ngược chạy xuôi, chiếu theo danh sách của Phương Thụ Nhân chọn lễ vật mừng năm mới. Tuy nói có thể dùng xe công ty, nhưng để tài xế kinh thường ta, ta thà tự đi còn tự tại một chút, lấy việc công làm việc tư cũng thuận tiện nhiều lắm. Nhìn ba tờ giấy lớn trong tay, phạm vi giao du của Phương Thụ Nhân quả thực kinh người, làm không tốt hắn quả thực cùng Chứ Thanh là người quen cũ… Như Dương Tử Văn nói, rốt cuộc có bao nhiêu phần có thể tin? Ta chỉ gặp qua một lần Phương Thụ Nhân và Chứ Thanh ở cùng nhau, tuy rằng không rõ, nhưng cũng không giống cái gì triền miên tình cũ… đương nhiên ta cũng là lấy cảnh tình nhân cũ gặp mặt trong phim tình cảm truyền hình mà suy đoán. Suy nghĩ mãi, vẫn cho rằng Dương Tử Văn không đáng tin cậy lắm, không bằng chờ lần sau Chứ Thanh đi lạc rồi ra tây tốt lắm, nếu không rõ ràng thì trực tiếp đến hỏi Phương Thụ Nhân… hắn nhất định cho rằng ta đang ghen, cái tên tự kỉ cuồng…

Ta đột nhiên đứng lại. Vì cái gì ta lại để ý chuyện của Phương Thụ Nhân và Chứ Thanh đến vậy? Vì cái gì ta nhất định phải tra ra manh mối mới yên tâm? Ta lúc trước nhất thời bị ma ám không chống cự mới để con rùa Phương Thụ Nhân kia đắc thủ, sau lại vì áp lực công việc mà không thể không thuận theo hắn, nhưng chuyện này nhất định không phải ý của ta nha. Hiện giờ mặc kệ hắn gặp lại tình cũ hay có tân hoan đều là thời cơ tốt để ta trở về tự do nhân sinh, ta hẳn nên vui mừng khôn xiết, cảm tạ Chứ Thanh cứu mạng, cố gắng tác hợp hai người bọn họ mới đúng, cư nhiên lại làm như lam phải đại dịch, hoảng loạn. Không đúng, không đúng, ta phải chỉnh lại thái độ, tuyệt không thể làm cho nhân sinh của ta bị hủy bởi một cái án cưỡng gian trong quá khứ.

Đầu tiên phải xác minh ta là đồng minh của Chứ Thanh, kẻ chết thay của ta, không thể tiếp tục ôm tâm lý chua xót không biết vì lý do gì; tiếp theo, cần phải biết rõ quan hệ của Chứ Thanh và Dương Tử Văn, nếu họ Dương kia có ý định chen giữa hai người bọn họ, ta liền bụng làm dạ chịu mà chống lại thôi… không không, trong tình huống bụng làm dạ chịu chống lại vẫn phải đảm bảo bản thân an toàn mới được, cũng không thể mới thoát khỏi miệng hổ lại tiến vào hang sói; sau đó, phân tích bản thân thật kĩ lưỡng, đem thói quen, tình cảm, tình yêu, ghen tị, độc chiếm dục từ từ phân rõ, ta và Phương Thụ Nhân cùng một chỗ là thói quen không phải tình yêu, ta sốt ruột bốc hỏa không phải vì ta ghen tị, chính là bị người ngoài xâm phạm lãnh thổ thì có bản năng giống như động vật thôi, huống chi nơi này còn có một chút tế nhị, vấn đề liên quan đến tự tôn nam nhân —— ta quăng hắn đi thì được, hắn vì người khác mà đá ta đi, khó tránh khỏi lòng ta cảm thấy bị sỉ nhục.

Đúng vậy, sự tình chính là như vậy, cũng chỉ có thể là như vậy, ta sẽ không vì Phương Thụ Nhân mà đóng vai bà vợ ghen tuông đâu, ta chỉ mong nhanh chóng trở thành người có cuộc sống tự do mà thôi! Cho dù họ Phương khóc léc đến cầu ta ta cũng không trở về! Nghĩ vậy ta đột nhiên nhớ đến, tên kia vẫn không có vì sự kiện kia mà chịt nhẫn lỗi một lần, vấn đề lớn như thế ta sao lại quên? Hôm qua liền dễ dàng buông tha hắn như vậy thật quá thất sách, nhất định phải tìm biện pháp, đem huyết lệ thâm cừu của ta trả hết cho hắn!

Đang có nhiệt huyết sôi trào, tức giận hừng hừng, sắp hóa thân thành thiên thần báo thù thì Từ Vận Tiệp gọi điện tới, nói Tử Vân Anh muốn chờ hắn tan ca, bảo ta trở về công ty tiếp nàng, điều này khiến ta từ số mệnh bi kịch thời Hy Lạp tơi thẳng vào phim thần tượng hiện đại tươi trẻ. Theo lệ thường uy hiếp hắn một trận, khiến hắn ưng thuận mời ta một bữa cơm —— hắn oán hận nói ta hiện tại tiền lương cao hơn hắn, còn thường xuyên theo lão bản nơi nơi xa hoa trụy lạc oanh yến ca hót, vì cái gì không buông tha cơ hội bắt chẹt hắn, ta nói cho hắn một chân lý: lợi dụng đủ loại thủ đoạn, trải qua không ngừng cố gắng và tư vị bắt chẹt người khác tuyệt không giống nhau, đây chính là thành qua lao động.

Đứng ở đầu phố, nghĩ đến chuyện gặp Tử Vân Anh, ta còn nơm nớp lo lắng. Tiểu cô nương thân mình không có vấn đề gì, vấn đề là ta thấy nàng sẽ nghĩ ngay đến Thượng Huyền Nguyệt khủng bố kia. Chuyện của ta và Phương Thụ Nhân tuy Huyền Nguyệt đáp ứng không nói ra ngoài, nhưng khó có thể đảm bảo khi nữ nhân buôn chuyện bát quái quá hưng phấn mà lỡ tiết lộ một chút gì đó, huống chi Tử Vân Anh và nàng tựa hồ có chung hứng thú. Chuyện này, ta có thể chắc chắn Thượng Huyền Nguyệt sẽ không nói cho Lâm Hoa, nhưng Tử Vân Anh thì khác. Nữ sinh đang yêu cuồng nhiệt, chỉ sợ cái gì cũng nói cho người trong lòng. Nếu Từ Vận Tiệp biết… ta rùng mình một cái, mặc kệ lạc quan như thế nào cũng không thể giống như tiểu thuyết nam nam Thượng Huyền Nguyệt cho ta xem, thân thiết cỗ vai ta nói “Vô luận ngươi chọn cái gì, ta vĩnh viên vô điều kiện ủng hộ ngươi”. Làm không tốt ta sẽ bị xa lánh, sau lưng ta thì thầm to nhỏ, hào phóng tặng ta ánh mắt kì thị, ở trên người ta bày ra đủ loại thủ đoạn khi dễ cao thấp. Người nhà Phương Thụ Nhân tìm đến cửa, đưa ta tấm chi phiếu còn trống muốn ta rời khỏi hắn, bị ta kiên quyết cự tuyệt, sau đó vì tiền đồ của hắn mà rưng rưng rời đi (vì cái gì ta phải cự truyệt tấm chi phiếu kia trước?). Trở về nhà, lời đồn đã muốn bay xa, cha thì bệnh tim tái phát, mẹ mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, hôn sự của em gái vì ta mà thất bại, ta bị xung quanh xa lánh, không tìm được việc, về nhà cũng không có một tia ấm áp, lúc này báo lại đăng tin hắn đinh hôn ——

Càng nghĩ càng âm u, hiện tại phim thần tượng đã muốn biến thành luân lý tình yêu, hơn nữa phim tám giờ cũng toàn là cái loại này. Ta đang rơi vào u ám, Tử Vân Anh từ trên trời bay xuống, như một ánh mặt trời soi sang trái tim u ám của ta: người mặc một cái áo lửng trắng như tuyết, cổ áo và cổ tay đính lông xù, cái váy viền gấp nếp dài vừa qua gối, đeo thắt lưng nhỏ màu vàng kim, giày bó màu nâu gắn tua rua, tóc ngắn, cái cặp hình con gấu nhỏ quá mức khả ái, ta thiếu chút nữa tay chân co quắp ngay tại chỗ. Từ Khoa nha Từ khoa, lừa gạt một em gái thanh thuần đáng yêu như vậy, ngươi quả thực là tội phạm.

Tử Vân Anh có chút ngượng ngùng cười cười với ta, điển hình của một người đơn thuần chưa bước ra ngoài xã hội, chưa thấy qua nhân thế hắc ám, có tương lai tươi sáng, chuyện tình yêu bình thường này căn bản là sinh ra để làm nổi bật sự bi thảm của ta mà thôi, nhanh đuổi nàng đi mới tốt.

Sắp tới giờ tam tầm, ta quyết định dẫn Tử Vân Anh quay về công ty chờ Từ Vận Tiệp. Vừa vào cửa liền thấy Ngữ Hữu Kì và Lâm Hoa ôm cánh tay ngồi ở ghế sô pha, khí thế bức người. Ta lập tức một cáu cái đầu so với hai cái đầu còn lớn hơn, hôm nay là ngày trình diễn vây bắt chặn đường sao? Giữa trưa ta gặp Dương Tử Văn và Chứ Thanh, hiện lại tới phiên người khác tới, thật đúng là báo ứng đổ tới.

Bốn con mắt đồng thời bay tới trên người Tử Vân Anh đứng cạnh ta, ta nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ là bị người khác ủy thác tiếp đón cô ấy đến đây…”

Ngũ Hữu Kì đặc biệt thân mật cười cười với Tử Vân Anh, còn chưa mở miệng Tử Vân Anh liền nói với ta: “Cám ơn anh, anh cùng bạn của anh đi đi thôi, em chờ ở đây một mình là tốt rồi.”

Lậm Hoa lập tức tiến lên tóm ta đi, giống như sợ ta biến mất. Vừa đến cửa, hai người đem ta nhét vào trong xe, nhanh chóng rời đi, tốc độ so với bắt cóc còn nhanh hơn. Kỳ thật nhìn thấy bọn họ, ta thật ra rất vui mừng, nếu một người ngốc ra đấy, khẳng định cả buổi chiều đầu óc sẽ không ngừng xoay vòng, xoay đến mức thái dương đều đau.

Bị Ngũ Hữu Kì và Lâm Hoa kẹp ở giữa, ta thở mạnh cũng không dám, ngồi ở phòng khách bày ra tư thế thẩm vấn, đợi lát nữa đại nạn chờ ta bước qua đi. Hiện tại bọn họ chưa hiểu rõ, cũng đã đem anh em vây vào xó nhà, nếu biết quan hệ của ta và lãnh đạo trực tiếp, chắc chắn sẽ dùng kẹp trúc để hầu hạ.

Ngũ Hữu Kì xấu xa liếc ta một cái, hừ một tiếng: “Đừng có ý định lừa dối cái gì.”

Ta thở dài một hơi, nói: “Tôi không có ý dùng mưu ma chước quỷ gì, hôm nay tôi đã muốn dùng não quá độ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play