Đó là chuyện của hai mươi năm trước rồi, lúc bà còn chưa có gặp Trí Nguyên thì bà từng cùng nam nhân khác yêu thương nhau, rồi mang thai của người đó, sau lại bà bị vứt bỏ; Trí Nguyên cũng không để ý quá khứ của bà, nguyện ý cưới bà, duy chỉ không thể tiếp nhận hài tử trong bụng bà.
Cho nên nàng vứt bỏ hài tử kia, lập gia đình, rồi làm ăn trở nên giàu có, sau đó không lâu sau bà liền mang thai Hào nhi, chuyện hài tử kia bà đã từ từ quên lãng...
“Mẫu thân tại sao lại đáp ứng cho những người đó ở trong nhà, đưa chút tiền đuổi bọn họ đi không phải tốt hơn sao.” Hứa phu nhân đang thất thần thì bị Hứa Thiện Hào đang oán trách kéo trở lại.
“Con nói nghe thật hay, mau nói thật cho ta nghe, rốt cuộc mấy ngày nay con ở bên ngoài đã làm chuyện tốt gì?”
Hứa Thiện Hào né tránh nói: “Mẫu thân làm gì phải hoảng sợ như vậy, con cũng không đi giết người phóng hỏa, hơn nữa chuyện đã qua còn nói làm cái gì? Người bây giờ nên giúp con nghĩ biện pháp đem những người đó đuổi đi, mẫu thân, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn bọn họ gây bất lợi cho con sao?”
“Con...” Bà rốt cuộc biết hắn có chết cũng dứt khoát không đổi tính.”Ta không quan tâm con muốn gì, tóm lại con khi dễ người ta, thì phải đền bù cho người ta.”
“Mẫu thân sao có thể như vậy? Con mới là con của mẫu nha! Người lại muốn những người đó đi đối phó con. A, con hiểu rồi!” Hứa Thiện Hào như nhớ đến cái gì, hô to.”Khó trách con cảm thấy quen mặt, cái Cơ Nhi đó có khi nào là hài tử mà người cùng nam nhân bên ngoài quan hệ không?! Không trách được ả giống người như thế, cũng khó trách người lại nghe theo lời của ả vậy”
Hứa Thiện Hào chỉ là thuận miệng đoán, không có thấy Hứa phu nhân kinh ngạc hoảng sợ.
“Không sao, mẫu thân không chịu giúp con, con sẽ đi tìm thúc phụ tới giúp con, hắn luôn hiểu rõ con nhất, lại là Huyện lệnh, nhất định sẽ giúp con giải quyết chuyện này.”
Một lúc lâu, Hứa phu nhân mới có thể ngừng run rẩy, đem tầm mắt sâu kín kéo trở lại, bà lâm vào trầm tư.
…
Gương mặt tinh xảo được khảm đôi mắt sáng trong khiến người không dời được, nhưng lúc này, đôi mắt xinh đẹp kia lại nhàn nhạt u buồn.”Công tử cùng Cơ Nhi cô nương có quan hệ gì?”
Không thể không nói, ngày hôm qua chính tai nàng nghe hắn nói sẽ cùng với Cơ Nhi chung ngủ một phòng, quả thật làm cho Hứa Thiện Nhu bị đả kích không nhỏ, lần đầu tiên trong đời, trong lòng nàng vì một nam nhân mà trằn trọc trở mình.
Không chịu nổi, nàng sáng sớm liền rửa mặt sạch sẽ đứng trước hành lang, chỉ vì muốn gặp hắn hỏi rõ quan hệ giữa bọn họ.
“Mắc mớ gì tới ngươi!” Phong Ly Phách nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Hắn cũng chỉ muốn đem cái nữ nhân ngốc bỏ quên hắn cả buổi bắt bớ trở lại, nào biết lại bị người làm phiền như vậy.
“Hai người là phu thê!” Tựa hồ bị lạnh lùng của hắn làm khiếp đảm, nàng rũ mắt xuống.
“Phu thê?” Chân mày nhíu chặt, hắn lặp lại hai chữ này.
“Chẳng lẽ hai người không phải...” Một ánh sáng hy vọng hiện ra.
“Ngươi không cảm thấy ngươi quá nhiều lời sao?” Hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình có ngày sẽ thành thân, huống chi hiện tại bên cạnh hắn có một gia hỏa suốt cả ngày khiến hắn lo lắng suốt, nữ nhân này từ con mắt nào nhìn ra bọn họ là phu thê.
“Đợi chút... Hai người không phải phu thê, tối hôm qua tại sao có thể ngủ chung một phòng...” Vẫn chưa từ bỏ ý định, Hứa Thiện Nhu không để ý lễ tiết, lôi kéo cánh tay của hắn không để cho hắn đi. Phong Ly Phách từ không kiên nhẫn biến thành chán ghét, chưa bao giờ biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, dùng sức đẩy nàng ra. Nữ nhân này cho nàng là ai vậy? Ai cho nàng quyền quản hắn!
Đáng tiếc hắn đoán sai khả năng của Hứa Thiện Nhu, trừ phi thật một chưởng đánh nàng văng ra, nếu không tay của nàng tựa hồ vẫn bám chặt cánh tay của hắn.
Hắn phiền não: “Ngươi đủ chưa? Nàng là nữ nhân của ta, ta thích ôm nàng ngủ là việc của ta, như vậy ngươi hài lòng chưa? Buông tay ngay, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
“Huynh thích nàng?” Hứa Thiện Nhu thất vọng nhưng vẫn cố gắng níu kéo hỏi lại.
“Cái gì! Ta thích nàng?! Ta mà thích nữ nhân ngu ngốc kia!” Hắn không vui mấp máy môi.
Hừ! Hắn từ trước đến giờ ghét nhất cái đó, tình yêu nha, căn bản chỉ là một thứ khiến người ta mất lý trí, chỉ cần nhìn đại ca là rõ, ngày xưa anh hào mạnh mẽ tung bay như hùng ưng, hôm nay lại bởi vì nữ nhân khom lưng làm nô lệ, cưng chiều nữ nhân điên kia đến điên đảo.
“Huynh rất thích nàng.” Hứa Thiện Nhu cười khổ.”Ánh mắt của huynh luôn đuổi theo nàng, trừ bóng dáng của nàng ra, trong mắt huynh căn bản không chứa những người khác, huynh bá đạo ngang ngược hoàn toàn chứng tỏ huynh rất quan tâm nàng.”
Phong Ly Phách giật mình, nghe Hứa Thiện Nhu nói, cũng vì bóng dáng nhỏ nhắn bên đầu tường kia...
Hắn thấy một cái bóng dáng nữ nhân nho nhỏ…
Ngu ngốc! Người lớn như vậy, cho là núp ở tường lộ ra cái đầu hắn sẽ không thấy sao? Ai – hắn đồng ý... Tim của hắn tựa hồ sớm đã đầu hàng, nếu không cũng sẽ không vì nữ nhân ngốc kia mà nóng ruột nóng gan, muốn đem nàng cột vào bên cạnh bảo vệ cả đời.
“Nàng muốn tự động tới, hay là ta đến bắt nàng?” Hắn hướng bên tường kia quát to.
Hiện tại, hắn bắt đầu mong đợi hai chữ “phu thê” này rồi.
Họ bị phát hiện rồi! Ba nữ nhân, chính xác hơn là hai nữ nhân cộng thêm một tiểu xà nhi, vô cùng khẩn trương ngồi chồm hổm trên mặt đất, trốn dưới tường, không dám nhúc nhích.
“Cơ Nhi, hắn gọi muội kìa, muội mau ra đi!” Khả Na hạ thấp giọng nói. Trải qua chuyện này, tâm tình Khả Na thay đổi, bây giờ ngoại trừ cảm tạ Cơ Nhi đã cứu nàng, thì có một chút cảm giác xấu hổ, áy náy.
Sáng nay sau khi ăn chén cháo Cơ Nhi bưng lên, nàng chân thành xin lỗi Cơ Nhi, hai nữ nhân nhất thời biến thành hảo bằng hữu.
Vốn là họ dự định tìm Phong Ly Phách, ai ngờ đi ra gặp hắn và Hứa Thiện Nhu đang nói chuyện, Khả Na kéo Cơ Nhi trốn ở chỗ này, nói là để kiểm tra tên nam nhân kia.
“Kiểm tra thế nào?” Nàng nhớ mình hỏi Khả Na như vậy.
“Đương nhiên là kiểm tra mức độ chung tình của nam nhân á!”
“À?” Tuy nàng không rõ lắm nhưng vẫn bị Khả Na mạnh mẽ kéo vào góc, lấp ló cái đầu ra nhìn.
“Cơ Nhi, đừng ngây người nữa, hắn đã gọi lần thứ hai rồi, nhanh đi ra á!”
Đối với Phong Ly Phách, Khả Na vẫn có chút sợ hãi.
“Đừng! Muội... Muội không muốn sang bên đó á!” Thảm! Nàng cùng Khả Na trò chuyện quá hưng phấn, hoàn toàn đem lời hứa với hắn rằng sau khi đem cháo xong sẽ quay lại hoàn toàn bị nàng ném sau đầu.
“Muội nếu không đi, cẩn thận hắn bị nữ nhân kia cướp đi!” Khả Na cố ý nói như vậy, thật ra thì từ vị trí quan sát, nàng biết Phong Ly Phách đối xử nữ nhân kia tựa như với nàng, luôn là bộ mặt chán ghét.
“Cướp đi? Cái gì cướp đi, Phách không phải đang yên lành ở đó sao?”
“Ngốc, ý của tỷ là cẩn thận hắn thích cái nữ nhân xinh đẹp đó, không nhớ muội nữa, muội không có thấy nữ nhân kia ôm tay của hắn, muội không ghen tỵ sao? Mau qua tới đoạt nam nhân muội lại!” Nàng rốt cuộc cũng hiểu cảm giác vô lực của Phong Ly Phách khi nói chuyện với Cơ Nhi rồi.
“Không cần á! Muội tin tưởng Phách, chàng sẽ không không quan tâm muội, muội cảm thấy chàng đối với muội tốt hơn.” Cơ Nhi khoanh tay, thể hiện như ta đây biết hết.
“Chàng sẽ luôn quan tâm muội, cũng sẽ không buông muội ra, mà muội cả đời này cũng quyết định vĩnh viễn đi theo chàng, cả đời này, muội chỉ cần có chàng là đủ rồi.”
Trong nháy mắt, Khả Na cảm thấy Cơ Nhi thật không ngốc...
“Nàng còn mè nheo núp ở nơi này làm gì?” Thấy rất lâu mà người chưa xuất hiện, Phong Ly Phách định trực tiếp tới đây bắt người!
Trực giác, hắn đem tầm mắt chuyển lên trên người Khả Na.”Ngươi lại đang giở trò quỷ gì...”
“Ta không có...” Khả Na kêu oan.
“Nếu vị cô nương này không ngại, xin mời mọi người đến tiền thính đi! Ta đi mời mẫu thân ta ra ngoài cho mọi người một cái công đạo.” Hứa Thiện Nhu đi đến, không muốn nhìn thấy Phong Ly Phách cùng Cơ Nhi ở chung một chỗ, vì vậy nhanh chóng nói, liền xoay người thẳng đi về phía trước.
Tại thính đường, sáu người ngồi trầm mặc, cuối cùng Hứa phu nhân mở miệng trước.”Vị này là Khả Na cô nương! Ta thật xin lỗi, vì những hành động mà nhi tử của ta làm ra, mong rằng Khả Na cô nương có thể vì lão bà này xin tha thứ tiểu nhi.”
Tay khẽ vẫy, người sau lưng lập tức bưng ra mấy hộp gỗ, đặt ở bàn nhỏ bên cạnh Khả Na, rồi mở từng hộp ra.
Hai mắt Khả Na sáng lên, bên trong đều là trang sức đá quý cực kỳ sang trọng, nàng không phải đang nằm mơ chứ? Những thứ này là cho nàng? Nàng vươn tay ra, kết quả cái gì cũng chưa đụng vào, hộp gỗ đã bị người đóng lại.
“Không biết Khả Na cô nương có nguyện ý không hề so đo chuyện này nữa hay không?”
Thấy những châu báu này, Khả Na đã sớm quên cái gì ai đúng ai sai, rất muốn gật đầu nói không so đo, chỉ là có người đã nhanh hơn nàng một bước.
“Tại sao nhi tử của Hứa phu nhân không tự mình nói xin lỗi?” Cơ Nhi từ trên ghế nhảy xuống, nhìn thẳng Hứa phu nhân nói. Phong Ly Phách nhanh mắt nhìn thấy ánh mắt kích động của Hứa phu nhân.
“Trước kia là do ta dạy nhi tử không tốt, cho nên hiện tại... Ai... Nói thẳng ra, ta cũng không biết tên nghiệt tử kia ở đâu. Tóm lại, ta thật lòng xin lỗi Khả Na cô nương, những thứ trong hộp này coi như ta bồi thường cho Khả Na cô nương. “
“Không được cho bọn chúng!” Thanh âm Hứa Thiện Hào từ cạnh cửa truyền đến, nghênh ngang bước vào, theo sau có vài người đi cùng.
“Hào nhi ngươi... Đại ca, huynh sao lại tới đây?” Hứa phu nhân vừa thấy Huyện lệnh đi theo sau lưng nhi tử tiến vào, vội vàng đứng dậy nhường ghế.
“Hôm nay bổn huyện có khách quý đến, ta vốn muốn an bài những vị khách quý này ở nhờ trong phủ mấy ngày, thuận tiện giới thiệu cho các người quen biết, chỉ là không ngờ tới bọn họ sớm đã đến rồi, cho nên mới không kịp thông báo đệ muội, đành tới quấy rầy rồi.” Người tới chính là Huyện lệnh đại nhân, cũng là đại ca của Hứa Trí Nguyên.
“Không có gì, khách của đại ca chính là khách của chúng ta, tại sao lại nói quấy rầy? Có điều những vị khách quý này đang ở đâu?” Hứa phu nhân nhìn thấy sau lưng Hứa huyện lệnh trống không.
“Khụ!” Hứa huyện lệnh lộ vẻ khó khăn.”Bọn họ... Đang ở Tiền viện... Xem rắn.” Cái vị phu nhân kia thật đúng khiến cho hắn mở rộng tầm mắt, thấy con rắn lớn như vậy quanh quẩn tại trong bụi hoa, chẳng những không sợ, mà còn liều lĩnh mạo hiểm lôi kéo vị hôn phu đến nhìn rắn.
“Xem rắn?!” Hứa phu nhân cùng Hứa Thiện Nhu hô to.
“Như thế này, lúc bọn họ tiến vào.” Hứa huyện lệnh quét qua bọn Cơ Nhi.”Ta ở trên đường nghe Hào nhi nói trong phủ có một đám điêu dân tới quấy rồi, không biết có thật hay không?”
“Ách, này... Thật ra là...” Hứa phu nhân không biết nên nói như thế nào.
“Thúc phụ, chính bọn chúng mang theo con rắn lớn kia tới cửa uy hiếp, bọn chúng đầu tiên để cho tiện nhân này giả vờ đến gần ta, lại ỷ vào nhiều người cùng con độc xà kia cùng ngụy tạo bằng chứng, nói ta khi dễ tiện nhân kia, uy hiếp mẫu thân ta giao ngân lượng cho bọn chúng. Người xem, những châu báu đặt trên bàn này chính là chứng cớ.” Hứa Thiện Hào vội kêu oan.
Cơ Nhi hét lên: “Ngươi nói lung tung!” Người này tại sao có thể điên đảo thị phi!
Nàng cực kỳ tức giận, vọt tới trước mặt Hứa huyện lệnh.”Huyện lệnh đại nhân đừng nghe hắn nói bậy, rõ ràng chính là hắn bắt Khả Na còn muốn cưỡng bức nàng. Hắn nói láo! Đại nhân không được tin tưởng hắn! Ngươi nếu tin tưởng hắn, vậy ngươi cùng hắn là một lũ bại hoại.”
Hứa huyện lệnh chau mày thô, tức giận trừng mắt nhìn nữ nhân dám chõ mũi chữi mắng hắn.
“Tiện nhân xảo quyệt, Bổn quan ở chỗ này, há lại cho ngươi ăn nói bậy bạ, còn chỉ trích Bổn quan? Xem ra Hào nhi nói không sai, quả thật là một đám điêu dân bại hoại.”
“Cẩu quan!” Phong Ly Phách hừ lạnh, trong nháy mắt lướt qua trước mặt Huyện Lệnh, kéo Cơ Nhi đến bên cạnh với tốc độ nhanh chóng.
“Ngươi là cái gì, dám nói Bổn quan là cẩu quan!” Hai mắt tràn đầy lửa giận, Hứa huyện lệnh tức giận trừng mắt nhìn tên nam nhân dám sỉ nhục hắn.
“Thúc phụ, hắn chính là tên khốn dám đả thương ta! Dựa vào chút công phu, thấy ta yếu đuối liền hung hăng đánh ta, thúc phụ, ngài thân là quan địa phương, không thể cho phép loại ác nhân này tồn tại!” Hứa Thiện Hào cực kỳ đắc ý, ưỡn ngực, càng thêm ra sức châm dầu vào lửa.
“To gan! Ở dưới chân Bổn quan, lại có ác nhân dám đến quấy rối như thế, quả thật không đem Bổn quan vào trong mắt... Đứng lại cho ta, người đâu! Còn không mau bắt tất cả bọn chúng...”
Mặc cho hai con “Chó điên” kêu gào, Phong Ly Phách ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đến, ôm Cơ Nhi tính toán rời đi.
Đi không được mấy bước, đột nhiên ngoài cửa đầu truyền đến một giọng nữ thanh thúy.
“Oa! Hứa đại nhân, các ngài thật náo nhiệt nha!”
Bước chân của Phong Ly Phách dừng lại, mí mắt không tự chủ đập mạnh.
Thanh âm này...
Không thể nào... Nàng không thể nào xuất hiện ở chỗ này...
Mặc dù ở đáy lòng hắn không ngừng van xin, một người hắn không muốn gặp nhất cũng buộc phải gặp đã xuất hiện ở trước cửa.
“Ta đã nói rồi! Bên trong náo nhiệt như thế, nhất định là có rất nhiều người ở chỗ này.”
Thủy Như Nguyệt thoát khỏi cánh tay trượng phu... Nhảy qua bậc cửa bước vào.
“Lôi phu nhân, cẩn thận chút!” Huyện lão gia khi nãy la hét hùng hổ, lúc này đột nhiên nhu thuận như con mèo nhỏ, nhỏ giọng vả lại khẩn trương cực kỳ kéo ghế để Thủy Như Nguyệt ngồi vào.
“Lôi phu phân ngồi đi! Cẩn thận đừng động thai khí.” Hắn nhanh chóng tiếp đón vị khách này.
Đi theo, là một giọng nam hơi giận cũng truyền đến.”Ta dặn nàng bao nhiêu lần rồi, bớt sôi nổi đi, nhưng nàng vẫn không nghe lời, có phải ta nên cấm túc nàng thì nàng mới chịu nghe lời không?”
Từ ngoài cửa đi vào chính là đại ca mà Phong Ly Phách khá lâu chưa gặp mặt, Lôi Hành Ngạo. Cầm bàn tay Lôi Hành Ngạo, Thủy Như Nguyệt tựa vào ngực hắn, le lưỡi một cái.”Ta là nghe được thanh âm ‘ người quen ’, mới vội vã vào nhìn xem!”
Lôi Hành Ngạo cùng Phong Ly Phách nhìn nhau, lấy sự ăn ý chỉ có giữa bọn họ để trao đổi tin tức.
Lôi Hành Ngạo đưa mắt chuyển sang Hứa đại nhân, mở miệng nói: “Hứa đại nhân, xảy ra chuyện gì?”
“Lôi bảo chủ, chuyện này là...” Hứa đại nhân lập tức đem mọi chuyện nói lược ra.
Mặc dù hắn là quan văn, nhưng địa vị Ngạo Ưng bảo ở trên giang hồ hắn đã sớm nghe thấy, huống hồ lần này là Cửu vương gia tự mình hạ lệnh muốn hắn chiêu đãi hai vị khách quý này thật tốt, thái độ tự nhiên cực kỳ cung kính.
Từ lúc Hứa đại nhân bắt đầu nói đến khi kết thúc, ánh mắt của Thủy Như Nguyệt vẫn chưa dời khỏi cô nương mà Phong Ly Phách đang che chở trong ngực.
“Cô nương này giống như có gì bất mãn với Hứa đại nhân, có phải có lời muốn nói hay không?” Thủy Như Nguyệt chậm rãi đi tới trước mặt Cơ Nhi.
“Ta cảnh cáo ngươi, không được đến gần Cơ Nhi!” Phong Ly Phách xoay người, đem Cơ Nhi vòng ở trước ngực, chỉ có thể lộ ra hai con mắt.
“Lớn mật! Dám vô lễ với Lôi phu nhân!”
Thủy Như Nguyệt cười cười nói với Hứa huyện lệnh: “Không cần gấp gáp, hắn chỉ hơi lớn tiếng mà thôi, không có chuyện gì!” Nàng tiếp tục đối nói: “Đừng nói ta không có nói cho ngươi biết, nếu tiếp tục siết chặt như vậy, tiểu cô nương của ngươi sẽ không thở nổi!”
Phong Ly Phách vừa nghe, vội vàng buông tay, không ngờ Thủy Như Nguyệt nhanh chóng vươn tay, dễ dàng đem Cơ Nhi kéo ra khỏi ngực hắn, cuối cùng vẫn không quên chặn lại giữa hắn và Cơ Nhi, không để cho hắn có cơ hội cướp người.
Có bản lãnh ngươi đến đẩy ta nha! Thủy Như Nguyệt dương dương đắc ý. Phong Ly Phách cắn răng trừng mắt nhìn cái nữ nhân đưa lưng về phía mọi người, làm mặt quỷ với hắn.
“Cô nương có gì muốn nói cứ nói thẳng ra đi! Ta tuy không giúp gì, nhưng chỉ cần có tướng công ta ở đây, vấn đề gì hắn cũng có thể giải quyết.” Thủy Như Nguyệt nói với Cơ Nhi, đưa ra lời hứa đảm bảo.
“Hắn đang gạt người! Rõ ràng là hắn...” Cơ Nhi tức giận một hơi đem chân tướng nói ra, Thủy Như Nguyệt vừa nghe vừa gật đầu, khóe mắt cũng mang theo ý cười.
Muội tử này thật đáng yêu nha! Từ đầu tới đuôi nghe nàng một tiếng kêu bại hoại, hai tiếng kêu bại hoại, xem ra bọn người kia thật đúng là người xấu ức hiếp tiểu cô nương bé bỏng.
“Hứa đại nhân, ngài muốn nói gì? Cô nương này nói cháu trai của ngài là một tên dâm tặc!”
“Lôi phu nhân đừng tin lời xàm ngôn của tiện nhân này, ả là đang nói láo gạt người, Hào nhi nhà ta là một người tuấn tú lịch sự, khí chất xuất chúng...”
Thủy Như Nguyệt ngoáy lỗ tai, bày tỏ nghe không vô.”Nghe cô nương này nói, cháu người là một tên dâm tặc ra còn là một tên du côn cường bá, vậy nếu không ngại chúng ta ra đường nghe người khác bình luận, lập tức là có thể biết ai nói thật, ai nói láo.”
“Không được! Ngộ nhỡ... Ả cùng người trên đường thông đồng cùng vu cáo hại ta thì làm sao?” Hứa Thiện Hào đổ mồ hôi lạnh.
Thủy Như Nguyệt liếc hắn một cái.”Cô nương này hiện tại ở chỗ này, sao có thể cùng đi thông đồng người khác? Thanh giả tự thanh, ngươi khẩn trương làm gì... Chẳng lẽ trong lòng ngươi có quỷ!”
Hứa Thiện Hào cả kinh.”Người nào... Có quỷ? Cái nữ nhân này chớ nói lung tung!”
“Hào nhi, không được vô lễ!” Hứa huyện lệnh trách mắng.”Nghe ý kiến của Lôi phu nhân, giống như là tin lời nói của tên mãng phu cùng ả tiện nhân này, đối với Thiện Hào có chút thành kiến.”
“Mãng phu?” Thủy Như Nguyệt cười thầm. Phong Ly Phách đúng là mãng phu!
Giọng Hứa huyện lệnh tràn đầy chán ghét:” Đúng là đồ bại hoại, vô lại, ngông cuồng vô tính, mắt chó nhìn người thấp, luôn tự cho mình là đúng. Lôi phu nhân đừng nghe lời hắn nói, coi chừng bị lừa đấy! “
“Phải phải, ta sẽ nói hắn nên chỉnh sửa thái độ.” Thủy Như Nguyệt gật đầu.
“Nhìn một cái cũng biết hắn ra đời không tốt, mới có thể không hiểu lý lẽ, mãng phu chính là mãng phu, chỉ biết hô to gọi nhỏ, thiếu quản giáo.” Hứa huyện lệnh tiếp tục mắng.
“Đúng đúng, là nên quản giáo.”
“Thật nên dạy hắn cái gì gọi là quy củ, thấy bổn quan lại xuất khẩu cuồng ngôn.Thứ người như thế nói căn bản không nên tin tưởng!”
“Hắn lần sau sẽ không không hiểu quy củ như vậy nữa.” Thủy Như Nguyệt liều mạng gật đầu.
“Nghĩ cũng biết những người cùng loại người này ở chung một chỗ cũng chẳng tốt đẹp gì...”
Ủa? Hứa huyện lệnh nhất thời khó hiểu.”Lôi phu nhân sao giống như là đang thay hắn nói chuyện?”
Thủy Như Nguyệt cười hai tiếng. “Thật ngại, cái gọi là nuôi mà không dạy, lỗi của phụ thân, là ta không có dạy dỗ tốt con nuôi ta, khiến Hứa lão gia chê cười.”
Con nuôi? Hứa huyện lệnh cực kỳ khiếp sợ đứng ngẩn người, mồm há to đủ nhét một quả trứng, không dám tin điều mình vừa mới nghe.
“Chết, ta lại quên mất nói cho Hứa đại nhân, cái tên vô lại này không những là con nuôi ta, mà còn là Đường chủ Huyền Vũ đường Ngạo Ưng Bảo chúng ta. Ai – không có biện pháp, coi như là mãng phu, nhưng ngài nói đi! Vừa là người trong nhà, ta có nên tin tưởng lời hắn nói hay không?” Thủy Như Nguyệt cười trộm, cố giả vờ quên.”Đúng rồi, Hứa đại nhân mới vừa nói tới đâu? Những người cùng loại người này ở chung một chỗ đều là cái gì...”
Tay run run, Hứa huyện lệnh gặn giọng nói.”Cái gì... Lời nói... A, ta là nói, người có thể cùng loại giang hồ hào kiệt này chung sống nhất định đều là anh hùng hảo hán, không sợ cường quyền, nếu là lời của bằng hữu Đường chủ Huyền Vũ đường nói, dĩ nhiên đủ để tin tưởng.”
Ông trời, hắn cho dù có mấy cái đầu, cũng không dám đắc tội những người này!
Vì đền bù lỡ lời lúc này, hắn ho nặng một tiếng, bày ra dáng vẻ đạo mạo, trịnh trọng, sau đó gọi Hứa Thiện Hào tới chất vấn.
Thấy tình huống bất lợi, Hứa Thiện Hào rốt cuộc thừa nhận hành động việc làm của mình, cúi đầu đón nhận trừng phạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT