Trong đêm tối tĩnh mịch, một bóng dáng lén lút, lặng lẽ vào bên trong, khẽ khép cửa lại, từng bước từng bước đến gần người đang ngủ say trên giường.
Sợ đánh thức người đang ngủ, trong mờ tối, dùng động tác cực kỳ nhẹ nhàng, đưa tay vén sợi tóc quấn quanh cổ của thiếu nữ đang nằm trên giường, khẽ vén vạt áo lên.
Vai phải trắng mịn không chút tỳ vết khiến người kia trợn tròn mắt, vô cùng sợ hãi.
Không có! Làm sao có thể? Chẳng lẽ không phải?
“Đang thắc mắc tại sao không tìm được thứ bà muốn đúng không!”
Đột nhiên từ đằng sau vang lên một giọng trầm thấp quỷ mị, khiến người kia giựt thót tim. Xẹt một cái, nến vụt cháy, cả phòng sáng lên.
Ở bên đầu giường chính là Hứa phu nhân, người khi nãy nói hơi nhức đầu nên rời trước, mà nữ nhân ở trên giường đã ngồi dậy, vô cùng tỉnh táo không có chút dấu hiệu buồn ngủ, híp mắt nhìn Hứa phu nhân.
“Ngươi...” Hứa phu nhân lúc này mới thấy rõ khuôn mặt người nằm trên giường.
Đây là Khả Na cô nương!
“Là ta yêu cầu Cơ Nhi đổi gian phòng, chỉ để đợi Hứa phu nhân xuất hiện, hi vọng Hứa phu nhân có thể giải thích, tại sao bà lại xuất hiện ở đây.” Phong Ly Phách từ trong góc khuất bước ra.
Thủy Như Nguyệt cùng Cơ Nhi rong chơi cả buổi chiều, sớm mệt mỏi nằm gục ở trên giường, ngay cả cơm tối cũng không dùng mà trực tiếp đi ngủ, vừa hay để cho hắn bố trí dàn trận bắt quả tang.
“Giải thích cái gì? Ta không hiểu ngươi nói cái gì. Ta chỉ là nghe nói Cơ Nhi cô nương bỏ bữa tối trực tiếp đi ngủ, lo nàng khó chịu trong ngưới, cho nên ta mới tới xem một chút mà thôi.”
Hắn hừ lạnh hai tiếng.”Vậy sao? Nhưng sao ta lại thấy bà giống như muốn tìm thứ gì đó trên người nàng ấy, chẳng lẽ là một kí hiệu nào đó.”
“Nực cười! Trên vai phải của nàng ta có cái kí hiệu gì thì liên quan gì tới ta, mắc mớ gì ta phải đi tìm nó?” Thấy hắn châm chọc, Hứa phu nhân mới giật mình lỡ miệng.
“Bà muốn tìm cái bớt hình bán nguyệt!”
“Ngươi biết! Nó thật sự có...” Hứa phu nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng sau đó lại rũ xuống.”Hãy nói cho ta biết, Cơ Nhi thật có cái bớt đó không?”
Hắn nhìn bà, gật đầu một cái.”Ta đang chờ bà chính miệng nói cho ta biết.”
Thiên hạ rất rộng, người giống người vốn là chuyện thường, nhưng điều khiến hắn nghi ngờ chính là mỗi khi Hứa phu nhân nhìn Cơ Nhi, cả người lại run lên như đang làm một việc trái lương tâm.
Im lặng chốc lát, Hứa phu nhân đành thừa nhận.”Phải, hình dạng của nàng... Không cần ta nói ngươi cũng phát hiện, tính theo tuổi của Cơ nhi cùng vết bớt hình bán nguyệt trên vai phải, thì có lẽ Cơ Nhi chính là nữ nhi của ta cùng với một nam nhân khác. “
“Bà là mẫu thân của Cơ Nhi!” Khả Na run rẩy, hô lên. Nàng nhớ Cơ Nhi từng kể muội ấy là một hài tử mồ côi được người khác nhặt trong rừng về nuôi.”Bà đã sinh ra muội ấy, rồi lại bỏ muội ấy!”
“Vì để gả cho Hứa gia, ta không thể không làm như vậy.” Bà đã từng vô cùng áy náy, chỉ là Cơ Nhi giờ đã sống rất tốt, bà cũng chút nhẹ nhõm.
“Sau khi xác minh, vậy bà sẽ làm gì nữa?” Phong Ly Phách trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm.
“Nếu nàng thật là nữ nhi năm đó ta vứt bỏ...” Hứa phu nhân có chút khó khăn, cuối cùng vẫn đành tuyệt tình mở miệng.”Trưa mai, nàng phải rời khỏi Hứa gia.”
“Bà...” Khả Na không thể tin được Hứa phu nhân có thể ác tâm như vậy.”Muội ấy là nữ nhi của bà nha! Bà không muốn thừa nhân muội ấy, lại còn muốn đuổi muội ấy đi? Bà làm mẫu thân kiểu gì vậy?”
Hứa phu nhân quay mặt.”Phu quân ta tối mai sẽ trở lại rồi, hắn sẽ không chấp nhận sự tồn tại của Cơ Nhi, ta không thể bởi vì nàng mà phá hủy hạnh phúc mười mấy năm qua, ta đành phải để Cơ Nhi càng sớm rời đi càng tốt, tránh cho nhiều người nghi ngờ hơn.”
Phong Ly Phách nghe xong, thở phào nhẹ nhõm. Xem ra là hắn quá lo lắng, cứ tưởng rằng nửa đường sẽ xuất hiện một tên cản đường muốn cùng hắn cướp người.
“Không cần quá phiền phức, ngay bây giờ ta lập tức sẽ mang nàng đi.” Đại ca đã nói, hắn nên nhanh chóng rời đi trong tối nay, nếu đợi sáng sớm mai, nữ nhân điên Thủy Như Nguyệt kia khi tỉnh lại, hắn sao có thể thuận lợi rời đi.
“Ngay bây giờ?” Vậy quá nhanh a! Hứa phu nhân vội ngăn cản hắn, một mặt vì bà không muốn để cho Hứa huyện lệnh cho là bà thất lễ với người ta, mặt khắc bà cũng là vì Nhu nhi.
“Ta cũng không có ý muốn đuổi Phong công tử, Phong công tử sao không ở thêm mấy ngày?
...
Cũng có thể cùng tiểu nữ quen biết nhiều hơn.” Nhu nhi len lén chú ý hắn, người làm thân mẫu như bà đương nhiên hiểu rõ.
Hứa phu nhân quyết định nói thẳng ra.”Ta biết Phong công tử thích nha đầu Cơ Nhi kia, nhưng ngươi cũng phải hiểu, cái loại không hiểu lễ nghi, ứng xử lỗ mãng, sao có thể so sánh với Nhu nhi thông tuệ hiền thục, am hiểu lòng người, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi đây?”
Phong Ly Phách tức giận, hai cánh tay ôm ngực, im lặng trừng mắt nhìn Hứa phu nhân, khiến bà sợ hãi.
“Nếu như Phong công tử lo lắng cho Cơ Nhi, không sao cả, ta sẽ cho nàng một khoản tiền, đủ để cho nàng ấm no cả đời...”
“Bà câm miệng cho ta!” Một cơn gió lốc mạnh mẽ quẹt thẳng qua vành tai Hứa phu nhân, trên vách tường đằng sau xuất hiện một lỗ khá sâu.
Hứa phu nhân sợ nhũn cả người, hai chân run run ngồi bệch trên đất.
“Bà công bằng chút đi, nàng cũng là nữ nhi ruột của bà.”
Lòng rét lạnh, Phong Ly Phách lạnh lùng liếc bà một cái, xoay người rời đi, đột nhiên quay lại nói.
“Dù sao ta cũng đa tạ bà, năm đó nếu bà không làm như vậy, nàng sẽ không phải là Cơ Nhi tốt bụng của hôm nay, mà ta, càng không thể nào gặp được nàng.”
Dứt lời, hắn bước khỏi gian phòng.
Khả Na yên lặng xuống giường đỡ Hứa phu nhân, nàng thật đau khổ thay cho Cơ Nhi.
Công bằng? Lòng của Hứa phu nhân vốn dĩ đã nghiêng, làm sao có thể công bằng?
“Hứa phu nhân, cáo từ!” Giúp Hứa phu nhân đứng vững xong, Khả Na vội vàng rời khỏi.
Người đã đi, bà còn ở lại để làm gì, làm khách chăng?
Cánh cửa Hứa gia mở ra, hai bóng người nhanh chóng đi ra, ôm trên tay là người mà mình yêu quý nhất, từ từ rời khỏi. Trăng sáng nhẹ nhàng rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhi, Khả Na xúc động cúi xuống nhìn Khả Ái trong tay.
So với Cơ Nhi, nàng còn hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất nàng còn có một người thân luôn bên cạnh nàng, mặc dù phụ mẫu đã mất, nhưng nàng cũng đã từng cảm nhận được tình thương ấm áp, như vậy thật quá đủ rồi.
Trước kia nàng chỉ biết oán trách trời đất, không biết quý trọng những thứ đã có, càng không suy nghĩ cho người khác, cho nên nàng mãi mãi vẫn luôn thua kém Cơ Nhi.
Cảm thấy vô cùng xấu hổ, không đợi Phong Ly Phách mở miệng, Khả Na đã nói trước.”Ta hiểu, sẽ không làm phiền Phong công tử nữa, có đồ trang sức mà Hứa phu nhân cho, ta có thể tìm một nơi tốt để kiếm sống, chăm sóc muội muội.”
Khả Na nhìn Cơ Nhi nằm gọn trong lòng hắn.”Muội ấy là cô nương tốt, mong Phong công tử sẽ đối xử tốt với muội ấy.”
“Chuyện này không cần ngươi phải nhắc nhở.” Hắn hừ một tiếng.
Ánh trăng mờ nhạt phản chiếu trong đôi mắt thâm tình của hắn. Đôi mắt sâu thăm thẳm nhưng tràn ngập nhu tình. Hắn cúi xuống, nghiêng cái đầu nhỏ qua một bên.
Đôi môi đỏ mọng mấp máy như muốn nói gì, hắn nghiêng tai lắng nghe, sau đó cười nhẹ.
Nàng vẫn nằm ngủ yên trong lòng hắn, mấp máy một câu.
Rất thích chàng.
Duỗi lưng một cái, Cơ Nhi ngáp thật to, nhưng vẫn chưa chịu mở mắt.
Cảm giác như ngủ một giấc khá dài, bởi vì cổ của nàng quá mỏi! Ừ! Nhất định là cái giường này không êm nên mới khó ngủ như vậy...
Ủa? Sao giường có thể cử động? Lại còn giúp nàng xoa bóp bả vai nữa?
“Như vậy có thoải mái không?”
Á! Giường... lại có thể nói được!
Quá hoảng sợ, Cơ Nhi vội vàng bật người dậy.
Nàng... Nàng từ khi nào lại ngủ thiếp trên người của Phách vậy? Hắn sao lại dịu dàng giúp nàng xoa bóp bả vai cho bớt mỏi? Kỳ lạ hơn nữa là bọn họ lại ngồi trên xe ngựa! Nàng rõ ràng là mệt rã người nằm ngủ gục trên giường, sau đó không biết Phách nói gì với nàng, nàng đã ngủ say mất, không lẽ...
Len lén vươn tay lên, Cơ Nhi tính toán dùng chiêu cũ, vươn tới chỗ khuôn mặt nam nhân mà chỉ có thể xuất hiện trong mộng, kéo mạnh.
“Ta cảnh cáo nàng, không được kéo mặt ta nữa!”
Nữ nhân này bị gì vậy?
Lúc đối xử nàng tốt một chút, nàng liền cho là mộng, hay muốn hắn phải dạy dỗ thêm tý nữa nàng mới có thói quen phải không?
“Đêm qua, ta ôm con heo mập là nàng rời khỏi Hứa phủ, ngồi trên chiếc xe ngựa này.”
Hoá ra là như vậy.”Chúng ta tại sao lại phải trong đêm mà đi?” Phách lại không nói trước cho nàng biết, làm nàng sợ hết hồn, vẫn cho là đang nằm mơ. “Vậy phải ngồi xe ngựa bao lâu? “
“Nàng hỏi nhiều quá!” Sợ nàng tiếp tục lải nhải, Phách nói gọn: “Ta muốn về nhà, chẳng lẽ nàng không muốn đi cùng?”
“Đi, dĩ nhiên đi cùng chứ, chỉ là nào có người ngay đêm liền rời đi... A! Rời đi!”
Cơ Nhi vội vàng nhảy người lên, ngắm nhìn chung quanh, gấp gáp tìm kiếm, rồi sau đó, không chút nghĩ ngợi định vén rèm nhảy xuống xe.
“Nàng điên a! Xe còn đang chạy!” Phong Ly Phách nhanh chóng vươn tay kéo Cơ Nhi vô trong.
“Ta... Chúng ta để quên xà nhi rồi! Nó một mình ở trong Hứa gia, những người ở đó rất xấu, nhất định sẽ không cho nó ăn, hơn nữa còn sẽ đánh nó đấy... Ô – xà nhi... Xà nhi thật đáng thương...” Nói xong, Cơ Nhi khóc rống lên.
“Đủ rồi! Ta đã nói khi chúng ta rời khỏi sẽ thả nó vào trong rừng, ta đã sai người làm rồi, nàng nín cho ta, đừng khóc nữa.”
Cơ Nhi hít hít mũi, vài giọt “lệ lo lắng” lại rơi xuống.”Còn Khả Na, Khả Ái, họ không có đi theo chúng ta...”
Thật muốn cầm thứ gì đó phang vào cái đầu gỗ này, nhưng đến giữa chừng hắn lại không nỡ xuống tay.
Hắn thở dài.”Họ bây giờ đã có tiền, có thể tự chăm lo cuộc sống của mình, nàng đừng lo lắng.”
“Vậy sao, vậy thì tốt... thật tốt...” Đột nhiên, Cơ Nhi vội vã sờ khắp ống tay áo, cực kỳ khẩn trương.
A thấy rồi!
Phù... Nàng an tâm thở ra, nguy hiểm thật, nó vẫn còn ở trên người nàng, không có ở lại Hứa gia.
“Nàng dấu thứ gì trong y phục?”
“Không có... không có gì đâu!” Cơ Nhi vừa nói vừa nắm chặt ống tay áo.
“Đúng rồi, ta nhớ trước khi ta ngủ chàng có thì thầm nói gì với ta, chuyện gì vậy?” Hắn nhìn chăm chú vào nàng, hồi lâu cũng chưa mở miệng.
“Phách, sao chàng không nói gì?” Hắn thật lạ!
“Nếu như ta nói... Có một ngày nàng tìm được người thân của mình...”
“Ta có chàng là đủ rồi!” Cơ Nhi cười ngọt ngào.
“Nàng không muốn tìm lại phụ mẫu của mình sao?”
Suy nghĩ một lát, nàng lắc đầu, đỏ mặt vừa nói.”Ta không quan tâm đến điều đó, ta chỉ biết, ông trời đối xử với ta rất tốt, người để cho ta gặp chàng, có chàng, ta cần gì phải tìm lại người thân? Chàng chính là người thân nhất của ta nha!”
Chỉ một câu nói đã khiến lòng hắn thật ấm áp, nàng chỉ cần hắn “Cơ Nhi, nàng thật ra là...”
Đột nhiên, một vật trong ống tay áo của Cơ Nhi rớt ra.
“Hai cái vật hồng hồng này là cái gì?” Hắn nhanh chóng vươn tay đoạt lấy vật rớt xuống, không cho Cơ Nhi có cơ hội giấu đi.
“Trả ta!”
“Cái thứ này lấy ở đâu ra?”
“Ta... Mua á!”
“Mua khi nào?”
“Chính là... là ngày ta cùng xà nhi ở bên ngoài Hứa phủ, ta thấy một lão lão bà ăn xin á!”Chết, nàng lại quên nhắc tới, cái lão bà bà đó rất lam lũ, vô cùng đáng thương.
“Lấy tiền ở đâu?”
“Ta... Ta...”
Phượng Ly Phách lập tức hiểu rõ.”Ta không phải đã cảnh cáo không cho phép nàng lấy vật ở trên người đem bán lấy tiền sao. Nàng muốn giúp người thì cũng không cần dùng cách này, về sau không được mua những thứ này nữa, một chút lợi ích cũng không có...”
“Cái này không giống... Á... Đừng ném mà! Trả ‘ đồng tâm kết ’ lại cho ta!”
“Đồng tâm kết?” Lại là cái trò gì đây? Chỉ là hai dây đỏ cột lại thành nút thắt, mà cần gì quan trọng hóa nó lên như thế.
Thấy hắn ngừng lại, Cơ Nhi nhanh tay đoạt lại.
“Đồng tâm kết là sao?” Nhìn nàng ấy xem nó như báu vật, còn che che giấu giấu trong tay.
“Cái này...” Cơ Nhi cẩn thận tháo nút thắt dây ra, rút ra một sợi tơ hồng, đặt trong tay Phong Ly Phách.
“Nàng đưa ta cái này làm gì?” Hắn cau mày.
“Lão bà bà nói, đồng tâm kết có thể khiến cho lòng của hai người vĩnh viễn ở chung một chỗ, dính thật chặt không tách rời. Một cho chàng, một cho ta... Tượng trưng cho chúng ta vĩnh viễn không chia cách.”
“Một nam tử hán đại trượng phu sao có thể cột thứ hồng hồng này tùy tiện mang trên người?” Hắn tuy vẫn mở miệng oán thán, nhưng vẫn nhận nó.
Đôi mắt rực sáng lên.”Người ta chính là muốn cho chàng!” Nàng hy vọng có thể vĩnh viễn bên cạnh Phách.
“Nàng không phải lúc nào cũng khăng khăng trong nội tâm của ta có nàng, sẽ không bỏ rơi nàng, cần gì phải đưa ta đồng tâm kết?” Quả thật, nữ nhân chính là nữ nhân!
“A! Làm sao chàng...” Lại biết những lời nàng nói với Khả Na? Trời! Hắn nghe hết cả rồi à?
“Ta cũng không ngại nếu nàng muốn cúi vào trong ngực ta, chỉ là nơi này là trong xe ngựa, nàng nhất định muốn y phục ta nhăn nhúm sao?” Thấy hai má đỏ bừng của nàng tựa như màu của đồng tâm kết khiến hắn rất vui vẻ.
Hắn cắn tai của nàng nói: “Nàng không phải muốn nghe lúc trước ta nói gì sao? Ta nói cho nàng biết...” Từ trong miệng hắn chậm rãi tuôn ra mấy chữ.
“Phách, chàng...” Cơ Nhi vô cùng xấu hổ, mừng rỡ nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
“Phách, ta cũng có chuyện muốn nói cho chàng biết.”
“Nói mau!” Hắn hi vọng nàng bày tỏ rõ ràng, chứ không phải nói lí nhí trong miệng hay nói mớ trong mơ.
“Ta... Chúng ta không cần phải ngồi xe ngựa được không? Con ngựa bên ngoài đi thật rất mệt mỏi lắm, còn có người đánh xe nữa, phải vác chiếc xe ngựa này cùng hai người chúng ta, thật sự rất đáng thương đó! Còn nữa..., sau khi đến nhà chàng, có thể nói người ta mang Cẩu Nhi cùng Kê Nhi lên không, bọn chúng do một tay ta nuôi lớn, lâu rồi không gặp ta nhớ quá, còn có...”
“Nữ nhân ngu xuẩn! Nữ nhân ngốc! Ngốc tử! Đây là những thứ nàng muốn nói với ta sao?
Ta nói ta yêu nàng! Ta muốn cưới nàng làm thê tử! Nàng rốt cuộc có đem lời ta nói ta nói cho lọt vào lỗ tai không...”
Trong xe ngựa không ngừng truyền tiếng gầm gừ, một tiếng rồi một tiếng, làm người đánh xe sợ đến mức suýt nữa rơi roi xuống, cũng may kỹ thuật của hắn rất cao, vẫn vững vàng lái xe ngựa đi tiếp.
Nhân tiện nói đến, trên đường Phong Ly Phách trở về bảo cũng rất không thuận lợi.
Hai người này rốt cuộc đến Ngạo Ưng Bảo cũng là chuyện một tháng sau, thê thảm nhất chính là, khi đó trên người hai người chỉ còn sót lại một bộ y phục, bởi vì tất cả mọi thứ, bao gồm ngân phiếu, trang sức, túi tiền, đồ dùng, toàn bộ đều bị Cơ Nhi đem bán sạch trơn để cứu tế dân nghèo, ăn xin,… Phong Ly Phách chỉ còn thiếu mỗi việc đi bán thân lấy tiền cho Cơ Nhi cứu tế.
Yêu một ngốc tử như vậy, thật quá khổ cực!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT