Sắc mặt Nguyễn Cẩm biến đổi mãnh liệt: "Ta không biết ngươi đang nói nhảm cái gì, ta và Nguyễn gia không có bất cứ quan hệ nào!"
" Ngươi không cần phải vội vã chối bỏ như vậy, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết ngươi cùng Lăng Sương đến Quỷ Cốc là có mục đích gì, như vậy ta có thể để cho ngươi xuất cốc." Cẩu sư gia dụ dỗ nói.
Thật sự Lăng Sương quá giảo hoạt rồi, Cẩu sư gia biết rõ không thể tra ra bất cứ cái gì từ trong miệng Lăng Sương, cho nên phải ra tay từ Nguyễn Cẩm.
" Ta không biết Lăng Sương ngươi đang nói là ai, ta một mình đến Quỷ Cốc." Trừ phi Lăng Sương đứng trước mặt hắn, thì có chết hắn cũng không thừa nhận hắn có quan hệ với nàng.
"Nếu ngươi đã không chịu khai báo, vậy không thể nói chuyện, người đâu." Cẩu sư gia không thể cạy miệng Nguyễn Cẩm, nhưng thời gian còn nhiều, hắn cũng không tin Nguyễn Cẩm sẽ không bại lộ bí mật.
Một người cao gầy bưng một cái khay tiến đến, trên khay để một bầu rượu và một ly rượu, Cẩu sư gia tự mình rót đầy một ly rượu: "Ngươi muốn giữ kín bí mật này, vậy hãy uống ly rượu này đi."
Không khí trong Thủy Lao đột nhiên ngưng trệ, Nguyễn Cẩm nhìn ly rượu kia, uống xong ly rượu này, Lăng Sương sẽ an toàn, đột nhiên cả người Nguyễn Cẩm trầm tĩnh lại, miệng hắn ngậm thật chặt ly rượu trong tay của Cẩu sư gia, dùng một hơi uống cạn chén, sau đó nhả ra, ly rượu rơi trên mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh.
Cẩu sư gia nhìn Nguyễn Cẩm, Nguyễn Cẩm võ công thượng thừa, nhân phẩm ngay thẳng, người như vậy mà Nguyễn gia lại không coi trọng, nếu như Nguyễn Cẩm đầu quân cho Quỷ Cốc thì...
Nguyễn Cẩm uống xong ly rượu kia, liền ngất đi, Cẩu sư gia nói: "Đưa hắn tới dược lô, giao cho Tôn lão."
" Dạ, Sư gia."
Hai nam nhân cường tráng đưa Nguyễn Cẩm đưa đến dược lô, Tôn lão đang phơi dược liệu ở trong sân, vừa nhìn thấy Nguyễn Cẩm toàn thân đều là vết thương, hai mắt như tỏa ra ánh sáng.
Thu xếp Nguyễn Cẩm nằm trên giường, một trong hai nam nhân cung kính nói với Tôn lão: "Tôn lão, Cẩu sư gia nói, người này sẽ ở lại đây làm dược lô cho ngài, Cẩu sư gia còn nói, hắn tên là Tiểu Nguyễn."
" Được được được, lão phu đã biết." Tôn lão diễn hai câu, liền bắt đầu chẩn bệnh cho Nguyễn Cẩm.
Toàn thân Nguyễn Cẩm đều là vết thương, đánh nhau với Tần Chích ở trong Diễn Võ Trường, cuối cùng bị một chưởng kia của Tần Chích, đã đánh nát hai cây xương sườn của hắn.
Tôn lão kiểm tra một chút vết thương của Nguyễn Cẩm, rồi bỗng dưng nhớ tới điều gì, quay đầu lại nói với hai người kia: "Các ngươi đến chỗ Thiếu chủ mời vị cô nương kia tới đây, nói lão phu đợi nàng ở dược lô."
"Dạ, Tôn lão."
Bên trong Sinh Tử Điện.
Lăng Sương không thể nào chìm vào giấc ngủ, chỉ cần khép mắt nàng lại nhìn thấy Nguyễn Cẩm, tuy Tôn lão đã đáp ứng nàng, nhưng có thể cứu Nguyễn Cẩm được hay không vẫn là điều khó nói, khi chưa thể xác định được Nguyễn Cẩm an toàn, nàng không dám khinh thường.
" Lăng cô nương có ở đây không?" Ngoài điện một giọng nói to khỏe vang lên.
Lăng Sương nhướng mày, không rõ lai lịch của đối phương, nàng từ trên giường đứng dậy, Tần Chích lấy tốc độ cực nhanh bay ra Sinh Tử Điện, một tay tóm chặt lấy cổ của người nam nhân kia.
Lăng Sương thầm kêu một tiếng không xong rồi, không kịp thời gian mặc lại y phục trực tiếp chạy ra ngoài: "Dừng tay!"
Tần Chích ngây thơ quay đầu lại nhìn Lăng Sương, Lăng Sương đi qua: "Ngươi sao cứ động một chút là muốn giết người vậy, bọn họ cũng là sinh mạng đó, ngươi mau buông hắn ra đi."
Nam nhân kia sợ tới mức tè cả ra quần, người còn lại thì quỳ trên mặt đất không dám thở mạnh, Tần Chích lại nghe theo lời Lăng Sương, thả lỏng tay ra, hai chân nam nhân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
" Các ngươi tới tìm ta có chuyện gì sao?" Vô sự sẽ không đến điện tam bảo, hai tên đại hán này sẽ không rãnh rỗi nhàm chán tới đây để giết thời gian đó chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT