- Em trộm đồ của ba còn không ngại, chị ngại gì?
Tôi...đuối lí. Sao cứ liên miệng anh đẹp trai vậy? Thằng nhóc này cậu ta cũng không tha sao?
- Em tìm chị có gì nói luôn.
- ok, chị ra công viên đi.
- Làm gì?
Tôi ngơ ngác nhìn nó, thằng nhóc cười ranh ma vẫn trưng đôi mắt long lanh cầm tay tôi vung qua vung lại năn nỉ.
- Thì cứ ra đó đi, tự nhiên em thèm ăn kem. Nha chị!
- Nhóc con, em có biết trời sắp mưa không? Kem thì quanh đây chẳng bán.
- Không được, chị phải ra công viên mua kem của chú đẹp trai cơ.
- Gần đây thiếu gì kem.
- Nhưng em thích ăn kem của chú đẹp trai, chị đi bộ 5p là tới công viên. chị đi không.
Tôi ngồi thừ lắc đầu.
- Không đi, trời sắp mưa rồi.
- Không đi chứ gì? Em mách....
Tôi bịt miệng nó trừng mắt.
- Đi là được chứ gì?
Thằng nhóc cười hì hì gật đầu. Nhóc con được lắm dám hành chị đi mua. Nhưng rốt cuộc thì nó vẫn đẩy tôi ra khỏi nhà.
Còn nhớ lần đi công viên quên mang theo tiền, thằng nhóc đòi mua kem không được thì quay sang nịnh hót chú bán kem đẹp trai. Cái miệng nó chẳng biết dẻo kiểu gì mà ông ta miễn phí tiền kem, đến giờ tôi còn phục nó sát đất.
Công viên thưa người, mưa li ti thấm trên vành ô tím. Những bóng người vội vàng lướt nhanh trên mặt đường tìm nơi nào đó tránh những hạt mưa rét ngọt.
Ở đó, giữa khoảng sân vắng, chiếc lá khô vằn xào xạc theo làn gió mới tới, gương mặt ngốc nghếch nhìn xung quanh rồi chợt nhíu mày dậm chân xuống nền. Bị lừa rồi hay đúng hơn là cô quá ngốc. Mùa đông này thì làm gì hàng kem rong ấy đi chứ mà có thì cũng chẳng đi vào một hôm trời xám xịt thế này. Suy nghĩ thiếu logic vậy mà cô không nhận ra.
Mưa lạnh thì ma nào muốn ăn kem?
Một lần nữa dậm chân bực dọc, chỉnh lại chiếc ô trên tay và quay bước.
- Vy!
Màn mưa mờ ảo giăng nhẹ giữa lối đi. Hai con người đứng khoảng cách khá xa nhau nhưng vẫn nhận ra tùng nhịp đập đang thở.
Bước chân người con trai do dự không muốn bước tới
~ Nhưng ai đó ngốc lắm nếu im lặng cậu sẽ mất ai đó mãi mãi đấy~
Cô đứng im, bàn tay đã trở nên tê cứng giữ chiếc ô trở thành việc thừa thãi.
Hay dừng lại và kết thúc tất cả đồng nghĩa với việc vứt bỏ ai kia nhưng những việc làm trước kia là vô nghĩa sao?
Một bước nữa...bàn tay cầm ô của ai kia lạnh ngắt, bước chân muốn lùi cũng trở nên bất động.
Thêm một bước.
Rốt cuộc giải thích để làm gì mà cứ miễn cưỡng khi biết lòng tự tôn ai kia quá cao?
Lại thêm một bước.
Cơn mưa giăng nhẹ ướt đều trên mặt đường, chiếc lá cong queo thiếu sức sống. Người sai là ai? Khi cả hai đều rất ích kỉ giữ trong lòng những khoảng trống khác nhau.
Và một bước nữa... ngập ngừng...
Người kia là ai mà có quyền phán xét khi ta chẳng biết gì về nhau?
- Chào, đi công viên à? Ở lại chơi nhé.
Quay bước. Cô điên à? Hay đang khiêu khích người khác, câu nói ấy có thể trôi khỏi miệng cô dễ dàng vậy sao?
- Tránh mặt tôi?
Ai kia cố tình không nghe thấy mà thản nhiên bước đi, cậu thực sự điên rồi, điên vì cô chọc giận.
- Cậu đứng lại cho tôi.
Sự phẫn nộ không chỉ thể hiện qua gương mặt mà còn qua biểu cảm của lời nói. Cô dù có ngoan cố tới đâu thì cũng buộc phải dừng.
- Thật sự với cậu tôi không là gì à?
- kh....
Thử "không" đi đảm bảo cậu sẽ cho cô biết thế nào là hối hận.
- Ân nhân.._ phải thật sự khó khăn cô mới nặn miệng thốt ra hai từ này, nhưng đủ hiểu khoảng cách giữa cô và người đó rất xa cách và lại càng xa cách hơn khi cái miệng nhả ra những từ rất khó nuốt.
- Giờ thì hết nợ.
"Hết nợ" thay cho một dấu chấm kết thúc. Chỉ như vậy thôi sao? Chỉ đơn giản là vậy à?
- Được, đi đi. Tôi sẽ không làm phiền cậu. Đi mà giữ cái vỏ bọc mạnh mẽ giả tạo của cậu, cứ cầu nguyện đi, tin vào điều viển vông ấy chắc ban cho cậu nhiều điều tốt lắm đấy.Còn nữa gửi lời của tôi tới mẹ cậu....
- Im đi Lâm Hải Vũ.
Cô quay phắt lại gào lên, cây ô bung ra rơi xuống mặt đường, mưa nhẹ thấm trên gương mặt đã tái đi rất nhiều, mưa lạnh lùng bao lấy thân người mảnh khảnh, bờ vai run rẩy theo nhịp gió thổi qua.
Cổ họng dần trở nên bỏng rát, bờ môi buông hờ để hạt mưa li ti thấm trên đầu lưỡi, hình ảnh ai kia đã nhạt nhòa, móng tay bâm sâu vào da thịt đang cố kiềm chế lòng ngực phập phồng.
- ừ, tôi không hiểu, không thể hiểu đầu óc đơn bào đang nghĩ gì.
Giọng nói bình thản tưởng chừng bị ngắt quãng bởi mưa thế nhưng ai kia vẫn ghi nhớ trót lọt.
Cậu thật...làm cho người khác hộc máu, ngay lúc này có thể đùa được sao? Bộ não của cậu thì cao siêu chắc hay đang bị nước mưa rò rỉ.?
Cứ tưởng ai kia sẽ nổi điên thế nhưng thu vào cặp mắt chờ đợi của cậu là một nụ cười vô hồn, ánh lên tia bi thương của lồng ngực quặn thắt.
- Đại thiếu gia như cậu thì hiểu gì? Đơn bào nên không hợp cho cậu đâu. Khi mẹ tỉnh lại tôi sẽ dời đi, không làm cậu ngứa mắt nữa, thế nhé!
Bước chân vội vã rời đi, từng bước một nặng nề nhấn xuống nền gạch, vết thươngtrong lòng tưởng như đang lành lại thì một lần nữa rạn nứt không chút do dự.