- Hà Hà, con ranh mày gan lắm, lúc đầu anh mày nương tình chơi lần lượt, đến nước này mày chọc giận anh thì tụi anh chơi tập thể nhé cô em
Một tên nâng cằm tôi cười đểu cợt, tôi hất mạnh tay hắn ra lùi lại phía sau nhưng đã là góc tường
- Cút đi.
- Đừng khóc chứ, anh còn chưa vào cuộc mà cô em đã cảm động rồi à?
Một tên giữ vai tôi cười đểu cáng lần mò trên cổ áo đã lệch về một bên.
Giọng nói u ám bao hàm sự tức giận nhưng chưa kịp tiêu hóa thì một lần nữa kinh ngạc khi người đó chặn môi tôi lại bằng đôi môi ấy.
Cho đến khi mùi huyết tanh nồng sặc tới cổ họng và nước mắt rơi xuống gương mặt kia người đó mới buông ra, cởi chiếc áo khoác choàng lên người tôi.
Tại sao?..tại sao chứ?
- Đừng khóc, tôi ở đây.
Nhưng cảm giác này thực sự rất an toàn. Tôi mặc kệ, run rẩy kéo áo choàng kín gục đầu vào ngực người đó khóc nức nở
-...Sợ..
Tôi lại cắn môi mặc cho máu vẫn đang chảy mỗi lần hoảng sợ tôi không còn biết làm gì ngoài cắn môi, thậm chí móng tay tôi còn gim trên cơ thể người đó nhưng không một tiếng kêu đau nào
Ngón tay lành lạnh giữ lấy môi không cho tôi cắn nữa, nụ hôn phớt lờ trên trán làm tôi thấy yên tâm hơn, vòng ôm siết lại càng chặt hơn nữa
- Tôi ở đây..sẽ bảo vệ em.
Một mùa đông lạnh lẽo, gió ngoài kia dường như còn đang gào thét muốn đập tan tấm kính để vào trong nhưng đâu có dễ.
Ai đó thiếp đi nhanh chóng, thân hình nhỏ bé co ro trong chiếc áo khoác rộng lớn, thi thoảng khe khẽ nấc lên, đôi mày nhíu lại, bàn tay vô thức túm chặt lấy cánh tay xa lạ không rời. Người nào đó mặc yên để ai kia chiếm lấy tay kể cả gối đầu lên đùi cũng không đếm xỉa, chút máu tanh còn vương lại bên khóe môi chưa lau đi hay đúng hơn để mặc lưu lại chút dấu ấn coi như
" tiền công"
Trong túi quần, điện thoại rung lên kêu rè rè. Người đó nhíu mày tắt nhanh máy tránh làm ai kia thức giấc nhưng màn hình hiển thị một cái tên khiến người đó phải nghe máy.
" Thiếu gia, lão phu nhân chờ cậu không chịu ngủ"
- Chuyển máy đi.
" Thiên Nam, ở ngoài lạnh lắm, cháu về đi"
- không về được.
" Cháu ở cùng ai? Nói cho bà không được sao?
- Khánh Vy, lát cháu về.
Bên kia hình như rất ngạc nhiên nên im bặt nhưng rồi lại tuôn một tràng chữ khiến người đó vô thức bật cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc ai kia.
- Vâng,
Thật ra chẳng có tâm trạng nghe nên vâng bừa. Tắt nguồn, vứt điện thoại lên ghế trên. Nụ cười trên môi người đó còn chưa tắt, đưa tay vén cọng tóc lòa xòa trước trán ai kia, tay vô tình lướt qua đôi môi buông hờ bởi vết máu khô đọng lại, một chút nhíu mày, ánh mắt hắt lên tia độc đoán thật lạnh lẽo, chiếc áo khoác bị xê dịch lộ ra mảng áo trước bị xé rách, ánh mắt kia cơ hồ đã trở nên u ám,