Mọi nguồi xung quanh xì xào bàn tán, sau lại ồ lên, tiếng nghị luận truyền ra như sóng lớn, cuối cùng lại yên tĩnh như trước cơn bão táp.

Tất cả mọi người đều khó tin nhìn Đơn Phi, không rõ người này lấy đâu ra dũng khí như vậy, lại yêu cầu Tuân Uẩn xin lỗi một tên dân chúng.

Có người nhận ra Đơn Phi thì cảm thấy đương nhiên, tiểu tử này giống như ăn gan báo, lúc trước cứng rắn chống lại Thế Tử Tào Phi, bây giờ chống lại loại người như Tuân Uẩn thì có gì thần kỳ?

Tuân Uẩn nhìn chằm chằm Đơn Phi, rốt cục khó nén ngạc nhiên, hồi lâu mới cười nói: - Nếu ta không xin lỗi thì sao?

Lời này y nói ra, liền âm thầm nhéo mình một cái, tự cảm thấy khí thế yếu đi một bậc.

Y tại sao phải nói như vậy? Y vừa nói gì vậy, không phải đang thừa nhận mình đuối lý chứ?

- Đương nhiên ngươi có thể không xin lỗi, nhưng ngươi đừng hối hận. Đơn Phi hít sâu một hơi nói: - Hối hận hôm nay ngươi không xin lỗi!

Vốn Tuân Uẩn đang mỉm cười, thầm nghĩ tiểu tử ngươi có bao nhiêu năng lực, dám đối kháng với ta? Nhưng khi hắn nhìn vào mắt nóng rực của Đơn Phi, không kìm nổi có chút run rẩy trong lòng.

Có vài người hứa hẹn chỉ giống như đánh rắm, nhưng có vài người hứa hẹn…

Không đợi Tuân Uẩn nghĩ nhiều, Đơn Phi đã kéo Ô Thanh nói: - Chúng ta đi.

Ngược lại Ô Thanh ngẩn ra, y vốn nghĩ liều mạng cũng phải lấy lại công bằng, không nghĩ tới Đơn Phi chỉ quẳng xuống một câu nói liền rời đi.

Tuy khó hiểu, nhưng Ô Thanh đối với Đơn Phi nói gì nghe nấy, hai người cùng xoay người rời đi.

Tuân Uẩn nhìn bóng lưng Đơn Phi, lặng lẽ nói: - Ta còn thật sự nghĩ rằng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.

- Đúng vậy a, đúng vậy. Hạ Hầu Hành lau mồ hôi lạnh trên đầu, không biết tại sao cảm thấy lạnh, miễn cưỡng cười nói: - Tiểu tử này hôm nay sau khi gặp Giáo Sự đại nhân liền có chút là lạ.

Vốn gã thuận miệng nói ra, con mắt Tuân Uẩn hơi co lại, trong lòng trầm xuống.

Xxx

- Đơn Phi, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Tào Ninh Nhi thấy Đơn Phi trở lại, rốt cục thở nhẹ một hơi, rất nhanh chặn hắn lại, không để ý tới người xung quanh, lôi kéo hắn tới một góc, bất mãn nói.

Thấy Đơn Phi im lặng không nói lời nào, Tào Ninh Nhi nhíu mày nói:

- Ngươi có biết mấy ngày nay ngươi đắc tội với bao nhiêu người không? Ngươi không ngu ngốc, tại sao luôn làm những việc khiến người ta khó xử? Ngươi nói như vậy với Tuân Uẩn còn ngại mình không đủ phiền toái hay sao?

Đơn Phi im lặng một lúc lâu, rốt cục nói: - Ta không nói chuyện với y như vậy, y sẽ không tìm ta gây phiền toái, có phải hay không?

Tào Ninh Nhi ngây người, nhất thời không biết nói gì.

- Đaị tiểu thư, có mấy câu ta vẫn muốn nói với cô từ rất lâu rồi. Đơn Phi chậm rãi nói.

Từ rất lâu rồi?

Tào Ninh Nhi sợ run, thầm nghĩ chúng ta mới quen biết bao lâu, thấy Đơn Phi chăm chú nhìn nàng, Tào Ninh Nhi mất tự nhiên dời mắt nói: - Ngươi muốn nói gì?

- Còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta ra ngoài, cô từng hỏi ta ___ vì sao trong bảy món đồ vật kia ta không chọn ra một vật có giá trị nhất.

Trái tim Tào Ninh Nhi run lên, không nghĩ tới Đơn Phi nhớ rõ rành mạch chuyện này.

Nàng cũng nhớ rõ.

Nhưng nàng không biết tại sao Đơn Phi phải nhắc lại chuyện này, nàng chỉ ngơ ngác nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt, chẳng biết tại sao, trong lòng lại nhớ tới câu nói của Liên Hoa ___ cô căn bản không hiểu Đơn đại ca.

Nàng thật sự không hiểu hắn!

- Ta nhớ khi đó đại tiểu thư đã từng nói… Đơn Phi nhìn Tào Ninh Nhi nói: - Giá trị của đồ vật phải do người quyết định, mà không phải xem vật, ta không biết tâm ý Tam gia, bởi vậy không thể phán đoán giá trị chân chính của bảy món đồ vật trong lòng Tam gia.

Vậy thì sao?

Đột nhiên Tào Ninh Nhi cảm thấy thiếu niên trước mắt gần trong gang tấc nhưng chẳng biết tại sao nàng cảm giác rất xa___ nàng vẫn cho rằng nàng hiểu rõ Đơn Phi, hiểu rõ chấp nhất của hắn, nhưng nàng thật sự không hiểu sao?

- Đại tiểu thư nói không sai, giá trị của đồ vật vốn do người quyết định. Đơn Phi nói từng chữ: - Sự việc cũng giống như vậy.

Tào Ninh Nhi cúi đầu xuống, cắn môi dưới, mơ hồ hiểu được điều Đơn Phi muốn nói.

- Sự việc hôm nay, vốn ta có thể làm như chưa xảy ra, giống như lúc đối mặt với Thế Tử, đối mặt với Hạ Hầu Hành. Đó là chuyện một đồng tiền, một cái bánh bao, nhắm một mắt mở một mắt đối với ta không phải là chuyện khó khăn, nhưng ta không làm được.

Tào Ninh Nhi vẫn chưa ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn mũi chân của mình.

Khóe miệng Đơn Phi cười mỉa mai: - Ta đã trải qua quá nhiều chuyện, nhìn thấy rất nhiều chuyện đáng ghê tởm, vốn nên chết lặng không nói gì cả, nhưng không biết vì sao ta không kìm nổi muốn nói.

Ngừng chốc lát, Đơn Phi mỉm cười nói: - Sau đó, ta rất nghiêm túc ngẫm lại, mới tìm ra đáp án cho bản thân.

Đáp án gì?

Tào Ninh Nhi rất muốn hỏi, nhưng không muốn ngẩng đầu, bởi vì nàng rất sợ ngẩng đầu sẽ nhìn thấy ánh mắt tĩnh mịch của Đơn Phi.

- Đáp án chính là ____

Đơn Phi nhìn về phía xa chân trời, bầu trời trong xanh, mặc dù có lúc rất âm u: - Có lẽ bởi vì ta còn sống, hơn nữa ta muốn sống theo cách của ta, chỉ cần còn sống một ngày, ta sẽ luôn nhắc nhở chính mình phải sống để chính mình không thất vọng.

Chẳng biết tại sao sống mũi Tào Ninh Nhi chua xót, không hiểu thiến niên ở tuổi này vì sao có thể nói ra những lời tang thương đến thế.

- Trong mắt đại tiểu thư, trong mắt rất nhiều người, có lẽ việc ta làm căn bản không có giá trị ý nghĩa gì? Đơn Phi khẽ mỉm cười, có vài phần bất đắc dĩ nhưng vẫn mang theo sự chấp nhất từ trong xương cốt:

- Nhưng đối với ta, họa mà ta gây ra này tuyệt đối có giá trị, nếu ta không làm như vậy, ta phải làm như thế nào?

Nhìn về phía Tào Ninh Nhi, biết nàng sẽ không đáp, Đơn Phi chậm rãi nói: - Đại tiểu thư hỏi ta có biết đang làm cái gì hay không, hiện tại ta có thể nói rõ ràng cho đại tiểu thư…

Im lặng một lát, Đơn Phi thản nhiên nói: - Chẳng những ta biết mình đang làm cái gì, còn biết việc này ta nhất định phải làm.

Hắn không nói thêm gì nữa, cất bước đi về phía Tào phủ.

Việc nhất định phải làm thì phải suy xét xem làm như thế nào.

Hôm nay, hắn ___ quyết định đi làm thế nào.

Hắn không quay đầu lại, bởi vậy không nhìn thấy Tào Ninh Nhi ngẩng đầu lên, nhìn bóng hắn rời đi, trong đôi mắt đẹp không biết từ lúc nào đã tràn đầy nước mắt.

Đơn Phi đi đến Tào Phủ không nhanh không chậm, đi thẳng đến lầu các nơi ở của Tào Quan, hơi ngừng lại, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi đi vào lầu các, lên bậc thang.

Đây là trụ sở của Tào Quan, không có Tào Quan cho phép, ngay cả đại ca ông ta là Tào Hồng cũng phải đợi thông truyền.

Nhưng bây giờ, trong lầu các gần như không có người. Không có người thông truyền, cũng không có ai ngăn trở.

Trong lầu yên tĩnh như phần mộ.

Mặc dù bước chân Đơn Phi chậm rãi, nhưng không chần chờ chút nào, hắn biết mặc dù lầu các yên tĩnh nhưng nhất định Tào Quan đang ở bên trong. Hắn không biết Tào Quan, nhưng mấy ngày nay hắn biết rằng vị Tào Tam này gia tuy không ra khỏi lầu các, nhưng đối với những chuyện xảy ra trong thành Hứa Đô, ông ta biết không ít hơn Triệu Đạt.

Xốc màn che nặng nề trước cửa lên, Đơn Phi đi vào trong bóng tối, hình như có vô vàn âm hồn lướt qua, nhưng hắn không sợ hãi chút nào.

Sau một lúc lâu, rốt cục hắn thích ứng với bóng đêm, nhìn thấy một bóng người mơ hồ đang ngồi xếp bằng, mở miệng nói: - Tào Tam gia?

Một lúc sau, thanh âm Tào Quan mới vang lên: - Ngươi nói cần vài ngày để suy nghĩ, hiện giờ, tất nhiên đã có đáp án.

- Đúng vậy Đơn Phi gật đầu nói.

Tào Quan lặng lẽ cười, đột nhiên hỏi: - Ngươi có nhớ…lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta, trong bảy vật phẩm chọn cái nào không?

Đơn Phi ngẩn ngơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play