Vậy là xong rồi?

Đơn Phi đã sớm hiểu được ý câu nói cuối cùng của Triệu Đạt___ thậm chí Triệu Đạt có ý mời hắn nhập bọn! Chuyện này để người khác nghe được, chỉ sợ cằm đều phải rơi xuống đất.

Triệu Đạt là hạng người gì? Lãnh đạo tối cao Cục An ninh Quốc gia, lại có thể mời một tên gia nô nhập bọn.

Tuy nhiên Đơn Phi không đắc chí, ngược lại tim đập nhanh, trong lòng hắn biết rõ __ nhiệm vụ quốc gia chưa bao giờ dễ làm, hệ số nguy hiểm trong đó càng không cần phải nói.

Hắn không hiểu, vì sao Triệu Đạt không hỏi tiếp?

Quái vật ngoài Đinh gia thôn, trong thành Hứa Đô ong đầu hổ biến dị, tuyệt đối không duyên cớ tồn tại, liên hệ giữa hai chuyện này là đều có nhân tố biến dị.

Nhưng quan hệ giữa hai chuyện này không đơn giản chỉ là biến dị.

Có người làm ra? Mục đích của y là gì? Chỗ nào? Loại chuyện này đừng nói ở Tam Quốc, cho dù xuất hiện ở hiện đại cũng đều khiến cấp trên chú ý chặt chẽ.

Triệu Đạt rất chú ý, nhưng ông ta không hỏi thêm gì, khẳng định ông ta biết nhiều chuyện không muốn người khác biết.

Thành Hứa Đô có tổ ong lớn như vậy, căn bản không thể tránh khỏi tai mắt của Triệu Đạt.

Tào Xung bị bắt cóc có liên quan đến quái vật kia, đương nhiên chủ mưu phía sau màn không sợ Triệu Đạt biết việc này, người đó còn sợ Triệu Đạt không biết chuyện này.

Có người cố ý dẫn sự chú ý của Triệu Đạt? Mục đích là gì? Tuyên chiến với cơ quan quốc gia thành Hứa Đô.

Đơn Phi càng nghĩ càng kinh hãi, không biết trên đời này sẽ có người gan lớn đến như thế, hiện tại Tôn Quyền đang ở Giang Đông trông coi gia nghiệp, Lưu Bị khẳng định đang làm ổ ở Tân Dã, hiện tại mấy đứa con trai Viên Thiệu đã bị Tào Tháo đánh sợ co đầu rút cổ, trên đời này có ai lại làm như vậy.

Người làm việc đều có mục đích. Trên đời này có vài loại người, một loại là toàn lực cống hiến không cầu hồi báo, người như thế có nhưng rất hiếm, một loại người là toàn lực hại người không lợi mình, người như thế rất nhiều, vô cùng lộn xộn, nhưng đại bộ phận người ở giữa hai bên, làm việc tất cả đều vì mục đích, người làm ra việc này mục đích là gì?

Đơn Phi nghĩ đến đây, âm thầm thở dài, chợt nghe rèm cửa lại vang, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tào Ninh Nhi đến.

Tào Ninh Nhi nhìn Đơn Phi, trên mặt lạnh lùng vài phần: - Giáo Sự đại nhân tìm ngươi làm gì?

- Ông ta hỏi sự việc ong đầu hổ. Đơn Phi cảm thấy loại sự tình này càng ít người biết càng tốt, càng không muốn Tào Ninh Nhi sợ hãi.

- Nếu ngươi không muốn nói, phiền ngươi tìm lý do khác. Hiển nhiên Tào Ninh Nhi không tin, nàng hỏi tràn đầy thân thiết, chỉ mong có khả năng giúp đỡ được Đơn Phi, không nghĩ tới Đơn Phi chỉ đối phó qua loa nàng.

Đơn Phi sợ run lên, im lặng một lát mới nói: - Đại tiểu thư, ta không nói láo với cô. Không để ý tới Tào Ninh Nhi nữa, Đơn Phi vén rèm cửa lên đi xuống lầu, không ngờ nhìn thấy Trương Liêu vẫn ngồi đó dùng cơm, Đơn Phi bước đến cười nói: - Mang cho Trương huynh thêm một mâm chân heo Tào thị, ta tính tiền.

Tiểu nhị tửu lâu sớm coi Đơn Phi như thần, lập tức làm theo phân phó của hắn.

Trương Liêu vốn trầm mặc, thấy bộ dáng Đơn Phi trò chuyện vui vẻ, liền không hiểu tiểu tử này có phải làm bằng nước sôi hay không, mông cũng bị nung đỏ cả còn có tâm trạng huýt gió huýt sáo, rốt cục hỏi: - Đơn Phi, ngươi không sao chứ?

Đối với Trương Liêu, Đơn Phi rất cảm kích.

Hắn biết rằng Trương Liêu sẽ không vô cớ đến tửu lâu làm chứng cho hắn, cũng biết Trương Liêu đứng ra cần rất nhiều quyết tâm.

Trương Liêu rất nổi danh, ngũ tử lương tướng thủ hạ Tào Tháo. Khi Trần Thọ sáng tác “Tam quốc chí”, đã đặt năm người Trương Liêu, Nhạc Tiến, Vu Cấm, Trương Cápvà Từ Hoảng cùng nhau bình luận_____ Thái tổ dựng nghiệp từ võ công, mà tướng tài khi đó, năm người này đứng đầu.

Đây cũng là nguồn gốc của ngũ tử lương tướng.

Nhưng lúc này Trương Liêu không phải tướng tài gì, còn là một hàng tướng, nếu nói về tư cách, so kém Nhạc Tiến, Vu Cấm những người đầu nhập Tào Tháo sớm nhất, nếu nói đến huyết mạch, không bì được nhóm huynh đệ ruột Tào Hồng, nếu bàn về quan hệ, cũng kém Hạ Hầu Uyên nhóm bạn bè quan hệ mật thiết với Tào Tháo, nếu bàn về gia thế, Trương Liêu lại càng không thể chống lại với đại gia Tam quốc như Tuân thị!

Nhưng lúc Tuân Uẩn, Hạ Hầu Hành nghi ngờ Đơn Phi, Trương Liêu chẳng những đứng ra, còn vì Đơn Phi nói dối không ít.

Bạch như tân, khuynh cái như cố.

Có những người huynh đệ, vốn dĩ ngay cái nhìn đầu tiên thì đã định trước đời này.

Đơn Phi cảm kích, tuy nhiên cũng không nói thêm gì, chỉ nói: - Trương đại ca, ta còn có chút chuyện, huynh cứ ăn đi.

Trương Liêu ừ một tiếng, Đơn Phi nghĩ không sai, không phải ngẫu nhiên y đi vào tửu lâu này, mấy ngày nay y không có chuyện gì, đi qua đi lại khu vực này, có lẽ người khác không biết, y lại cảm giác áp lực trọng đại trong đó. Nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần Đơn Phi có việc, y nhất định phải đứng ra, có một số việc y nhất định phải làm.

Không biết Đơn Phi có chuyện gì, nhưng Trương Liêu không hỏi nhiều, thầm nghĩ dù sao có ta đứng ra, chuyện kế tiếp cứ tiếp diễn là được rồi.

Đơn Phi đi đến trước cửa tửu lâu, Liên Hoa nhìn thấy Đơn Phi, lập tức đứng lên, muốn nói lại thôi. Đơn Phi không để ý tới Liên Hoa, trông thấy Ô Thanh ngồi ở chỗ kia, Ô đại nương đang dùng rượu thuốc bôi lên miệng vết thương cho y.

Ô đại nương bôi thuốc cho Ô Thanh, trong mắt có nước mắt, thấp giọng nói: - Ô Thanh…con có đau không?

- Mẹ, con không sao, mẹ không phải lo lắng.

Ô Thanh đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn kiệt lực an ủi mẹ, đột nhiên trông thấy Đơn Phi, thấp giọng nói: - Đơn đại ca, ta vô dụng, liên lụy tới huynh.

Ở trong lòng y, Đơn Phi vốn vì cứu y mới giết con chó kia.

Đơn Phi chậm rãi đi đến bên cạnh Ô Thanh, một lúc lâu mới nói: - Ô Thanh, ta muốn làm một việc.

- Có muốn ta hỗ trợ gì không? Ô Thanh hổ thẹn nói.

Đơn Phi im lặng hồi lâu, rốt cục gật đầu nói: - Cần ngươi hỗ trợ, nhưng chuyện này phải có gan lớn, không biết… Hắn không nói tiếp, liếc mắt nhìn Ô đại nương.

Tay Ô đại nương run lên, bình rượu thuốc rơi trên mặt đất.

Trước lầu yên tĩnh.

Ô Thanh sợ run một lúc, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Ô đại nương nói: - Mẹ, con cầu xin mẹ một việc.

Chẳng biết tại sao nước mắt Ô đại nương cứ chảy ra, không nói gì một lúc lâu.

Ô Thanh cắn răng nói: - Mẹ, từ nhỏ đến lớn, con đều nghe lời mẹ, những năm gần đây con vô dụng, sống mơ mơ màng màng, không làm được việc gì để mẹ cảm thấy vinh quang, đến tận bây giờ còn cần mẹ thoa thuốc cho con.

Nước mắt Ô đại nương rơi xuống từng giọt từng giọt.

Trong mắt Ô Thanh cũng có nước mắt, khan giọng nói: - Nhưng con vẫn muốn làm một việc chính mình thật sự muốn làm, chỉ cầu mẫu thân đồng ý.

Ô Đại Nương nhặt bình rượu thuốc lên, đem rượu thuốc còn lại đều bôi trên mặt Ô Thanh, sau hồi lâu, lúc này mới lau khóe mắt vỗ vỗ đầu đứa con nói: - Là mẹ vô dụng, con đi làm việc mình muốn làm đi.

Ô Thanh nghe vậy mừng rỡ, đứng lên nói với Đơn Phi: - Đơn lão đại, ta có gan, huynh muốn làm chuyện gì?

Đơn Phi lại nhìn Ô đại nương, cười nói: - Ngươi cùng ta đi tìm Hạ Hầu Hành và Tuân Uẩn.

Hắn bước dài đến chỗ tửu lâu Hạ Hầu gia, Ô Thanh không ngoài ý muốn, lập tức đi theo, hai người đều không quay đầu lại, không lưu ý đến Trương Liêu đứng dậy, đi lại đây, Liên Hoa cũng lại đây, Tào Ninh Nhi cũng lao ra tửu lâu, vốn muốn ngăn bọn họ lại, nhưng thấy hai người bước chân kiên định, cuối cùng cũng không nói gì.

Hai người vừa tới trước cửa tửu lâu Hạ Hầu gia, chỉ thấy Hạ Hầu Hành, Tuân Uẩn cười nói đi ra cửa, nhìn như đang muốn cáo từ, trông thấy Đơn Phi và Ô Thanh đi tới, Hạ Hầu Hành giật nảy mình, không khỏi lùi lại phía sau một bước.

Tuân Uẩn mỉm cười nhìn hai người, tinh quang lóe qua trong mắt nói: - Đây không phải là…

Là cha ngươi!

Từ lúc Đơn Phi ra quyết định, Ô Thanh đã sớm hiểu được ý của Đơn Phi ___ con bà nó, cơn tức này không thể nhẫn, dù chết cũng phải đòi trở về.

Y xông lên định vung quyền, lại bị Đơn Phi kéo lại.

- Đơn đại ca. Ô Thanh khó hiểu nhìn lại Đơn Phi, thầm nghĩ Đơn Phi rốt cục có ý gì?

Đơn Phi nhìn Tuân Uẩn, không giận ngược lại cười nói: - Tuân công tử đúng không? Mặc dù người ra tay là Hạ Hầu Hành nhưng Đơn Phi vẫn liếc thấy người cổ động là ai.

Tuân Uẩn thấy Ô Thanh tiến lên, vốn trong mắt hiện lên cười đắc ý, nhưng lại thấy Đơn Phi hành động như thế, kinh thường trả lời.

Đơn Phi ngóng nhìn Tuân Uẩn, chậm rãi nói:

- Tuân công tử, ta chưa bao giờ là người hay kiếm chuyện.

- Hả? Tuân Uẩn nhíu mày.

- Nhưng ta cũng không phải người sợ phiền phức. Đơn Phi dừng lại một chút, lại nói.

- Ừ? Khóe miệng Tuân Uẩn cười khinh miệt.

Đơn Phi tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Tuân Uẩn nói: - Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, hiện tại xin lỗi Ô Thanh.

- Gì? Tuân Uẩn ngạc nhiên, không tin vào những gì lỗ tai mình nghe thấy, hỏi ngược lại: - Ngươi nói lại lần nữa.

Đơn Phi mặc kệ, Trương Liêu siết nắm tay, Liên Hoa phấn chấn, Tào Ninh Nhi ngạc nhiên, không để ý tới có nhiều người đang tụ tập càng ngày càng nhiều, giờ phút này trong mắt hắn chỉ có kiên quyết lạnh lùng.

Tuân thị bát long đúng không? Tuân gia song kiệt rất đắc ý đúng không? Cha ngươi là Tuân Úc, đại ca là Tuân Du đúng không?

Các ngươi nhà lớn, nghiệp lớn thì cao quý đúng không?

Nếu các ngươi cho rằng như vậy, vậy các ngươi sai hoàn toàn rồi, người cao quý chân chính không phải là tài giỏi hơn người ta một bậc, mà là phải tài giỏi hơn bản thân ngày hôm qua.

Nhân vật như vậy, trước đây lão tử thấy nhiều rồi, cho tới bây giờ ta mặc kệ, nhưng không có nghĩa là ta sợ ngươi!

Hiện tại Tào Quan có việc cầu ta, Giáo Sự nếu không cần lão tử ra tay, cũng không tới tìm ta, ngươi còn tưởng ta là gia nô?

Khóe miệng mang mỉm cười, Đơn Phi không lớn tiếng, nhưng cả phố dài đều nghe thấy: - Tuân Uẩn ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại lập tức xin lỗi Ô Thanh.

----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play