Ly khai khoa giám định, chỉ còn Phỉ Ngâm Mặc cùng Quý Lạc đứng ở hành lang sở cảnh sát. Mặc dù ở đây trang bị cách âm không tồi nhưng chính là vẫn nghe được thanh âm người nọ kêu la thảm thiết, thê lương không gì sánh được, loáng thoáng xen lẫn tiếng cười tà ác của Lan Hiên.
Quý Lạc vẫn len lén nhìn trộm Phỉ Ngâm Mặc. Cuối cùng tại chỗ rẽ ở lối thoát hiểm, kéo kéo tay áo nam nhân.
“Có chuyện gì ?” Phỉ Ngâm Mặc nhíu nhíu mày, đem áo trong tay tên kia giật ra.
“Cái kia giám định dịch . . . . . ” Quý Lạc ngẩng đầu liếc nhìn nam nhân, nhãn thần kích động, có chút hưng phấn quá độ. . . . .
“Sao vậy, ngươi cũng muốn đến chỗ Lan Hiên ?” Phỉ Ngâm Mặc khiêu mi. Tên gia khỏa này là biến thái hay không bình thường đây ?
“Ta nhớ ngươi cho ta làm”. Quý Lạc chậm rãi nói ra, trực tiếp nhìn Phỉ Ngâm Mặc ngoắc ngoắc, còn vươn đầu lưỡi ửng đỏ khéo léo liếm liếm môi.
Phỉ Ngâm Mặc ngớ ra một chút, nhất thời không kịp phản ứng.
Giám định dịch vốn chỉ là để hắn nghiêm trị cái tên công tử thương giới kia, tùy tiện bịa ra lý do mà thôi.
Quý Lạc ngược lại rất chủ động, lập tức chiếm lấy cơ hội. Thoáng cái đem Phỉ Ngâm Mặc áp đến chỗ rẽ trước cổng chính. Chất thép lạnh lẽo tại bậc thang trống trải nơi đại môn phát ra ‘đương’ một tiếng.
Thân thể thiếu niên mềm dẻo, tựa hồ làn da trơn nhẵn sáng bóng như nước của tiểu bạch dương.
Một chân đã nhào đến giữa thắt lưng Phỉ Ngâm Mặc, chân kia cùng với hai cánh tay vòng quanh cổ, treo mình trên người hắn, không ngừng dùng phần bụng mập mờ ma sát lấy hạ thể Phỉ Ngâm Mặc.
“Ta nào không biết ? Giám định dịch phải bắn ra mới có thể làm nga!”
Quý Lạc không có hảo ý cười. Mắt mèo mở to lóe lên, như là dùng nhãn tuyến phác thảo qua. Mê hoặc như sủng miêu bên cạnh nữ hoàng Ai cập. Đường cong rõ ràng nơi khóe mắt lộ ra đầy giảo hoạt mê hoặc, đặc biệt câu dẫn.
Này là tính làm gì đây? Đùa giỡn cảnh sát, hay là tập cảnh (đột kích cảnh sát)? !
“Xuống!” Phỉ Ngâm Mặc ra lệnh, nắm cổ Quý Lạc như nắm tiểu dã miêu mà kéo xuống, đưa cậu lôi ra khỏi mình.
Quý Lạc lại cố ý càn quấy, một chân vừa mới bị nam nhân ném xuống, một chân khác ngay lập tức như con rắn nhỏ linh hoạt bắt đầu quấn lấy, còn bày ra bộ dạng vô sỉ cười hì hì.
“Mau xuống.” Thanh âm băng lãnh hơn một phần.
“Cảnh quan, biểu cảm lạnh lùng của ngươi thực mê người!”
Quý Lạc không có chút nào phát giác được nguy hiểm, cười đến rất là *** đãng. Phỉ Ngâm Mặc híp híp mắt, tiểu quỷ xinh đẹp kia lộ ra nét cười kiêu ngạo, mê hoặc. . . . .
Thế là, hắn quyết định thay đổi chủ ý. . . . .
“Đây là cái gì !” Quý Lạc đột nhiên cúi đầu kêu một tiếng, kinh ngạc nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy đỉnh tiểu đệ đệ của cậu là một thứ cứng rắn, đen sẫm gì đó.
Chính là súng của Phỉ Ngâm Mặc, chân chính súng lục cảnh dụng loại 9mm. Nếu như giật chốt, kéo cò, tiểu đệ đệ của cậu khả năng sẽ chẳng ngóc đầu dậy nổi nữa. . . . .
Hiện tại mới phát hiện? Quá trì độn đi! Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười.
“Ngươi tưởng ta giúp ngươi thủ ***?”
Phỉ Ngâm Mặc hơi chớp mắt nhìn thiếu niên, trắng trợn vạch trần tâm tư của tên nhóc kia.
“Ngao, ngươi đồng ý?” Quý Lạc reo hò một tiếng, đôi mắt xinh đẹp có chút kích động, cuối cùng bồi thêm câu “Cảnh quan, ngươi bộ dạng này con mẹ nó thực câu nhân!”
“Câm miệng!” Phỉ Ngâm Mặc cầm súng, không đếm xỉa tới vỗ vỗ hai cái “Có làm không? Bất quá phải làm theo cách của ta.”
“Làm, làm!” Quý Lạc vội vã gật đầu, hai mắt sáng lên, vui vẻ chỉ thiếu nước đem đuôi vẫy vẫy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT