Phỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát.
Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới.
Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!”
“Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc.
“Ngươi, ngươi!” Thấy Quý Lạc dáng dấp cợt nhả, người nọ càng tức giận đến xanh mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn hướng Phỉ Ngâm Mặc rít gào nói: “Ta phải kiện đồ đê tiện này! Kiện hắn tội thương tổn người khác! Mại ***! Cho người ta bỏ tù hắn mười năm, hai mươi năm!”
“Kiện a, kiện đi! Lão tử còn muốn kiện ngươi cưỡng gian người chưa thành niên! Tính cách tàn bạo! So xem ai bị tù lâu hơn!” Quý Lạc cũng không cam chịu yếu thế, ưỡn ngực, hung hăng trừng mắt lại. Một bên vừa nói vừa dùng lực đập mạnh xuống bàn, khiến đối phương bên tai ba ba rung động. Thật sự làm cho sắc mặt người kia từ xanh xám chuyển sang trắng bệch, ngay cả một hơi thiếu nữa cũng thở không nổi.
“Ngươi theo ta đợi đó, xem ta có chỉnh được ngươi . . . . .”
“Được rồi!” Phỉ Ngâm Mặc nhịn không được lên tiếng.
Một phát bắt lấy cổ tay của thiếu niên tóc vàng, lực đạo có chút hơi mạnh. Bị điều đến cái chỗ quỷ quái này, tâm tình của hắn vốn đã rất không vui vẻ gì. Bây giờ còn phải xen vào mấy chuyện nam kỹ!
“Đau nhức, đau nhức, đau a. . . . .” Quý Lạc xinh đẹp đường hoàng lập tức nhăn mặt, lông mày duyên dáng cũng vặn thành một khối, vừa rồi thanh âm kiêu ngạo khiêu chiến bỗng biến thành tiếng kêu rên : ” Ai yêu, buông, buông ra đại ca ….. Sắp đứt cánh tay ta rồi, ta là người tốt mà ca ca. . . . . “
Tiểu tử này ! Rõ ràng là âm thanh cầu xin tha thứ thế nào lại bị hắn làm cho giống như tiếng rên rỉ loạn thất bát tao trên giường!
Vừa mới buông lỏng, nguyên bản còn đang cầu xin, Quý Lạc lập tức kiêu ngạo ương ngạnh đứng dậy, một chân giẫm lên trên bàn làm việc trước mặt Phỉ Ngâm Mặc, chiếc quần da màu đen bó sát người được chiếu sáng làm nổi bật lên đường cong dị thường trôi chảy của cẳng chân nhỏ.
“Ngươi con mẹ nó cũng dám vặn cánh tay lão tử . . . . .” Quý Lạc chửi ầm lên.
Phỉ Ngâm Mặc hơi hất cằm, nheo lại đôi mắt hẹp dài, lông cánh còn mọc chưa đủ hết, tiểu gia khỏa cả gan ở trước mặt hắn làm càn!
Lần này, Quý Lạc mới triệt để nhìn kĩ dung mạo tên cảnh sát trước mắt, kết quả là hung hăng khẽ ngẩn ra, này quả thực là loại có thể khiến kẻ khác ngây người. Cứ thế nửa đoạn sau nói với Phỉ Ngâm Mặc, Quý Lạc tầm mắt hạ xuống, thanh âm càng lúc càng nhỏ hơn, cuối cùng là hoàn toàn nghe không rõ, còn ngoan ngoãn đem chân thu về.
Khuôn mặt trái ngược, lại khả nghi đỏ lên, đôi mắt mèo tròn to,trong suốt sáng lấp lánh.
Nam nhân mặc thứ đồng phục cảnh sát tràn đầy cấm dục. Bả vai rộng lớn, bộ chế phục màu đen kia càng làm tôn thêm thân thể cường tráng, khí thế phi phàm. Dưới vành nón, lông mày cao mà đen sẫm, là thuộc kiểu nữ vương cao ngạo lại sắc bén.
Đôi mắt hẹp dài thâm thúy, đường cong từ khóe mắt đặc biệt rõ nét và hoàn mỹ, con ngươi đen tuyền, lộ vẻ băng lãnh như làn gió núi dưới ánh trăng. Trán cùng quai hàm tạo nên đường cong xinh đẹp ưu tú, sống mũi thẳng, sắc môi nhàn nhạt, hình dáng lại gợi cảm tới cực điểm.
Khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo nhưng lại phảng phất chút hoa đào giữa thiên sơn mộ tuyết.
Yêu nghiệt phi thường !
Khiến cho kẻ khác mê thích hận không thể quỳ gối bên chân hắn cúng bái . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT