Thật, thật độc ác. . . . . An Ấp ôm mặt khóc lóc thảm thiết, nhất thời hiền lành, cung không dám thốt ra tiếng nào nữa.
“Lão nhân có chỉ thị gì sao?” Phỉ Ngâm Mặc hỏi vào việc chính.
An Ấp gõ gõ bàn phím, một ít số liệu hiện lên màn hình, những dãy số cùng kí tự màu xanh hoa mắt liên tục thay đổi.
“Đây là tư liệu giao dịch thuốc phiện của Thương Thiếu Hoa.” An Ấp ngồi xổm trên giường, thân thể hơi cúi, gặm gặm ngón cái.
“Thế nhưng ngươi xem, mấy cái này đều có dấu hiệu bóp méo chỉnh sửa.” Vài số liệu bị phóng đại, ở trên màn hình màu đen càng hiện ra rõ ràng.
“Nếu không phải do ta và Cách Lạp Tư đã từng nói chuyện qua với nhau, cảm thấy thông tin có chút không khớp, cũng sẽ không phát hiện ra điểm ấy. . . . . chỉ cần là cùng ‘D’ liên quan đến số liệu thuốc phiện toàn bộ đều bị người thay đổi sữa chữa. Coi như ở tòa, cũng không làm thành chứng cứ.
“Nên, lão nhân muốn chúng ta thừa dịp kì nghỉ đem ‘D’ điều tra tường minh?” Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh một tiếng, “Ta đã nói hắn sao có thể hảo tâm vậy chứ.”
“Nhưng, không phải chúng ta.” An Ấp đột nhiên cười vẻ chột dạ, “Ta hiện tại bộ dạng này . . . . . cả thông tin ta nói với ngươi đều là. . . . . do phá vỡ tường lửa nội bộ của Cách Lạp Tư. . . . .”
“Sở dĩ, nhiệm vụ này chỉ có mình ta?”
“. . . . .Đúng, chỉ có ngươi.” An Ấp cũng cảm thụ được lửa giận nơi Phỉ Ngâm Mặc, kìm lòng không nổi, khẽ rụt cổ, trên màn hình xuất hiện vài bức ảnh, “Sau khi điều tra, đây là đối tượng mà cảnh cục hoài nghi.”
Hình ảnh một thiếu niên đôi mắt hình trăng lưỡi liềm thanh tú hiện lên.
Nụ cười nhạt nơi khóe miệng, khí chất hiền lành, mang theo phong thái gọn gàng của người trí thức. Nhìn qua hẳn là loại hài tử được gia đình giáo dưỡng cẩn thận.
“Người này là Đoan Mộc Trữ, tuy rằng mới mười sáu tuổi, nhưng bọn ta nghi ngờ, hắn là kẻ giao dịch thuốc phiện mà Thương Thiếu Hoa che dấu – ‘D’.
“Không có khả năng, cái tên mặt mũi trắng trẻo này ư?” Phỉ Ngâm Mặc nhíu mày.
“Đừng nghĩ hắn chỉ có mười sáu tuổi. Thế nhưng chính là lão bản đằng sau Noble. Noble, cũng là hộp đêm chỗ tiểu mèo hoang của ngươi làm việc.” An Ấp bình tĩnh giải thích.
Phỉ Ngâm Mặc không nói gì, dừng lại vài giây.
“Shit!” Thanh âm đột nhiên cất cao, “Lão nhân biết tiểu mèo hoang là người của Noble? Thế mới cố tình khiến ta tiếp cận hắn? !”
“. . . . . Ta cũng vừa phát hiện ra thôi.” An Ấp thừa nhận.
“Kiền! Mau đưa ta bản vẽ khu nhà cao cấp ba gian mà lão nhân đang ở! ! ” Phỉ Ngâm Mặc nắm chặt các đốt ngón tay đến ‘ba ba’ rung động, “Lão tử muốn đem phòng hắn toàn bộ cho nổ tung!”
“. . . . .” An Ấp trên trán mồ hôi lạnh từng giọt.
“Không tệ nha. Sáng sớm đột nhập tường lửa công ty ta, giờ còn cùng một nam nhân lõa thể chat video nói chuyện phiếm.” Đột nhiên, một giọng tiếng trung lẫn chút âm điệu nước ngoài âm trầm vang lên giữa cuộc trò chuyện của hai người.
“A, là. . . . .là Cách Lạp Tư.” An Ấp khẩn trương run rẩy, giống như con thỏ chịu qua kinh hách.
“Ngươi đã muốn nhìn lõa nam như thế, ta không hảo hảo thỏa mãn thì ngươi không chịu nổi, không phải sao?” Đôi mắt màu ngọc bích của Cách Lạp Tư cười đến như thiên thần tuấn mỹ, nhưng ngữ khí âm hiểm vạn phần, “Vóc người của ta so với tên nam nhân Phương Đông chỉ nhìn mà không dùng được kia mạnh gấp trăm lần đi!”
“Không, không phải như ngươi nghĩ. . . . .” An Ấp gãi đầu, cái tai cẩu trên đầu sợ đến mức co thành một góc, lại bị vòng bạch kim trên cổ chế trụ.
“Hừ! Đúng! Nhìn được mà không dùng được là ngươi chỉ chính mình nha.” Phỉ Ngâm Mặc nheo nheo đôi mắt hẹp dài, cười lạnh một tiếng, cưỡng chế xen vào thế giới của hai người bên kia, “Tiểu An thế nhưng nói, vô luận là kỹ thuật hay thể lực, ta so với ngươi tốt hơn nhiều lắm!”
“Uy, uy, Mặc, ngươi không cần hãm hại ta như vậy . . . . .”
“Cách Lạp Tư, đừng, đừng xé y phục của ta . . . . .Đừng xé quần, đó là chiếc quần lót cuối cùng của ta a . . . . .”