Từ đầu đến cuối, đều chỉ nghe một mình tiếng thiếu niên kia huyên náo ồn ào.

Tấm ván gỗ chỗ cửa hầm bị giật lên, đối phương tựa hồ coi như tốt tính chính mình mời thiếu niên đi vào.

“Cái kia. . . . . Thương lão bản có đúng hay không không muốn trả tiền?”. Thanh âm thiếu niên mềm mại có chút ngập ngừng, rõ ràng đã dịu đi vài phần, mang theo ý tứ lấy lòng, “Yên tâm, yên tâm, KINO ta là loại nào chứ, được bồi Thương lão bản là vinh hạnh của ta rồi! Ha hả ha hả, ta khả dĩ, khả dĩ. . . . . Không cần đi vào đó? Bên trong thoạt nhìn rất tối a. . . . .”

Đáp lời hắn là một cước nhanh gọn. Tiếp theo sau, ván gỗ nặng nề bị buông ra kêu ‘ba’ một tiếng.

Quý Lạc thất tha thất thểu té xuống vài bước, chờ đứng vững, liền lập tức chửi ầm lên nói : “Con mẹ nó! Dám đối đãi lão tử như vậy! Ta thao! Cho các ngươi sinh nhi tử không có hoa cúc !. . . . .”

Sau khi mắng xong, mới thì thào nhỏ giọng :” Sao tối như vậy chứ.”

Phỉ Ngâm Mặc không chú ý một chút, kết quả Quý Lạc một cước giẫm lên đùi hắn.

Hắn còn chưa tức giận, Quý Lạc ngược lại như con mèo xù lông, lập tức hét ầm lên, “A, quỷ a!” rồi nhanh chóng nói: “Ta từ nhỏ sẽ không có phụ mẫu, phía dưới còn có mấy đệ đệ muội muội, toàn bộ dựa vào ta nuôi dưỡng. Nếu như ngài thực sự có oán khí, thì cũng xin tìm người khác a, nghìn vạn lần đừng tới tìm ta, ta van ngươi, ta van ngươi!”

Tiểu tử này, thực sự là không chỗ nào thành thực!

Dưới loại tình huống này, còn có thể không chút do dự nói sạo. Cuối tuần trước vừa mới cùng hắn làm biên bản, nói mình độc thân, hiện tại sao thành phải làm ca ca tốt nuôi dưỡng gia đình rồi!

Phỉ Ngâm Mặc nhếch miệng.

Hắn luôn luôn đối sinh tử người khác không mấy quan tâm, thế nhưng với tiểu mèo hoang vẫn có điểm ấn tượng. Hoàn toàn là bởi vì đó là lần duy nhất hắn phụ trách làm biên bản, sau đó vì trường hợp của Thương Thiếu Hoa, bị lão nhân triệu hồi về cảnh cục.

“Có mấy đệ đệ muội muội?” Phỉ Ngâm Mặc Phỉ Ngâm Mặc như trước dựa sát vào tường, lạnh lùng hỏi.

“Ngũ, năm, phải ăn phải học, chi phí rất nhiều. . . . .” Quý Lạc thanh âm lộ ra vẻ đáng thương, một lát sau, mới hồ nghi hỏi một câu: “Cảnh quan?”

Phỉ Ngâm Mặc cũng không cần đùa giỡn cùng cậu. Hừ một tiếng, trực tiếp thừa nhận thân phận.

“Oa, cảnh quan đại nhân, thật là ngươi!” Quý Lạc ngữ khí kích động, trong bóng đêm hồ loạn mạc tác, muốn tìm được vị trí Phỉ Ngâm Mặc, “Cảnh quan đại nhân. . . . . Ngươi không chết a. . . . .”

“Ngươi chết thì có!” Phỉ Ngâm Mặc mắng, trong đầu hồi tưởng mọi chuyện.

Khi đó bị cái tên thiếu niên này cuốn lấy rất bực mình, chân cũng bị đối phương gắt gao ôm chặt, chạy cũng không thoát. Thế là cố ý mang số của tổ trưởng tổ phòng chống tệ nạn ném cho cậu, kết quả đối phương khi đó như nắm được bảo bối, lưu ngay số điện thoại.

“Hì hì, không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi.” Quý Lạc cười đến có điểm gian xảo, một đôi móng vuốt trong bóng đêm sờ loạn.

“Ngươi đang sờ cái gì?! Phỉ Ngâm Mặc nặng nề vỗ.

“Đây không phải là không nhìn thấy sao?” Quý Lạc lúc này mới đem móng vuốt mò đến khóa quần Phỉ Ngâm Mặc kéo xuống. Thanh âm thế nhưng nghe không ra một tia áy náy, trái lại rất thỏa mãn cảm thán nói: “Cảnh quan, nơi này của ngươi thực sự rất lớn!”

“Đi tìm chết!” Phỉ Ngâm Mặc đá cậu một cước, cũng không biết có trúng hay không.

Quý Lạc dường như giống con bạch tuộc nhỏ, ba chân bốn cẳng quấn tới nam nhân bên cạnh, “Cảnh quan, cảnh quan, ta kỳ thực rất nhớ ngươi, úc!”

“Phải chứ? Ta thấy ngược lại ngươi rất vui vẻ!” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng khẽ động khóe miệng, “Vừa là được người bao, vừa cùng khách nhân lăn qua lăn lại.”

“Ta phải tự nuôi sống chính mình mà?” Thếu niên cười ‘hắc hắc’ hai tiếng, cũng không cảm thấy thẹn thùng, “Bất quá ta thực sự rất muốn cảnh quan ngươi!”

“Cảnh quan đại nhân tên là gì? Ta chưa có biết~ “

“Phỉ Ngâm Mặc.” Thiếu niên dùng loại giọng này nói chuyện, thật sự làm hắn nổi da gà. Hắn vẫn ưa đối phương giống loại mèo hoang vừa kiêu ngạo mà hèn mọn này.

“Dâm ma? Ngao!” Quý Lạc thanh âm khôi phục trạng thái hưng phấn như trước, “Ta thích! Tên nghe rất có tài a!”

“Ân, hanh.” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng lên tiếng. Hắn trái ngược nghĩ tên mình rất bình thường.

Tiểu tử kia tựa hồ đang nuốt nuốt nướt bọt, chăm chú dựa sát vào vai hắn, ghé vào lỗ tai mê hoặc nói: “Cảnh quan ,chúng ta làm đi! Ở đây không nhìn thấy, cảm quan sẽ thêm nhạy cảm, càng kích thích, úc!”

“Đích xác không nhìn thấy.” Phỉ Ngâm Mặc chụp lấy tay Quý Lạc, dừng một chút, mới chậm rãi nhắc nhở, “Có điều ta nhớ kỹ lúc vào đây, bên góc kia còn có năm thiếu nam thiếu nữ.”

Quý Lạc sửng sốt một chút, lát sau, e sợ thử nói: “Ách. . . . . Ý của ngươi là. . . . .Muốn chơi NP?”

Phỉ Ngâm Mặc một quyền đánh lên đầu cậu.

“Đau, đau a, thật là!” Lão tử chỉ muốn cùng một mình ngươi, sao có thể có nhiều ‘bóng đèn’ thế chứ.” Quý Lạc ôm đầu khiển trách.

“Muốn hẹn thì cũng không phải ở cái nơi quỷ quái này! Chờ ra ngoài tính sau.” Phỉ Ngâm Mặc hừ lạnh.

Quý Lạc hưng phấn ‘ngao’ một tiếng, con mắt sáng lên ngay cả trong bóng tối cũng nhìn được: “Ra ngoài rồi sẽ hẹn với ta?! Oa oa, ngươi biết cách ra sao?”

“Chuyện nhỏ.”

“Ngươi thật sự rất xuất sắc! Cảnh quan, ta nghĩ ta ngưỡng mộ ngươi hơn rồi a!” Quý Lạc hoan hô một tiếng.

“Ngươi thyết phục mấy tiểu hài tử bên kia, đợi tí nữa đem họ cùng ra ngoài.” Không có họ làm nhân chứng, công sức của hắn và An Ấp trong khoảng thời gian này sẽ uổng phí hết.

“Vì cái gì phải làm như thế?” Quý Lạc có điểm không cam lòng, nhỏ giọng nói thầm: “Sẽ không phải vì ngươi coi trọng một người trong số họ đi.”

“Nhanh lên.” Phỉ Ngâm Mặc một cước đá vào mông cậu.

“Biết rồi!” Quý Lạc cắn môi, thanh âm căm giận bất bình. Ở trên mặt Phỉ Ngâm Mặc hôn một cái, vội vã chạy mất,so với thỏ còn nhanh hơn.

<1> : Chỗ nì QT dịch là ‘thí thí’ nhưng ta để ‘hoa cúc’ cho nó hay a :”>

<2> Hồ loạn mạc tác : Tùy tiện sờ soạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play