Dịch: Thanh Dạ

Diệp Giai Ngưng lê cơ thể mệt mỏi quay trở về phòng khách ở lầu hai, nằm dài trên ghế sofa, cô gọi điện thoại cho Phương Phương, bảo cô ấy lên đây đón cô.

Lúc Phương Phương bước vào trong phòng, thì nhìn thấy Diệp Giai Ngưng đang để tay trên trán nằm trên ghế sofa, trông cô thật mệt mỏi. Thấy mặt ửng hồng một cách không bình thường. Cô ấy hoảng hốt, vội vàng đưa tay sờ trán cô, hốt hoảng la lên: “Sao đầu cậu nóng quá vậy Giai Giai! Hình như cậu lên cơn sốt rồi!”

“Sốt rồi sao? Hèn chi mình cảm thấy người mình lạnh quá, đầu cũng đau nữa. Vậy chúng ta mau quay về nhà đi.” Diệp Giai Ngưng lập tức bật dập khỏi sofa, nhưng lúc vừa đứng dậy, thì thấy trước mặt đều đen tối, một lát sau mới tỉnh lại một chút.

Phương Phương vội vã dìu cô ngồi xuống ghế sofa, khuyên can: “Cậu định đi như thế này sao? Vậy không phải quá hời cho tên khốn Phương Trạm Hoành kia sao? Đúng rồi, lúc nãy ai đó không phải nói mời bác sĩ đến đây sao? Dù sao cậu cũng phải để cho bác sĩ khám trước xem như thế nào. Đứng để mình mắc bệnh gì sau khi bị đuối nước, nếu không sẽ phiền phức lắm.”

“Mắc bệnh sau khi đuối nước ư?” Diệp Giai Ngưng ngớ người, trước giờ chưa từng nghe thấy nha.

“Mắc bệnh sau khi đuối nước chính là nói đến người bị té xuống nước, phổi phải chịu bởi áp lực lớn của nước, có thể dẫn đến viêm phổi. Mặt khác, đau đầu và phát sốt cũng là một trong những biểu hiện của bệnh. Tình trạng nặng nhất có thể làm cho thần kinh trở nên bất thường do não thiếu oxy.”

“Thần kinh trở nên bất thường sao? Nếu thần kinh có thể trở nên bất thường thì hay rồi. Người ngốc có cái phúc của người ngốc, người ngốc sẽ không có thất tình lục dục, sẽ không vui buồn lẫn lộn, cũng không có hỉ nộ ái ố….” Diệp Giai Ngưng bẩm nhẩm trong miệng, đầu óc càng ngày càng nặng nề.

Trong đầu óc choáng váng của cô, lúc thì hiện ra gương mặt Tống Diễm đang nắm lấy tay Nam Hạo chế giễu cô, lúc thì lại hiện ra gương mặt khoe khoang nhìn về phía cô của Tống Hồng đang dán sát vào lòng Mạnh Phi Phàm. Cô cau mày lại, trong đáy lòng có từng cơn âm ỉ. Haiz! Chuyện này là sao đây?

Phương Phương chưa từng nhìn thấy vẻ hồn bay phách tán như lúc này của cô. Chẳng lẽ người đàn ông nhã nhặn điển trai lúc nãy chọc Giai Giai sao? Nhưng không phải lúc nãy hai người vẫn còn tốt lắm mà? Ôi! Người có mạnh mẽ như thế nào khi gặp trắc trở trong tình yêu, thì chỉ số thông minh và cảm xúc đều tụt xuống mức thấp nhất.

Trong lúc cô ấy đang than ngắn thở dài, thì có tiếng vỗ tay trầm thấp có từ tính vang lên ở cửa. “Hay, nói hay lắm. Người ngốc có cái phúc của người ngốc. Nhưng đúng là người nào đó ngốc thật. Biết rõ cơ thể mình yếu ớt, mà còn cậy mình mạnh đứng che chắn cho kẻ không cần mình bảo vệ.”

“Chào anh Mạnh.” Ánh mắt Phương Phương vừa nhìn thấy Mạnh Phi Phàm thì sáng lên ngay lập tức. Trên người anh dù chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xanh bình thường, nhưng vẫn toát lên nét thanh lịch, uy phong. Không hề thua kém người đàn ông nho nhã điển trai kia chút nào.

“Chào Phương Phương. Bác sĩ Diệp như thế nào rồi?” Anh qua tâm hỏi một câu.

“Cô ấy ư, hình như cô ấy lên cơn sốt rồi.” Phương Phương tỏ ra lo lắng nói.

Mạnh Phi Phàm cau mày nhìn Diệp Giai Ngưng đang ngồi trên ghế sofa. Lúc bình thường, khi anh trêu chọc cô như thế này, cô đã nhảy dựng lên châm chọc anh lại rồi. Mà lúc này cô giống như một đóa hoa ủ rũ, không có sức sống nằm im ở đó.

Anh vội hoàn hồn lại, nhỏ tiếng căn dặn bác sĩ đang đứng bên cạnh: “Làm phiền bác sĩ Phó xem bệnh giúp cô Diệp. Mọi chuyện tối hôm nay, khi nãy tôi đã nói với bác sĩ trên đường đến đây rồi đó.”

Bác sĩ Phó mở hòm thuốc ra, lấy một cái nhiệt kế ra, ngồi bên cạnh người Diệp Giai Ngưng, nói nhỏ nhẹ: “Tôi sẽ kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô một chút.”

Diệp Giai Ngưng gật đầu yết ớt. Bác sĩ Phó lấy một cái nhiệt kế điện ra đặt ở bên tai của cô một lát, nhìn con số hiển thị ở trên màn thì cau mày lại, quay đầu nói với Mạnh Phi Phàm: “Cô ấy sốt 39.8 độ thưa ông Mạnh.”

Mạnh Phi Phàm cau mày không nói chuyện, ánh mắt nặng nề gật đầu.

Bác sĩ Phó lại lấy ống nghe ra, kiểm tra cẩn thận một hồi xong, lo lắng nói: “Cô Diệp đây bị viêm phổi nhẹ rồi. Bây giờ lại sốt cao như vậy, đêm nay cô ấy phải ở lại để theo dõi. Nhưng, điều kỳ lạ là, nhìn bề ngoài trông cô ấy không có vấn đề gì, nhưng bệnh lại nặng hơn cô Tống kia.”

Mạnh Phi Phàm nghe vậy, ấn đường của anh cau lại, trong ánh mắt nhìn Diệp Giai Ngưng đầy nỗi lo lắng.

“Để sức khỏe của cô Diệp mau chóng bình phục lại, mấy ngày này cô hãy ở lại đây để theo dõi. Dù sao cô bị bệnh cũng vì rơi xuống trong hồ bơi nhà tôi, tôi cũng phải có trách nhiệm với cô. Cô Phương à, làm phiền cô mấy ngày này hãy ở lại chăm sóc cho cô ấy, có được không?”

Phương Phương vội vàng gật đầu như gà mỗ thóc, chỗ ở tốt như vậy, ở lại một đêm cũng không tồi. Hơn nữa ngày mai cũng là ngày nghỉ, coi như ở trong biệt thự cao cấp nghỉ phép vậy.

Diệp Giai Ngưng nhìn vẻ mặt như chó săn của Phương Phương, thở dài, nói với giọng yếu ớt: “Ở lại thì ở lại. Nhưng phải nói với mẹ mình sao đây?”

“Chuyện này cậu không cần phải lo lắng, để chị đây lo cho.” Phương Phương nói với cô xong, quay qua nói với Mạnh Phi Phàm một câu: “Vậy tối nay tôi phải làm phiền anh một đêm rồi.”

“Có phiền gì đâu chứ. Đây là họa do hồ bơi nhà tôi gây ra, làm cho cô Diệp bị bệnh. Tôi xin lỗi muôn ngàn lần.” Mạnh Phi Phàm mỉm cười xin lỗi cô.

“Không sao đâu, không sao đâu, không phải có bác sĩ đến xem bệnh rồi sao. Chắc không bị nặng lắm đâu, không có gì to tác đâu.” Phương Phương vội vàng xua tay.

Mạnh Phi Phàm căn dặn thêm vài câu, rồi mới đưa bác sĩ rời khỏi phòng Diệp Giai Ngưng. Nhưng khi vừa đi ra ngoài hành lang, thì Phương Trạm Hoành đứng chặn lại: “Sao anh lại để bà già les kia ở lại đây hả?”

“Sao lại không được hả? Không phải Diệp Giai Ngưng cần người chăm sóc sao? Dì Lưu vẫn chưa từ Cảng thành quay trở về mà, không lẽ để hai người đàn ông chúng ta chăm sóc cô ấy sao?” Anh liếc chú ấy một cái, nhìn cái vẻ sắp phát điên của chút ấy thật buồn cười.

“Cô ta ở lại đây, vậy em phải đi trước đây. Mỗi lần đụng phải cô ta, thì chẳng có chuyện gì tốt lành.” Phương Trạm Hoành bực bội nói xong câu đó rồi quay đầu muốn bỏ đi.

“Chú tiễn bác sĩ Phó về trước đi. Hai ngày này chú còn có nhiệm vụ của mình. Anh không biết cách chăm sóc phụ nữ đâu. Chú nhìn đó, bây giờ trong nhà có tới hai ba người phụ nữ, vẫn là giao cho chú anh yên tâm hơn.”

“Em sẽ đón dì Hứa qua đâu ngay. Em không thèm phục vụ bà già les kia.” Phương Trạm Hìanh mở to hai mắt nói. Dì Hứa cũng là người Cảng thành, được mẹ anh nhờ vả, cho nên mới cất công từ Cảnh thành chạy đến đây chăm lo mọi việc trong cuộc sống hằng ngày của anh.

Cơn sốt của Diệp Giai Ngưng cứ tăng rồi hạ sốt cả đêm, cho đến hơn năm giờ sáng ngày hôm sau mới hạ hoàn toàn. Phương Phương chăm sóc cô sốt một đêm, thấy cô hạ sốt, mới định chợp mắt một lát, lại không ngờ trời vừa hừng sáng thì nhận được điện của huấn luyện viên trưởng ở câu lạc bộ bơi lội thành phố.

“Giai Giai này, lúc nãy sếp gọi điện thoại đến. Lần trước, đội bơi lội thanh thiếu niên của thành phố giành được giải nhất cấp tỉnh trong cuộc thi bơi lội, cho nên bây giờ phải đại diện tỉnh đi dự thi cuộc cấp quốc gia. Ngày cuối tuần trong mấy tuần sau mình phải vượt qua các đợt huấn luyện nữa. Trước mắt cậu cứ ở đây dưỡng bệnh đi. Cậu yên tâm, mình đã nói với mẹ cậu rồi, sau khi cậu rời khỏi nhà mình, lại bị sếp điều đi công tác nữa rồi.” Phương Phương nói với cô.

“Ừ, cậu bận thì cứ đi đi. Cả một đêm cậu không chợp mắt rồi, nhớ lái xe cẩn thận đó. Đúng rồi, nếu ngày nào đó cậu trở thành huấn luyện của quán quân đoạt giải Olympic, mình sẽ đóng gói một anh chàng vừa đẹp trai vừa giàu có tặng cho cậu.” Mặc dù cô đã hết sốt, cả người vẫn còn uể oải, nhưng miệng thì vẫn không quên trêu nghẹo cô ấy.

Phương Phương trừng mắt nhìn cô. “Bây giờ là lúc nào rồi, còn dám đem chị đây ra trêu chọc à. Mấy anh chàng vừa đẹp trai vừa giàu có chị đây HOLD không nổi đâu. Tính cách của mình thì vẫn nên gả cho một người đàn ông thật thà hiền lành có vẻ đáng tin hơn.”

Nói xong, cô ấy lại dặn dò cô hãy mau khỏi bệnh, uống thuốc đầy đủ, sau đó vội vàng chạy xuống dưới lầu. Vừa xuống thì gặp dì Hứa đang đi lên gọi các cô xuống ăn sáng. Cô ấy liền nói bệnh tình của Diệp Giai Ngưng cho dì Hứa biết, rồi nói đúng lúc mình có việc, cho nên không thể chăm sóc Diệp Giai Ngưng được, làm phiền bà khoảng thời gian này hãy chăm sóc cô dùm. Nhìn thấy dì Hứa đồng ý, cô ấy mới yên tâm rời khỏi.

Hơn sáu giờ sáng ngày chủ nhật, trên đường xe cũng không nhiều. Phương Phương lái xe ới tốc độ 120 cây số. Đang hưởng thụ cảm giác chạy như bay trên đường, không ngờ lại khi chạy đến góc cua 270 độ, đột nhiên có một chiếc Porsche màu đen xuất hiện.

Cô lập tức đánh tay lái theo bản năng, muốn tránh đụng phải chiếc xe ở trước mặt. Nhưng cô là người mới biết lái xe. Đành trơ mắt nhìn hai chiếc xe tông vào nhau giống như thiên thạch rơi xuống Trái đất.

Tiếng phanh xe chói tai phá vỡ bầu không khí yên tĩnh buổi sáng, chiếc Porsche màu đen thắng gấp, dừng lại trước xe cô nửa mét.

Nguy hiểm thật! Cô thầm nghĩ.

Cô vẫn còn hoảng hốt, chiếc xe ở phía trước bước xuống một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính mát, mặc áo sơ mi có hình hoa văn lòe loẹt.

Anh ta đi về phía xe cô, hạ kính mát xuống, nhếch miệng cười với cô: “Trái đất đúng là nhỏ thật đó. Tôi đang nói ai mới sáng sớm đã lỗ mảng như vậy. Thì ra là cô Phươg nha. Sao thế, cô vội vàng như vậy là muốn chạy đi đầu thai kiếp khác để làm một người phụ nữ chân chính sao? Hay là trời vừa hừng sáng liền chạy đến khách sạn bắt gian bạn trai.”

Anh nói một phen như vậy, làm cho Phương Phương nâng ngón tay chỉ vào anh, giọng nói run rẩy: “Anh, anh, Phương Trạm Hoành, bà đây nhịn anh lâu rồi nha. Tối hôm qua, nếu không phải anh không biết bơi, thì Giai Giai cũng đâu suýt chút nữa là mất mạng, Hôm nay anh lại suýt chút tông vào tôi, anh như vậy là muốn giở trò gì đây?”

“Này này này, em gái, cô nói chuyện đàng hoàng chút được không? Rõ ràng mới sáng sớm cô đã chạy ẩu chạy tả, giờ còn quy trách nhiệm cho tôi nữa sao. Chậc chậc chậc, người ta thường nói, độc nhất là lòng dạ đàn bà. Xem ra, câu này nói về cô đúng là vô cùng chính xác nha.” Phương Trạm Hoành nhìn cô giận đến xù lông lên, trong lòng đột nhiên rất hả hê, rất sảng khoái.

Anh quở trách Phương Phương một hồi, làm cô tức muốn đóng cửa sổ lại, định nhấn ga bỏ đi, lại chợt nghĩ đến điều gì đó.

Cô liền hạ cửa kính xe xuống, gào to về phía anh: “Tôi nói cho anh biết, nếu Giai Giai nhà tôi ở nhà họ Mạnh mất một cọng lông hay sợi tóc nào, bà đây sẽ cắt thẳng chỗ đó, cho anh cả đời này ngay cả người phụ nữ không giống phụ nữ, cũng chẳng có cơ hội để chơi.” Nói xong câu đó, cô nhấn ga, không đợi Phương Trạm Hoành trả lời, cô đã chạy như bay.

“Người phụ nữ này ngay cả câu đó cũng dám nói hả? Cô có phải phụ nữ không hả?” Phương Trạm Hoành chỉ thẳng vào đuôi xe của cô mà chữi ầm lên. Lúc nãy khó khăn lắm anh mới có dũng cảm trổ tài ăn nói cũng mình, nhưng chỉ trong chốc lát, lời nói hung ác của cô làm cho khí trong lồng ngực của anh nghẹn lại, lên không được, xuống không xong, buồn rầu đến hoảng loạn.

Anh mang cái mặt đen thui đến nhà họ Mạnh, thì gặp phải Mạnh Phi Phàm đang ăn sáng với Tống Hồng: “Cái cô Diệp Giai Ngưng kia đâu rồi? Tại sao cô ấy không xuống đây ăn sáng?”

“Mặt trời mọc đằng tây rồi sao? Sao chú lại đột nhiên quan tâm đến cô ấy thế?” Mạnh Phi Phàm hiếu kỳ hỏi.

“Khiếp, lúc nãy ở trên đường suýt chút bị bà già les kia đụng trúng. Cô ta nói nếu em không chăm sóc tốt cho Giai Giai của cô ta, lần sau cô ta sẽ, sẽ….. Đúng là đồ phụ nữ vớ vẩn mà.” Phương Trạm Hoành căm giận nói. “Em đi lên trên thăm cô ấy đây.”

“Dì Hứa đang chăm sóc cô ấy trên đó. Chú ngồi xuống ăn sáng đi. Đúng rồi. Tối hôm qua sau khi chú đưa bác sĩ Phó về, sau lại biến mất suốt cả đêm thế?”

“Thì em giúp anh đến thành phố D lấy thuốc. Bác sĩ Phó nói sợ Diệp Giai Ngưng bị viêm phổi, cho nên bảo em theo ông ấy đến thành phố D lấy thuốc.” Anh lấy một cái túi nhỏ ra, bên trong có vài hộp thuốc kháng sinh.

“Ơ? Anh thấy ai đó rất có lòng nha.” Mạnh Phi Pham trêu ghẹo anh, nhưng trong giọng nói có chút mùi ghen tỵ.

“Thì do bà gia les kia đó. Tối hôm qua, cô ta nhéo lổ tai em, nói nếu em biết bơi, thì Giai Giai cũng không suýt chút nữa mất mạng. Sáng hôm nay cô ta lại nói, nếu Giai Giai của cô ta ở nhà họ Mạnh có mất cọng lông hay sợi tóc nào, cô ta sẽ dẫn binh hỏi tội em. Anh nói thử xem, em làm sao không lo lắng hả?” Anh liếc mắt nhìn, gào to nói.

Mạnh Phi Phàm lúc này mới yên tâm. Anh cau mày, từ lúc nào mình đã bắt đầu lo lắng cho cô ấy rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play