Dịch: Thanh Dạ Đêm bình yên tại Hoa Kỳ.

Trên con đường hoàng kim ở Manhattan, không khí bên trong quán bar KING STONE vô cùng sôi nổi.

Mọi người đến đây đều nhảy múa điên cuồng để chào đón giáng sinh đã đến.

Đầu người lắc lư bên trong sàn nhảy lớn, có một cô gái đặc biệt đáng chú ý. Gương mặt của cô được trang điểm rất đậm, trên người cô lại mặc một chiếc sườn xám không tay màu tím sẫm kết hợp với những hoa văn hình hoa sen thanh tú. Cách phối đồ quái dị như vậy, làm cho mọi người xung quanh lúc nào cũng chú ý đến cô.

Vào lúc đó, cô nhắm chặt hai mắt lại, hòa theo tiếng nhạc inh ỏi bên tai, cất bước nhảy, nhảy hết mình. Dáng nhảy độc đáo của cô khiến mọi người xung quanh cất lên từng tiếng hô hào. Mọi người không hẹn mà cùng quay quanh thành một vòng bên người cô, rồi nhảy cùng với cô.

Cô gái đó lại không hề nhận ra mình bị mọi người vây quanh, chỉ đắm chìm vào tiếng nhạc inh ỏi đó. Dường như chỉ có làm như vậy, mới có thể làm tê liệt trái tim nặng trũi nỗi đau khổ và sự giày vò, để nó trở thành một tảng đá vô cảm.

Bất chợt, trong đám người đó có một cô gái cao gầy xông đến, chạy vào bên trong túm lấy cánh tay cô gái đang đứng nhảy ở giữa, vừa dùng sức kéo cô ra, vừa cất cao giọng hét: “Diệp Giai Ngưng, em đã chắc chắn với quyết định của mình rồi sao?”

Diệp Giai Ngưng bị người ta đột ngột kéo ra ngoài, hai mắt mở to, sững sờ lấy lại tinh thần.

Một lúc sau, cô mới hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn người kéo mình ra chính là Tống Diễm, cô vừa định mở miệng nói, thì có một luồng khí cay xè ập vào trong mũi, làm cô ho liên tục, tạm thời không thể nói chuyện.

Những người đứng nhảy trên sàn cách đó không xa, không hiểu gì mà quay đầu lại, nhìn về phía hai cô, nhiệt tình vẫy tay, lớn tiếng gào thét: “Come on, Girl.”

Tống Diễm lớn tiếng trả lời bọn họ một câu: “SORRY”, rồi nắm lấy cánh tay của Diệp Giai Ngưng, kéo về phía quầy bar. Tối nay, trong quán bar có rất nhiều người. Hai người cuối cùng cũng đi đến quầy bar ở gần cửa ra vào, tìm hai chỗ rồi ngồi xuống.

Tống Diễm gọi một ly nước lọc và một ly rượu.

Cô ta đưa cái ly thủy tinh đựng đầy nước cho Diệp Giai Ngưng, không ngờ Diệp Giai Ngưng không vui liếc cô ta một cái, rồi nhanh tay cướp lấy cái ly cao chân chứa chất lỏng màu xanh đang đặt trước mặt cô ta.

Cô khát nước, bèn bưng cái ly lên, uống nhanh vài ngụm rồi buông cái ly xuống, nói: “Loại rượu lạ này uống ngon thật, tên gì vậy?”

“BLUE LOVER, tên tiếng Trung là ‘màu xanh mê hoặc’ loại rượu này là sản phẩm độc quyền ở đây.” Tống Diễm trả lời thật bình thản.

Diệp Giai Ngưng cướp rượu đi là chuyện mà cô ta đã đoán trước. Cô ta nhìn cô uống ly rượu màu xanh đó, trong lòng dâng lên một cảm giác sảng khoái. Ha! Màu xanh mê hoặc, rượu cũng như tên, là một loại rượu được pha chế theo một phương pháp đặc biệt.

“BLUE LOVER là một cái tên rất đặc biệt, rất mê hoặc.” Diệp Giai Ngưng nhìn màu xanh của rượu ở trong ly, nó dường như đang quay cuồng giữa biển lớn trong đêm đen, có một sức công phá nào đó được giấu bên trong vẻ tĩnh lặng đó.

“Đúng là một cái tên rất đặc biệt.” Đột nhiên Tống Diễm nhìn Diệp Giai Ngưng bằng một ánh mắt phức tạp khó phân biệt được, “Giai Ngưng này, thừa lúc Robert còn chưa đến, chị hỏi em thêm lần nữa, em có chắc là em sẽ không hối hận về quyết định của ngày hôm này chứ?”

Diệp Giai Ngưng im lặng nhìn chằm chằm ly rượu màu xanh vài giây, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tống Diễm, giọng điệu bình tĩnh đến bất ngờ.

“Tống Diễm à, nếu em có sự lựa chọn khác, em sẽ không quyết định như vậy! Nhưng mà, em không có quyền lựa chọn! Bây giờ, em chỉ biết rằng, nếu em không làm vậy, mẹ em sẽ chịu oan ức cho đến chết!”

Trong trái tim cô vẫn còn quặn đau như lúc cô ra quyết định đó, đau đến tan nát cõi lòng. Trong nháy mắt những giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống từ khóe mắt, cô nhanh chóng ngước mặt lên, cố gắng chịu đựng, ngoan cố không để cho nước mắt chảy xuống.

Buổi tối hôm đó, cuộc sống của cô đã từ trên thiên đàng rơi thẳng xuống địa ngục!

Ba ngày trước, người mẹ Khâu Lệ Như mà cô yêu thương nhất xảy ra tai nạn giao thông trên đường cao tốc. Bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng theo dõi tại một bệnh viện ở thành phố G, mẹ cô giờ đã thành người bán thực vật. Bên cạnh chỉ có cậu em trai mười tuổi tên Diệp Gia Minh chăm sóc bà ấy!

Đêm xảy ra tai nạn đó, cô bạn thân Phương Phương đã đánh một cuộc điện thoại xuyên đại dương cho cô. Phương Phương kể hết toàn bộ mọi chi tiết về vụ tai nạn mà Diệp Gia Minh không thể kể rõ cho cô nghe, cô mới biết sơ lược mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Thì ra trong lúc Khâu Lệ Như đi đến gia đình nữ doanh nhân của công ty nhà họ Lâm tham gia hoạt động từ thiện thì bị tai nạn giao thông trên đường cao tốc! Tai nạn giao thông này đã trở thành tin nóng trên các trang mạng lớn nhỏ trong nước.

Tin tức đưa ra rằng “Chiếc xe Mercedes màu bạc của người vợ vì đuổi theo chiếc Land Rover màu trắng của tình nhân, cuối cùng gặp tai nạn trên đường cao tốc!” Dẫn đến sự chú ý của những kẻ nhiều chuyện đồng thời cũng dẫn đến cuộc chiến văng nước bọt của những kẻ đó.

Cô không tin người mẹ luôn dịu dàng của cô có thể làm ra chuyện dũng cảm như vậy. Vì thế cô và Phương Phương bỏ cả một đêm tìm mỏi con mắt, mới tìm được một chút manh mối bên trong cái chủ đề nóng hổi đó. Có vài kẻ nhiều chuyện nào đó còn tung lên đoạn băng ghi hình lúc xảy ra tai nạn của người vợ, rồi còn có vài kẻ ngồi phân tích thật rõ ràng chuyện này.

Diệp Giai Ngưng dựa theo những phân tích của những kẻ đó, rồi xem lại đoạn băng ghi hình tại hiện trường xảy ra vụ tai nạn. Nếu không nhìn kỹ, thì đúng là chiếc Mercedes màu xám vô cùng ngang ngược va vào chiếc Land Rover màu trắng.

Một cô tình nhân lái chiếc Land Rover đi đến có chuẩn bị kỹ càng, một người vợ không có bất kỳ chuẩn bị nào, chỉ biết lái chiếc Mercedes màu xám tránh né trên đường. Chiếc Mercedes màu bạc không những bị hư mà người còn bị thương nặng!

Khi được phỏng vấn, cô tình nhân lái chiếc Land Rover màu trắng còn trong tình trạng hoảng sợ, lau nước mắt rồi luôn mồm hy vọng người đàn ông của cô ta không có việc gì.

Cô ta tỏ thái độ rộng lượng như mình là kẻ bị hại, không để bụng thái độ của người vợ, vì vậy cô ta nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của những cô tình nhân khác và quần chúng.

Còn người vợ bị đụng thì bị mọi người phỉ nhổ, có người còn mượn “Chân Hoàn truyện [1]” để bình luận về người vợ – Đúng là ác giả ác báo mà.

Thái độ của những người ngoài cuộc này, làm cho Diệp Giai Ngưng bực tức suốt cả đêm. Mà thái độ của người ba Diệp Phương Viễn của cô, lại làm cho cô rơi vào hố sâu của đau khổ và tuyệt vọng!

Buổi sáng của ngày kế sau khi xảy ra tai nạn, Diệp Giai Ngưng nhận được điện thoại của Diệp Phương Viễn.

Diệp Phương Viễn dùng giọng điệu vô cùng tiếc nuối và áy náy thông báo cho cô biết, ông và Khâu Lệ Như đã làm thủ tục ly hôn từ lâu. Ông cũng đã xin phá sản công ty nội y “Đông Phương Vận” của Khâu Lệ Như, còn nhấn mạnh là mình không có tiền để chịu trách nhiệm tiền phẫu thuật cao ngất ngưỡng cho vợ.

Một người không có quyền lựa chọn gia cảnh của mình, cũng không quyền lựa chọn ba mẹ. Gặp phải người ba cặn bã đến xấu hổ này, cô cũng không có quyền lựa chọn.

Mà mẹ của cô gả cho một người đàn ông cặn bã như thế này, không chỉ tan vỡ hết tình yêu, hôn nhân tán nát, mà bây giờ còn phải nằm ở trên giường chưa biết sống chết. Để lại cho một người mới hai mươi mấy tuổi đầu, nỗi ám ảnh rất sâu đậm về tình yêu lẫn hôn nhân.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cô đã trải qua một cơn ác mộng không thể tỉnh giấc. Trong cơn ác mộng cô đã khóc, đã đau khổ, đã giãy dụa, cuối cùng cô không có đường lui mà chỉ có thể ra quyết định này.

Tống Diễm nghiêng đầu nhìn Diệp Giai Ngưng đang ngửa đầu lên, im lặng không nói chuyện.

Cho dù Diệp Giai Ngưng cố ý trang điểm thật đậm, cũng không thể che giấu được vẻ đẹp yêu kiều vốn có. Cho dù cô chịu đựng sự vùi dập của phong ba bão táp, thì cô vẫn tỏa ra ánh hào quang đẹp đẽ đến lóa mắt. Dưới ánh hào quang đẹp đẽ đó, ngay cả ánh sáng của chính cô ta cũng mờ nhạt.

Diệp Giai Ngưng không những có thể dễ dàng cướp đi chàng hoàng tử của cô ta, mà từ nay về sau, cuộc sống của chính cô ta sẽ là một cái bóng núp sau ánh hào quang sáng chói của cô.

Tống Diễm cắn môi thật mạnh, đè nén nỗi căn hận chất chứa trong lòng.

Cô ta điều chỉnh lại cảm xúc trên gương mặt, hỏi với vẻ quan tâm: “Giai Ngưng này, em có từng nghĩ đến, nếu như em làm như vậy, Nam Hạo phải làm sao đây?” Ngoài mặt cô ta tỏ vẻ quan tâm, nhưng bên trong ánh mắt lại hiện lên niềm vui sướng khi người khác gặp tai họa.

Diệp Giai Ngưng không hề nhận ra ánh mắt khác thường của Tổng Diễm. Cô cúi đầu nâng cái ly cao chân lên, đưa đến môi nhấp một ngụm, nuốt ngụm rượu đắng đó xuống.

Ngụm rượu đắng đó tiếp xúc với đầu lưỡi, đi qua yết hầu, chạy thẳng vào tim. Cô cho rằng khi nhắc lại cái tên Nam Hạo này, cô sẽ bình tĩnh như không có việc gì, nhưng cô nhận ra ý chí của mình không thể kiểm soát được con tim, khi nỗi đau ùa đến lại cảm nhận rõ đến vậy.

Cô đặt một tay ở trên ngực mình, trong chớp mắt, Tống Diễm ngẩng đầu lên nhìn đôi ngươi trong vắt như nước của cô, nó giống như pháo hoa rực sáng giữa bầu trời đêm yên tĩnh đầy ảm đạm.

Diệp Giai Ngưng nở nụ cười xót xa, nói: “Em đã chia tay với Nam Hạo rồi. Anh ấy là một người đàn ông tốt, chỉ là em không xứng với anh ấy thôi!” Trời nhá nhem tối thì cô đã ra ngoài, tuyên bố với Nam Hạo một lần nữa, nói cho anh ấy biết lời nói chia tay hôm qua không phải lời nói đùa. Cả hai hãy sống tốt, đừng liên lạc với nhau nữa.

“Giai Ngưng này, không giấu gì em, lúc trời sập tối Nam Hạo đã đến tìm chị. Anh ấy thiết tha muốn biết tại sao em đòi chia tay. Cho nên, chị mới đến đây tìm em, mặc dù anh ấy bảo chị đừng đến. Nhưng em biết không, chỉ mới không gặp một ngày, Nam Hạo đã hốc hác biết bao nhiêu, ủ rủ biết dường nào.” Tống Diễm ngừng một lát, theo dõi sát sao thái độ của Diệp Giai Ngưng.

Ánh mắt của Diệp Giai Ngưng chợt ảm đạm, cô ta nắm thớp được rồi nha! Trong lòng cô ta thật hả hê!

Cô ta lại nói tiếp: “Do không được sự cho phép của em, chị không nói cho anh ấy biết chuyện nhà em. Nhưng mà, dù thế nào đi nữa, Giai Ngưng à, bây giờ em một thân một mình du học ở bên Hoa Kỳ, người duy nhất có thể bàn bạc chỉ có mình Nam Hạo thôi. Em có chắc là em không đi tìm anh ấy để cả hai cùng nghĩ cách giải quyết chứ?”

“Đây là chuyện xấu trong nhà em, em không thể vạch áo cho người xem lưng được. Hơn nữa, chỉ sợ gia cảnh nhà Nam Hạo cũng không khá giả gì, anh ấy vẫn luôn cố gắng lấy được học bổng đó thôi. Em không muốn anh ấy chuốt thêm phiền phức vào người.” Quen Nam Hạo hơn một năm, hai người họ chỉ toàn ăn cơm trong căn tin trường. Anh ấy thường ngày sống rất tiết kiệm, chắc hẳn kinh tế cũng chẳng dư giả.

“Em chắc chắn em sẽ không hối hận chứ? Giai Ngưng!” Tống Ngưng hỏi lại thêm lần nữa. Cô ta cảm thấy bây giờ mình nên hỏi cho thật chắc, làm vậy sau này lương tâm của chính cô ta sẽ thanh thản hơn.

“Tống Diễm này, chị từ khi nào đã bắt đầu lải nhải như một bà già thế!” Diệp Giai Ngưng cau mày lại, cố gắng nở một nụ cười.

Cô nhìn Tống Diễm, nói với vẻ chân thành.

“Chị Tống Diễm à, cám ơn chị đã hết lòng giúp em mượn được chiếc thẻ VIP của KING STONE. Cám ơn chị đã không ngại đường xá xa xôi đến đây tìm em. Nhưng, em không còn sự lựa chọn nào khác chị à, xin chị hãy nói Nam Hạo giúp em, chuyện em muốn chia tay với anh ấy là thật. Có lẽ, chỉ có làm như vậy, chúng em mới giữ lại được những hồi ức tốt đẹp nhất về nhau. Ông Robert sẽ nhanh chóng đến đây. Em đã trưởng thành rồi, em biết mình đang làm gì!”

Lòng quan tâm của Tống Diễm dành cho Diệp Giai Ngưng là giả, nhưng lời Diệp Giai Ngưng nói là thật. Bây giờ trong lòng cô ta đã ngầm chắc chắn rằng Diệp Giai Ngưng đã quyết tâm, như vậy cô ta có thể sắp đặt “tiết mục” tiếp theo rồi!

Cô ta lại liên miên căn dặn Diệp Giai Ngưng những việc cần phải chú ý, đến lúc này cô ta mới đứng dậy, đi ra ngoài mà cứ liên tục quay đầu lại nhìn. Trên mặt của cô ta đầy vẻ lo âu, trong lòng lại để mặc cho những oán hận tích tụ lâu ngày mặc sức sinh sôi.

Nam Hạo à! Anh sẽ được tận mắt nhìn thấy đứa em gái nữ thần của anh rơi vào tay giặc! Anh sẽ phải đau lòng! Anh sẽ phải đau khổ! Anh sẽ phải căm phẫn đến tuyệt vọng! Diệp Giai Ngưng, do tự mày đưa đầu vào miệng cọp, mày đừng trách lòng dạ người chị này độc ác!

“A, tôi xin lỗi vì đã đụng trúng anh.” Tống Diễm đi đường mà lòng không yên, lúc không cẩn thận đụng phải một người đàn ông tóc đen đang ngồi ở chỗ gần cửa, cô ta vội vàng nói lời xin lỗi bằng tiếng anh.

Người đàn ông không ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu uống rượu, làm lơ lời xin lỗi của cô ta.

Diệp Giai Ngưng vẫy tay với Tống Diễm, dưới ánh đèn mờ ảo, cô nhìn thấy Tống Diễm đụng vào một người đàn ông, cô ta liên tục nói lời xin lỗi với anh ta, nhưng người đàn ông đó lại thờ ơ. Lúc cô định đứng dậy, lại thấy Tống Diễm nói xin lỗi xong thì bỏ đi ngay.

Bên trong quán bar mờ ảo, dưới ánh đèn lờ mờ, Diệp Giai Ngưng nhìn thấy người đàn ông tóc đen đó chợt ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn về phía cô một cái, rồi lại cúi đầu uống rượu tiếp.

______________________

[1] Chân Hoàn truyện – Hậu Cung Chân Hoàn truyện: là bộ phim truyền hình Trung Quốc. Chân Hoàn truyện là bộ phim cung đình ăn khách nhất trên màn ảnh nhỏ Đại Lục năm 2012 và được đánh giá là phim cổ trang kinh điển của Trung Quốc trong nhiều năm trở lại đây. Bộ phim tạo nên cơn sốt “Chân Hoàn truyện” như các bộ phim Tây du ký (1986) và Hoàn Châu cách cách (1997)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play