Ngưng Tiểu Lục nhìn tình hình không đúng cũng đoán được 1, 2 nên quay đầu nói với Tần Thiên.

-Chúng ta đi đường khác.

Tần Thiên không phản đối, tiếp tục im lặng đi theo Ngưng Tiểu Lạc "Để cô nàng quyết định đi, dù sao ta cũng không biết đường a". Ngưng Tiểu Lạc và Tần Thiên đi đến phía sau trường học, Tần Thiên phát hiện nơi này cây cối rậm rạp, cao tới đầu người. Đoán được đôi chút "đường khác" là gì, Tần Thiên an tâm hơn 1 chút.

Ngưng Tiểu Lạc đi xung quanh bụi rậm, như tìm kiếm cái gì đó. Cuối cùng, nàng chọn chỗ cỏ dày nhất, vạch ra một con đường. Lúc này, Tần Thiên đã khẳng định suy đoán của mình. Đây là một lỗ hổng cao 1m50 rộng 30cm. vết đất đá nham nhở xung quanh chứng tỏ có người đục ra. Ngưng Tiểu Lạc bắt đầu giới thiệu:

-Đây là thành quả của các thành viên 12F làm ra, hiện tại chỉ còn tôi biết về nơi này...

Ngưng Tiểu Lạc giọng nói trầm xuống, nàng ngước đầu nhìn lên trời cao vẫn trong trẻo như cũ, nhắc lại "chỉ mình tôi". Tần Thiên âm thầm cảm thán "nhức đầu thật", nhưng nếu hắn nói ra thì coi như công sức diễn kịch đến giãn cả cơ mặt đổ vỡ hết.

Tần Thiên bỗng phát hiện có dị động, hắn nhìn ra bên ngoài lỗ hổng, là một con zombie. Ngưng Tiểu Lạc đang chìm trong suy nghĩ, không để ý sau lưng có nguy hiểm. Khoảng cách nàng đứng và zombie rất gần, Tần Thiên vội gọi:

-Tiểu Lạc, zombie phía sau ngươi, mau tránh!

Tần Thiên lao đến, trong lòng hắn rất phân vân, nên cứu hay để cô ả chết dưới tay zombie đây? Nếu là trước kia thì trong vòng bán kính 1km không gì có thể thoát khỏi cảm giác của Tần Thiên, nhưng giờ hắn lại để con zombie kia tiến tới gần đến như vậy mà không phát hiện ra! Lại nói nếu cứu Ngưng Tiểu Lạc thì mặt nạ hắn tạo ra sẽ hỏng mất, không chừng còn bị mỹ nhân phỉ nhổ. Ai~ thật khó xử.

Đúng lúc này, một mũi tên xé gió lao đến đâm xuyên đầu zombie khiến nó gục ngay lập tức. Tần Thiên thở phào, ngoài mặt thì hoảng sợ nhanh chóng chạy lại ân cần hỏi thăm Ngưng Tiểu Lạc:

-Tiểu Lạc, cậu có sao không? Ôi, làm tôi sợ hết hồn!

-A, tôi không sao cả, không cần lo lắng.

Ngưng Tiểu Lạc một bên trả lời Tần Thiên, một bên nhìn chằm chằm vào đuôi mũi tên vừa cứu cô một mạng. Càng nhìn cô càng lạnh lùng hơn. Trong miệng nói ra một cái tên:

-Lục San San.

-Đó là thái độ đối đãi ân nhân của cô sao? Ngưng Tiểu Lạc?

Người đến cũng là một mỹ nhân không hề thua kém Ngưng Tiểu Lạc. Nếu vẻ đẹp của Ngưng Tiểu Lạc là vẻ đáng yêu của thiếu nữ thì mỹ nhân mới đến mang vẻ đẹp chín mọng của người phụ nữ trưởng thành. Tần Thiên có thể đoán được hai người quen nhau nhưng mối quan hệ thì không tốt chút nào. Biết nơi này không có chỗ cho hắn xen vào, Tần Thiên ngoan ngoãn đứng một bên xem xét.

Ngưng Tiểu Lạc cười lạnh.

-Tôi không hề nhờ cô cứu.

Lục San San cứng họng, cười gượng:

-Xem ra tôi đã làm một điều vô ích. Cũng phải, đại tỷ kiếm đạo như cậu dư sức hạ gục lũ zombie này.

Ngưng Tiểu Lạc không khách khí đuổi người:

-Đúng, giờ thì cô cút đi cho tôi!!!

Lục San San bất đắc dĩ lắc đầu:

-Vẫn cố chấp như xưa. Cậu không thể niệm tình 10 năm bạn bè...

-Câm ngay! Điều làm tôi hối hận nhất trong đời là quen biết cô!!!

Ngưng Tiểu Lạc tức giận quát. Lục San San không nói gì, cô giương cung lên bắn lướt qua chỉ cách khuôn mặt Ngưng Tiểu Lục 2cm, mũi tên mạnh mẽ xé gió lao đi đâm xuyên sọ một con zombie bị thu hút bởi tiếng quát vừa rồi. Lục San San bắn xong lập tức xoay người rời đi, chỉ để lại một câu:

-Bảo trọng thân thể.

Ngưng Tiểu Lạc nhìn bóng lưng Lục San San khuất bóng mới dần bình tĩnh lại, nhìn Tần Thiên nhẹ nhàng hỏi:

-Cậu thấy tôi rất đáng ghét đúng không?

Tần Thiên vội trả lời:

-Không, không hề, tôi nghĩ cậu có lý do của riêng mình.

Ngưng Tiểu Lạc mỉm cười:

-Cám ơn vì đã tin tưởng tôi. Được rồi, chúng ta đi thôi.

Hai người nhanh chóng rời đi phạm vi trường học. Lúc này cả hai im lặng đi song song với nhau, bỗng nhiên giọng nói ngọt ngào của Ngưng Tiểu Lục lại vang lên:

-Tôi và cô ấy vốn là bạn thân...nhưng cô ta đã cướp đi người tôi yêu...

Tần Thiên nhẹ nói:

-Cậu không cần kể, nó đã là quá khứ rồi.

Ngưng Tiểu Lạc im lặng không nói gì, không gian bị một sự im lặng đè ép. Tần Thiên là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, hắn vui mừng nói:

-Chúng ta không cần đi bộ nữa!

Ngưng Tiểu Lạc cũng phát hiện một chiếc motor đậu gần đó. Tần Thiên nhanh chóng xem xét chiếc xe:

-Còn chạy được, Tiểu Lạc, cậu muốn đi đâu?

-Tôi sẽ đưa cậu về nhà, xem như trả ơn đi.

Đang định từ chối thì Tần Thiên nhớ đến 1 vấn đề nghiêm trọng: Hắn không biết đường về!!! Đây là đâu hắn còn không biết thì về thế nào được?

-Haha, vậy thì cậu chỉ đường, để tôi chở cho.

Ngưng Tiểu Lạc cũng thấy chẳng có gì kì lạ cả, bèn gật đầu. Nàng không thể ngờ Tần Thiên đang có một ý đồ dâm đãng. Tần Thiên tuyệt đối không phải là một kẻ tốt lành gì, có cơ hội được ăn đậu hủ của mỹ nhân thì tội gì không làm?

Thế là một đường đi, Tần Thiên vừa cảm nhận giọng nói ngọt ngào bên tai, vừa tận hưởng cảm giác lưng ma sát với hai quả cam mềm mại. Vừa sung sướng vừa cực khổ nén nhịn dục hỏa. Bỗng nhận ra hô hấp người phía sau đều đặn dần. Tần Thiên cười khổ:

-Ai~ mỹ nhân trước mắt mà không thể ăn a~

May mắn đoạn đường tiếp theo hắn nhận ra, không cần đánh thức mỹ nhân sau lưng...

.

.

.

Hết

có gì sai sót xin mọi người góp ý, thanks

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play