*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau, cách ngày tang thi tiến hóa còn 9 ngày, Tần Thiên đã thức dậy từ sớm, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm thanh niên tóc lam yêu dị trong gương, cười lạnh:

-Các người ruồng bỏ ta vì mái tóc này, vậy thì ta sẽ dùng chính diện mạo này, từng bước, từng bước tiêu diệt các ngươi người Tần gia.

Khoác lên người một bộ quần áo màu trắng sạch sẽ, rộng rãi, thoải mái, Tần Thiên vác ba lô lên vai, bước ra phòng khách, nơi cả gia đình tiến sĩ Ngưng đang tại.

Trong phòng, Ngưng Thế Dân tay bưng một tách cà phê, một tay cầm một quyển sách nào đó, Ngưng phu nhân thì chuyện trò vui vẻ cùng con gái, vừa gọt táo. Thoáng một lát, Tần Thiên đã nghĩ rằng mọi thứ cái gì cũng chưa từng xảy ra, không tang thi, không tận thế, thời gian như ngừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc bình yên này vậy.

Ngưng Thế Dân là người đầu tiên phát hiện ra hắn, ông khẽ ho khan vài tiếng:

-À, Ừm, Tần tiểu tử, hôm nay phải đi rồi sao?

Tuy lời hỏi mang vẻ níu kéo nhưng trong lòng ông không ngừng nói "Mau biến đi, mau biến đi, đừng quyến rũ con gái yêu của ta". Tần Thiên tất nhiên hiểu Ngưng Thế Dân đang suy nghĩ gì, cười thầm trong lòng, bình thản đáp lời:

-Đúng vậy.

Ngưng phu nhân nghe thấy giọng điệu của chồng, khá hài lòng, cũng không phát giác cái gì khác, bà cũng có vài phần áy náy với Tần Thiên, cũng muốn giữ hắn lại ít hôm để trả ân:

-Cậu Diệp, sao không ở lại thêm vài ngày rồi hẳn đi, tiện thể để lão già lười biếng kia chỉ bảo vài chỗ.

Tần Thiên lạnh nhạt đáp:

--Cảm ơn ý tốt, nhưng chiến đấu mới là cách tăng thực lực nhanh nhất, hơn nữa ta còn có việc quan trọng phải làm.

Ngưng phu nhân nghe vậy cũng biết khó giữ được người, đành thở dài.

Ngưng Tiểu Lạc từ khi nghe tin "Diệp Thiên" phải đi, những lời nói khác trực tiếp biến mất rồi! Nhớ lại từng khoảnh khắc ở cạnh hắn, nàng lại thấy sống mũi cay cay, cả người run rẩy đứng dậy, đôi mắt trong suốt thấm đượm nỗi buồn. Giọng nói ngọt ngào đã khô khốc tự bao giờ:

-Diệp ca...có thể ở lại với ta không...

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Ngưng Tiểu Lạc tràn đầy nỗi buồn, hắn thoáng động tâm. Nhưng lại nghĩ về việc nàng có một cuộc sống hạnh phúc dù ở tận thế tràn ngập máu tanh này thì kiên quyết lắc đầu:

-Không thể.

Ngưng Thế Dân thì ghen tị tràn ngập, quyển sách trên tay khẽ nhàu, nghiêm giọng nói với Ngưng Tiểu Lạc:

-Lạc nhi, không được ích kỉ, ai cũng có việc phải làm, con như vậy chẳng làm khó hắn sao???

Ngưng Tiểu Lạc không ngu ngốc, ngược lại nàng thừa hưởng trí tuệ siêu việt của phụ thân, làm khó "Diệp Thiên"? Đương nhiên nàng hiểu hành động của mình là không đúng, nhưng trong tận đáy lòng, nàng muốn ích kỉ như vậy cả đời!

Hít một hơi thật sâu, Ngưng Tiểu Lạc trầm mặc không nói gì. Nàng đã quyết định, không thể cản trở người đàn ông mình yêu, "Diệp Thiên" là một người vĩ đại, anh sẽ trở thành người đứng đầu đại lục! Mang theo tâm tư, Ngưng Tiểu Lạc quay người đi.

Tần Thiên hơi tiếc nuối nhìn bóng lưng Ngưng Tiểu Lạc, rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc bước ra khỏi nhà họ Ngưng. Lúc chuẩn bị lên xe rời đi, Tần Thiên khẽ nhìn, không thấy Ngưng Tiểu Lạc đâu cả. Trong tâm thở dài, bước lên chiếc xe của mình. Đang chuẩn bị khởi động xe thì giọng nói ngọt ngào vang lên, là Ngưng Tiểu Lạc:

-Diệp ca! Đợi một chút!

Một hộp cơm bọc cẩn thận hiện ra trước mắt Tần Thiên, Ngưng Tiểu Lạc khẽ lau mồ hôi trên trán, có vẻ nàng đã chạy rất nhanh tới đây. Mỉm cười nhìn Tần Thiên thoáng ngây ra, nàng nói:

-Diệp ca, anh còn chưa ăn sáng.

Tần Thiên hơi giật mình, có phần cảm động nhìn người con gái trước mắt, vươn tay nhận lấy hộp cơm, giọng nói mang chút dịu dàng:

-Cảm ơn...

Suốt 17 năm trời, đây là lần đầu tiên hắn nhận được sự quan tâm chân thành, hơn nữa còn là của một thiếu nữ xinh đẹp. Lời cảm ơn này, là lời nói chân thành từ tận đáy lòng hắn.

Ngưng Tiểu Lạc thì rất vui mừng khi "Diệp Thiên" nhận lấy, nàng từng nghĩ rằng hắn sẽ lạnh lùng gạt đi. Nàng từ trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền có mặt cỏ bốn lá. Ngại ngùng nhìn Tần Thiên, nói:

-Diệp ca, một món quà nhỏ,mong anh nhận lấy và...chúc anh gặp thật nhiều may mắn...

-Được rồi, ta phải đi, bảo trọng...

Hai chữ "thân thể" chưa kịp thốt ra thì gương mặt Tần Thiên bị một bàn tay non mềm chạm lấy, sau đó, môi hắn bị áp lên. Mềm mại, ngọt ngào và nóng bỏng. Đôi mắt lam kinh ngạc trừng lớn, vốn hắn hoàn toàn có thể tránh khỏi ma trảo của Ngưng Tiểu Lạc nhưng hắn không hề phòng bị cô gái nhỏ này, cư nhiên lại bị cướp mất nụ hôn đầu. (Lam Hỏa:)) mất nụ hôn đầu rồi)

Nhưng...hắn thích.

Chiếc xe màu đen lăn bánh trong ánh mắt cả gia đình Ngưng Tiểu Lạc. Ngưng phu nhân che miệng cười khẽ còn Ngưng Thế Dân thì mặt còn đen hơn cả đít nồi:

-Tiểu tử thối, đừng để ta gặp lại ngươi!!!

Ngưng Tiểu Lạc sờ lên đôi môi có chút đỏ hồng của mình, thầm nói:

-Diệp ca, cả đời này, anh là của Tiểu Lạc...

Nếu Tần Thiên nghe được lời này của Ngưng Tiểu Lạc sẽ biết có vấn đề, nhưng tiếc rằng hắn đã đi xa rồi.

Nhưng đúng là có một vấn đề, dây chuyền cỏ bốn lá kia là một món đồ chơi do Ngưng Tiểu Lạc tùy hứng tạo ra, trên thế giới chỉ có đúng một cặp duy nhất đó. Khả năng của nó là...truy tìm sợi dây còn lại...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play