Nơi đây đèn đuốc sáng trưng, rượu ngon mỹ thực, ngay cả không khí, cũng là hương vị tráng lệ.
Xuyên qua cửa sổ kính, có thể thấy mọi người trong vũ hội ăn uống linh đình, nói năng từ tốn.
“Anh em nói muốn đưa bạn gái anh ấy đến.” Một nhóm người đang ngồi ở một góc của vũ hội, Trịnh Vũ Yên hưng phấn nói với họ. Cô ta mặc lễ phục màu đỏ thẫm, tôn lên vòng eo và đường cong duyên dáng của cô ta, quả thật là mỹ nhân.
Hôm này là vũ hội của tập đoàn Vân Hải nhà Chu Mộ Hải, Trịnh Vũ Hạo nói với Trịnh Vũ Yên là muốn đưa chị dâu tương lai tới.
“Thật không?” Chu Mộ Hải hai tay đều ôm mỹ nữ, nhưng vẫn không quên bà tám, hôm nay anh là cậu chủ, nhưng vẫn tranh thủ lúc rảnh rỗi đi làm quen với mỹ nữ.
“Ừ, chính miệng anh em đã nói. Hình như bọn họ quen nhau ở Anh, qua lại lâu rồi.” Dù Trịnh Vũ Yên đang nói chuyện nhưng ánh mặt vẫn dừng trên Cố Tử Thanh sắc mặt bình tĩnh như nước.
Cố Tử Thanh và Sở Trung Thiên đều không nói tiếng nào, nhìn nhau cười, nhưng trong lòng cũng có chút chờ mong, Trịnh Vũ Hạo luôn ôn nhuận như ngọc, đảm đương vị trí đại ca của mấy người bọn họ, chưa từng nghe anh nhắc có bạn gái.
Từ đám người thán phục và xôn xao, bọn họ thế Trịnh Vũ Hạo đang kéo Mai Lạc xuất hiện.
Vừa đi vào, Mai Lạc đã thấy không thoải mái. Đưa mắt nhìn, xung quanh đều là vẻ hăng hái. Những người này vừa nhìn đã biết là những người sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, bây giờ lại đều là nhân vật có tiếng trong các ngành nghề. Mà bản thân, bây giờ cô đang là nguời ở duới tận cùng của kim tự tháp. Bây giờ Mai Lạc thật sự hi vọng có thể trốn đi, hoặc khiến bản thân xuống đến chân trời. Nhưng bây giờ cô vẫn đang ở trung tâm ánh sáng, không thể trốn tránh.
Nên cô vẫn tao nhã phóng khoáng, đi qua con mắt của rất nhiều người. Mãi đến khi dối diện với đôi mắt đen sâu thẳm kia, cô mới bất giác dừng lại.
Trịnh Vũ Hạo không hề kinh ngạc khi cô dừng bước, chỉ quay đầu dịu dàng nắm tay cô, chậm rãi tiến về góc kia, Tay cô lạnh lẽo gần như không có nhiệt độ.
“Anh, bạn gái anh là con tiện nhân Mai Lạc này, anh nói đùa à?” Trịnh Vũ Yên đứng dậy bất mãn nói, lúc này cô ta giận đã không còn kiêng kỵ khí chất và thân phận đại tiểu thư nữa.
Nhưng một tiếng "anh" này, đã khiến Mai Lạc chấn động kinh hãi, mắt đẹp nhìn Trịnh Vũ Hạo, “Học trưởng, anh...” Lời đến miệng, lại nuốt xuống. Chưa từng ngờ rằng Trịnh Vũ Hạo lại chính là anh trai của Trịnh Vũ Yên, hết thảy đều nực cười biết bao.
“Không được vô lễ như vậy.” Rõ ràng Trịnh Vũ Hạo có chút tức giận vì thái dộ của trịnh Vũ Yên với Mai Lạc. Trịnh Vũ Yên cũng ý thức được rằng mình luống cuống, hậm hực ngồi xuống, kéo cánh tay Cố Tử Thanh bên cạnh, muốn khẳng định chủ quyền với Mai Lạc.
Cố Tử Thanh cũng không từ chối cô ta, ánh mắt Mai Lạc nhìn hai người đầy bi thương, đau lòng không sao hiểu nổi.
Trịnh Vũ Hạo và Mai Lạc ngồi bên Sở Trung Thiên, sau đó là Cố Tử Thanh và Trịnh Vũ Yên, khi đi qua Chu Mộ Hải và hai vị mỹ nữ, Mai Lạc và Sở Trung Thiên cùng cười ra hiệu.
Cô ngồi ở sofa cũng không nói thêm gì cả, chỉ nghe tiếng ồn ào xung quanh, cả cuộc trò chuyện của Sở Trung Thiên và Trịnh Vũ Hạo, cô chỉ cúi đầu, không dám nhìn Cố Tử Thanh.
Lúc này nhạc nhảy vang lên, những người bên cạnh đã bắt đầu nhảy múa.
Cố Tử Thanh từ đầu đến cuối không nói lời nào, chỉ tuỳ ý ngồi một bên, cốc sứ trắng giữa những ngón tay anh phát ra ánh sáng ôn hoà. Nhưng lúc này anh đột nhiên đứng dậy, vươn tay với Mai Lạc, nhưng nói với Trịnh Vũ Hạo: “Vũ Hạo, em mời bạn gái anh khiêu vũ, anh nhất định sẽ không từ chối đúng không?”
Trịnh Vũ Hạo sửng sốt, anh vốn muốn mời Mai Lạc nhảy một điệu, nhưng lúc này anh vẫn cười dịu dàng, “Tất nhiên rồi.”
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Mai Lạc đặt lên ta Cố Tử Thanh, cô khẽ bước lên phía trước, dùng nụ cười nhạt che dấu sự căng thẳng, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giây phút ấy dường như quay lại quá khứ, bất cứ lúc nào họ khiêu vũ trong vũ hội của trường, nhảy waltz đến hoa mắt chóng mặt, sau đó anh sẽ hôn cô.
Khi Cố Tử Thanh và Mai Lạc nhảy không ngừng trong sản nhảy, Mai Lạc không phản ứng kị, toàn bộ những gì trước mắt, đều như một giấc mơ, nhưng cơ thể phản ứng nhanh hơn lòng cô, theo bước chân anh, từng bước một, mỗi cái chau mày mỗi nụ cười, giống y như trước.
Còn nhớ bài “Khách sạn California” của nhóm nhạc Lão Ưng có một câu hát thế này, some dance to remember - some dance to forget [1]
Bọn họ như thế, một điệu này. là để ghi nhớ hay để quên đi.
Mai Lạc không hiểu, Cố Tử Thanh như vậy, lúc này anh đang suy nghĩ gì.
“Tử Thanh, em không biết.” Cằm trơn mịn, môi mỏng nhạt, mũi thẳng, lông mày đen dày và cả đôi mắt đen lạnh lùng của Cố Tử Thanh đều hiện lên rõ ràng trước mắt Mai Lạc, cô muốn giải thích.
“Em không biết tôi ở đây, không biết Vũ Hạo là anh trai Vũ Yên, không biết vì sao tôi muốn khiêu vũ cùng em.” Cố Tử Thanh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô. Khi nói ra mấy câu do91, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, không mang theo chút tình cảm nào.
Mai Lạc chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm mê người cùa anh, chỉ cần nhìn một cái, đã đủ khiến cô đắm chìm trong đó, không có cách nào tự thoát khỏi.
Cô bỗng không biết nói gì, Cố Tử Thanh luôn thông minh như thế. “Vâng, anh ấy chỉ là học trưởng của em.” Cô trả lời sâu xa.
Câu giải thích này của cô, lại khiến Cố Tử Thanh lộ vẻ mặt giễu cợt, “Chuyện này đâu liên quan đến tôi, không phải sao?”
Anh lạnh lùng lãnh khốc như vậy, khiến Mai Lạc muốn rời khỏi, nhưng lại thấy Cố Tử Thanh càng giữ chặt lấy tay cô, sao anh có thể để cô rời khỏi thế giới của mình lần nữa. Không bao giờ, tư vị này chỉ một lần là đủ rồi, anh sẽ không nếm lần thứ hai nữa.
Anh không phòng bị kiên cố. cũng không có đường để lui.
Tác giả có lời muốn nói: Cầu bình luận, cầu ý kiến.
Tiểu Te có lời muốn nói: Như tác giả nhưng thêm cầu thanks cầu cmt ~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT