Trước khi đọc truyện, Lam có chuyện muốn nói rõ với mọi người, cuốn tiểu thuyết này là do Lam đã đọc “Bên nhau trọn đời” rất nhiều lần mới có cảm hứng để viết. Tôi luôn muốn viết một câu chuyện về chủ đề này, đúng lúc có cảm hứng, liền viết nên câu chuyện này, nhân vật trong truyện cũng không phải là không thể chạm tới, có thể là bạn, cũng có thể là tôi. Chúng ta có thể tìm thấy một chút điểm giống ở trong đó. Vì người khổ sở kiên trì trong thế giới tình yêu rất nhiều. Kết quả của sự kiên trì cũng không giống nhau. Tôi chỉ là người bình thường, cũng không thể khiến tất cả tình yêu đều có kết cục mỹ mãn, tôi chỉ có thể chia sẻ suy nghĩ của tôi về câu chuyện cho các bạn thân mến thôi...
________________________________________
“Cô à, trà sữa của cô.” Nhân viên phục vụ nhiệt tình đưa trà sữa vừa mới gói lại cho Mai Lạc.
“Cảm ơn.” Cô nhận trà sữa xong, đáp lại bằng một nụ cười đẹp ngọt ngào.
Mai Lạc cầm trà sữa trong tay, hòa vào dòng người đông đúc. Hôm nay là chủ nhật, mấy hôm trước phỏng vấn công việc biên tập tại toà soạn tạp chí “Fashion”, vừa mới nhận được thông báo, ngày mai cô có thể đi làm ngay. Nói thật, cô có chút không ngờ rằng bản thân có thể nhận được công việc này, bởi vì “Fashion” được xem là tạp chí khá nổi tiếng trong nước, mà mình lại không nổi bật hơn những người cùng xin việc, nhưng có lẽ bối cảnh du học nước Anh của cô khiến người ta ấn tượng sâu hơn, tóm lại nhận được công việc này, khiến Mai Lạc cực kỳ vui sướng.
Hòa vào dòng người, đi lang thang không mục đích.
Thành phố này thay đổi nhiều hơn Mai Lạc dự tính, nhưng có chút chuyện vẫn như trước không đổi. Cái gọi là cảnh còn người mất, đại khái chính là như vậy.
Mai Lạc vô tình đi đến tiệm cà phê ở góc đường, vừa ngước mắt lên, bóng dáng cao lớn rắn rỏi ở bên kia vạch kẻ đường, qua năm năm, lại xuất hiện chói lọi trong tầm nhìn của cô một lần nữa. Anh luôn dễ thấy như vậy, giống như anh đi đến đâu, nơi đó liền trở thành trung tâm của sân khấu. Trái tim cô đập loạn từng chút từng chút một, dường như mỗi lần đập đều có thể dẫn đến cơn đau cực lớn.
Cuối cùng ánh mắt Mai Lạc chuyển từ trên người anh sang Trịnh Vũ Yên đang kéo Cố Tử Thanh. Vẻ mặt hạnh phúc cùng nụ cười ngọt ngào của cô đúng lúc rạng rỡ hơn vẻ mặt hiện có chút tái nhợt của Mai Lạc.
Năm năm, cuối cùng bọn họ đang ở bên nhau rồi. Mai Lạc nghĩ như vậy, cảm giác mất mát ùn ùn kéo tới.
Đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, bọn họ bước từng bước một gần về phía cô. Cuối cùng Mai Lạc vẫn phải bước đi, mỗi một bước đều cảm thấy cực kỳ nặng nề.
Một bước, hai bước, ba bước... Rốt cuộc vẫn là lướt qua nhau...
Ngay tại khoảnh khắc lướt qua, Mai Lạc thoải mái nở nụ cười, cuối cùng họ cũng không nhận ra cô.
Vài năm nay cô có rất nhiều thay đổi, mái tóc ngắn gọn gàng trước đây đã trở thành tóc dài hơi xoăn tự nhiên, bởi vì cô còn nhớ có người từng nói hi vọng cô có thể để tóc dài, cô trước kia luôn thích mặc T-SHIRT trắng, quần bò màu lam nhạt cùng giày thể thao nay lại mặc trang phục công sở chuyên nghiệp, cô thật sự đã thay đổi quá nhiều, điều duy nhất không thay đổi chính là cô vẫn rất bình thường, rất dễ bị vùi lấp trong biển người.
“Tử Thanh, anh đang nhìn gì vậy?” Trịnh Vũ Yên nhìn Cố Tử Thanh đang say sưa nhìn chằm chằm con phố phía trước, không khỏi nghi hoặc cắt ngang suy nghĩ của anh.
Cố Tử Thanh nhìn bóng dáng nhỏ xinh đang dần biến mất ở góc đường đối diện, vẻ mặt bình tĩnh, sóng dữ không kinh sợ. Nhưng mà lòng anh đang bốn bề dậy sóng, cô gái nhẫn tâm kia cuối cùng cũng chịu trở lại.
“Không có gì, đi thôi.” Anh thu ánh mắt lại, lạnh nhạt nói, giọng nói trầm thấp cực kì êm tai như tiếng đàn vi-ô-lông.
Trịnh Vũ Yên vẻ mặt vô tội đi sau Cố Tử Thanh, theo tới nơi liền vươn tay, thân thiết kéo anh.
Mai Lạc cũng không quay đầu, lại chen vào biển người một lần nữa, nhưng trong lòng lại càng hiu quạnh. Lần này trở về cô chưa từng nghĩ thật sự có thể gặp lại anh, mặc dù có chút chờ mong, nhưng mà không dám gặp lại.
Nhưng tại khoảnh khắc tình cờ gặp anh kia, cô chợt hiểu rõ bản thân muốn quay trở lại nơi nay, chính là vì anh. Tuy rằng anh đã không còn thuộc về cô, nhưng mà, vẫn muốn nhìn anh một chút, nhìn một chút là tốt rồi.
Cô cứ lặng lẽ đứng ở góc khuất thuộc về mình, nhìn anh từ xa là được, sẽ không tới quấy rầy nữa.
Bởi vì không có cô, anh sẽ sống tốt hơn.
Áo anh xanh xanh, lòng em bồi hồi, chỉ vì anh, do dự đến nay. [1]
Trong văn phòng, tổng biên tập Tiếu Ngữ Doanh Doanh: “Lạc Lạc, sau này em ngồi ở chỗ này, mấy ngày nay em làm quen với môi trường một chút, đây là mấy kì “Fashion” mới nhất, em xem thử đi, công việc của em chủ yếu phụ trách mục lục tiếng anh của tạp chí và các bài viết tiếng anh quan trọng, tóm tắt và chỉnh sửa bản dịch. Có điều qua một thời gian nữa có thể chị sẽ sắp xếp em đi theo các cô ấy làm chút việc xét duyệt hoặc phỏng vấn.”
Sau khi câu nói liên tục của chị cuối cùng cũng kết thúc, Mai Lạc nhìn tổng biên tập hóa ái dễ gần trước mặt, không ngừng gật đầu.
Cuối cùng cũng ngồi xuống vị trí làm việc từ nay về sau này, Mai Lạc hít sâu một hơi, bắt đầu lật xem tạp chí, đôi mắt đẹp đảo quanh, xem một kì “Fashion” nào đó của năm trước. Trang một của cuốn tạp chí kia là tin kiến trúc sư nổi tiếng Cố Tử Thanh từ bỏ chức vụ lương cao ở nước Mỹ, kiên quyết trở về nước mở công ty riêng.
Cố Tử thanh trên trang bìa mắt sáng như sao, ngũ quan như khắc, cộng thêm bộ vest trắng thủ công, càng lộ rõ phong thái hiên ngang. Mặc dù trên mặt anh không hề có nét cười, nhưng vẫn đẹp trai khác thường.
Nhưng vì sao cứ thấy anh như vậy, lòng của cô lại nhói đau như thế, thì ra những tổn thương ấy chưa hề đóng vảy, chỉ là bên ngoài nhìn như bình thường, thật ra bên trong đã sớm rỉ máu, sa vào, sa vào nơi cô không thể thấy được.
Thì ra cô vẫn nhớ những kỉ niệm về anh, nhớ bản thân hồn nhiên thời gian trước.
“Lạc Lạc, lúc trước ở nước Anh cô làm gì?” Sau thời gian rỗi rãi buổi trưa, Mai Lạc tụ tập nói chuyện phiếm cùng các đồng nghiệp mới quen.
“Cũng làm chân chạy ở một tòa soạn báo thôi.” Mai Lạc cười, trả lời rất bình tĩnh.
“vậy vì sao lại chọn về nước?” Lão Tôn, một đồng nghiệp nam lớn tuổi hỏi.
“Đúng đó, tôi thật hâm mộ cô, từng sang nước Anh du học.” Kỷ San San xấp xỉ tuổi Mai Lạc mang vẻ mặt sùng bái nhìn cô.
Mai Lạc cười mỉm, thong thả mở miệng: “Thật ra mấy năm nay trong nước phát triển rất nhanh, về nước mới là xu hướng phát triển chung, tôi chỉ là nước chảy bèo trôi thôi.”
Sao cô có thể nói cho họ biết, mặt trái của du học nước Anh, là mỗi ngày làm thêm kiếm tiền học phí và sinh hoạt.
Sao cô có thể nói cho họ biết, cô trở về, là vì nghe nói người kia đã trở lại, cô muốn trở về nhìn anh một chút, cho dù liếc mắt một cái cũng được.
Năm đó anh cắt đứt quan hệ rời sang nước Mỹ, mà Mai Lạc cũng quyết định rời khỏi thành phố này, cô chọn sang nước Anh. Bởi vì trên bản đồ, nước Mỹ ở phía đông Trung Quốc, nước Anh ở phía tây Trung Quốc, cô đi ngược hướng anh đi, cô nghĩ rằng làm như vậy, khoảng cách giữa họ sẽ ngày càng xa hơn.
Nhưng cô đã không xét đến việc trái đất hình tròn, khoảng cách giữa bọn họ chỉ là một Đại Tây Dương mà thôi.
Bây giờ quanh đi quẩn lại, bọn họ lại về đến điểm bắt đầu.
Chúng ta từng yêu nhau, nhớ lại liền đau lòng. “Đau lòng”
(Hết Chương 1)
===
Chú thích
[1] Áo anh xanh xanh, lòng em bồi hồi, chỉ vì anh, do dự đến nay: Bốn câu trong bài “Đoản Ca Hành Ký 1” do Tào Tháo viết đêm trước khi lâm trận Xích Bích. Nguyên văn là “Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm, đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim“. Khi edit đoạn này, mình có tham khảo bản dịch của các dịch giả trên mạng, chỉ chỉnh sửa một chút cho hợp với hoàn cảnh chuyện của Mai Lạc và Tử Thanh.
====
Lời Editor: Mình đã để ở giới thiệu rồi nhưng sợ mọi người không để ý nên cũng xin nhắc lại: Cốt truyện có phần giống “Bên nhau trọn đời” của Cố Mạn, truyện được viết dựa trên cảm hứng từ bộ tiểu thuyết này, ai không thể chấp nhận mời Click back, đừng đọc xong rồi ném đá, trái tym Chymte nhỏ bé của bạn Te chịu không nổi~~
Ngoài ra cũng xin cảm ơn Bi Ngáo đã des bìa giúp Te *gửi ngàn nụ hôn gió*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT