Chiều Chủ Nhật, tôi hẹn Minh Tuệ gặp nhau ở quảng trường Chính Đại uống trà tâm sự. Tôi đỗ xe dưới tầng hầm ngột ngạt nóng bức. Bất giác tôi bước nhanh ra lối vào cửa siêu thị. Đẩy tấm cửa kính nặng trịch, một cảm giác mát lạnh tràn tới, tôi khẽ thở phào. Tôi đi thang máy lên thẳng tầng năm, bước vào tiệm ăn, Minh Tuệ đã ngồi trên bàn ăn nhìn xuống bờ sông đọc tạp chí.

Tôi ngồi xuống gọi đồ uống. Minh Tuệ liếc nhìn tôi nói: “Lưu Bạch, mặt cậu hồng hào thế, yêu rồi hả”.

Tôi cười: “Phát hiện ra được à?”

“Cậu nói thật hả?” Minh Tuệ tỏ rõ vẻ hào hứng, đặt cuốn tạp chí xuống, khẽ nhoài người về phía trước, ghé sát vào tôi: “Thành thật khai mau, anh chàng nào mà ghê gớm vậy, khiến cậu có thể quay về với phàm trần”.

Tôi báo cáo qua tình hình, dăm câu ba điều, cố gắng thành thật. Nói xong, cô bạn im lặng một hồi lâu, sau đó tôi chỉ nghe thấy cô thở hắt ra, cao giọng nói: “Cậu cừ lắm, Lưu Bạch. Nhân vật chỉ xuất hiện trong chuyện tình cảm Hồng Kông, Đài Loan này mà cậu cũng gặp được, lại còn túm được dễ dàng, kinh thật!”

Tôi che miệng để khỏi bật cười: “Làm cậu giật mình hả, hi hi”. Rồi lấy lại vẻ nghiêm túc nói tiếp: “Thế cậu thì sao? Hiện giờ tình hình thế nào rồi? Có tinh thần mời tớ ra đây uống trà, chắc không có vấn đề gì chứ?”

Minh Tuệ xòe tay, vẻ mặt khó hiểu: “Thì cứ thế này thôi, cha mẹ hai bên đều biết rồi, giờ thì anh ta không còn sức đâu mà gây sự với tớ nữa mà phải đấu tranh với hai cụ.”

“Vậy hả?”, tôi không biết tiếp lời thế nào, quãng thời gian này quả là đau khổ, không phải người ở trong hoàn cảnh đó sẽ không có tư cách phát ngôn.

“Không sao cả”, Minh Tuệ lại bật cười nói tiếp: “Cùng lắm thì như cậu, cậu phải sống thật hạnh phúc đó nhé, chỉ đường mách lối cho chị em. Kể cả sau này có sống một mình thì tớ cũng phải học tập cậu, tìm lại khoảng thời gian tươi sáng hơn cho bản thân.”

Tôi không cười cũng không được: “Cậu chỉ lắm điều, cậu tưởng mình đang đọc báo cáo ở công ty hả?”

Thực ra trong lòng tôi biết Minh Tuệ không cần phải sợ. Gia cảnh cô ấy rất khá: cha là nhân vật có tiếng ở huyện, hai nhà thông gia, môn đăng hậu đối, hai bên kén chọn mãi mới được. Những lúc như này, sức mạnh to lớn của gia tộc mới được thể hiện, người bình thường rất khó tưởng tượng được sự bền vững của những cuộc hôn nhân như thế này. Hoặc sau này cô ấy có phải sống độc thân thì khi quay về nhà mẹ đẻ, Minh Tuệ vẫn có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc trong cuộc sống, nhà mẹ đẻ bao giờ cũng là chỗ dựa yên tâm nhất.

“Cậu đang ở thời điểm yêu đương say đắm đúng không? Nhìn rõ hồ hởi”

Tôi thản nhiên gật đầu: “Đúng là tớ rất thích anh ấy, chỉ muốn được ở bên anh ấy, chỉ cần được nhìn thấy anh ấy là thích rồi”. Bạn bè chơi với nhau bao nhiêu năm, chẳng có gì đáng để giấu, tôi kể hết những suy nghĩ của mình cho cô ấy nghe.

Minh Tuệ có vẻ cảm động: “Nhưng mà Lưu Bạch, bọn cậu đã nghĩ gì đến tương lai chưa?”

Tương lai, không ngờ cô ấy lại hỏi thẳng như vậy. Tôi trầm ngâm một lát, chúng tôi đã nghĩ gì đến tương lai chưa? Nằm trong lòng anh, được anh ôm chặt, hai cơ thể ghì siết lấy nhau như muốn hòa thành một. Trong giây phút ngọt ngào đê mê đó chắc chắn tôi phải nghĩ đến nó. Nhưng chỉ cần đầu óc hơi tỉnh táo, những ý nghĩ mong manh đó lại tan theo mây khói. Tôi là ai? Mỗi lần soi gương, tôi đều tự hỏi mình như vậy. Nếu tôi vẫn là cô gái Lưu Bạch áo xanh váy trắng, ánh mắt trong trẻo của bao năm về trước, chắc chắn tôi sẽ một lòng nghĩ về tương lai của tôi và anh, nhưng giờ đây, dù che đậy thế nào, tôi cũng không thể giấu nổi nét buồn man mác ẩn trong đáy mắt. Con người cần phải biết mình là ai mới tránh được việc tự mình chuốc lấy nỗi nhục, được vui vẻ khi ở bên anh đã là đáng quý lắm rồi, tương lai nặng nề như thế, làm sao tôi gánh vác được.

“Chưa nghĩ tới”, tôi thật thà trả lời: “Tớ không dám nghĩ.”

Minh Tuệ thở dài: “Thế cậu cứ ở bên anh ấy như vậy ư? Không hỏi, không quan tâm gì hết? Lưu Bạch, sao cậu chẳng thay đổi gì cả, chẳng bao giờ biết lo lắng cho mình”.

Đâu chỉ có mỗi không hỏi, không quan tâm gì hết. Tôi nghịch chiếc điện thoại di động trong tay: “Minh Tuệ, cậu không hiểu được suy nghĩ của tớ đâu.”

“Tớ đoán ra hết được vấn đề. Chắc chắn là cậu rất bị động đúng không? Cậu sợ mọi người hiểu lầm rằng cậu theo đuổi anh ta bằng được nên ngày ngày ru rú ở nhà chờ điện thoại, người ta không nói gì cậu cũng phải giữ im lặng đúng không?” Minh Tuệ nhấp một ngụm trà, tiếp tục chỉ trích tôi: “Lưu Bạch, cậu biết không, thời buổi này đòi hỏi con gái phải chủ động, nếu không cậu sẽ chẳng giữ được ai cả. Cái thời e ấp, thẹn thùng đã lỗi thời rồi, nếu chẳng may gặp phải đối thủ cạnh tranh mặt dày quyết sống mái một phen th cậu làm thế nào? Sao cậu chẳng đi một ngày đàng học một sàng khôn gì cả.”

Đối thủ cạnh tranh, đột nhiên chuyện cũ hiện lên rõ mồn một trong đầu tôi. Năm xưa, người đàn ông nằm cạnh mình tay cầm điện thoại cả đêm, nửa đêm tiếng chuông báo tin nhắn phát ra liên tục, không hiểu tại sao, rõ rang biết là có chuyện nhưng tôi lại không muốn giật điện thoại xem thực hư ra sao. Không phải người vợ là người đáng được bảo vệ đó sao? Tại sao cuối cùng họ lại bị người đàn ông gần gũi mình nhất làm tổn thương? Xem rồi thì sao nhỉ, trái tim của người đàn ông này đã không còn thuộc về mình nữa, ngoài việc để anh ta được tự do, bạn còn biết làm gì hơn? Lòng tự trọng của tôi từng bị giày xéo một cách không thương tiếc, hiện giờ được ở cạnh Sở Thừa, nếu trong lòng đã biết chẳng có tương lai thì ít nhất xét về lòng tự trọng, tôi phải biết tạo cho mình con đường để sau này rút lui.

“Người nào muốn ở bên cậu chắc chắn sẽ ở bên cậu, nếu anh ta không liên lạc với cậu thì dĩ nhiên là không muốn gặp cậu rồi, việc tớ liên lạc hay không liên lạc với anh ấy thì có gì liên quan.”

“Đương nhiên là phải có liên quan rồi! Đàn ông cũng cần cảm giác được quan trọng với người khác chứ”, Minh Tuệ trợn mắt nhìn tôi.

Tôi cười giòn tan: “Chịu thôi, bản tính tớ không thể chủ động được. Cậu có biết lời thầm thì bi ai nhất của phụ nữ lúc yêu đắm say là thế nào không?”

“Là thế nào?”

Tôi làm bộ gọi điện thoại: “Anh đang làm gì đấy? Sao lâu lắm rồi anh không gọi điện cho em? Dạo này anh bận quá hả? Vâng, thôi được, khi nào hết bận anh nhớ liên lạc với em nhá.”

Minh Tuệ phì cười. Tôi nghiêm mặt nói: “Có gì đáng cười. Sau này Mạt Lợi trưởng thành, chắc chắn tớ phải để con gái tớ nhớ rằng, cái gọi là bận chính là s h i t. Nếu một người đàn ông nhớ cậu thật thì dù bận đến đâu họ cũng phải dành thời gian liên lạc với cậu, ở bên cậu. Di động hết pin thì họ sẽ gọi bằng điện thoại công cộng, không có điện thoại bọn họ cũng sẽ chạy đến dưới cửa sổ nhà cậu kêu lớn với cậu rằng anh nhớ em. Cậu hiểu chưa?”

“Hiểu rồi”. Minh Tuệ giơ tay đầu hàng, rồi cô chỉ vào chiếc điện thoại di động trên bàn bắt đầu ca hát của tôi. “Thôi, cậu nhấc máy đi, tớ biết chắc hiện giờ chàng của cậu không bận.”

“Lưu Bạch”, tiếng Sở Thừa dịu dàng vang lên trong điện thoại. Bản năng của con người thì phải, nói chuyện với người mình yêu, giọng điệu khác hẳn bình thường, kể cả một lời chào ngắn ngủi cũng phải vòng vo một hồi: “Em đang làm gì vậy?”

“Em đang uống trà chiều với bạn”, tôi khẽ trả lời anh, không them đếm xỉa đến vẻ mặt ngáo ộp của Minh Tuệ.

“Tuyệt vậy hả, gia đình anh mua nhà ở Thượng Hải rồi. Hôm nay, anh cùng với các chú các bác dẫn người của công ty trang trí nội thất đến xem. Anh đang đứng dưới nắng đây này. Thượng Hải nóng thật đấy!”

“Ở đâu vậy anh?”

“Hình như khu vực này gọi là Thanh Phố thì phải? Rất đẹp, đằng sau căn hộ còn có một cái hồ rất lớn. Lần sau anh đưa em đến xem nhé.”

Tôi thở dài, xa xỉ quá, ở thành phố tấc đất tấc vàng như Thượng Hải, nhà anh còn được hưởng một cái hồ rất lớn. So với căn phòng nhỏ nghèo nàn trong ngõ hẻm đó, cuộc sống của con người này thực sự quá xa vời so với tôi.

“Có được không em? Em phải suy nghĩ lâu thế sao?”

“Được, dĩ nhiên là được rồi”, lòng tôi bất chợt dịu lại. Giọng điệu dịu dàng mỗi lần nói chuyện của anh khiến tôi lần nào cũng không có thời gian phân tích anh đang nói gì mà chỉ biết hùa theo.

“Hôm nay, anh sẽ về nhà rât muộn nhưng vẫn muốn gặp em, làm thế nào nhỉ?”

“Thôi để hôm khác đi, cũng không phải sốt ruột đâu, không phải hôm qua mình đã ở bên nhau đó sao.”

“Nhưng ngày nào anh cũng muốn gặp em, thế mới lạ chứ”, giọng anh nhẹ nhành như đang làm nũng. Cảm giác ngọt ngào quấn quýt bên nhau lại hiện lên trong đầu tôi cùng với giọng nói của anh, không giấu nổi cảm xúc, mặt tôi lại đỏ bừng lên: “Không nói chuyện với anh nữa, bạn em vẫn đang ở đây”. Cứ tiếp tục nói chuyện thế này, tôi sẽ bị Minh Tuệ cười suốt đời mất.

Gấp máy di động lại, tôi không hề bất ngờ khi nhìn thấy nụ cười ranh mãnh của Minh Tuệ: “Cũng chẳng phải vội đến thế đâu, hôm qua mình đã ở bên nhau mà. Trời ơi, Lưu Bạch, bọn cậu cũng quấn nhau quá đấy.”

“Thôi tha cho tớ đi”, tôi bê cốc trà lên cười.

Chia tay với Minh Tuệ, tôi về đến nhà đã 9 giờ. Mạt Lợi đang xem phim hoạt hình, gương mặt nhỏ nhắn, trắng như tuyết của con bé đang theo dõi chăm chú. Tôi đặt túi xuống, bế con gái: “Con có nhớ mẹ không?”

“Con có”, Mạt Lợi cười khúc khích, chu môi thơm tôi.

Đang nói chuyện với con gái, điện thoại của tôi bỗng đổ chuông, tôi thò tay vào túi lấy điện thoại ra xem, Sở Thừa gọi.

“Lưu Bạch, em xuống đi”

“Xuống đi?” tôi như người từ trên trời rơi xuống.

“Đúng vậy, anh sắp đến khu nhà em rồi, em xuống đi”

Tôi gấp máy lại, vội nói vài câu với cha mẹ rồi bước ra ngoài trong ánh mắt ngạc nhiên của họ. Cửa thang máy từ từ khép lại, hai má tôi đỏ ửng trong gương. Tôi sờ lên mặt, lòng thầm mắng mình: “Lưu Bạch, mày toi rồi! Không ngờ mày lại ngây ngất trước một anh chàng kém mình hai tuổi, chỉ cần nghe tiếng anh ấy là mày mừng đến thế này. Không nên vồ vập thế, mày có hiểu không, phải biết giữ khoảng cách một chút, đã cố gắng bao nhiêu năm mà để lỡ dở chỉ trong một ngày, mày còn thể diện nữa không?” Mặc dù trong bụng nghĩ như vậy, nhưng vừa ra mở cổng, nhìn thấ anh bước xuống xe, tôi lại thấy như mở cở trong bụng, không làm chủ được mình. Hóa ra trước mặt người mình yêu, mọi bản lĩnh đều là giả. Chỉ cần được nhìn thấy anh, tôi sẽ có phản ứng tự nhiên, khóe miệng nhếch lên, lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cho dù không nói gì cả, chỉ nhìn nhau cũng không thấy chán.

Tôi ngồi vào xe anh, một cảm giác mát lạnh, trong lòng vui sướng vô cũng nên giọng tôi cũng rất hào hứng: “Muộn thế này rồi anh còn đến à? Nhớ em hả?”

Anh không trả lời tôi, nổ máy rồi khéo léo lái xe ra đường. Ánh đèn hai bên đường mờ ảo, hắt vào khuôn mặt trẻ con của anh trên cửa sổ xe khiến tôi không nhìn rõ được biểu hiện trên khuôn mặt lúc đó. Nhưng người nhạy cảm như tôi đã cảm nhận được ngay có gì bất ổn, bình thường anh không im lặng như thế. “Có chuyện gì vậy anh?” Nụ cười trên gương mặt tôi tắt ngấm.

“Lưu Bạch….” Anh quay đầu nhìn tôi, định nói gì lại thôi.

“Gì ạ?”

“Đi ngắm cảnh đêm với anh nhé.” Anh quay đầu, né tránh ánh mắt của tôi. Xe lao lên cầu, vì đã muộn nên đường rất vắng vẻ. Xe lao mỗi lúc một nhanh, lòng tôi thấp thỏm không yên. Trong xe rất yên tĩnh, bất ngờ anh đưa tay ra, nắm chặt tay trái đang đặt bên người của tôi, lòng bàn tay chúng tôi đều hơi lạnh.

Xe chạy thẳng một mạch. Thực ra chỉ mất hơn mười phút đã chạy qua đường hầm dưới lòng sông hoàng phố nhưng tôi có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu. Anh cho xe dừng bên vệ đường, bốn phía đều là các tòa nhà mới xây, cây xanh um tùm, hai bên đường đều là những thảm cỏ xanh, đèn được thiết kế theo phong cách nghệ thuật hắt ra ánh sáng dịu mắt. Trên đường không hề có bóng người đi bộ, tòa nhà sừng sững trong bóng đêm tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ. Tôi xuống xe, ngửa mặt nhìn bầu trời, không ngờ vẫn nhìn thấy ánh sao lấp lánh.

“Em thấy chỗ này thế nào?” Sở Thừa cũng bước xuống, cả hai dựa vào cửa xe, gió đêm mát dịu.

“Không giống Thượng Hải, nó khiến em nhớ đến khu Sa Điền ở Hồng Kông, mặc dù nằm giữa trung tâm thành phố phồn hoa đô hội nhưng nó vẫn chó được một không gian sống yên tính dễ chịu. Nếu được sống ở đây, chắc chắn sẽ thấy rất yêu ngôi nhà của mình”, tôi thật thà trả lời. Khóe miệng anh khẽ nhếch lên.

“Hôm nay rời khu biệt thự, mọi người đến đây xem mấy tòa nhà, định mua để đầu tư, em thấy thế nào?”

“Em?” Tôi nhìn anh với vẻ kinh ngạc: “Những chuyện thế này lại hỏi ý kiến em?”

“Lúc đầu định mua đất rồi xây đầu tư nhưng cần vốn lớn, họ hàng anh cũng không muốn mạo hiểm nhiều như thế, mua nhà xây sẵn có lẽ chắc chắn hơn”, anh như nói với chính mình.

Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ quay sang nhìn anh.

“Sở Thừa, có thật là anh muốn nói những chuyện này với em không? Những điều này quá xa đối với em, em biết cho ý kiến thế nào?”

Anh quay người lại, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu: “Lưu Bạch, em không muốn tìm hiểu hoàn cảnh của anh sao?”

“Hoàn cảnh của anh? Gia tộc anh là một gia tộc giàu có từ Canada quay về Thượng Hải để đầu tư kinh doanh bất động sản có đúng không? Kiều có nói qua với em. Nhắc đến Kiều, lần trước chat với nhau, cô bé này biết em bắt đầu hẹn hò với anh, từ đó bặt vô âm tín. Em đang nghĩ không biết cô bé đang trốn ở đâu nữa đây này”

“Hôm nay, cô ấy có gọi điện cho anh.” Câu trả lời của anh khiến tôi hơi bất ngờ.

“Cô ấy nói gì?”

“Em muốn biết thật à?”

Tôi khẽ cau mày, nhìn thẳng vào mắt anh: “Sở Thừa, hai người yêu nhau mà không thể thẳng thắn nói hết ra suy nghĩ của mình thì không thể tiếp tục được nữa.”

“Lưu Bạch.” Anh bất ngờ ôm chặt lấy tôi: “Em thích anh đúng không?”

Tôi giật mình vì vẻ lo lắng trong câu nói của anh, theo bản năng, tôi đưa tay ôm chặt eo anh: “Rốt cuộc là có gì vậy? Sở Thừa, Kiều đã nói gì với anh? Anh nói cho em nghe đi”

Tiếng anh vang lên hậm hực: “Em trả lời anh trước đi. Lưu Bạch, em thích anh chứ không phải đang đùa với anh, đúng không?”

“Đùa với anh?” tự nhiên tôi thấy bực mình, tôi cố gắng giãy ra, ngửa mặt nhìn lên rồi nói: “Anh cảm thấy em ở bên anh là trò đùa à? Nếu như có bất kỳ sự lo lắng nào thì người lo lắng phải là em mới đúng.”

“Em đừng giận. Lần đầu tiên gặp em, anh đã biết em không như thế.” Thấy tôi phản ứng gay gắt như vậy, ánh mắt anh lộ rõ vẻ hốt hoảng. Bất giác trong đầu tôi đưa ra rất nhiều dự đoán, rồi tôi cười khẩy: “Có phải Kiều nói với anh rằng, không phải em yêu anh mà là yêu tiền của anh đúng không?” Tôi lùi ra sau một bước, gạt phắt cánh tay của anh: “Người ta nghĩ như thế cũng là đúng thôi, dù sao thì em cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường đã ly hôn và đang nuôi con, làm sao xứng với chàng công tử giàu có hào hoa như anh.”

“Không phải như vậy”, bất chấp sự vùng vằng của tôi, anh tóm chặt lấy tay tôi rồi nói: “Em đừng làm thế, anh không đoán được trong đầu em nghĩ gì. Mọi người nói gì anh đều không quan tâm. Anh chỉ cần biết em cũng có phần thích anh, thích con người anh, thế là được rồi. Kể cả em thích tiền bạc của anh, chỉ cần em ở bên anh cũng là tốt lắm rồi.”

Tay tôi bị anh nắm tê cứng nhưng nối tủi nhục trong lòng lại dần dần tan biến. Người đàn ông này coi trọng tôi, tôi cảm nhận được điều đó. Anh xuất thân từ vinh hoa phú quý, khác tối một trời một vực, đến cả bản thân tối cũng không thể tưởng tượng mình làm sao lại có được một tình cảm như thế, làm sao tôi có thể trách người khác chê tôi si tình hão huyền. Trong lòng tôi luôn có cảm giác lo lắng bất an, không dám giành giật, chỉ sợ mất đi, tôi làm như thế, chắc chắn đã khiến anh suy hơn tính thiệt, vò xé tâm can. Nghĩ đến điều đó, tôi bất chợt thở dài, kiễng chân hôn lên má anh.

“Anh nhầm rồi, Sở Thừa, tình cảm của em đối với anh không phải là thích.” Tôi cảm nhận được người anh đang cứng đờ, tôi mỉm cười nói tiếp: “Em yêu anh, anh không biết à?”

Bất ngờ anh ôm chầm lấy tôi, dường như 2 chân tôi bị nhấc bổng khỏi mặt đất, anh tìm đến môi tôi hôn chặt. Sở Thừa, lòng tôi tràn ngập một cảm xúc khó tả, bịn rịn, chua xót. “Em yêu anh, em đã lột bỏ tất cả để nói ra những suy nghĩ của em nhưng em thật sự lo sợ, càng hạnh phúc, em càng thấy sợ. Em sợ không thể trọn đời trọn kiếp, em sợ một ngày nào đó anh sẽ bỏ em mà đi, em sợ cho dù tình yêu và dục vọng có quấn quýt bên nhau thế nào, cuối cùng cũng chỉ còn lại mình em âm thầm sống cùng ký ức. Những điều đó, em nói được với anh ư?”, tôi thầm nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play