Xe dừng lại ở vị trí quen thuộc, tôi liếc nhìn đồng hồ, còn một ít thời gian trước khi đến giờ lên lớp, chi bằng đến Wagas ngồi một lát, tiện thể đọc nốt cuốn tiểu thuyết hôm qua đang đọc dở. Nghĩ vậy, tôi bèn với người, lấy chiếc túi xách ở hàng ghế sau. Tôi lấy túi laptop rồi vòng ra phía cốp xe, một tay cầm túi, một tay mở cốp xe lấy đồ tập thể dục. Túi laptop to và nặng khiến tôi không biết nên cầm thế nào.

Đúng lúc đó, chiếc xe đỗ bên cạnh mở cửa, một người đàn ông mặc áo Polo bước ra, thấy dáng vẻ của tôi bèn quay người lại, mỉm cười hỏi: “Cô có cần giúp không ạ?”.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, miệng mỉm cười. Dường như được khích lệ, anh ta càng cười tươi hơn, đưa tay ra định đỡ túi giúp tôi. Tôi lùi một bước, mở cửa xe, đặt túi laptop vào trong, sau đó nhẹ nhàng mở cốp xe lấy đồ thể thao ra rồi ngẩng đầu lên và vẫn cười tươi. Người đàn ông đó nhìn mọi động tác của tôi một cách ngỡ ngàng, sau đó nhún vai cười gượng rồi quay người bỏ đi.

Bước vào thang máy, hình ảnh tôi xuất hiện trong gương: trên vai khoác túi đựng dụng cụ to đùng, một tay vẫn xách túi laptop đen, chiếc áo tay lỡ để lộ cánh tay gầy gò như không kham nổi. Trong mắt người khác, tôi chỉ là một phụ nữ gió thổi là bay. Một mình lặc lè với đống đồ, thảo nào luôn có người muốn đưa tay ra giúp đỡ.

Đưa tay ra giúp đỡ? Tôi không cần. Nếu mọi việc trên thế gian cần phải dựa vào bản thân để giải quyết thì tôi không thể quen với sự chăm sóc của người khác, một chút cũng không được.

Bước vào Wagas, cô phục vụ bước tới, mỉm cười với tôi, “hôm nay chị lại tập à?”.

“Ừ!”. Tôi đến nhiều nên mọi người đều quen mặt.

“Vẫn là một suất trà chiều chứ ạ? Cà phê phong cách Mĩ và bánh ngọt việt quất đúng không chị?”.

“Đúng rồi, biết rồi vẫn còn hỏi.” Tôi cười, bước đến chỗ ngồi quen thuộc thả mình xuống sofa, mởđọc tiểu thuyết. Đang đọc đến đoạn hay, cô phục vụ mang cà phê và bánh ngọt đến: “Người đẹp, sao lúc nào cũng chỉ có một mình? Chưa bao giờ nhìn thấy chị đi cũng với người khác. Khách hàng quen của bọn em ở đây đều tò mò thắc mắc”.

“Em tò mò hả? Đúng là, bao nhiêu tuổi rồi mà còn thích dòm ngó chuyện người khác”, tôi cười đáp lại cô bé. “Đặt bánh ngọt xuống rồi làm chuyện của em đi, đừng làm ảnh hưởng khi chị đọc tiểu thuyết.”

Đang lúc cao hứng, cúi đầu xem đồng hồ, sắp đến giờ tập, tôi tiếc rẻ đóng laptop lại, rời Wagas, lên tầng vào phòng tập. Một tiếng đồng hồ sau khi tập xong Yoga, tôi bước sang phòng nghỉ, vừa lau mồ hôi vừa chọn tạp chí.

Điện thoại di động vang lên hồi chuông báo có tin nhắn, tôi liền mở ra xem, một số điện thoại lạ: “Anh là Sở Thừa, tối nay em có thời gian không? Anh muốn nói chuyện với em”.

Sở Thừa? Trong đầu tôi lập tức hiện lên vẻ mặt tư lự của anh chàng. Vẻ mặt này của Sở Thừa để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Con người này lại muốn nói gì với tôi đây? Tôi tưởng hôm qua, sau khi nghe chuyện, anh ta sẽ giống như những người ngoài hành tinh khác, thỉnh thoảng ghé vào thế giới của tôi, tình cờ gặp gỡ và không bao giờ tương ngộ nữa. Dù sao thì khoảng cách giữa tôi và Sở Thừa cũng quá xa vời.

Tín hiệu tin nhắn lại xuất hiện: “anh đợi em chỗ hôm qua chúng mình chia tay, lúc nào em có thể đến được?”

Tôi trợn tròn mắt, không thể như vậy được. Sao anh ta có thể tự mình quyết định như vậy, anh ta không nghĩ là tôi sẽ không đi à? Những gã đàn ông kiểu này tự tin quá chừng, anh ta nghĩ rằng chỉ cần ngoắc tay là đàn bà sẽ chạy tới ngay à? Tôi bấm máy, quyết định nói rõ với anh ta. Điện thoại đã thông, một giọng đàn ông gãy gọn vang lên ở đầu dây bên kia.

“Lưu Bạch, em đang ở đâu vậy?”

“Em đang tập thẩm mĩ, vẫn chưa xong. Có việc gì không?”

“Anh có thể đợi em, có điều muốn nói trực tiếp với em.”

Tôi ngước mắt lên nhìn trần nhà. Mặc dù mới quen với con người này 2 hôm nhưng tôi phát hiện mình đã rất quen với cách đối nhân xử thế của Sở Thừa. Anh ta là kiểu người không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác, tự mình quyết định việc gì là cứ thế thực hiện. Hơn nữa, mặc dù anh ta là người Trung Quốc nhưng có một điều lạ là con người này không hề có khả năng quan sát sắc mặt và lời nói. Lẽ nào, anh ta không hiểu ý tôi là không muốn gặp anh ta ư?

“Em rất mệt, tập xong chỉ muốn về nhà ăn cơm”. Tôi đành phải nói thẳng, không cần khách khí, sợ anh ta không hiểu.

“Em đang tập ở đâu? Anh lái xe đến đón em nhé? Tập xong mà ăn cơm ngay sẽ béo đấy em ạ.”

“Rốt cuộc là anh muốn nói gì với em? Quan trọng lắm sao?” Tôi chịu thôi, nói chuyện với loại người này đúng là một sự hành hạ.

“Rất quan trọng. Có được không em?”

“Thôi được rồi, nửa tiếng nữa em sẽ đến. Anh cứ đợi ở đó”, tôi đành đầu hang. Thấy anh ta kiên quyết như vậy, tự nhiên tôi lại nổi trí tò mò muốn nghe xem rốt cuộc anh ta muốn nói gì.

Tôi đỗ xe ở góc nhỏ quen thuộc, kéo phanh và rút chìa khóa. Đây là con ngõ nhỏ trong khhung cư cao cấp, thường rất yên tĩnh, thỉnh thoảng trẻ con và người già qua lại, dưới bong cây ngày hè, phảng phất mùi hương dìu dịu của lá cây. Tôi ngồi thẫn thờ trong buồng lái, tại sao tôi lại đồng ý gặp anh ta? Tôi không muốn lừa dối lòng mình, Sở Thừa có một sức hút khó tả đối với tôi. Tôi có tình cảm với anh ta, trong lòng tôi trỗi lên một ham muốn ngờ nghệch. Nếu không đêm qua, tôi đã không tỉnh giấc giữa chừng và buồn phiền vô cớ. Nếu vẫn là cô gái ngây thơ chưa lấy chồng ngày đó, chắc chắn giây phút này, tôi sẽ tràn ngập niềm vui và lao đến chỗ hẹn. Nhưng giờ đây, tôi đã biết luật ngầm của thế giới tình cảm. Sở Thừa trẻ trung tuấn tú, xuất than từ gia đình giàu sang, là chàng trai danh giá mà bao cô gái mơ ước. Còn tôi đã đến tuổi toan về già, ly hôn nuôi con, mặc dù nhìn bề ngoài không phải lo miếng cơm manh áo nhưng thực ra trong lòng tôi biết rất rõ, đó chỉ là gắng gượng để mưu sinh, không muốn để mình trầm luân mà thôi. Anh ta muốn nói gì với tôi? Điều đó có ý nghĩa gì? Tôi và anh ta là hai đường thẳng song song, mãi mãi không bao giờ có thể gặp nhau, cũng không có kết quả gì, thế thì việc gì phải dính dáng đến nhau, tự gây phiền hà cho mình. Làm người đôi khi khó tránh khỏi việc bị người khác bêu nhục nhưng rõ rang biết không thể mà vẫn tự chuốc nỗi nhục đó, thế là làm sao? Bỗng chốc tôi cảm thấy nhụt chí chán chường, chỉ muốn lái xe đi về nhưng lại nghe thấy tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên trong xe.

“Lưu Bạch, sao em không xuống xe?” Giọng Sở Thừa ở rất gần. “Không phải em muốn bỏ về đó chứ?”

Tôi luống cuống quay đầu, nhìn thấy anh ta từ đầu chậm rãi bước ra, bất giác mặt đỏ bừng, giống như hồi đại học định bỏ về sớm từ cửa sau giảng đường lại bị thầy giáo túm được.

“Sao anh biết em đỗ xe ở đây?” tôi mở cửa bước xuống xe, thấy hơi ngại, bèn hỏi cho qua chuyện.

“Anh ngồi trong quán cà phê thấy em lái xe đến, rẽ vào con ngõ này. Đúng là một địa điểm lý tưởng. Sao em tìm được?”

“Em lớn lên ở đây. Sao vậy? Có việc gì muốn nói với em?”

Anh ta không trả lời, bất ngờ tiến sát lại gần, đưa tay vuốt tóc tôi: “Em mới tắm à? Xõa tóc thế này rất đẹp, đẹp hơn búi lên”.

Không lường trước được hành động của anh ta, bất giác người tôi khẽ run lên. Xấu hổ vì phản ứng đó, tôi lùi lại một bước, nghênh mặt lên hỏi: “Em vừa tập thẩm mĩ xong, đầu vẫn còn ướt hơi nên mới để xõa. Anh muốn nói gì với em?”

“Bọn mình đi ăn cơm nhé, hiện tại anh rất đói. Em đến muộn quá!” Sở Thừa nhìn tôi với vẻ ấm ức, dường như tất cả đều là lỗi của tôi.

Tôi thở dài, nếu một người đàn ông luôn luôn thích thể hiện nét mặt đó với phụ nữ thì chắc chắn anh ta sẽ rất thuận buồm xuôi gió trong chuyện tình cảm, rất ít phụ nữ từ chối được anh ta. “Anh thích ăn cơm gì? Em vừa tập xong, vừa nãy anh vừa nói, tập xong mà ăn ngay sẽ béo mà.”

“Em có gợi ý gì không? Anh mới đến Thượng Hải chưa đầy một tháng. Em dẫn đường, anh lái xe. Đi lấy xe với anh nhé!”

Tôi liếc Sở Thừa một cái, bảo tôi chọn? Đột nhiên tôi nảy ra một ý nghĩ ranh mãnh: “Chúng ta đ ăn cơm Nhật nhé! Tiệm Chim Hồng Hạc ở khách sạn Hoa Đình nấu món ăn Nhật rất ngon”.

“Được, thế anh nên đi đường nào?” Sở Thừa dẫn tôi đến trước quán cà phê, mở cửa xe ô tô: “em có hay đi ăn không?”

Tôi thầm mắng mình lãng nhách, người ta giàu có, việc gì phải quan tâm đến ý đồ vớ vẩn này của mình. Tôi ngồi lên xe Sở Thừa, rút cuốn sổ tay trong túi ra, nói cho anh ta biết địa chỉ, gọi điện đặt chỗ. Sở Thừa nhìn hang địa chỉ, điện thoại được tôi ghi chép dày đặc trong sổ tay với vẻ hào hứng: “ Em hay ghi lại tất cả các tiệm ăn à? Trông có vẻ rất nhiều. Em đã từng ăn ở những chỗ đó rồi chứ?”

“Không, chỉ là thói quen mà thôi. Phần lớn đều là tiện tay thì ghi lại, em đều cho điểm những chỗ từng đặt chân đến.”

“Tiệm này được 3 sao, điểm rất cao. Tiệm phía trên đó chỉ có một hình tam giác, có phải nấu rất dở không?” Sở Thừa chỉ tay vào sổ hỏi:

“Không phải, bởi vì hôm đến ăn ở tiệm đó, Mạt Lợi bị bỏng nước canh.” Tôi gập sổ lại, không muốn để anh ta xem nhiều.

“Em có rất nhiều ký hiệu cho riêng mình”, anh ta mỉm cười. Tôi có thói quen ghi chép những chuyện xảy ra hang ngày nhưng trong sổ đều là những ký hiệu đơn giản, chỉ có mình tôi mới hiểu. Tôi còn có một thói quen hoang đường hơn, mỗi khi trong lòng không vui, đều viết mail, gửi vào hòm thư của mình nhưng điều này là điều bí mật của tôi. Tại sao người đàn ông mới chỉ gặp một lần, hai lần này lại có thể lien tục khiến tôi phải vô tình tiết lộ những bí mật của mình.

“Con gái em tên là Mạt Lợi à?”, giọng anh ta nhẹ nhàng, “Một cái tên rất hay”.

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh giác.

“Những lời em nói khiến anh rất bất ngờ. Cả đêm qua anh không ngủ. Cứ nghĩ về những điều đó.” Không đợi tôi trả lời, anh ta tiếp tục lẩm bẩm: “Lưu Bạch, em rất hấp dẫn. Dáng vẻ uể oải, dường như không quan tâm đến mọi chuyện nhưng nói đến đồ ăn là kể vanh vách. Em lại hay giúp đỡ bạn bè, mỗi khi nói đến chuyện khiến em không vui, trông em như chú nhím xù long, rất đáng yêu. Ngay từ đầu em đã lôi cuốn anh. Mặc dù cách nói chuyện có phần gay gắt nhưng thực ra trong lòng lại rất mềm yếu. Anh nói có đúng không?”

Tôi cứng họng không nói được gì, đành ngây người ngồi im.

“Khi nói chuyện với Mạt Lợi, giọng em rất dịu dàng, hoàn toàn không giống lúc em tranh luận với anh về con gái Thượng Hải. Thật là ngọt ngào, nhưng bạn bè bình thường không thể cảm nhận được vẻ ngọt ngào đó. Anh chưa từng có kinh nghiệm kết bạn với người mẹ độc thân. Không biết mọi người trong nước nghĩ thế nào, nhưng anh thực sự không quan tâm đến những điều đó. Hôm nay, anh hẹn em đến đây chỉ muốn hỏi em câu hỏi ngày hôm qua. Em có muốn tiếp tục hẹn hò với anh nữa không?”

Đầu tôi như ù đi. Tôi cũng không biết mình đã ngồi xuống bàn ăn như thế nào. “Lưu Bạch, mày hãy tỉnh lại đi”, một Lưu Bạch khác đang gào thét lớn trong tôi, “ đừng vì mấy câu nói của anh chàng mà biến thành cây si. Mày không phải cô bé lọ lem, thế gian này cũng không có cô bé lọ lem nào hết”. Trong lòng tôi giằng co quyết liệt, dường như cả thế kỉ nay không có cảm giác này rồi, có một người đàn ông tuyệt vời như thế, sau khi biết được sự thật về tôi, thẳng thắn nói trước mặt tôi rằng anh ta không quan tâm và muốn hẹn hò với tôi. Hiện giờ anh ta đang ngồi với tôi, cúi đầu xem thực đơn, khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, phong thái đĩnh đạc. Người ta nói phú quý sinh an nhàn, tôi tin là như vậy. Bình thường con trai ở tuổi này, chắc chắn không thể ung dung tự tại như anh được. Đàn ông chưa đầy 30 tuổi, phần lớn đều nông nổi bộp chộp, bận rộn toàn những chuyện không đâu. Nhưng người ngoài 30 tuổi lại bị năm tháng luyện thành người quá ranh ma. Nếu nói tôi không hề rung động là nói dối. Nhưng rõ rang nếu biết sẽ chẳng đi đến kết quả gì mà vẫn muốn bắt đầu, không phải là tự tìm đường đến chỗ chết hay sao?

“Lưu Bạch, em đang nghĩ gì vậy?” Sở Thừa gập thực đơn lại nhìn tôi.

“Em còn một việc chưa nói với anh. Em năm nay 28 tuổi, lớn hơn anh. Anh có cần suy nghĩ nữa không?”

“Sở Thừa trợn tròn mắt nhìn tôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Lưu Bạch, em nhẫn tâm quá”.

“Sao vậy?” Đột nhiên tôi cảm thấy vui hơn, cũng để lộ vẻ mặt ấm ức cho Sở Thừa xem.

“Sao em có thể làm vậy? Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, em lien tục nói ra những lời khiến người ta phải bất ngờ. Lần đầu tiên gặp nhau, em đã ăn thịt bò sống. Anh yêu cầu được hẹn hò, em liền gọi điện thoại cho con gái ngay trước mặt anh, nói với anh rằng em đã từng ly hôn và đang nuôi con. Em khiến anh mất ngủ một đêm, khó khăn lắm mới được can đảm hỏi em them lần nữa, không ngờ em trả lời rằng em còn hơn anh hai tuổi. Em còn điều gì chưa nói nữa không? Nói luôn cả thể đi.”

“Không còn gì nữa cả, em nói hết rồi.” Khi nghe Sở Thừa nói ra những điều đó với vẻ ấm ức, tôi bất giác bật cười.

“Thế em nghĩ anh nên làm thế nào?”, Sở Thừa nhìn chằm chằm vào tôi hỏi. Tôi bắt đầu cố tình lảng tránh ánh mắt của anh ta.

“Anh nên biết rằng, chúng ta là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, sự lựa chọn tốt nhất là chỉ làm bạn bè bình thường thôi. Còn về quan hệ khác, không nên để nó xảy ra vì cũng chẳng đi đến kết quả gì. Em nói như vậy, anh có hiểu không?”, tôi khẽ nói.

“Anh không hiểu”, Sở Thừa thở dài. “Lưu Bạch, vừa nãy em cười, nụ cười của em rất ấm áp.”

Đây là câu trả lời kiểu gì vậy? Trái tim tôi như bị va một cú mạnh đầy chua xót. Tôi không phải là Lưu Bạch luôn giữ nụ cười trên môi đó sao? Nhưng nụ cười đó giả tạo đến mức nào, chỉ có mình tôi biết. Nụ cười thực sự đã xa tôi từ lâu rồi, giờ đây người đàn ông này nói tôi cười rất ấm áp. Làm thế nào bây giờ, dường như tôi đã trở nên mềm yếu hơn, anh ta quả thực là nguy hiểm.

“Em không muốn thử lại một lần nữa. Cảm giác bị bỏ rơi đau đớn lắm”, tôi khẽ nói.

“Không bắt đầu thì làm sao biết sẽ không có kết quả? Thế gian còn có những người bị chết nghẹn khi ăn cơm nhưng vì chuyện này mà chúng ta không cần ăn cơm nữa sao?” Anh ta cười với tôi: “Đừng sợ, Lưu Bạch. Em đã nhốt mình quá lâu rồi, em thử ra ngoài hít thở không khí đi, thế giới này không tệ như em tưởng đâu.”

Tai tôi ù đi vì câu nói của Sở Thừa, dường như sự việc phát triển theo chiều hướng mà tôi không thể làm chủ. Chút lý trí còn sót lại vẫn đang giãy dụa nhưng trái tim tôi đã cảm động không nói nên lời. Tôi yếu ớt gật đầu, anh nhìn thấy bỗng nhiên cười tươi hơn. Giây phút này, tôi biết cuộc sống bình lặng của mình đã kết thúc.

Đêm nay tôi không tài nào ngủ được. Trong đầu cứ văng vẳng những câu nói của anh. 12 giờ đêm, đột nhiên điện thoại báo có tin nhắn. Tôi mở máy ra, thấy có tin nhắn của anh: “R U sleeping? Can I call u now?”.

Tôi mở to mắt nhìn màn hình, ngần ngừ. Người đàn ông này hơi ngông cuồng nhỉ. Không đợi tôi ngần ngừ xong, chuông điện thoại reo vang. Tôi nghe máy, giọng nói của anh vọng tới, cái giọng Miền Nam gãy gọn đó, nửa đêm nghe khá dịu dàng.

“Lưu Bạch, em nhấc máy nhanh quá, có phải chưa ngủ không?”

“Bị tin nhắn của anh làm tỉnh giấc, sao ngủ được chứ”, tôi cứng họng, không muốn để anh biết mình trằn trọc thao thức đến giờ này.

“Anh vừa mới nằm, rất nhớ em”, anh nói thẳng vào vấn đề. Tôi không biết nói gì hơn, nhưng lòng lại cười thầm, có người nói nhớ mình, cảm giác này tuyệt quá.

“Ngày mai chúng mình hẹn nhau đi chơi nhé, cùng đi ăn đồ ăn Triều Châu. Em có biết quán nào ở Thượng Hải có đồ ăn Triều Châu chính cống không?”

“Sao lại là đồ ăn Triều Châu?”, tôi hơi ngạc nhiên hỏi.

“Anh là người Triều Châu mà, quê anh ở Sán Đầu, em đã nghe nói bao giờ chưa?”

Anh tự kể chuyện của mình, tôi bật cười: “Hóa ra anh là người Triều Châu, vùng đất nổi tiếng đó hả? Vinh hội, vinh hội! đây là lần đầu tiên trong đời em được làm quen với người Triều Châu”.

“Vinh hội?” Sở Thừa tỏ vẻ không hiểu, hỏi tiếp: “Thế nào là vinh hội?”

“Tức là rất vinh hạnh được hội ngộ, làm quen với anh.” Tôi khẽ mỉm cười, nửa đêm giằng co trong điện thoại giống như hồi mới biết yêu, quãng thời gian đó dường như đã cách xa tôi hang mấy thế kỷ rồi, nhưng cảm giác ấm áp lúc này khiến tôi bật cười.

“À, anh mới là người vinh hạnh vì được làm quen với em”, Sở Thừa cười. “Ngày mai đừng quên cuộc hẹn với anh nhé!”

“Vâng, tạm biệt.” Tôi gập máy lại, đột nhiên thấy mắt díp lại, người uể oải, đêm nay, tôi ngủ ngon hơn bao giờ hết.

Sáng hôm sau, như thường lệ, tôi lại ngủ nướng đến lúc mặt trời đã lên cao. Ngủ nướng là đặc quyền của những người hạnh phúc, đặc biệt là khi bên ngoài trời nắng như đổ lửa. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Mạt Lợi lay tôi tỉnh giấc: “Mẹ ơi, dậy đi!”

Tôi trở mình ôm chặt con gái, đúng là con gái của tôi có khác, người vừa thơm vừa mềm mại. Chợt nhớ hôm nay còn có cuộc hẹn, tôi bèn bật ngay dậy. Xuống giường mở tủ quần áo ra, đứng trước đám quần áo, tôi bắt đầu nghĩ ngợi. Mặc gì được nhỉ? Trong tủ toàn màu đen, trắng, xám, bình thường tôi chỉ lấy bừa một bộ để mặc, hôm nay tự nhiên lại thấy ngần ngừ. Nếu mặc váy liền thân, liệu trông có cứng quá không nhỉ, nhưng nếu mặc đơn giản quá, chỉ là áo phông quần bò thì… T trời ạ.

Chợt tôi nghe thấy tiếng mẹ vọng vào: “Lưu Bạch, sao con vứt quần áo đầy ra giường thế hả?”

Tôi cúi xuống nhìn, đúng là trên giường chất đầy quần áo, Mạt Lợi ngồi bên, trợn tròn mắt nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Bất giác tôi thấy mặt mình đỏ ửng lên, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, treo quần áo về vị trí cũ: “Không có gì đâu mẹ. Hôm nay con đi ăn tiệm, định chọn một bộ để mặc”.

“Bình thường đi ăn con có mặc cầu kỳ thế này đâu. Lưu Bạch, hôm nay con có hẹn với ai vậy?” mẹ tỏ rõ vẻ hào hứng, dò xét tới cùng.

"Chỉ là một người bạn bình thường mới gặp hai lần thôi mà mẹ, không có gì đâu". Tôi lấy quần bò ra mặc, vẫn nên mặc thoải mái một chút, cần gì phải cầu kỳ quá, chỉ là một bữa cơm thôi mà.

Đến giờ hẹn, tôi xách túi ra cổng khu chung cư, chiếc ô tô của anh lặng lẽ đỗ ngoài cổng. Tôi bước đến, thấy Sở Thừa ngồi trong buồng lái, trên vô lăng vẫn đặt tấm bản đồ đang mở. Tôi gõ cửa sổ, anh giơ tay mở cửa cho tôi. Tôi ngồi lên xe, cả hai chúng tôi cùng mỉm cười.

"Lưu Bạch, khu nhà em ở khó tìm thật đấy". Anh giơ tấm bản đồ lên rồi nói tiếp: "Những lối rẽ này khiến anh phải lòng vòng khá lâu”.

“Theo như em được biết, không phải anh từng nói anh là người rất giỏi tìm đường đó sao? Mấy lối rẽ đơn giản này làm sao bắt anh phải đầu hàng được”, tôi trêu anh.

“Nhưng trên bản đồ không nói đây là đường một chiều mà”, anh đưa bản đồ về phía tôi vừa chỉ vừa nói. Tôi ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng trên cơ thể anh, thoang thoảng hương đồng nội. Từ trước đến nay tôi luôn nghĩ đàn ông dùng nước hoa rất nữ tính nhưng khi ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ này trên cơ thể anh, tôi lại cảm thấy vô cùng quyến rũ. Tôi khẽ hít thở, thầm mắng mình vô tích sự. Lưu Bạch, mày sống cũng bằng không, ngần này tuổi đầu vẫn bị đàn ông mê hoặc.

Cuối cùng, chúng tôi đã đến tửu lầu Triều Châu duy nhất mà tôi biết. Tửu lầu đã mở lâu năm, nằm trên tầng trên cùng của tòa tháp thương mại, thực đơn đều đã cũ sờn. Sở Thừa gọi món rất thành thạo rồi anh khen nhà hang này nấu món rim ngon. Món ăn Triều Châu vị thanh đạm, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, mải chuyện mà không biết mình đã ăn rất nhiều. Ăn xong, chúng tôi rời Tửu lầu, anh cua xe thành thạo lên cầu vượt: “Lưu Bạch, bọn mình đi ngắm cảnh đêm nhé”.

Đêm Thượng Hải phồn hoa náo nhiệt. Tôi ăn quá no, ngồi trên xe bật máy lạnh, hai bên cầu là ánh sang rực rỡ, cảm giác mọi thứ như bị bỏ lại sau lưng. Bình thường tôi phải lái xe chở cả nhà nên rất ít có cơ hội ngồi trên xe ngắm ngía hai bên đường. Tự nhiên có cơ hội thong dong thế này, tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhìn cảnh vậy bên ngoài thấy khác hẳn ngày thường. Sở Thừa cho xe chạy vào đường ngầm xuyên qua song Hoàng Phố hòa vào dòng xe cộ. Lúc đến cửa ra Phố Đông, cảm thấy vạn vật sáng bừng, bất giác tôi khẽ reo lên: “Đẹp quá!”.

“Anh cảm thấy đây là khu vực đẹp nhất trong thành phố Thượng Hải. Náo nhiệt thật, có thể sánh với bất cứ nơi nào trên thế giới.” Anh đánh vô lăng, chuyển hướng sang phía bờ sông: “Tuần trước, đến đây cùng các bác các chú, anh thấy rất có ấn tượng.

Chúng ta ra bờ sông ngắm cảnh nhé. Có phải ở đây có đường Tân Giang không?”

Đường Tân giang? Tôi bật cười, đây là một trong những nơi các đôi tình nhân hay lui tới, nổi tiếng nhất Thượng Hải. Không biết bao lâu rồi tôi không đặt chân đến địa điểm lãng mạn thế này. Khi ở bên anh, dường như tôi luôn làm những việc mà lâu lắm mình không làm.

Đúng là một địa điểm lý tưởng, gió sông vờn nhẹ, Thượng Hải ngày tháng 6, vẫn chưa đến ngày nắng gắt. Hai bên bờ sông lấp lánh ánh đèn, bên cạnh là người đàn ông mới quen, mỗi khi nghiêng đầu, tôi lại thấy ánh mắt anh chăm chú nhìn tôi. Đôi mắt anh không gợi cảm như những người đàn ông khác mà to tròn, hai mí, ánh mắt trong trẻo, ngây thơ như trẻ con. Ánh nhìn chăm chú trên gương mặt trẻ con đó không sâu xa khó hiểu mà rất rõ rang, khiến người ta phải cảm động. Tôi thấy hơi bối rối, lẩn tránh ánh mắt anh, tôi bước ra rìa sông, đặt hai tay lên thành lan can săt, chỉ vào ánh đèn rực rỡ phía bờ bên kia: “Không phải anh muốn ngắm cảnh đó sao? Sao cứ nhìn em chằm chằm vậy?”.

Phía sau không thấy tiếng trả lời, đột nhiên tôi cảm thấy bờ vai hơi nóng, anh khẽ thì thầm bên tai tôi: “Lưu Bạch!”. Bất giác mùi hương nhẹ nhàng đó tỏa khắp đâu đây, bao bọc cả cơ thể tôi. Đầu óc tôi tỉnh táo nhưng cơ thể lại hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của lý trí, mềm nhũn như một kẻ say túy lúy. Người đàn ông này giống như một mảnh nam châm với sức hút mãnh liệt làm con tim tôi rối bời. Đôi môi anh kề sát lại, nóng bỏng, khiến tôi cảm thấy da thịt mình thêm lạnh giá. Giữa lúc thẫn thờ, chúng tôi đã ghì siết lấy nhau. “Lưu bạch!”, anh lại gọi tên tôi, xem lẫn cảm giác đê mê. “Không hiểu sao, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn ôm chặt, em có một vẻ gì đó rất hấp dẫn.”

Lồng ngực tôi căng trào tựa trái cây chin mọng, chỉ cần có một lỗ nhỏ là sẽ tràn hết ra ngoài, khóe mắt tôi bỗng cay cay. Không phải, không phải là sự thật, tôi nghe thấy tiếng mình khản đặc, dường như tôi đang tự nhủ với lòng mình. Tôi nghe thấy anh trả lời : “Đúng là sự thật, Lưu Bạch, đúng là sự thật”. Trong nháy mắt, anh xoay người tôi lại, đôi môi nồng nàn của anh bất ngờ chạm xuống. Bỗng chốc, mọi cảnh vật xung quanh trở nên xa vời, tiếng người, tiếng còi tàu trên sông, tiếng thì thầm của các đôi tình nhân, tiếng cười của con trẻ, tất cả đều không còn nữa. Đất trời như tối hơn, lỗ nhỏ đó đã được khơi ra, mọi cảm giác chua ngọt trong lồng ngực tôi tuôn trào ra bên ngoài. Dường như chỉ một tích tắc, không, dường như một lúc rất lâu, đôi môi anh mới từ từ rời khỏi tôi. Anh cúi đầu nhìn tôi rồi lại ghì siết và hôn mạnh hơn: “Không ngờ lại là em, Lưu Bạch. Bao nhiêu năm rồi, người mà anh chờ đợi lại chính là em.”

Không phải là sự thật, từ nơi sâu thẳm trong lòng chất chứa những vị chua ngọt đó lại là một nỗi buồn thê lương. Cũng giống như tôi, người đàn ông này đang rung động mạnh mẽ. Anh nói bao nhiêu năm rồi, người mà anh chờ đợi lại chính là tôi, nhưng không ai có thể sống trọn đời trọn kiếp với một người khác. Tôi và Mặc Nhiên, năm xưa sống bên nhau, không giờ nghĩ mình sẽ đem lòng yêu người khác. Anh đã bỏ tôi mà đi, tôi không còn là tình yêu duy nhất của cuộc đời anh. Sự xuất hiện của Sở Thừa đã nhắc nhở tôi rằng, tôi cũng sẽ quên đi quá khứ và rung động trước một người khác. Không ngờ giây phút này, tôi lại có cảm giác thê lương đó, dường như mọi thứ an bài trước mắt toàn là chuyện buồn, tương lai rồi cũng sẽ không có niềm vui.

Mọi thứ đều ngọt ngào với hai kẻ mới yêu nhau. Mặc dù từ trước đến nay, đi đâu tôi cũng lẻ loi một mình nhưng cũng đã dần quen với việc tối tối nằm trong chăn cười nói với anh qua điện thoại và thường xuyên có những cuộc hẹn hò ngọt ngào. Tiếp xúc nhiều tôi nhận thấy, không những tư duy của Sở Thừa là một đường thẳng mà anh còn không ngần ngại dành trọn ven tâm huyết cho những gì mình thích. Chỉ cần có thời gian rỗi, bất chấp đường xá xa xôi anh đều đến gặp tôi, dù chỉ là một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, chỉ cần hai người ngồi nhìn nhau đã thấy thỏa nguyện lắm rồi. Vẻ si mê cuồng nhiệt đó khiến tôi vô cùng cảm động.

Buổi trưa tháng 7, tôi ngồi trong quán cà phê quen thuộc đợi điện thoại của anh. Lười nhác là độc quyền của những người hạnh phúc, tôi ung dung cuộn tròn người trên sofa. Tường tầng hai được thiết kế hoàn toàn bằng kính, qua khe hở của bức rèm xếp, tôi thấy ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ tỏa xuống mặt đường thưa thớt bóng người. Hai bên đường là hai hàng cây ngô đồng tán lá sum xuê. Chúng bằng tuổi với tôi, không còn trẻ nữa, vì thế mỗi năm đến hè, cả con đường rợp trong bóng mát, ánh nắng hắt qua kẽ lá, lấp loáng dưới mặt đường. Quán cà phê vô cùng yên tĩnh, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng trữ tình, mặt sofa bằng vải nhung màu xanh rêu tạo cảm giác lạnh lẽo, chiếc bánh ngọt đặt trước mặt mới chỉ ăn một miếng, viên đá lạnh trong ly cà phê đã tan gần hết.

Ông chủ quán bước lên cầu thang, cười: “Chàng đến muộn rồi”.

Tôi liếc nhìn ông ta một cái, người đàn ông Đài Loan cao gầy, một năm bốn mùa chỉ mặc áo sơ mi đen, đeo kính gọng vàng và những ngón tay thon dài. Ông ta có tính ưa sạch sẽ, hơi kỳ dị nên mỗi lần thanh toán, ông ta lộ tõ vẻ chê tiền, bị tôi cười cho mấy lần, chê tiền bẩn mà vẫn lấy. Ông ta giống dân trí thức hơn là chủ quán cà phê. Nhưng ông chủ này cũng có ưu điểm, lần nào đến cũng biết tôi cần gọi gì, không bao giờ tôi phải giải thích thêm câu nào và ông ta cũng là người trầm tính nhưng gần đây lại có vẻ nói hơi nhiều.

“Tôi đến sớm quá”, thực ra tôi không muốn giải thích nhưng không hiểu sao lại trả lời ông ta. “Buồn ngủ quá!”

“Thế cô cứ ngủ đi, đằng nào cũng còn sớm”, ông chủ quán khẽ mỉm cười nói. Tôi liền co chân lên ghế, ngả đầu ngủ thiếp đi. Đúng là hơi buồn ngủ thật, cuộc sống thế này chắc chắn sẽ bị những người chăm chỉ làm việc chê trách. Cứ chê trách đi, tôi thầm chế giễu mình, tôi đã sống không có mục đích từ lâu lắm rồi. Ngủ một lúc lâu, đột nhiên tôi cảm nhận có người đang nhìn mình chằm chằm. Tôi cố gắng mở mắt, ngẩng đầu lên, tôi thật sự bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt Sở Thừa.

“Anh đến rồi à? Đưa bố anh ra sân bay rồi chứ?” đầu nhìn đồng hồ, tôi ngủ cũng khá lâu, hơn một tiếng đồng hồ rồi.

“Sao em không mở máy?”, giọng anh tỏ vẻ không vui.

Tôi cầm di động lên với vẻ ngạc nhiên. Hả, hết pin rồi, màn hình tối om. Anh không liên lạc được với em, đợi em ở đây từ lâu lắm rồi, anh ngồi ngay đằng sau. Đợi một tiếng rồi, đang định về thì nhìn thấy em.”

Tôi không biết nói gì hơn.

“Em nhỏ bé quá, cuộn tròn trên sofa, cái nghế này lại đặt trong góc, anh chẳng nhìn thấy gì cả. Anh ngồi ngay sau em mà không hề biết.”

Vừa mới tỉnh giấc nên còn chưa tỉnh táo, tôi chỉ biết giữ nguyên tư thế, ngửa đầu, ngơ ngác nhìn anh. Anh đang giận à? Những câu nói đó, là do đợi lâu quá sốt ruột nên mới nói thế ư?

“Máy em hết pin, em không để ý. Anh giận à?” Tôi đưa di động cho anh, đột nhiên cảm thấy mình làm như thế cũng chẳng giải quyết được việc gì, liền rút tay về.

Bất ngờ anh đưa tay kéo tôi dậy, ánh nắng rọi qua khe cửa xếp lướt qua mặt anh: “Không phải giận mà chỉ thấy lòng trống trải khi không làm cách nào lien lạc được với em. Tự nhiên thấy em lặng lẽ nằm ngủ trên sofa, người cuộn tròn, anh chưa bao giờ nhìn thấy em ngủ. Em rất đẹp.”

Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ biết nhìn anh một lúc lâu sau mới mở miệng: “Thế bọn mình đi đâu bây giờ?”

Anh cúi đầu cười, nắm tay tôi dẫn xuống dưới: “Dĩ nhiên là đi ăn rồi, anh vẫn chưa ăn gì đây này.”

Xuống tầng thấy ông chủ quán mặc sơ mi đen cúi đầu cố tình tỏ ra bận rộn, tôi hậm hực trợn mắt với ông ta. Lão chủ quán này, rõ rang biết anh đến mà không gọi tôi dậy. Tôi định bước đến chỗ ông ta nhưng Sở Thừa đã nắm chặt tay tôi. Anh nắm chặt quá, đi dưới ánh nắng mặt trời, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh lan tỏa khắp người tôi. Cảm giác này vừa gần gũi vừa xa lạ. Mấy năm trước từng có nó, không ngờ lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác này trong những năm tháng còn lại của cuộc đời.

Thế là hai chúng tôi nắm tay nhau, bước đi trên con đường tràn ngập bóng mát chỉ để ăn một bát mì. Một quán ăn nhỏ kiểu Nhật, trưa muộn, quán khá vắng khách. Đúng là anh đói thật, lúc ăn mì còn phát ra tiếng húp xì xụp. Dường như đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh thế này, hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh Sở Thừa ngồi trong một quán ăn tây sang trọng thành thạo sử dụng dao nĩa, nhưng hình ảnh này lại chân thực đến mức đáng yêu. Hơi nóng trong bát mì bốc lên nghi ngút, vầng trán rộng của anh lấm tấm mồ hôi. Tôi nhìn như bị hút hồn.

Sở Thừa ngẩng đầu, nụ cười hiện rõ trên môi: “Em buồn cười khi nhìn thấy anh thế này à?”

Tôi giạt mình, bất giác đưa hai tay lên chống cằm, cứng giọng đáp: “làm gì có chuyện đó, anh thì có gì đáng nhìn.”

Sở Thừa đặt đũa xuống, lấy tay che ngực với vẻ đừa cợt: “Không có gì đáng nhìn sao? Lưu Bạch, em làm anh buồn quá. Anh vẫn tưởng rằng em cũng có phần thích anh mà.”

Tôi cười giòn tan: “Anh nói không sai, em thích anh, bị mê hoặc vì vẻ đẹp của anh, anh hài lòng rồi chứ?”

Đột nhiên mắt anh sáng rực lên: “Lưu Bạch, em nói em thích anh?”

Vốn chỉ nói đùa nhưng tôi sững người khi thấy vẻ mặt anh. Tôi không nói được câu nào, bất giác mặt nóng bừng lên. Không cần soi gương cũng biết mặt tôi đỏ thế nào, tôi thầm rủa mình vô tích sự. Tại sao tôi luôn giống như con ngố khi đứng trước mặt anh, mọi hành động của tôi đều không giống với mình thường ngày.

Bất ngờ nghe thấy tiếng sấm rền, tôi ngó cổ ra ngoài, mây đen đã kéo đầy trời, rồi mư như trút nước, mưa rào buổi chiều là nét đặc trưng của mùa hè Thượng Hải.

“Mưa rồi”, tôi lẩm bẩm.

“Em không thích mưa à?”

“Không, em rất thích. Hồi nhỏ, dưới sân nhà em là một cái chợ, những lúc mưa trút xuống bất ngờ, em thường đứng bên cửa sổ nhìn mọi người vội vã thu dọn hàng hóa, nhanh chóng đẩy xe rồi mất hút. Nhìn thấy người khác cuống cuồng như thế, em cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc khi được ở trong nhà.”

Anh cười: “Nghe như rất vui mừng trước sự đau khổ của người khác, Lưu Bạch ạ.”

“Thế còn ngày mưa của anh thế nào?”, tôi nhìn anh khẽ hỏi.

“Những buổi chiều mưa thế này, chắc chắn là anh ở nhà rồi, nghe tiếng mưa rơi, tiện thể đánh một giấc ngon lành, nghe nhạc, xem VCD cũng rất tuyệt”, anh nói rất tự nhiên, tay đặt trên bàn. Tôi và anh đều là những con người hạnh phúc, không phải bôn ba vật lộn vì kế sinh nhai, những điều ngày mưa đem đến cho chúng tôi đều là cảm giác ấm áp. Tôi nhìn bàn tay anh. Ngoài cửa sổ mưa xối xả, dường như không bao giờ biết tạnh. Lác đác có người đi bộ che đầu chạy trên đường. Nhưng ở trong này khô ráo và dễ chịu, chỉ có ngón tay anh thon dài, trắng trẻo trước mắt tôi. Đột nhiên, tôi nghe thấy giộng mình nhẹ nhàng: “Trong ngõ là nhà cũ của em, trong nhà có nhạc, còn có rất nhiều bộ phim cổ xưa.”

Tôi không ngẩng đầu nhìn anh, chắc chắn mặt tôi vẫn đỏ bừng. Bàn tay đó đưa ra vuốt tóc tôi, giọng anh rất ấm và dịu dàng: “Tuyệt vậy hả Lưu Bạch”.

Lúc chạy về đến nhà, cả hai chúng tôi đều ướt như chuột lột. Bản thân tôi cũng rất ít về căn hộ nhỏ này. Khu nhà kiểu cũ, xây dựng đã lâu lắm rồi, hành lang tối om. Một tay tôi lấy chìa khóa trong túi, tay kia bị anh nắm chặt, ướt nhẹp, tôi cũng không biết đó là nươc mưa hay mồ hôi nữa. Mãi tôi mới mở được cửa, chỉ trong chớp mắt cánh của đã bị anh lấy tay đóng lại và làn môi mềm mại của anh ập ngay xuống môi tôi. Bất giác, tôi lùi một bước, cạch, lưng đụng vào tường. Cánh tay anh quàng chặt lấy người tôi, nóng bỏng. Anh đang nói gì đó nhưng đôi môi đang siết chặt lấy nhau làm tôi không nghe rõ, hình như anh đang gọi tên tôi: “Lưu Bạch, Lưu Bạch!”

Và rồi điều đó cũng xảy ra, chúng tôi như hai con thú đã đói khát lâu ngày, hoàn toàn hành động theo bản năng. Căn phòng rất bé, anh ôm tôi và dễ dàng tìm thấy phòng ngủ. Chúng tôi nằm vật xuống giường, thở hổn hển, bỏ hết mọi thứ trên người đối phương. Chúng tôi cuốn chặt lấy nhau như đôi tình nhân cửu biệt trùng phùng, cơ thể đối phương vừa lạ lẫm vừa vô cùng quen thuộc. Lúc anh đưa vào, tôi khẽ rên lên một tiếng thỏa mãn. Dường như không chỉ cơ thể mà vô số những đêm dài lẻ loi tỉnh giấc một mình của tôi đều được lấp đầy. Những ngày đó là những sớm bình minh và những chiều hoàng hôn mộ mình khóc thầm trong xe và cả những vết thương lòng đã bị khoét sâu từ lâu, lâu đến mức không ai còn nhận ra được nữa.

Đôi mắt anh lấp lánh trong bóng tối, chúng đang nhìn tôi chằm chằm, khoái cảm xa cách lâu ngày trào dâng như lốc xoáy, sự hưng phấn của cơ thể khiến tôi đê mê. Lúc tôi chuẩn bị lên cao trào, tiếng anh hổn hển áp sát vào tai tôi: “Lưu Bạch, anh yêu em, anh yêu em!”

Yêu tôi, anh đang nói yêu tôi. Đột nhiên cảm giác đê mê biến mất, tôi mở to mắt nhìn anh, nói từng chữ một: “Anh không biết anh đang nói gì đâu.”

“Anh biết mình đang nói gì.” Khoảnh khắc phóng ra đó, cơ thể anh run lên, rồi anh lên tiếng trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play