“Ca, gần đây sao ngươi cứ ở Bắc Lam lâu mãi thế?”

Trông thấy Dương Tĩnh Lan trở về, Tiêu Thương Nhiên không thể chờ được, hỏi ngay.

Dương Tĩnh Lan nói dối mặt không đổi sắc: “Cũng không có gì, chính là nói chuyện cùng Hiểu Kiệt một chút thôi.”

Dừng một chút, y hỏi:“ Thương Nhiên… Ngươi biết “Cửu U hoàng tuyền’ không ?”

“Đương nhiên biết rõ. Ca, không phải là ngươi nhớ được gì sao?” Tiêu Thương Nhiên hưng phấn.

“Ách… Chỉ là ta nghe nói qua tên, nghĩ muốn tìm hiểu một chút.” Cũng không thể ngay cả mình bị giết chết như thế nào cũng không biết a.

Tiêu Thương Nhiên liền nói tất cả những gì mình biết cho y: “Đây là một tổ chức sát thủ rất lợi hại, thế lực trải rộng khắp Trung Nguyên. Bởi vì người trong ‘Cửu U hoàng tuyền’ hành tung bất định, thân phận của thủ lĩnh không muốn người biết. Ta chỉ nghe nói ‘Cửu U hoàng tuyền’ có tam đại sát thủ, Đoạn Hồng, Đạp Tuyết cùng Truy Vân.”

Lần trước Truy Vân đã bị Sát Thần dùng phi tiêu giết chết …. Giao dịch một trăm lượng hoàng kim, tin chắc bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ. Người tiếp theo tới giết mình , rất có khả năng sẽ là Đạp Tuyết hoặc Đoạn Hồng.

Xem ra bản thân tốt nhất không cần tùy tiện xuất môn vào lúc này.

Nghĩ tới đây, Dương Tĩnh Lan cảm thấy mình rất buồn cười. Thời gian trước còn tự sát, hiện tại sao lại trở nên yêu quý tánh mạng như thế?

Nói trắng ra là, mình đang khiếp đảm.

Nam Trúc Khiêm mày kiếm dựng lên.“Ngươi nói,‘Cửu U hoàng tuyền’ phái ra Truy Vân ám sát Thương Nguyệt?”

“Vâng. May mắn Sát Thần đuổi tới kịp thời, giết Truy Vân.” Phi Minh nghĩ thầm, vẫn quyết định đem công lao tính trên người Sát Thần.

“Ai kêu ngươi lòng dạ đàn bà. Thành sự không có, bại sự có dư.” Sát Thần hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm cảm kích hắn.

Thậm chí ngay cả Truy Vân đều xuất hiện… Nếu mình không có phái Sát Thần đuổi kịp Phi Minh, hậu quả…… Nam Trúc Khiêm không dám tưởng tượng.

Có thể khiến tam đại sát thủ xuất hiện tiến hành giao dịch….. Ít nhất cũng phải trăm lượng hoàng kim a?

Tìm hiểu trước rồi tính, Nam Trúc Khiêm phân phó thuộc hạ bên cạnh:“Ngươi đi ra ngoài điều tra, gần đây có ai lấy ra trên trăm lượng hoàng kim từ trong ngân hàng tư nhân không ?”

Đợi những người khác lui ra sau, Du Hiểu Kiệt mở miệng :“Nguyệt cùng người của Diệt Diệu giáo có thù oán… Nói không chừng là bọn hắn làm.”

“Ta biết. Nhưng trước hết vẫn nên điều tra rõ ràng.” Nam Trúc Khiêm nói,“ Hiểu Kiệt, Thương Nguyệt người này, đến cuối cùng vẫn không phải là người yếu đuối. Biết rõ mình bị người ta theo dõi, còn bảo ta không cần phải phái người bảo vệ y. nhưng lòng tự trọng quá cao sẽ hại y.”

Du Hiểu Kiệt trong mắt dâng lên nộ diễm: “Ngươi không cần phải nói như thể ngươi rất hiểu y. Ta mới là người hiểu rõ tâm tư của y nhất.”

“Phải không?” Nam Trúc Khiêm cười khổ,“Vậy ngươi biết rõ y vì sao khóc trong mộng không ?”

“.. Ta….” Du Hiểu Kiệt ngẩn cả người.

Chúng ta cũng không hiểu rõ y, không phải sao?

“Tiêu Thương Nguyệt, có người tìm ngươi.”

Dương Tĩnh Lan nhìn về phía cửa nhạc phường, lúc này có một bạch y nữ tử đang đứng.

“Nhã Lam?” Có thể ở nơi này trông thấy tri kỷ của mình, Dương Tĩnh Lan có chút kinh hỉ,“Sao ngươi lại tới đây?”

Đồng Nhã Lam cười với y.“Ta vừa mới đi mua dược, tiện đường đi qua nơi này, liền đến gặp ngươi. Ngươi thế nào? Nếu có người khi dễ ngươi, nhất định phải nói cho ta biết.”

“Khá tốt, chỉ là…” Dương Tĩnh Lan do dự có nên nói chuyện ‘Cửu U hoàng tuyền’ cho nàng biết hay không. Y không muốn khiến tri kỷ lo lắng, nhưng y lại sợ hãi Đồng Nhã Lam biết được chân tướng, bởi vì y giấu diếm mà trách cứ y.

“Chỉ là cái gì?” Đồng Nhã Lam hỏi,“Có người tìm ngươi gây phiền toái?”

Nàng là người của Bắc Lam lâu, sớm muộn gì cũng biết rõ chuyện này …. Hay là thẳng thắn đi a.

“Tối hôm qua ta… bị người ‘Cửu U hoàng tuyền’ tập kích. Trước đó Trúc Khiêm phái Phi Minh cùng Sát Thần bảo vệ ta, mới không để bọn họ thành công.”

Đồng Nhã Lam cả kinh.“Cái gì?! Tĩnh Lan, ngươi sao lại đi chọc bọn họ?”

Dương Tĩnh Lan bất đắc dĩ nhún nhún vai.“Ta cũng không biết a. Bất quá kẻ ám sát ta-Truy Vân đã bị Sát Thần giết chết. Ta nghĩ người kế tiếp tới giết ta chính là Đạp Tuyết a.”

“Sát Thần ra tay cũng thật ác độc, hao tổn một cao thủ, người của ‘Cửu U hoàng tuyền’ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.” Đồng Nhã Lam xuất ra một cái hộp gỗ,“Cái này ngươi mang theo, bên trong chính là phi tiêu, giấu ở trong tay áo có thể đơn giản phóng ra, hơn nữa thập phần bí mật. Gặp nguy hiểm thì có khả năng giúp được chút ít.”

Dương Tĩnh Lan tiếp nhận hộp gỗ.“Cám ơn.”

Nếu Đồng Nhã Lam đưa ra yêu cầu bảo vệ y, y quả quyết cự tuyệt. Cho nên, Đồng Nhã Lam lựa chọn một phương thức khác đến trợ giúp y. Cũng không thương tổn tự ái của y, lại có thể đảm bảo an toàn của y.

“Lâu chủ lại phái Phi Minh cùng Sát Thần bảo vệ ngươi….. Bọn họ một cái là Tả hộ pháp, một cái là sát thủ vượt trội, đều là nhân vật thuộc hàng cao thủ của Bắc Lam lâu, Tĩnh Lan, Lâu chủ hình như rất xem trọng ngươi.”

“Ta cự tuyệt.” Dương Tĩnh Lan nói,“Ta không cần người bảo vệ.”

Đồng Nhã Lam lắc đầu.“Ta biết ngươi sẽ nói như vậy. Vẫn là tri kỷ hiểu lòng của ngươi hơn, đúng không?”

“Tiêu Thương Nguyệt, ngươi nên lên sân khấu .”

Dương Tĩnh Lan bình tĩnh đi đến đài, quét mắt nhìn người phía dưới, bắt đầu thổi.

Tuy nhiên khúc nhạc này cùng lần trước bất đồng, nhưng phong cách vẫn như cũ.

Vẻ u sầu nhàn nhạt, dẫn dắt tâm của mỗi người. Chỉ là một thanh ngọc tiêu, có thể bộc lộ ra rất nhiều loại tình cảm.

Bất đắc dĩ, mê võng, cao ngạo, tịch mịch, bi thương……

Đồng Nhã Lam có thể nghe được, khúc nhạc y đang thổi, kể lại một chuyện xưa. Y từng có một đoạn tình cảm lưu luyến rất hạnh phúc, chính là về sau,người y yêu đã ly khai y.

Là vì chịu qua đả thương, cho nên không dám nặng lòng lần nữa sao?

Dư âm tiếng tiêu bị tiếng vỗ tay bao phủ Dương Tĩnh Lan chậm rãi đi xuống đài cao, thu hồi ngọc tiêu.

“Tiếng tiêu của ngươi rất êm tai”. Đồng Nhã Lam khen, trong ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

Dương Tĩnh Lan cười cười: “Đa tạ khích lệ.”

“Tĩnh Lan, ta biết ngươi từng có quá khứ rất thống khổ… Lâu chủ đối với ngươi thật sự rất tốt, chúng ta cũng nhìn ra được. Hắn rất thích ngươi, vì sao không cho hắn một cơ hội ?”

Dứt lời, Đồng Nhã Lam lại nói: “Cũng là cho chính ngươi một cơ hội.”

Dương Tĩnh Lan trầm mặc thật lâu, nói: “Cho ta ngẫm lại a…… Gần đây trong tâm ta rất rối loạn.”

~ooOoo~

*********************************************************************

Chương tiếp theo:

Đang lúc y tức giận, bất bình nghĩ đến chuyện này, nam tử vận cẩm y đột nhiên quay người lại, rút…ra một thanh đao hướng về phía y đâm tới.

Không kịp trốn tránh, y chỉ có thể cầm lấy ngọc tiêu ngăn cản…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play