Nhìn ba người trên lầu đã kết thúc cuộc nói chuyện, Du Hiểu Kiệt mỉm cười, đang muốn tiến lên lại đột nhiên phát hiện có điểm gì là lạ.
Khi sờ vào túi tiền bên hông, mới phát hiện bên trong trống rỗng.
Thiểu Chính Nhược Hoàng nhất định là ỷ vào kĩ năng thần thâu của bản thân, đang nói chuyện liền tiện thể ăn cắp ngân lượng của hắn.
Thôi, coi như là cho hắn phí bịt miệng a.
Đi trên đường phố đông người, tâm tình Thiểu Chính Nhược Hoàng phá lệ thư sướng(thư thái và sung sướng). Một nữ tử vận váy đỏ thẫm nhìn như vô ý đụng phải hắn.
“Thực xin lỗi!”
“Không có việc gì.” Thiểu Chính Nhược Hoàng cười,“Cô nương, muốn mượn tiền của ta, phải tính lợi tức a.”
Vừa nói, vừa chỉ nàng đang muốn lấy túi tiền bên hông.
Nực cười, ta chính là thần thâu mười một năm,chút thủ đoạn ấy lẽ nào ta không nhìn ra?
“Coi như ta xui xẻo vậy.” Nữ tử nhẹ nhàng nhảy lên, trên không trung trở mình, trong nháy mắt liền biến mất vào đám đông.
Khinh công không tồi nha… nhưng mà, so với ta còn kém nhiều lắm.
Dù sao cũng chưa nhượng nàng thành công, tạm thời buông tha nàng a. Thiểu Chính Nhược Hoàng nghĩ vậy, liền cười cười đi thẳng về phía trước.
“Sao nhanh như vậy đã về? Không ở thêm vài ngày nữa sao?” Nghe Dương Tĩnh Lan nói phải ly khai, Du Hiểu Kiệt mở miệng giữ y lại.
“Quấy rầy ngươi lâu như vậy, ta không phải là không biết xấu hổ.” Dương Tĩnh Lan cười cười,“Ta cũng nên cáo từ.”
“Nguyệt.” Du Hiểu Kiệt còn muốn nói thêm, lại bị giọng nói của Nam Trúc Khiêm cắt đứt :“Thương Nguyệt, có rảnh lại đến.”
Dương Tĩnh Lan gật đầu.“Gặp lại sau.”
Đối với Nam Trúc Khiêm không có khuyên y lưu lại, cảm giác có chút ngoài ý muốn, nhưng Dương Tĩnh Lan vẫn đi về. Đã nghỉ ngơi vài ngày, nếu lại lười biếng thì gạo trong nhà cũng hết.
Lúc sáng sớm, trên đường phố vẫn ít người đi. Gió thu từ từ thổi tới, tóc đen dài nhẹ nhàng bay lên. Dương Tĩnh Lan không sửa sang lại mái tóc bị gió thổi loạn, mà là tùy ý nó càng thêm tán loạn. Y yêu thích sự thanh lương của gió.
Sự nhu hòa trong gió bỗng nhiên dẫn theo vài phần cảm giác nguy hiểm. Dương Tĩnh Lan bỗng quay đầu, trông thấy một mũi tên vàng đang bay về phía y, đột nhiên bị một thanh trường thương cản lại.
Kim tên là từ thành lâu bắn xuống. Dương Tĩnh Lan giương mắt nhìn lên, trên cổng thành có một nam tử cầm cung tiễn màu vàng.Mà trước mặt mình, chẳng biết từ lúc nào đã có một nam tử cầm trường thương đứng đó.
Trên mặt nam tử cầm cung tiễn hiện lên một tia kinh ngạc.“ Cư nhiên phái Tả hộ pháp Phi Minh bảo vệ y……Nam Lâu chủ thật sự rất xem trọng Tiêu Thương Nguyệt.”
“Lâu chủ làm việc gì đều có nguyên nhân của hắn, không tới phiên ngươi quản.” Phi Minh nhìn về phía người nọ,“Tiêu công tử cùng ‘Cửu U hoàng tuyền’ không gây thù kết oán, các ngươi vì sao muốn lấy mạng của hắn?”
‘Cửu U hoàng tuyền’? Dương Tĩnh Lan cảm thấy cái tên này có điểm quen tai. Hình như y có nghe nói qua, đây là một tổ chức sát thủ danh tiếng rất lớn trên giang hồ.
“Có người bỏ ra một trăm lượng hoàng kim mua mạng của y, sinh ý lớn như vậy, ta sao có thể mặc kệ.”Namtử nói xong , chậm rãi rút ra một kim tên từ trong bao đựng tên phía sau lưng, để lên trên dây.
Một trăm lượng hoàng kim? Dương Tĩnh Lan không nhịn được cười ra tiếng, khi nào thì mạng của ta trở nên đáng giá như vậy?
Phi Minh nhíu mày.“Tiêu công tử, hiện tại có người muốn giết ngươi, ngươi còn cười được?
Dương Tĩnh Lan thu lại nụ cười.“Lâm vào sự tình này , khóc cũng vô dụng, ta đành phải nở nụ cười.”
“Tiêu Thương Nguyệt, ngươi thật thú vị… Đáng tiếc ngươi sẽ chết, bằng không ta còn thật cam tâm tình nguyện cùng ngươi kết giao bằng hữu.” Người kia cười, bắn ra kim tên.
Trường thương trong tay Phi Minh nhẹ nhàng chuyển động, đẩy kim tên kia ra.“Ở trước mặt ta giết người như vậy, ngươi cũng quá xem thường Tả hộ pháp ta rồi… một trong tam đại sát thủ của ‘Cửu U hoàng tuyền’, Truy Vân.”
“Xem ra một mũi tên thì không được đâu.” Truy Vân lần này lấy ra ba kim tên từ trong bao đựng tên.
“Phi Minh hộ pháp, hay là ngươi trở về đi.” Dương Tĩnh Lan nói,“Nếu hắn muốn giết ta, tùy thời tùy chỗ cũng có thể ra tay. Ngươi cũng không thể một mực đi theo ta được.”
Phi Minh nói:“Lâu chủ lệnh Phi Minh bảo vệ Tiêu công tử, Tiêu công tử gặp bất trắc, Phi Minh không thể được lâu chủ cho một cái công đạo.”
Nam Trúc Khiêm cũng thiệt là, coi như là suy nghĩ vì an toàn của ta, cũng không cần gây khó xử cho người khác như vậy a.
“Đương! Đương! Đương!” Liên tiếp ngăn ba kim tên, Phi Minh để trường thương ngang trước người Dương Tĩnh Lan, nói:“Ta khuyên ngươi từ bỏ đi, nếu không……”
Lời còn chưa nói hết, máu tươi phun ra liền văng đến trên mặt Phi Minh — nhìn bên cạnh, một ám khí đã xuyên qua trái tim Truy Vân.
Tốc độ thật đáng sợ. Dương Tĩnh Lan nhìn ám khí trên ngực Truy Vân, trong lòng rất sợ hãi. Chỉ là, ám khí vừa rồi tựa hồ không phải Phi Minh phóng ra …
Phía sau thành lâu đi ra một nam tử vận trang phục thích khách màu đen, trên trán nịt đoạn mang theo gió tung bay. Mũi chân hắn nhẹ nhàng điểm một cái, liền thả người từ thành lâu nhảy xuống, động tác lợi hại mà không lưu dấu vết.
“Sát Thần? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Phi Minh sớm đã tập mãi thành thói quen, cũng không có đối với việc hắn phóng ra ám khí vừa rồi cảm thấy kinh ngạc.
“Lâu chủ lo lắng, cho ta tới giúp đỡ.” Sát Thần cười lạnh,“ Phi Minh, ngươi sao lại để sát thủ nho nhỏ làm khó mình?”
Phi Minh giải thích:“Ta chỉ là không nghĩ giết chết hắn mà thôi… Dù sao Truy Vân cũng là phụng mệnh làm việc, cũng giống như chúng ta.”
“Hừ, không thừa dịp hiện tại giải quyết triệt để hắn, về sau sẽ thêm nhiều phiền toái.” Sát Thần liếc nhìn hắn,“ Nhân nghĩa gì đó, chỉ là lời nói sáo rỗng.”
Du Hiểu Kiệt đã nói, Sát Thần là người chuyên môn phụ trách ám sát của Bắc Lam lâu…… Có phải là giết chóc quá nhiều, sẽ trở nên lãnh huyết như vậy không ?
Nhưng, cũng chỉ có người như vậy, mới có thể đảm đương nhiệm vụ ám sát.
“Đa tạ nhị vị tương trợ. Ta còn có việc, xin cáo từ trước.” Dương Tĩnh Lan nói, nhắm hướng Đông thành nhạc phường mà đi .
“Không cần phải khách khí.” Phi Minh nói,“Chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc. Nếu muốn cảm tạ, Tiêu công tử hẳn là cảm tạ lâu chủ mới phải.”
Dương Tĩnh Lan cười cười.“ Tốt nhất thỉnh nhị vị thay ta đa tạ lâu chủ các ngươi…… Còn có, nói với hắn lần sau không cần phải phái người bảo vệ ta. Ta không cần.”
“Không biết tốt xấu.” Xoay người, Dương Tĩnh Lan nghe thấy thanh âm Sát Thần lạnh lùng.
Kỳ thật hắn nói đúng…
************************************************************************
Chương tiếp theo:
Vẻ u sầu nhàn nhạt, dẫn dắt tâm mỗi người. Chỉ là một thanh ngọc tiêu, có thể bộc lộ ra rất nhiều loại tình cảm.
Bất đắc dĩ, mê võng, cao ngạo, tịch mịch, bi thương……
Đồng Nhã Lam có thể nghe được, khúc nhạc y đang thổi, kể lại một chuyện xưa. Y từng có một đoạn tình cảm lưu luyến rất hạnh phúc, chính là về sau,người y yêu đã ly khai y.
Là vì chịu qua đả thương quá lớn, cho nên không dám nặng lòng lần nữa sao?
***********************************************************************