Trong khi nàng đang hết sức sững sờ, Bách Lí Hiên Hàn đã tiến lên hành lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng! Tham kiến mẫu hậu!"

Hoàng hậu nhìn y phục trên người con mình, nhìn lại Dạ Nhi, giỡn nói: "Hàn Nhi, con nhìn xem, con và công chúa đây mặc y phục cùng màu sắc với nhau, xem ra là hữu duyên."

Hàn Nhi? Nói như vậy, nam nhân này chính là Tam vương gia Bách Lí Hiên Hàn nàng sắp gả? Dạ Nhi tâm có chấn động một chút, không biết này là vui hay buồn?

Bách Lí Hiên Hàn nghe vậy, hiểu ngay ý bà là tác hợp cho hai người: "Mẫu hậu cứ nói đùa. Hàn Nhi chẳng qua là trùng hợp mặc y phục cùng màu với công chúa thôi, làm sao có thể nói đến duyên phận?"

Nói xong, hắn hướng ánh mắt về phía nàng, đồng thời phát hiện nàng cũng đang nhìn đánh giá hắn. Thời điểm ánh mắt hai người giao nhau, hắn cảm giác người có chút tê tê. Mặc dù cô gái này đã mang khăn che mặt, nhưng xem đôi mắt kia, vừa quen thuộc vừa rung động!

Bách Lí Thành cười lớn: "Ha ha....Tốt lắm, bây giờ mọi người đừng nói gì cả! Hàn Nhi, ngồi vào chỗ đi. Bắt đầu mở yến thôi!"

"Dạ! Phụ hoàng!" Bách Lí Hiền Hàn nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Dạ Nhi.

Hai người ngồi gần nhau khiến tim Dạ Nhi bỗng đập nhanh thêm mấy nhịp. Tim đập lớn như vậy, hay là do lần đầu tiếp xúc một nam tử gần gũi như vậy? Ở thế kỉ 21, nàng cũng chưa từng ngồi gần nam tử nào quá.

Người vừa ngồi vào đầy đủ, dạ tiệc bắt đầu, ca múa cũng nổi lên.

Lúc này, một nữ tử mặc y phục tím ở bàn đối diện đứng lên: "Mọi hôm hiếm khi mọi người vui vẻ như vậy, chi bằng hôm nay để thần vì mọi người gảy một khúc đàn có được không ạ?"

Dạ Nhi nghe tiếng, nhìn sang nữ tử đó. Chỉ thấy nàng ta có đôi mắt đẹp yển chuyển, làm nao động lòng người, trang sức rung nhẹ trên bờ vai, hòa cùng mảnh tóc mai mềm mượt, mày không tô mà đen, làn da không cần xoa phấn cũng trắng nõn, môi thắm nhẹ bĩu một cái mà thật là xinh đẹp.

Hoàng thượng nhẹ nhàng nói: "Linh Hi cầm nghệ trước giờ tinh thông, khó có lúc mọi người được thưởng thức. Nay lại muốn gảy đàn vì mọi người thì đó là phúc phận của chúng ta. Chuẩn tấu!"

"Tạ ơn hoàng thượng!"

Mộ Linh Hi lòng tràn đầy tự tin thẳng bước đi khỏi chỗ ngồi, đến trước mặt mọi người ngồi xuống. Cử chỉ của nàng ta ưu nhã, làm cho mọi người có cảm giác thần thánh. Khi nàng ta gảy đàn, tiếng đàn du dương, từng cái vận âm luật đều rất tinh tế, làm mọi người đều xúc động.

Khúc cuối liền nhận không ít sự tán thưởng của các vị đại thần.

"Tốt, tốt, tốt! Gảy đàn thật sự tốt!"

"Vi thần lâu rồi không nghe được ca khúc nào đặc sắc như thế!"

"Lần này nghe được khúc nhạc này, quả thật là hạnh phúc! Nhân gian có mấy ai nghe được khúc nhạc này đâu!"

............

Mộ Linh Hi đắc ý lấy những câu khen ngợi từ các vị đại thần, ánh mắt không tự chủ, đắc ý nhìn về Dạ Nhi, nhưng trong đó cũng chứa không ít oán giận. Phải biết rằng nếu không phải nàng đột nhiên chen chân vào thì nàng ta sớm đã là chính thất vương phi của Bách Lí Hiên Hàn rồi. Nhưng bây giờ, nàng vừa vào cửa đã đoạt đi danh hiệu chính thất, nàng ta sao có thể cam lòng?

Sau khi trở về chỗ ngồi, nàng ta xoay mặt nhìn Dạ Nhi, cười yếu ớt rồi chậm rãi nói: "Hôm nay chúng ta là mở yến tiệc đón gió tẩy trần cho vương phi tỷ tỷ, muội muội nghe nói tỷ tỷ có tài đánh đàn rất cao, không biết tỷ tỷ có thể biểu diễn một khúc được không? Cũng để cho mọi người đại khai nhãn giới?

Mạt Lị ngồi bên cạnh nhìn sang Dạ Nhi, trong lòng không khỏi căng thẳng. Mộ Linh Hi kia không kiêng nể nói ra yêu cầu như thế, rõ ràng là cố ý muốn cho người khác khó xử. Dạ Nhi chẳng qua là một y nữ, cùng lắm là biết thêm chút võ công, sao lại có thể biết cầm kì thi họa?

Cũng may Dạ Nhi lúc trước thời gian dạo chơi trong hoàng cung Thiên Diệp không ít, cho nên biết một số kiến thức mà một công chúa phải có. Nàng chỉ cười một tiếng:

"Tiểu Ức tài sơ học thiển, nói đến tài nghệ sao lại đem ra so sánh với muội muội đây?"

Mộ Linh Hi lén nở nụ cười nham hiểm. Dạ Nhi càng lui về sau, nàng ta càng ép sát.

"Xem tỷ nói kìa! Ai lại không biết Đại công chúa của Thiên Diệp vương triều chẳng những lớn lên là quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành mà còn có cầm nghệ xuất chúng. Năm ngoái tại cuộc thi đàn, tỷ tỷ còn đánh bại tất cả các công chúa nước láng giềng. Nếu lần này nói tài nghệ là tài sơ học thiển thì muội muội đây cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ rồi?"

Vừa nhắc tới cuộc so tài năm ngoái, mặt Dạ Nhi cùng Mạt Lị không khỏi biến sắc. Bởi vì cuộc thi tài kia, Đại công chúa mặc dù thắng, nhưng là do sử dụng thủ đoạn bất chính. Nàng ta cho nhạc công ở phía sau gảy đàn, còn nàng ta biểu diễn ở phía trước. Lần đó vốn đã gian lận thành công, nhưng sau lại có một thái giám say rượu nói thật hết mọi chuyện. Vì vậy một tảng đá tạo nên nhiều sóng lớn, mọi người cũng không biết Đại công chúa rốt cục có biết gảy đàn hay không.

Chuyện động trời như vậy lí nào Mộ Linh HI không thăm dò ra? Hôm nay trước mặt tất cả mọi người nói lên yêu cầu như thế, rõ là muốn nhục nhã người. Lời lẽ kia tuy là nói cười, nhưng tựa hồ mang theo vạn kim châm.

Dạ Nhi vẫn là không chút hoang mang nói: "Muội muội quá khen! Kia chẳng qua là một cuộc thi nho nhỏ thôi, chẳng nói lên được điều gì!"

Mộ Linh Hi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Tỷ tỷ nói đàn không hay, vậy muội muội cũng không làm khó tỷ tỷ. Bất quá cầm kì thi họa tỷ tỷ cũng đều giống nhau sao?"

Dạ Nhi chỉ là cười nhẹ nhàng một tiếng: "Tiểu Ức nhớ rằng phụ vương có nói: nữ tử không có tài mới chính là có đức, cho nên một thứ trong đó cũng không tinh thông, mong mọi người không nên chê cười Tiểu Ức!"

Giọng nói vừa dứt, bên cạnh đã có một người con gái la hoảng lên: "A? Không phải chứ! Tỷ tỷ một thứ cũng không thấu đáo, không sợ một ngày nào đó vương gia không sủng ái mà cô đơn sao?"

Lời nói không che đậy của nàng ta chẳng phải nói trắng ra là nàng không chỉ có một à? Gọi nàng là tỷ tỷ, hàm ý nói Bách Lí Hiên Hàn thê thất ắt hẳn nhiều lắm! Không hiểu dưới tình huống này, Bách Lí Hiên Hàn đem theo nhiều phi tử như vậy đến đây, là do những nữ nhân kia quá quan trọng với hắn hay là có mưu đồ khác?

Xoay đầu lại, nàng len lén nhìn Bách Lí Hiên Hàn một cái, thấy hắn tay cầm chén rượu nhấp nhẹ một ít, con ngươi bình tĩnh như một hồ nước trong, làm cho không nguồi nào có thể hiểu rõ được thế giới nội tâm của hắn.

Khẽ cười một tiếng, Dạ Nhi không có một chút tâm địa nào, thản nhiên nói: "Muội muội cứ nói đùa! Muốn giữ tâm của tướng công, há chỉ cần ở một nghệ kĩ? Vương gia nếu thật tâm thích Tiểu Ức mà nói...., tự nhiên sẽ không ghét bỏ Tiểu Ức tay thô chân đần." Nói xong, nàng ngoảnh lại nhìn Bách Lí Hiên Hàn rồi nói có chút ẩn ý: "Phu quân, chàng nói sao?"

Bách Lí Hiên Hàn hơi ngơ ngác, không nghĩ tới nàng sẽ đem vấn đề này ném lại cho hắn. Có mình làm chỗ dựa cho nàng, sau này đám nữ nhân kia dĩ nhiên không dám càn rỡ gây khó khăn cho nàng nữa. Huống chi nếu trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể không cho nàng một chút mặt mũi. Phải biết rằng như vậy đồng nghĩa với việc không chừa lại cho chính hắn một chút mặt mũi nào.

Đúng là một nữ tử thông minh!

Bách Lí Hiên Hàn sảng khoái cười một cái, sau đó "mọi cách thương yêu" đáp lời: "Ái phi nói cực kì chính xác!"

Phu quân? Ái phi? Chưa chính thức thành thân đã thân mật như vậy rồi! Nhìn hai người bọn họ tình chàng ý thiếp, hai nữ tử đằng kia sắp nghẹn tới chết. So sánh với khi các nàng thân đầy tuyệt kĩ nhưng mỗi ngày vắt hết óc để giành tình cảm của hắn, thật đúng là buồn cười!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play